Biên tập: Hoài Phong
Ngoài cửa sổ trời đã hửng sáng, dù tối qua “làm lụng vất vả” một đêm, sáng hôm nay đồng hồ sinh học của Quan Tử Sơn vẫn lay anh tỉnh dậy như cũ.
Anh dậy rồi nhưng lại không thể cử động được, làm lụng vất vả một đêm khiến thắt lưng của anh nhuyễn như sợi mì, toàn thân từ trên xuống dưới cũng bủn rủn không dừng được, cảm giác khác thường phía bên trong đùi càng rõ ràng hơn.
Quan Tử Sơn thử nâng tay lên, mỗi ngón tay đều vô lực, tối hôm qua Đinh Nãi Xuyên nói muốn chiến đấu hăng hái đến bình minh, bọn họ thật sự thiếu chút nữa liền chiến đấu đến tận sáng… Cả đêm qua Đinh Nãi Xuyên còn chưa thỏa mãn, tới gần hừng đông hai người mới miễn cưỡng kết thúc chiến sự, qua loa lau rửa sạch sẽ xong mới lên giường đi ngủ.
Đinh Nãi Xuyên ngã đầu liền ngủ, mà Quan Tử Sơn lăn qua lộn lại trằn trọc một hồi lâu mới bị cái kẻ đang ngủ mơ kia theo bản năng kéo anh ôm vào trong ngực. Anh nằm trong lòng cậu lại trằn trọc một hồi mới nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Quan Tử Sơn tỉnh lại không lập tức đứng lên, mà nhìn về phía Đinh Nãi Xuyên đang nằm cạnh anh.
Cậu ngủ rất sâu, có lẽ tối hôm qua quá mức thỏa mãn cho nên mặc dù đang ngủ nhưng mặt cậu cũng mang ý cười, lông mi khẽ run, dưới ánh mặt trời tạo thành một bóng đen nhỏ, khóe môi cậu hơi cong lên thành một vòng cung, trên môi có một vết cắn. Vết cắn này là do lúc tối qua, Quan Tử Sơn bị Đinh Nãi Xuyên làm kịch liệt quá nhịn không được mà cắn một cái. Anh vốn là muốn bảo cậu nhẹ hơn chút, nhưng nào ngờ bị anh cắn xong chẳng những Đinh Nãi Xuyên không giảm lực, ngược lại càng thêm hưng phấn…
Anh nhìn xuống chút nữa, trên thân thể trắng nõn lại cường tráng của Đinh Nãi Xuyên trải rộng dấu hôn, cũng không thiếu vết cào lúc cao trào của mình để lại. Anh nhịn không được cúi đầu nhìn móng tay đã cắt ngắn của mình, không cách nào tưởng tượng móng tay ngắn như vậy mà có thể tạo ra vết cào dài thế kia, có thể thấy được tối hôm qua anh đã dùng nhiều sức lực như thế nào… Trong đó có vài dấu thậm chí đã chảy máu.
Đương nhiên, Quan Tử Sơn biết dấu vết trên người mình cũng chẳng ít hơn trên cậu bao nhiêu, tối hôm qua Đinh Nãi Xuyên quả thực giống như một con cún lớn chịu đói bụng vài ngày mới được nhìn thấy xương, cơ hồ gặm toàn thân anh từ trên xuống dưới một lượt, chỉ thiếu nước không nuốt vào bụng nữa mà thôi.
Bị Quan Tử Sơn híp mắt đánh giá cả buổi, Đinh Nãi Xuyên rốt cục mơ màng tỉnh lại, cậu chậm rãi mở mắt, biểu tình trong phút chốc có chút mất mát và mê mang, nhưng lúc cậu nhìn đến Quan Tử Sơn đang nằm một bên lại thoáng sửng sốt một lúc.
Sau đó, Đinh Nãi Xuyên có chút chờ mong lại cẩn thận vươn tay ra, sờ sờ mặt Quan Tử Sơn, lại nhéo nhéo nắn nắn một phen, giống như đang xác định xem anh là thật hay giả. Anh chỉ biết dở khóc dở cười định hỏi cậu xảy ra chuyện gì, lại thấy Đinh Nãi Xuyên vươn tay bấm một cái vào bắp đùi mình, cuối cùng kêu một tiếng: “Đau quá…”
Quan Tử Sơn: “…?”
Có lẽ do nhéo vào đùi đau, một lúc sau Đinh Nãi Xuyên mới hồi thần, lại một lát sau, cậu chớp chớp chớp mắt nhìn Quan Tử Sơn: “Tối hôm qua… Không phải là tôi nằm mơ đúng không?”
Quan Tử Sơn nhíu mày: “Cậu nói thử xem?” Ngày hôm qua anh thiếu chút nữa bị tên dã thú này làm đến chết ở trên giường, chẳng lẽ cậu lại không nhớ?
“… Không phải là mộng?” Đinh Nãi Xuyên ngơ ngác, lại đưa tay sờ khuôn mặt Quan Tử Sơn rồi mới chậm rãi thì thầm, “Không phải là mơ, thật tốt quá.”
Quan Tử Sơn nhìn vẻ mặt Đinh Nãi Xuyên thất thần mà không biết nên phản ứng thế nào, ngay sau đó cậu lại mãnh liệt lao về phía anh, vùi mặt trong lồng ngực của anh, dùng sức cọ cọ.
Quan Tử Sơn: “…?” Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đinh Nãi Xuyên chôn mặt trong ngực Quan Tử Sơn cọ vài cái mới rầm rì lên tiếng: “Tôi còn tưởng rằng tối hôm qua lại là mộng xuân, nhưng giấc mơ này cũng quá chân thật rồi… Nếu thật là mơ tôi muốn mãi mãi không tỉnh dậy nữa, mãi đắm chìm trong giấc mơ đấy.”
Quan Tử Sơn trầm mặc một chút, đưa tay vuốt tóc Đinh Nãi Xuyên.
“Trước kia tôi thường mơ thấy giấc mơ ấy, mơ thấy chúng ta ở bên nhau, cùng nhau lăn giường, ngày hôm sau tỉnh dậy phát hiện chỉ là mơ, mỗi lần đều là như thế này, tôi cũng đã quen với sự thất vọng mỗi khi tỉnh dậy rồi…” Đinh Nãi Xuyên rầu rĩ nói, “Cho nên tôi rất sợ chuyện tối hôm qua cũng chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh lại cậu chẳng ở bên, tất cả chỉ là một giấc mơ hão huyền, không phải là sự thật.”
… Nói không chừng hiện tại cậu cũng chỉ là đang mơ thôi, có lẽ cậu chưa tỉnh giấc, nếu thật là vậy, xin cho cậu đừng tỉnh dậy nữa, hãy để cậu chết trong giấc mơ này đi.
Quan Tử Sơn trầm mặc một hồi lâu, mới khẽ cười nói: “… Đồ ngốc.” Anh vươn tay hung hăng niết mặt Đinh Nãi Xuyên một lúc lâu, nắn đến khi hai mắt Đinh Nãi Xuyên đẫm nước mắt, vẻ mặt đáng thương vô cùng nhìn anh.
“Là mơ hay thật mà cậu không nhìn ra à? Tối hôm qua cảm giác ra sao cậu còn chưa cảm nhận đủ hả?” Quan Tử Sơn một mặt cảm thấy Đinh Nãi Xuyên như vậy làm anh đau lòng, một mặt lại cảm thấy dở khóc dở cười, thật sự giống mộng xuân lắm sao? Nói xong, Quan Tử Sơn bỗng nhiên vươn tay, hướng về phía quần lót Đinh Nãi Xuyên.
Tối hôm qua Đinh Nãi Xuyên tắm xong không mặc gì cả đã trần truồng ngủ… Đáng tiếc bị Quan Tử Sơn ngăn cản, kiên quyết yêu cầu cậu mặc quần lót vào, nếu không đừng nghĩ đến chuyện bò được lên giường, thế nên cậu đành phải đau khổ mặc quần vào.
“Nếu như là mộng xuân, buổi sáng sau khi thức dậy cậu nhất định phải giặt quần lót, nhưng hiện tại cậu xem, chúng ta đã làm thật rồi.” Quan Tử Sơn nói xong, mới cảm thấy hai má nóng bừng lên, mà phía sau tai Đinh Nãi Xuyên đã đỏ bừng một mảng, bộ dáng cậu như đang thẹn thùng, quay trái quay phải né tránh tay Quan Tử Sơn, lặng lẽ nhìn anh một cái rồi mới quay mặt qua chỗ khác.
Bất chợt Quan Tử Sơn cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nhất là lúc này Đinh Nãi Xuyên đã tỉnh táo hẳn, cả người rụt lại như vừa bị ai bắt nạt, không chỉ phía sau tai đỏ lên, mà ngay cả cổ ngực cũng dần dần chuyển thành màu đỏ. Ngay cả nhìn cậu cũng không dám nhìn, vừa thấy Quan Tử Sơn liếc mắt một cái, cả người cậu liền xấu hổ giống hệt nàng dâu nhỏ vừa trải qua đêm tân hôn.
Quan Tử Sơn yên lặng ngẫm nghĩ… Người nằm dưới hôm qua hình như là mình mà?
Ghét bỏ liếc nhìn Đinh Nãi Xuyên một cái, anh đứng dậy chuẩn bị đi rửa mặt, ai ngờ vừa đứng lên thì chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là té ngã, anh cắn răng đứng vững vàng, nhưng Đinh Nãi Xuyên lại hốt hoảng đuổi theo. Cậu vội vàng tiến đến trước mặt Quan Tử Sơn, khom lưng xuống muốn bế anh lên: “Tôi bế cậu vào nhé.”
Quan Tử Sơn đẩy cậu ra “…Không cần, tôi tự đi được.” Đinh Nãi Xuyên không nằm trên giường thẹn thùng nữa à?
Đinh Nãi Xuyên nhíu mày: “Nhưng mà…”
“Nếu biết trước sẽ như vậy, sao tối hôm qua cậu không nhẹ chút.” Giọng của Quan Tử Sơn như đang oán giận, hôm nay anh còn muốn mở cửa tiệm, bị Đinh Nãi Xuyên lăn qua lộn lại cả một đêm, phỏng chừng ngay cả tiệm còn không thể đến nói chi là mở cửa, “Tôi đã bảo cậu nhiều lần là đừng dùng sức quá rồi mà.”
Mặt Đinh Nãi Xuyên lại đỏ: “Nhưng tôi… tôi nhịn không được… Hơn nữa tôi tưởng mộng…”
Quan Tử Sơn dừng một chút, bỗng nhiên giật giật khóe miệng: “Cậu thường xuyên mộng xuân thấy tôi hả…?”
Đinh Nãi Xuyên đỏ mặt ấp úng ừ một tiếng.
Quan Tử Sơn âm trầm nói: “… Trong mơ cậu đều thô bạo với tôi vậy sao?”
Mặt Đinh Nãi Xuyên càng đỏ hơn, cậu cúi đầu đếm ngón tay.
Quan Tử Sơn yên lặng tránh khỏi cậu, đi về phía phòng tắm.
Đinh Nãi Xuyên đi theo phía sau anh vào nhà tắm, không ngờ lại bị Quan Tử Sơn xoay người nhốt bên ngoài, mặt cậu lập tức đụng vào cửa, phát ra một tiếng vang thật lớn.
“… Mũi! Mũi tôi sắp gãy rồi! QAQ “
Quan Tử Sơn yên lặng chột dạ một chút, nhưng lúc anh nhìn thấy chính mình trong gương, chút cảm giác chột dạ kia nhất thời tan thành mây khói.
Cái người túng dục quá độ trong gương kia là anh sao, quả thực vẻ mặt hệt như vừa bị hung hăng chà đạp, môi sưng đỏ, từ cổ xuống ngực tất cả đều là dấu hôn… Tối hôm qua Đinh Nãi Xuyên tựa như một con cún bự cắn khắp người anh, không chỉ là nơi có thể thấy, kể cả những nơi kín đáo cũng tràn đầy dấu vết.
Quan Tử Sơn yên lặng cởi áo ngủ, chỉ thấy phía dưới ngực anh trải rộng ô mai, thậm chí tạo thành một đường như có như không tiến xuống phía dưới lưng quần, trông ái muội vô cùng, làm người ta không khỏi suy nghĩ miên man bất định.
Rửa mặt xong, Quan Tử Sơn mở cửa phòng tắm, liền thấy Đinh Nãi Xuyên ngồi ngay cửa nhà tắm giống như con cún bự đang ngồi xổm trước cửa chờ chủ về. Nhìn thấy anh đi ra, hai mắt cậu nhất thời sáng lên, tựa như nhìn thấy một khúc xương to.
…Quan Tử Sơn thật sự không muốn dùng từ để chỉ một con cờ hó mà hình dung Đinh Nãi Xuyên, nhưng thật sự là cậu rất giống con chó lông vàng cách vách nhà anh.
Đinh Nãi Xuyên nhìn Quan Tử Sơn bắt đầu thay quần áo, không khỏi nhíu mày hỏi: “Hôm nay cậu còn muốn đi mở cửa tiệm sao?”
Tay Quan Tử Sơn không ngừng cài nút, sau đó liền nói: “Đương nhiên, hôm nay cũng không phải ngày lễ hay ngày nghỉ, có lý do gì mà đóng cửa đâu.”
Đinh Nãi Xuyên suy nghĩ một chút mới ngập ngừng nói: “… Chủ tiệm có tin vui?”
Quan Tử Sơn: “…”
Đinh Nãi Xuyên trưng ra vẻ mặt đắc ý dào dạt: “Thế nào, với lý do này khách hàng nhất định sẽ thông cảm cho cậu mà.”
Quan Tử Sơn yên lặng gài xong cúc áo, sau đó xoay người mang giày.
“Cậu xem kìa, đứng cũng không vững sao có thể đi làm được.” Đinh Nãi Xuyên hít một hơi, giọng mang theo vẻ cưng chiều cùng với hết cách, “Cậu không biết yêu quý bản thân mình sao?”
Quan Tử Sơn cười lạnh một tiếng: “Tôi như thế này là do ai làm hại cơ chứ?”
Rõ ràng là một câu chất vấn, Đinh Nãi Xuyên lại không biết nghĩ tới điều gì, khuôn mặt trắng nõn bỗng nhiên đỏ lên, nhìn như đang thẹn thùng.
Quan Tử Sơn đứng dậy chuẩn bị ra cửa, Đinh Nãi Xuyên đang yên lặng bỗng vươn bàn tay ra níu lấy góc áo anh: “Đừng đi… Ở lại với tôi một ngày đi.”
Quan Tử Sơn quay đầu nhìn biểu tình của cậu, không biết vì cái gì lòng lại mền nhũn: “Thôi vậy, hôm nay không mở cửa tiệm nữa.”
Khóe môi Đinh Nãi Xuyên nhất thời cong lên, lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ, cậu cười khẽ cúi đầu, chuẩn bị hôn lên môi Quan Tử Sơn.
… Nhưng lại bị anh không lưu tình chút nào đẩy ra.
Quan Tử Sơn dùng lòng bàn tay chặn môi Đinh Nãi Xuyên lại, trên mặt rõ ràng mang theo biểu tình ghét bỏ: “Cậu còn chưa đánh răng.”
Đinh Nãi Xuyên sửng sốt một chút, sau đó giống như bị đả kích lớn, nhưng cậu không dám phản kháng, chỉ có thể tủi thân nhìn Quan Tử Sơn.