Mối Tình Siêu Dễ Thương

Chương 2: Chương 2




Tay Thượng Phẩm vuốt từng tấc da non trên người Tiểu Hồ Đồ. Tình dục như củi khô gặp lửa, một khi châm lên rất khó dập tắt. Chưa! Lý trí yêu cầu anh dừng lại. Cô còn quá nhỏ. “Tiểu Quái Thú…” Đột ngột dừng khiến Tiểu Hồ Đồ mơ màng càng thêm mơ màng, giọng nói càng hấp dẫn lạ kỳ. “Anh sao vậy…” “Chưa đến lúc.” Giọng Thượng Phẩm hơi khàn do dục vọng. “Nhưng anh muốn.” Cô có thể cảm nhận được điều anh cần. Tay nhỏ dò dẫm phía dưới cầm chỗ ấy của anh. “Em giúp anh.” Sớm không phải lần đầu tiên. Cô chẳng giỏi lắm song cũng đủ khiến Thượng Phẩm phát điên. “Ừm…” Xong xuôi, Thượng Phẩm đứng dậy tìm khăn lau sạch tay nhỏ bị anh làm dơ của cô. Anh ngắm khuôn mặt hồng hồng nhỏ nhắn. Dù vẫn chưa thỏa mãn nhưng thế này đủ khiến anh cười rồi. Cô nhóc này rõ ràng rất xấu hổ mà cứ luôn làm việc to gan. “Anh sẽ lấy quần áo cho em. Em trước ngủ ở phòng anh một giấc đi.” “Nhưng lát nữa em muốn đến Kim Đỉnh tham dự tiệc sinh nhật của anh.” Đừng cấm túc cô mà! Tiểu Hồ Đồ cầu xin trong lòng. Thượng Phẩm bất đắc dĩ cười cười, chọc một ngón tay vào trán cô. “Lớn chuyện như vậy, Tâm Tâm không gọi cứu viện thì không phải Tâm Tâm. Chừng cha nuôi, mẹ nuôi và cả Tri Thư cũng sắp tới rồi. Em nghỉ một lát đi, ăn cơm anh gọi.” “Hi hi hi…” Tiểu Hồ Đồ lập tức hết căng thẳng, cởi sạch áo váy trên người chui vào chăn của Thượng Phẩm, yên tâm nhắm mắt. Thượng Phẩm tìm quần áo cho Tiểu Hồ Đồ đặt ở đầu giường, sau đó vào phòng tắm thay quần áo rồi xuống lầu. Quả nhiên cả nhà đang tụ tập ở phòng khách, bàn mạt chược cũng đã bày xong. Thượng Tâm ngồi trong lòng Thần Tri Thư, hai đứa cùng chơi game trên máy tính bảng. Mọi người thấy Thượng Phẩm xuống lầu cũng hiểu sau cơn mưa trời lại sáng rồi, bèn tập trung vào mạt chược. Thượng Phẩm ngồi xuống cạnh Thần Tri Mặc, liếc số thứ tự hồ sơ vụ án trên tay cô, nói: “Vụ kiện này là của cha nuôi, mười năm trước. Nếu không phải khẩu cung bị cáo trước sau khác thường, tự lộ chân tướng thì rất khó thắng kiện.” Thần Tri Mặc mỉm cười bày tỏ sự đồng ý, gập hồ sơ lại. “Vì sao cậu chuyển khoa?” “Chỉ là sự thách thức bản thân.” “Thách thức bản thân hay là vì Hồ Tiểu Đồ mà hoài phí tài năng của mình? Chẳng lẽ cậu định cả đời đều hy sinh vì cô bé ấy sao?” Thượng Phẩm biết Thần Tri Mặc không cố ý gây sự hoặc giả đây chỉ là thói quen. Thần Tri Mặc trời sinh có tài làm luật sư, thời điểm hỏi dồn ai đó khí thế đều áp đảo đối phương như vậy. Tuy nhiên, đối với Thượng Phẩm thì vô ích, anh miễn dịch từ lâu rồi. “Đáng giá.” Câu trả lời hai chữ ngắn gọn khiến mặt Thần Tri Mặc trắng bệch. Phải, Hồ Tiểu Đồ vĩnh viễn là người mà Thượng Phẩm cảm thấy làm điều gì vì cô đều đáng giá. Còn Thần Tri Mặc cô, cô chẳng là gì. Nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, Thần Tri Mặc nghiêng người rút một hộp quà khỏi túi xách da, coi như trước đó không hề xảy ra chuyện gì, cười nhạt. “Chúc mừng sinh nhật.” “Cảm ơn.” Thượng Phẩm mỉm cười ấm áp, nhận quà. Lúc này Hồ Tiểu Đồ đã thay quần áo, mới tỉnh ngủ, mắt nhắm mắt mở xuống lầu. “Em muốn uống nước.” Dứt lời, Thượng Phẩm cầm ly nước tới. Tiểu Hồ Đồ ừng ực uống một hơi cạn sạch, sau đó nằm bẹp dí trên đùi Thượng Phẩm. “Chưa tỉnh hẳn?” “Dạ, mọi người đánh mạt chược ồn quá. Anh, mấy giờ mình ăn cơm?” “Đói à?” “Vâng.” Cô nhắm mắt gật đầu. Thượng Phẩm rướn người quan sát bên bàn mạt chược, hỏi to: “Bố, mẹ, ăn cơm được chưa ạ?” “Đợi hết lượt này đã.” Thượng Trạm Bắc trả lời con xong lại chúi đầu chơi tiếp. “Bính, trừ!” Thượng Phẩm bèn quay lại hỏi: “Tiểu Hồ Đồ, ăn bánh trước nhé?” Bánh?! Tiểu Hồ Đồ lập tức mở mắt, tỉnh như sáo, gật gật đầu. Thượng Phẩm dắt cô vào bếp. Bánh sinh nhật cha nuôi, mẹ nuôi gửi tới được làm từ sữa, Hồ Tiểu Đồ thích mê. Ngắm cô ăn bánh một cách vui sướng, Thượng Phẩm cũng thấy vui theo. “Ô! Hai người ăn vụng bánh nhé!” Thượng Tâm và Thần Tri Thư ló đầu dòm vô bếp. Thượng Phẩm cốc vào trán hai bạn trẻ mỗi người một cái đau điếng. “Sinh nhật anh, bánh sinh nhật là của anh, sao lại gọi là ăn vụng?” Thượng Tâm xoa trán, mặt lộ vẻ không phục, lẩm bẩm: “Chỉ cho Tiểu Hồ Đồ ăn, không cho em ăn, keo. Anh trai gì mà chẳng biết thương em.” “Nói ai keo hả? Ăn đi.” Thượng Phẩm lấy thêm hai đĩa bánh cho Thượng Tâm và Thần Tri Thư. Ba đứa ngồi ở bàn ăn ăn bánh ngọt, Thượng Phẩm rót cho mình một ly cà phê. Anh vốn chẳng ưa bánh ngọt. Hồ Tiểu Đồ trông anh không ăn bèn xúc một nĩa lớn nhét vào miệng anh, nhìn anh cau có nuốt nó cười ha ha. Vì cô cười, Thượng Phẩm cảm giác bánh ngọt ngấy ngấy trong miệng hình như cũng không đến nỗi dở. Năm thứ hai đại học, Thượng Phẩm chuyển sang khoa kinh tế, việc học nặng lên rất nhiều. Hồ Tiểu Đồ cũng lên lớp 11, bài tập vô số kể. Tuy nhiên chỉ cần kịp giờ, Thượng Phẩm sẽ kèm Hồ Tiểu Đồ học hay tới đón Hồ Tiểu Đồ với Thượng Tâm tan học. Ở trường, anh cũng rất yên tâm về hai cô gái nhỏ. Thần Tri Thư học hơn các cô một lớp, là một Tiểu Bá Vương trong trường. Có cậu ta canh chừng hai cô, chẳng đứa nam sinh nào dám léng phéng đến gần họ cả. Chín giờ tối, Thượng Tâm và Hồ Tiểu Đồ tan lớp học nói tiếng Pháp, lên xe, mặt đen sì sì. “Ai chọc Tiểu Hồ Đồ của anh giận? Nói anh nghe nào.” “Hừ!” Hồ Tiểu Đồ ngoắt đi không thèm để ý Thượng Phẩm. Thượng Tâm không nhịn được phì cười. Thượng Phẩm liếc sang, ý hỏi cô chuyện gì. Thượng Tâm lôi một xấp thư màu hồng từ trong cặp ra, khỏi mở cũng biết nội dung bên trong là gì. Thượng Phẩm đen mặt. “Ai gửi cho các em?” “Không phải tụi em!” Thượng Tâm nín cười. “Thư này gửi anh. Ha ha ha, từ sáng sớm hôm nay đi học tới lớp học nói tiếng Pháp giờ, đi đâu cũng có nữ sinh đến nhờ tụi em chuyển thư tình cho anh. Tiểu Hồ Đồ chắc tức sắp nổ rồi.” Thượng Tâm dứt lời liền cười to. Thượng Phẩm mỉm cười, cầm hết thư tình, mở cửa xe, vứt thẳng vào thùng rác ven đường. Quay lại xe, anh vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. “Hết giận chưa?” Hồ Tiểu Hồ mím môi. “Còn một chút.” “Vậy làm sao mới hết giận?” “Ngày mai anh phải tỏ ra thân mật với em trước cổng trường.” “Việc này không ổn lắm?” Trường cô học là trường điểm, nội quy rất nghiêm. Ngay cả Thượng Tâm, Thần Tri Thư ở trường cũng không dám có hành vi quá giới hạn. Có lần hai đứa còn bị mời lên văn phòng vì dắt tay nhau trong sân trường. “Anh không đồng ý?” Hồ Tiểu Đồ mím môi càng chặt. Dòm chừng vẻ mặt của cô, Thượng Phẩm đành bất đắc dĩ. Thôi, cưng cô từ trước giờ rồi, lần này đáng gì. “Anh đồng ý với em. Đừng giận nữa.” “Anh, anh thật tốt!” Hồ Tiểu Đồ lập tức tươi roi rói, ôm anh hôn một cái thật kêu. Thượng Tâm ngồi ghế sau không chịu nổi bèn rên: “Này, hai người đừng xem em như không khí được không? Về nhà em mách bố mẹ giờ.” Hồ Tiểu Đồ quay đầu lè lưỡi với Thượng Tâm. Hai người nhe răng với nhau, trông vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.