Vì sinh ba nên không thể nào sinh đẻ tự nhiên. Tính ngày sinh, Thượng Phẩm quyết định sẽ cho Tiểu Hồ Đồ nằm viện trước đó một tháng. Ai ngờ đứa bé như có gắn thiết bị cảm ứng trong người, mẹ mới vào nằm viện ngày đầu tiên, nửa đêm mơ mơ màng màng kêu muốn đi vệ sinh, Thượng Phẩm dìu đi, kết quả nửa đường quần ướt nhẹp. “Sao vậy?” “Anh, hình như… vỡ nước ối.” “Cái… Anh đi gọi bác sĩ!” Anh luống cuống tay chân chạy đi, lát sau trở lại cùng bác sĩ tới đưa Tiểu Hồ Đồ vào phòng sinh. Thượng Phẩm chờ ngoài cửa, sắc mặt tái nhợt như sắp ngất. Khi Đồ Nghiêm và Hồ Định Duệ đến, chân tay anh đã phát run. “Sinh à?” Đồ Nghiêm hỏi. “Mẹ, mọi người bảo bảy sinh, tám không sinh, đứa bé tám tháng…” Thượng Phẩm không dám nói hết. Một người luôn tỉnh táo như anh giờ hoàn toàn mất lý trí. “Nói hươu nói vượn cái gì!” Hồ Định Duệ đen mặt quát. Đồ Nghiêm từng sinh con nên bình tĩnh hơn hai người đàn ông. “Tiểu Hồ Đồ sinh ba, tỷ lệ sinh non tương đối cao. Mẹ sớm hỏi bác sĩ rồi, không sao.” “Không sao thật chứ?” Hai đấng mày râu đồng thanh hỏi, mặt mày lo lắng như nhau. Đồ Nghiêm lắc đầu, ngồi xuống. Chừng một giờ sau, cửa phòng phẫu thuật mở. “Người thân Hồ Tiểu Đồ có đây không?” “Đây!” Ba người xông lên. “Mẹ tròn con vuông rồi. Em bé sinh non nên cần giữ trong hộp nhiệt 24 giờ. Sản phụ đang khâu vết mổ. Mọi người có thể nhìn em bé trước.” Y tá nói xong lại trở vào phòng phẫu thuật. Bấy giờ Thượng Trạm Bắc và Hạ Hâm Hữu cũng tới. Đồ Nghiêm dẫn bà bạn thông gia Hạ Hạ đi nhìn em bé, để ba đấng mày râu ở lại chờ Tiểu Hồ Đồ. Đợi Tiểu Hồ Đồ đáng kính được đẩy ra, chân Thượng Phẩm nhũn như bún, đứng dậy khỏi ghế một nửa bỗng sửng sốt ngã ngồi trở lại. Hồ Định Duệ nhìn anh, xì một tiếng, song vẻ mặt dịu đi nhiều. Lúc Hồ Tiểu Đồ tỉnh lại, Thượng Phẩm ngồi bên mép giường, sắc mặt mỏi mệt. Thấy cô mở mắt, anh lập tức ân cần hỏi: “Có khó chịu ở đâu không? Vết mổ đau không? Em chưa thể ăn gì, bác sĩ bảo chờ khí thoát hết mới được ăn.” Anh huyên thuyên hệt một ông già. Hồ Tiểu Đồ mở to mắt nhìn anh, không lên tiếng. Dáng vẻ lo lắng của anh khiến cô cảm thấy rất rất hạnh phúc. “Sao?” Cô im lặng làm Thượng Phẩm càng lo. Tiểu Hồ Đồ lắc đầu, nở nụ cười ngọt ngào. “Anh, em rất khoẻ, rất hạnh phúc.” Thượng Phẩm trút hơi thở nặng nề nén đã lâu trong lòng. Anh cúi đầu hôn lên trán cô. “Anh yêu em.” “Chỉ yêu mình em?” Anh gật đầu. Tiểu Hồ Đồ mỉm cười. “Anh không yêu con ư?” Thượng Phẩm bật cười, đáp nhỏ: “Yêu, anh yêu tất.” “A, vậy anh không còn yêu mình em nữa rồi…” “…” … Hồ Tiểu Đồ nằm viện một tháng thì về nhà. Ba cái bánh bao ở trên giường, ba khuôn mặt giống nhau như đúc, da trắng mềm mại ai gặp cũng yêu. Thượng Phẩm nghỉ phép hoàn toàn, chuyên tâm ở nhà hầu vợ và ba đứa con. Có điều sau khi ra viện, họ nháy mắt cảm thấy lúng túng. Vì ba đứa bé quá giống nhau nên những lúc vừa cho một đứa bú xong, đứa khác khóc bèn bế lên cho bú, định lo đến đứa thứ ba thì lại không phân biệt được đứa nào là đứa thứ ba chưa được bú, đứa nào là đứa thứ nhất đã bú rồi… Vậy nên luôn có một đứa bị bỏ đói. Đứa bé đói bụng tất nhiên sẽ khóc quấy, nó khóc quấy thì bố mẹ dĩ nhiên không thể ngủ ngon. Vài ngày trôi qua, Tiểu Hồ Đồ và Thượng Phẩm ngày càng tiều tuỵ… Hai người suy tính rồi quyết định nhờ bề trên ra tay. Tuy nhiên Hạ Hâm Hữu và Đồ Nghiêm quả thật đều không thích hợp trông em bé. Vốn tưởng ba ông thợ giày hơn một Gia Cát Lượng, ai dè kết quả càng không thể phân rõ đứa nào bú rồi, đứa nào chưa… Tình trạng rối ren mãi đến lúc Hồ Định Duệ chịu hết nổi thuê ba bảo mẫu về trông riêng từng đứa, cuối cùng vấn đề cho ăn cũng được giải quyết. Con một tuổi, vóc dáng Tiểu Hồ Đồ đã khôi phục lại như trước khi sinh. Tiệc sinh nhật ba bé, cô diện lễ phục đen xinh đẹp quý phái, tuy nhiên phần lưng trần trụi khiến Thượng Phẩm với Hồ Định Duệ đồng thời sầm mặt. Thượng Phẩm cởi ngay áo vest choàng cho cô. Hồ Tiểu Đồ miễn cưỡng phải đồng ý, song vẫn dùng dằng muốn cởi. “Mặc vào, đừng để hở…” Anh than vãn. Tiểu Hồ Đồ cười híp mắt chọc: “Không thì sao?” Tay Thượng Phẩm siết chặt eo cô, liếc ba đứa con bị bốn vị trưởng bối vây quanh, chẳng cần bố mẹ trông. Anh dắt cô thẳng lên lầu. Vì có con, hai người đã lâu chưa đụng chạm. Thượng Phẩm ôm cô ngã xuống giường, vừa định này này nọ nọ thì ngoài cửa vang lên tiếng hét: “Bố mẹ mấy đứa nhỏ đâu? Con buồn ngủ rồi nè!” Thượng Phẩm cảm giác một bộ phận nào đó trên người mình vì tiếng hét này mà đau căng. Tiểu Hồ Đồ nằm dưới cười thành tiếng, rướn cổ hôn anh. “Ba đứa nhà mình như quỷ đòi nợ nhỉ.” “Y hệt quỷ đòi nợ!”Anh ủ rũ nằm vật ra giường. Hồ Tiểu Đồ xoa tóc anh. “Bố mấy đứa, mình đi dỗ bọn nhỏ ngủ đi.” “…” Hạnh phúc không phải mọi chuyện đều suôn sẻ. Hạnh phúc là dù gặp khó khăn gì, bạn đều biết sẽ có một người bên cạnh bạn một đời một kiếp, mãi mãi không xa rời. “Em yêu anh, anh.” “Anh cũng yêu em.” Thượng Phẩm trả lời, nghe tiếng khóc rống dưới lầu, cười thêm: “Cũng yêu cả ba quỷ đòi nợ nhà mình nữa.”