CHƯƠNG 8.1: TIM ĐẬP ( THƯỢNG )
Đứa bé trưởng thành.
Thế nhưng không quyết định cha nó là ai.
Cuối cùng chị cũng không lựa chọn, giữa tôi và Jesse.
Có lẽ là, có một số việc căn bản là không cần lựa chọn.
Giống như tôi và Jesse, kỳ thực, cũng không cần phải lựa chọn cái gì.
Chúng tôi thực sự cần lựa chọn sao? Lựa chọn chỉ là bức bách bản thân tìm phương pháp, chỉ như vậy mà thôi.
Trong thế giới của tôi, tất cả mọi thứ đều tồn tại cân bằng, cho nên tôi, không cần lựa chọn.
“Từ nay về sau, hoàng tử và hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau, mãi, mãi!” Cắm cờ trên đỉnh toà thành xếp bằng gỗ, J J vỗ tay hoan hô mình, cười rất vui vẻ.
Kỳ thực nó vốn không có hộ khẩu, nhưng Jesse đã làm giấy chứng minh cho nó, năm trước rốt cuộc cũng đã tống nó đi học.
Không đi nhà trẻ thì phải đi học tiểu học, tôi mỉm cười nói với J J đang có vẻ mặt không tình nguyện.
Không sai, đúng là như vậy, thằng quỷ nhỏ này ngày nào cũng tràn đầy tinh lực nhảy nhót khắp nơi ở nhà, tôi bị nó huyên náo đến phiền muốn chết. Buổi tối nếu không kể chuyện cổ tích cho nó nghe, nó sẽ làm cho tôi và Jesse đều không có cách nào trở về phòng mình, bây giờ đưa đến trường học thì ít nhất ban ngày cũng có thể yên tĩnh, nó ở trường chơi mệt mỏi, buổi tối cũng không quá ồn.
Chỗ không tốt duy nhất của tiểu học chính là có cô giáo tuổi trẻ xinh đẹp, cô Tây tóc vàng mắt xanh thật là quá mức nhiệt tình, lần trước còn làm trò liếc mắt đưa tình với Jesse ngay trước mặt tôi, làm tôi tức giận rất lâu, không chịu cho anh sắc mặt tốt.
Về sau khi Jesse và tôi đưa J J đến trường, ở ngay trước mặt cô ta anh hôn tôi đến không biết trời đất gì nữa, cô nàng nhìn đến xanh mặt, tôi thì mắc cỡ đỏ bừng mặt, sau này tôi cũng không dám đến trường nữa.
“Hoàng tử đi cứu hoàng tử, sau đó hoàng tử cưới hoàng tử về làm vợ…” J J đang xếp gỗ thành ngai vàng bên trong tòa thành.
“J J, con đang nói gì đấy?” Tôi bật cười hỏi.
“Truyện cổ tích mà.” Thằng quỷ con tám tuổi trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn tôi.
“Không phải như vậy, không phải là “từ nay về sau hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi” sao?” Tôi vặn nó.
Nó cũng vặn lại tôi, “Nhà chúng ta là hoàng tử và hoàng tử mà!”
… Chết tiệt, giáo dục thất bại! Giáo dục bằng hành động quả nhiên là quan trọng hơn chỉ nói mồm mà.
Jesse nghe con nói, cười đến mức buông tờ báo trong tay, “Nó nói cũng không sai.”
Đúng là không sai, bảy năm trước, Jesse mang tôi ra nước ngoài, rời xa mưa máu gió tanh mà chị luôn muốn tôi rời xa, cho tôi một thân phận mới. Sau khi đến đây, trừ lúc đi tảo mộ cho chị, tôi cực kì hiếm khi đặt chân lên mảnh đất cố hương.
“Đúng rồi, con nói cũng không sai chút nào!” J J xoa thắt lưng, đắc ý nói.
“Con không được ỷ vào ba con chiều con mà làm ta tức giận chứ!” Tôi chỉ vào nó mà mắng, thấy thằng nhóc chẳng hề để ý, không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại mắng Jesse, “Cái anh này, không được chiều con như thế!” Đầu ngón tay chọc lên ngực anh.
“Ái, đau đấy, anh là một anh già gần bốn mươi rồi, đừng làm như vậy với anh chứ.” Jesse cười nắm ngón trỏ của tôi.
Tôi bĩu môi, “Ba mươi hai mà thôi, phải là vừa qua ba mươi mới đúng chứ.” Tiếng Trung của anh càng ngày càng tốt, đến khẩu âm cũng tiêu chuẩn cực kỳ.
“Thế nhưng nếu thực sự nhìn lại, người chiều con không phải là em sao?” Jesse buông tờ báo, vươn tay ôm tôi vào trong lòng, “Mỗi lần đều mua đồ chơi cho nó là ai vậy? Mỗi lần đều dẫn nó đi uống trà chiều là ai vậy? Đến mức về quê hương tảo mộ cũng không quên mang chút đồ ăn vặt về cho nó là ai vậy?”
Tôi hừ một tiếng, vùi vào trong ngực anh.
Tiếng tim đập vang lên trong ***g ngực, “Thình thịch, thình thịch” .
Trước đó vài ngày chúng tôi đã trở lại tảo mộ, đặt trên mộ một bó hoa hướng dương và bách hợp.
Hoa vẫn nở tươi đẹp như vậy, phản chiếu ánh nắng buổi sáng, mỗi khi nhìn thấy cảnh tượng kia, viền mắt tôi đều có chút nong nóng ươn ướt.
“Jesse.” Tôi dịu ngoan dựa vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập, “Thình thịch, thình thịch” .
“Ừ?” Tay anh ôn nhu vuốt ve tóc tôi.
“Anh yêu chị em sao?”
“Đúng vậy, anh yêu cô ấy.” Đáp án của anh trước sau không hề thay đổi, nụ cười trên mặt anh vẫn luôn ôn nhu như vậy.