Mojito Và Trà

Chương 30: Chương 30: Mang thai




Khi Thịnh Tịch Niên tới bệnh viện đã là buổi tối. Khởi Tinh đang gà gật ngủ ở ghế trước cửa phòng ICU, ngay cả tiếng động lúc Thịnh Tịch Niên tới cũng không thể làm cậu giật mình tỉnh giấc.

Chỉ là mới có một thời gian ngắn thôi, Thịnh Tịch Niên liền phát giác ra Khởi Tinh đã gầy đi một chút. Hai mắt cậu nhắm nghiền, được lớp quần áo dày bao bọc lấy, đường cong ở cằm lại càng trở nên rõ ràng.

Dì giúp việc ở bên cạnh mở lời: “Tôi nói cậu ấy vào phòng bên cạnh nghỉ ngơi nhưng cậu ấy không đi, cứ thế là ngủ ở đây thôi. Lúc trưa cậu ấy bảo muốn ăn nạm bò sốt cà chua, tôi hầm rồi mang tới thì cậu ấy lại chả ăn được mấy miếng, ngay cả cơm tối cũng chưa ăn nữa ____ có lẽ là mấy ngày nay bị mệt mỏi quá.”

Dì rất thương Khởi Tinh, nên liền bàn bạc với Thịnh Tịch Niên: “Đêm nay tôi và hộ lý (*) sẽ ở lại đây, ngài và Khởi tiên sinh cứ về nghỉ ngơi trước đi. Mỗi ngày đều thế này thì làm sao mà chịu được?

(*) Gốc là ‘护工’ – đây không phải nhân viên của bệnh viện mà thường do người nhà thuê để chăm sóc cho bệnh nhân.

Thịnh Tịch Niên gật đầu, nhưng anh không đánh thức Khởi Tinh, mà ngồi xổm xuống, một tay ôm lấy gáy cậu, tay kia vòng xuống dưới thắt lưng của đối phương, bế người lên.

Vừa khẽ động như thế, Khởi Tinh lập tức tỉnh lại. Cậu ngọ nguậy mơ mơ màng màng mở mắt ra, sau đó thấy là Thịnh Tịch Niên thì lập tức bất động. Thịnh Tịch Niên ôm cậu vào lòng, thấp giọng nói: “Tựa vào vai anh ngủ này.”

Khởi Tinh nghe lời tựa đầu vào vai Thịnh Tịch Niên. Anh bế cậu đi xuyên qua hành lang, vào trong thang máy, cuối cùng là tới bãi đỗ xe.

Buổi tối, người ở trong bệnh viện không nhiều lắm, nhưng bọn họ vẫn khiến người ta phải chú ý như cũ, Khởi Tinh có hơi xấu hổ, hai tay cậu ôm lấy cổ của Thịnh Tịch Niên, vùi đầu vào lòng đối phương rầu rĩ cười, lúc nói chuyện còn mang theo âm mũi vì chưa tỉnh ngủ hẳn.

“Anh thế này như đang bế trẻ con ấy.”

Thịnh Tịch Niên khẽ cười, anh mở khóa bên cửa ghế phụ rồi để Khởi Tinh ngồi vào, còn cúi xuống kéo kín lại áo khoác cho cậu.

“Bạn nhỏ Khởi Tinh, nhớ phải cài chắc dây an toàn đó.”

Về đến nhà đã hơn 10 giờ, dì giúp việc đã đặc biệt hầm canh bồ câu cho bọn họ ở trong bếp, vẫn còn đang ở trong nồi giữ nhiệt. Thịnh Tịch Niên đi vào đem ra một bát cho Khởi Tinh đang ngồi trên ghế sofa.

Khởi Tinh ngoan ngoãn nhận lấy, mới uống hai ngụm đã cảm thấy ngấy, dùng cái thìa khuấy tới tới lui lui trong bát mà không chịu uống nữa. Thịnh Tịch Niên đã nhìn thấy, anh khẽ nhíu mày, hỏi: “Em có thể uống hết bát canh này đi được không? Ngày hôm nay em đã chẳng ăn gì mấy rồi.”

Vẻ mặt của Khởi Tinh đau khổ đáp: “Em không đói.”

Thịnh Tịch Niên bình tĩnh nhìn cậu một lúc, xác nhận được quả thật Khởi Tinh ăn không nổi. Cuối cùng anh để bát qua một bên, đứng lên nói: “Ngày mai lúc nào vào bệnh viện, chúng ta đi kiểm tra một chút.”

Khởi Tinh không thích bệnh viện, vừa nghe thế thì theo bản năng nhăn mày kháng cự: “Vì sao chứ?”

“Bởi vì em thường xuyên không thể ăn cơm được.” Dường như muốn dỗ dành, Thịnh Tịch Niên lấy tay cọ cọ trên trán Khởi Tinh, cậu lập tức mềm nhũn, ngoan ngoãn đi đánh răng rửa mặt. Thịnh Tịch Niên đem bán canh mang vào bếp, rồi đun nóng một cốc sữa tươi cho Khởi Tinh để cậu uống trước khi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Thịnh Tịch Niên cùng Khởi Tinh vào bệnh viện.

Trước tiên hai người đi tới thăm Chúc Phong Nhậm. Ông cụ vẫn chưa tỉnh, nhưng tình hình cũng không bị chuyển biến xấu, tổng thể thì đang dần dần có chiều hướng tốt. Khởi Tinh không còn quá lo lắng như lúc trước nữa, cậu ngoan ngoãn đi theo Thịnh Tịch Niên để chuẩn bị kiểm tra sức khỏe.

Mới tới bên ngoài phòng kiểm tra cho Omega, điện thoại của Thịnh Tịch Niên lại đột nhiên đổ chuông, anh nhận điện, vừa nghe được vài câu đã nhăn chặt mày.

“Bây giờ sao?”

Thịnh Tịch Niên quay đầu nhìn về phía Khởi Tinh, cậu nhanh chóng lắc đầu ra hiệu là bản thân không sao. Thịnh Tịch Niên trầm mặc chốc lát, cuối cùng đáp: “Được, tôi sẽ lập tức qua đó.”

Cúp máy rồi, Thịnh Tịch Niên còn chưa kịp mở lời, Khởi Tinh đã giành nói trước: “Công việc đúng không, anh đi đi.”

Thịnh Tịch Niên hơi nâng khóe môi, nói: “Anh xin lỗi.”

“Chuyện này thì có gì mà phải xin lỗi,” Trái lại Khởi Tinh nở nụ cười tươi, giọng rất thoải mái, “Em cũng không phải là trẻ con mà.”

Thịnh Tịch Niên cũng lộ ra chút ý cười, anh cúi đầu, tràn ngập áy náy, mà hôn vào lòng bàn tay Khởi Tinh: “Có kết quả kiểm tra thì gọi điện thoại ngay cho anh nhé.”

Thịnh Tịch Niên ra khỏi bệnh viện, Chung Trữ đã ở cửa chờ anh. Thịnh Tịch Niên vừa ngồi lên xe, Chung Trữ đã lái ra khỏi bãi đỗ, cau mày, sắc mặt không tốt cho lắm.

“Dựa theo những gì ngài nói hôm qua, tôi đã liên lạc với cả ba vị cổ động. Nhưng vẫn bị chậm một bước, ngày hôm trước đã có hai vị ký hợp đồng chuyển nhượng quyền cổ đông với Thịnh Minh Lễ, còn là hai người có số cổ phần nhiều nhất.”

Nét mặt Chung Trữ tràn ngập ảo não và áy náy, “Tôi không phải cổ đông, không có quyền hỏi tới tình hình chuyển nhượng quyền cổ đông của công ty, không ngờ rằng Thịnh gia lại đột ngột ____ cũng không ngờ rằng việc mua bán cổ phần lại nhanh như vậy.”

Thịnh Tịch Niên không có một chút biểu cảm dư thừa, chỉ nói: “Ông ngoại vẫn chưa tỉnh, Khởi Tinh lại chưa từng vào công ty, bọn họ không tín nhiệm cũng là bình thường.”

Anh cười có chút mỉa mai, “Thế nhưng chuyển nhượng dứt khoát như vậy, hẳn là Thịnh Minh Lễ đã ra một cái giá trên trời.”

“Sáu trăm vạn 1%, cộng thêm 15% quyền cổ đông mới trong tương lai.” Chung Trữ dừng một chút, không nhịn được nói, “Hiện tại Thịnh Minh Lễ nắm 22% cổ phần, đã cao hơn so với Khởi tiên sinh 2%, dựa theo điều lệ mà nói ___”

“Không phải vẫn còn một vị cổ đông nữa sao?” So với Chung Trữ, Thịnh Tịch Niên trái lại xem ra không có gấp như vậy, “Trước tiên tìm ông ấy đã.”

Vị cổ đông còn lại chiếm 7% kia tên Viên Hải, là người tổng phụ trách các dự án bất động sản của Chúc thị, và là người đã quen biết với Chúc Phong Nhậm hơn 30 năm. Viên Hải sống tại thành bắc, khi hai người tới, ông đang chuẩn bị ra ngoài.

Chung Trữ là người đón đầu chắn đối phương trước, nhưng ngoài miệng lại vẫn rất khách khí: “Viên tiên sinh phải ra ngoài sao?”

Viên Hải đầu tiên có hơi sửng sốt, sau đó cười rộ lên: “Khách quý tới à, trợ lý Chung sao lại tới đây?”

Nói xong, ông mới nhìn thấy Thịnh Tịch Niên, liền giấu đi chút ý cười. Thịnh Tịch Niên vươn tay ra với ông, khẽ gật đầu: “Thịnh Tịch Niên.”

Viên Hải nhìn qua Thịnh Tịch Niên, lúc này cũng gật đầu một cái với anh, “Ngưỡng mộ đã lâu, vào đi.”

Viên Hải đã gần 60 tuổi, tính cách lại là một người rất thẳng thắn, rót trà cho họ, rồi ông mới nói: “Thịnh Minh Lễ sao? Quả thật là có tìm tới tôi.”

Viên Hải trả lời thẳng, “Là muốn mua cổ phần công ty trong tay tôi, tôi chưa đồng ý, nói là phải suy nghĩ một chút.”

Ông uống một ngụm trà, cười nói: “Tôi và Chúc tổng đã có giao tình nhiều năm như vậy. Trông phần tình nghĩa này, tôi cũng không đến mức nhanh như vậy đã để công ty thay tên đổi họ.”

Viên Hải nói những lời này quả thật mang theo sự thật tình thật ý, thế nhưng ông cũng giống người khác, không tin vào Khởi Tinh. Ông nhìn Thịnh Tịch Niên, hơi nheo mắt lại.

“Thế nhưng là theo đạo lý, nếu muốn đàm phán với tôi, cũng phải là Khởi Tinh tới đàm phán, cầm trong tay nhiều cổ phần như vậy, mà chẳng lẽ không lộ mặt lấy một lần sao?”

Thịnh Tịch Niên lộ ra ý cười, đáp: “Cũng là bởi vì chuyện này, cho nên tôi mới muốn tìm tới chú để đàm phán.”

“20% cổ phần của Khởi Tinh đang nằm ở chỗ tôi.”

Giọng của anh khi nói ra những lời này không cao, nhưng lại giống như sấm sét. Nhất thời cả sắc mặt của cả Viên Hải và Chung Trữ đều thay đổi. Nhưng Thịnh Tịch Niên lại giống như không thấy được biểu cảm của họ, anh nhìn Viên Hải, bình tĩnh nói.

“Bởi vậy xin lỡ của ngài 10 phút, hãy cùng tôi nói chuyện một chút. Cái giá mà Thịnh Minh Lễ bỏ ra, tôi cũng có thể bỏ ra được.”

Sắc mặt Viên Hải rất nghiêm túc, ông trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi mở lời: “Cậu cũng muốn mua lại 7% đó?”

Thịnh Tịch Niên nở cụ cười, lại đáp: “Không hề.”

*

Suốt cả buổi sáng Khởi Tinh ở bệnh viện chạy tới chạy lui, các hạng mục kiểm tra vừa nhiều lại rườm rà, còn không nằm trên cùng một tầng. Cậu đã mất hết cả kiên nhẫn, thậm chí còn muốn trực tiếp hủy thi diệt tích cái đám đơn kiểm tra sức khỏe này, nhưng nghĩ đến việc Thịnh Tịch Niên muốn xem chúng, thì chỉ có thể thở dài, tiếp tục xoay vòng trong bệnh viện.

Chờ làm xong hết một vòng, cậu quay trở lại phòng bác sĩ chính, đưa đơn kiểm tra sức khỏe và một đống các kết quả xét nghiệm cho bác sĩ. Đối phương đọc một lần, rồi đầu tiên là nở nụ cười: “Chúc mừng nhé, cậu đã có thai rồi.”

Khởi Tinh phát ngốc tại chỗ, mãi một lúc sau mới tìm lại được giọng của mình, cậu không thể tin nổi, hỏi: “Gì cơ?”

“Cậu có thai rồi.” Nữ bác sĩ cười híp mắt nhìn Khởi Tinh, kiên nhẫn nói lại một lần nữa, “Được 28 ngày, gần một tháng rồi.”

“Tuy rằng vẫn còn là một phôi thai nhỏ nhưng phát triển rất tốt. Gần đây cậu có ăn cơm đúng giờ không, nhất định phải đảm bảo dinh dưỡng đó, cậu quá gầy, mà cũng không được làm các loại hoạt động mạnh…”

Bác sĩ dặn từng cái từng cái một, nhưng Khởi Tinh còn chưa hoàn hồn. 28 ngày, vậy đó hẳn là trong khoảng thời gian Thịnh Tịch Niên đánh dấu cậu hoàn toàn.

Cái này đúng là quá… Hự, chuẩn rồi đi?

Khởi Tinh vẫn còn đang trong trạng thái lơ lửng, thì bác sĩ nói một câu kéo cậu lại.

“Alpha của cậu đâu, sao lại không đi cùng vậy?”

Khởi Tinh vội vàng giải thích: “Anh ấy có đến ____ nửa đường thì có việc bận.”

“Nếu có thời gian thì cậu bảo cậu ấy quay lại đây một chuyến, Alpha cũng cần phải tới để nghe lời dặn dò của bác sĩ.”

Bác sĩ trả lại kết quả kiểm tra cho cậu, còn cười nói ‘Chúc mừng’, Khởi Tinh theo phản xạ có điều kiện liền đáp một câu ‘Cảm ơn’. Sau đó cuối cùng mới có chút cảm giác như chân đã chạm đất rồi.

Ở trong bụng cậu giờ đang mang một sinh mệnh mới được 28 ngày tuổi, nhỏ bé, chỉ lớn có chút xíu, tựa như hạt giống đang nảy mầm vậy.

Tay chân Khởi Tinh luống cuống, sự sợ hãi có phần nhiều hơn là vui mừng. Cậu đứng ở cửa một lúc, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Thịnh Tịch Niên. Lúc này Thịnh Tịch Niên mới ra khỏi nhà của Viên Hải, anh bắt máy, câu đầu tiên chính là: “Em đã kiểm tra xong chưa, bác sĩ nói sao?”

Khởi Tinh ấp úng, nhất thời cậu không biết phải mở lời ra sao, cuối cùng đành phải nói: “Trước tiên anh cứ tới bệnh viện đi.”

Khởi Tinh ngồi trước cửa phòng khám phát ngốc 20 phút, thì Thịnh Tịch Niên chạy tới.

Ngay khi vừa thấy Thịnh Tịch Niên, cái đầu tiên Khởi Tinh cảm thấy lại là sự tủi thân. Cậu cũng không biết mình tủi thân cái gì, cũng có thể là sự luống cuống suốt từ nãy cuối cùng cũng có thể thốt ra được rồi. Khởi Tinh đứng dậy, đối phương vừa chạy tới trước mặt, cậu liền nắm chặt lấy tay áo anh, Thịnh Tịch Niên cũng để mặc cho cậu vò tới nhàu nhĩ bộ âu phục đắt tiền, chỉ cúi đầu hỏi: “Em làm sao thế?”

Khởi Tinh thở ra một hơi, cậu kề sát bên tai Thịnh Tịch Niên, giống như kẻ trộm mà nhanh chóng nói ra.

“Em có em bé rồi.”

Nửa phút im lặng.

Thịnh Tịch Niên không nói gì, cũng không có bất kì động tác gì. Khởi Tinh đợi một chốc, còn tưởng đối phương chưa nghe rõ, cậu nâng giọng cao hơn một chút lặp lại: “Em nói em ___”

“Anh nghe rồi.” Thịnh Tịch Niên cắt lời cậu, anh cầm ngược lại bàn tay Khởi Tinh sang siết ống tay áo mình, hít sâu vào một hơi.

“Anh nghe được rồi.”

Anh rất nhanh đã bình tĩnh lại, hỏi: “Con được bao nhiêu tuần rồi, phát triển thế nào, bác sĩ nói sao?”

Không đợi Khởi Tinh mở lời, Thịnh Tịch Niên sợ đối phương thuận lại sai lời, nên trực tiếp cắt ngang, “Quên đi, chúng ta vào nghe bác sĩ dặn thêm lần nữa.”

Bọn họ lại vào trong, Thịnh Tịch Niên vừa nghe bác sĩ dặn dò vừa lấy điện thoại ra ghi chép lại, có khi còn hỏi lại bác sĩ những điều liên quan cần chú ý tới. Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, chăm chú vô cùng, giống như đang ngồi trên bàn đàm phán một hợp đồng nào đó cực kì quan trọng vậy. Khởi Tinh nhìn anh, từng chút từng chút bất an ở trong lòng dần dần lắng xuống.

Lúc này cậu mới hậu tri hậu giác cảm nhận được sự vui mừng ở trong lòng ____ Có một sinh mệnh bé bỏng đã được thêm vào cuộc sống của mình và Thịnh Tịch Niên.

Bọn họ có bé cưng rồi!

Bây giờ khủng hoảng của Khởi Tinh đã hoàn toàn biến mất, sự vui sướng đã chiếm lấy hết thảy. Cậu thậm chí còn bắt đầu đoán xem giới tính của bé con trong bụng mình là gì ___ Là con trai hay con gái, là Alpha hay Omega, hay là Beta đây?

Lớn lên bé con sẽ giống ai nhỉ, Khởi Tinh mong là con sẽ giống Thịnh Tịch Niên ______ Thịnh Tịch Niên đẹp trai như vậy mà.

Nhưng bất kể là thế nào, Khởi Tinh nghĩ.

Mặc kệ có ra sao, cậu sẽ sẽ yêu thương bé con của mình.

Chờ cuối cùng cũng ra khỏi phòng khám, Thịnh Tịch Niên cất điện thoại, quay sang nói với Khởi Tinh.

“Từ hôm nay trở đi em không được thức đêm, không được chạy loạn khắp nơi không được vận động mạnh, đi ra ngoài phải nhớ nói với anh, em phải ăn cơm đúng giờ.”

Nếu như là trước đây phải nghe một đống yêu cầu như vậy, thì Khởi Tinh đã sớm không làm theo rồi, nhưng đến bây giờ cậu chỉ ngửa lên nhìn Thịnh Tịch Niên rồi nhỏ giọng nói: “Em thật sự yêu anh.”

Thịnh Tịch Niên đang nói được một nửa, liền sững sờ mất một lúc, cuối cùng không nhịn được cười: “Sao tự nhiên lại em nói cái này.”

Anh trêu Khởi Tinh: “Có em bé rồi mà còn nhõng nhẽo à?”

“Có bé con rồi thì em không thể nói thế nữa à? Em sẽ nói thế mỗi ngày luôn.”

Khởi Tinh rất hùng hồn, cậu nhìn Thịnh Tịch Niên, đôi mắt như thấm vào trong nước. Có thể bởi vì có ý thức trách nhiệm đối với một sinh mạng, Khởi Tinh chưa từng có lúc nào lại nghiêm túc như thế. Vì còn người qua lại, giọng cậu liền được bỏ nhỏ xuống hết cỡ, nhưng từng câu từng chữ vẫn cứ truyền tới tai Thịnh Tịch Niên rõ ràng như cũ.

“Em sợ mình làm chưa đủ tốt, bởi vậy muốn nói với anh rất nhiều lần, để anh biết được em vô cùng yêu anh, mỗi một ngày trôi qua lại yêu anh nhiều hơn một chút. Anh nói em hãy chỉ tỏa sáng vì hết thảy những điều mà em yêu tha thiết, em cũng muốn anh biết rằng, anh chính là một phần của tình yêu nồng nàn ấy.”

Tình yêu của cậu từ trước tới nay luôn nồng nhiệt và ngập tràn như vậy. Hoặc có lẽ, chính bản thân cậu đã là hiện diện của tình yêu, ánh sáng, và sự lãng mạn.

Cậu là ngôi sao băng vĩnh viễn không bao giờ tắt, rơi vào trong lòng của Thịnh Tịch Niên.

Trong hệ ngân hà có 200 tỷ vì sao, nhưng chỉ có một ngôi sao này vĩnh viễn thuộc về Thịnh Tịch Niên.

Hết chương 30.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.