Mojito Và Trà

Chương 38: Chương 38: Phiên ngoại 2: Nhật ký trưởng thành của Thịnh Tiểu Đậu




Lúc Khởi Tinh đi vào thư phòng Thịnh Tịch Niên cũng vừa mới đọc xong một phần văn kiện, thấy cậu vào, anh liền tạm dừng công việc, hỏi: “Sao vậy em?”

Khởi Tinh đặt tách hồng trà ở trên tay xuống mặt bàn, có chút chân chó mà nói: “Tiểu Đậu và em cùng pha trà cho anh đó, anh làm việc vất vả quá.”

“….” Thịnh Tịch Niên nhìn Khởi Tinh, hỏi, “Thịnh Tiểu Đậu lại gây ra họa gì rồi?”

“Hức,” Khởi Tinh hơi ngừng một chút, rồi nhanh chóng phủ nhận, “Sao có thể thế được.”

Thịnh Tịch Niên gật đầu, “Thế thì chính là em đã gây họa.”

Khởi Tinh mất hứng trừng Thịnh Tịch Niên: “Quả nhiên là về lâu về dài sẽ thấy rõ lòng người, anh đã không còn tin tưởng em nữa rồi.”

Thịnh Tịch Niên uống một ngụm trà, không trêu cậu nữa, cười hỏi: “Thế rốt cuộc em muốn làm gì?”

“Không phải chiều mai có một buổi họp phụ huynh cho Tiểu Đậu sao, trước đây anh đã đi rồi, lần này chi bằng để em đi cho.”

Thịnh Tịch Niên hơi nhướn mày, “Chẳng phải sáng nay em bảo mai muốn tới cửa hàng à? Sao đột nhiên lại muốn đi dự buổi họp vậy?”

Khởi Tinh chớp chớp mắt, “Thì vốn là em định thế, nhưng mà em nghĩ chuyện họp phụ huynh cũng rất quan trọng. Tiểu Đậu cũng đã học đến lớp 8 rồi, sang năm nữa là lên cấp 3, em cũng cần phải quan tâm tới đời sống học tập của con một chút.”

Thịnh Tịch Niên đoán ngay ra được Thịnh Tiểu Đậu khẳng định đã gây họa gì đó ở trường, không dám để cho ba đi, nên mới nhờ Khởi Tinh tới cầu xin. Anh cười thầm trong lòng, nhưng nét mặt vẫn rất nghiêm túc.

“Không cần đâu, anh đã để trống ngày mai rồi, anh sẽ ghi nhớ lại toàn bộ rồi về trao đổi lại với em về đời sống học tập của con.”

Thấy Khởi Tinh còn muốn nói thêm gì đó, Thịnh Tịch Niên đã giành nói trước: “Hoặc là cả hai chúng ta cùng đi cũng được, hẳn là thầy giáo cũng có thể thông cảm.”

Khởi Tinh tranh thủ thất bại, cậu giả mù sa mưa đáp: “Vậy thôi, anh cứ tiếp tục làm việc đi nha.” Nói xong, liền dứt khoát mở rộng cửa đi ra.

Thịnh Vân đang ngồi xổm ngoài cửa chờ, vừa thấy Khởi Tinh, liền nhanh chóng đứng dậy đi tới.

“Ba con nói sao ạ?”

“Không diễn được.” Khởi Tinh nhìn nhóc con một cái, “Ngày mai con có thái độ tốt thì có khả năng còn cứu vãn được một chút.”

Thịnh Vân vừa nghe thế, mặt mày lập tức ủ dột, Khởi Tinh thấy vậy, vỗ vai nhóc.

“Làm gì đến nỗi ấy? Ba cũng sẽ không ăn thịt con đâu.”

“Với mẹ đương nhiên là không đến nỗi rồi, ba chỉ phạt mỗi con thôi, đâu có phạt mẹ đâu.”

Thịnh Vân có nỗi khổ mà nói không thành lời được, nhóc chả muốn nói chuyện với mẹ mình nữa, liền lo lo lắng lắng mà trở về phòng.

Ngày hôm sau quả thật là Thịnh Vân thấp thỏm lo âu, lúc đứng trước cửa lớp đón Thịnh Tịch Niên thì không nhịn được mở miệng hỏi: “Ba ơi, sáng nay công việc của ba thuận lại chứ ạ, tâm tình vẫn tốt phải không ạ?”

Thịnh Tịch Niên liếc mắt nhìn nhóc một cái, đáp: “Hiện tại thì vẫn tốt.”

Hai chứ ‘Hiện tại’ được anh phát âm rất nặng, Thịnh Vân không dám lên tiếng nữa, nhìn theo ba đi vào phòng học.

Quả nhiên là Thịnh Vân đã gây ra chuyện, ẩu đả đánh nhau. Nhóc con ấy dẫn theo năm sáu bạn cùng lớp tới đánh nhau với nam sinh khóa trên. Đánh đến nỗi khiến mấy nam sinh kia bị thương khá nặng, phải bồi thường tiền thuốc men.

“Tiền thuốc chính là do phu nhân của ngài đã bồi thường, ngài không biết gì sao?”

Thịnh Tịch Niên hơi khựng lại một chút, rồi đáp: “Do công việc của tôi tương đối bận rộn, nên đã không thể lưu ý tới.”

Thầy chủ nhiệm thở dài, nói: “Thịnh Vân thật sự rất thông minh, học tập cũng rất khá, chỉ là tính cách dễ bị kích động. Tôi mong sau này phụ huynh có thể giám sát dẫn dắt cháu một chút, để tạo một tấm gương tốt cho con trẻ.”

Thịnh Tịch Niên có thể nói gì nữa đây, anh chỉ đành cười đồng ý.

Chờ sau khi anh ra khỏi buổi họp, Thịnh Vân đã đứng sẵn ở bên cạnh xe để đợi. Vừa nhác thấy Thịnh Tịch Niên liền nhanh chóng gọi một tiếng ‘Ba’, rồi ngoan ngoãn theo mông lên xe.

Thịnh Tịch Niên vẫn chẳng nói gì, lúc xe ra tới đường thì mới hỏi: “Vì sao đánh nhau?”

Thịnh Vân ngồi nghiêm chỉnh, giống như có một thanh kiếm Damocles (*) treo trên đầu vậy, giờ đột nhiên ba nhóc hỏi tới thì bị dọa tới giật nảy một cái, không dám chậm trễ mà đáp: “Là vì tranh giành sân bóng ạ.”

(*) Hình tượng “Thanh gươm của Damocles” (sword of Damocles) nổi tiếng có nguồn gốc từ một câu chuyện ngụ ngôn cổ xưa được phổ biến bởi triết gia Roman Cicero trong một cuốn sách vào năm 45 TCN của ông mang tên Tusculanae Disputationes (Tìm hiểu thêm tại http://nghiencuuquocte.org/2016/08/05/thanh-guom-cua-damocles-la-gi/ )

“Con với mấy đứa bạn đang chơi được nửa trận rồi, tự nhiên bọn đó đi ra bảo sân bóng này là của bọn nó, muốn bọn con cút đi. Con mới tức lên, hỏi bọn nó ‘Thế mày đi nghếch chân tiểu dưới cái cột bóng rổ rồi chắc?’ thế là bọn nó bất chấp ____ Là bọn nó động thủ trước, con chỉ là tự vệ thôi.”

Thịnh Tịch Niên có hơi buồn cười, nhưng giọng nói vẫn cực kì nghiêm khắc: “Đánh nhau mà lại còn lý luận? Mẹ có biết chuyện này không?”

Thịnh Vân vô cùng nghĩa khí không lên tiếng, Thịnh Tịch Niên mới nhàn nhạt gọi một tiếng: “Thịnh Vân.”

Giống như lúc anh gọi nhóc con là ‘Tiểu Đậu’, biểu đạt rằng tâm tình anh khi đó rất tốt, có lỗi lầm gì thì cũng sẽ không bị xử lý tại chỗ. Nhưng một khi anh đã bắt đầu gọi đầy đủ họ tên của thằng con nhà mình, thế có nghĩa là anh đang rất nghiêm túc, chuẩn bị sẽ phát hỏa tới nơi.

Thịnh Vân bị dọa sợ, vẫn cố giãy giụa: “Con không thể bán đứng mẹ được.”

Thịnh Tịch Niên khẽ nở nụ cười, “Bây giờ khai ra thì ba sẽ coi như chưa có chuyện gì phát sinh cả, kiểm điểm hay phạt đứng đều được miễn.”

Thịnh Vân lập tức không có chút tiền đồ nào mà phản bội: “Mẹ có biết ạ, lúc thầy bảo con gọi điện thoại cho phụ huynh, con đã gọi cho mẹ.”

“Mẹ bảo sao?”

Thịnh Vân nhỏ giọng nói: “Mẹ nói con quá cùi bắp, ngay cả đánh mấy đứa như thế thôi mà cũng đánh không lại, so với mẹ còn kém xa ____ rõ ràng là con đánh thắng mà.”

Mấy chữ cuối, nhóc càng nói càng nhỏ, Thịnh Tịch Niên lại bắt đầu thấy đau đầu. Anh bóp mi tâm, nhỏ giọng mắng: “Lần này sự việc xảy ra là có nguyên nhân, ba tha cho một mạng, không được có lần sau nữa.”

Thịnh Vân nhanh nhẹn thuận cán leo (*): “Con biết ba yêu con nhất mà.”

(*) Thuận cán leo (顺杆爬): Đạo diễn Phùng Tiểu Cương tin rằng “Khi bộ phim đang được quảng bá thì thời gian ấy rất có ích cho đạo diễn và diễn viên ‘trèo lên’, người ta phê bình mình, thì mình thuận theo để trèo lên.” Hay chính là ý chỉ hùa theo. [Theo Baike]

“Sai.” Mắt Thịnh Tịch Niên vẫn chăm chú nhìn về phía trước, giọng nói thản nhiên: “Ba yêu mẹ mày nhất.”

“……”

Ở nơi ba mình không thể nhìn thấy, Thịnh Vân len lén trợn trắng mắt, cạn lời.

Thịnh Tịch Niên mặt không đổi sắc nói tiếp: “Còn vừa mới nãy, rõ ràng đã đồng ý với mẹ là giữ bí mật, thế mà vừa mới bị người khác hù dọa một cái đã sợ hãi mà phun ra sạch, tự xem xét lại bản thân đi Thịnh Tiểu Vân.”

Thịnh Vân quả thật sống không còn gì tiếc nuối nữa, nhóc con ngồi lệch hẳn sang bên ghế phụ, cự tuyệt giao lưu với ba ruột nhà mình.

Chờ tới tối, Khởi Tinh đoán là mọi việc bại lộ cả, nên đã nằm trên giường giả chết từ lâu. Thịnh Tịch Niên lại không có ý định buông tha cho cậu, hỏi: “Em giúp Thịnh Vân bồi thường tiền thuốc men phải không?”

Khởi Tinh vùi người ở trong chăn, làm bộ đang ngủ. Thịnh Tịch Niên lại chậm rãi nói: “Có mấy cái đứa đấy mà cũng đánh không lại, còn kém xa so với em?”

Lần này thì Khởi Tinh không giả vờ được nữa, cậu lật chăn ra, tức tối nói: “Thịnh Tiểu Đậu con là đứa không trượng nghĩa gì hết, bán đứng mẹ nhanh như vậy hả.”

“Đừng có đánh trống lảng,” Thịnh Tịch Niên kéo Khởi Tinh quay lại trong chăn, “Chuyện này coi như là hai mẹ con thông đồng với nhau gạt anh đi, còn cảm thấy đánh nhau là vẻ vang lắm hả đúng không?”

“Không hề vẻ vang ạ, kiên quyết chống lại ẩu đả đánh nhau.” Khởi Tinh ngoan ngoãn nhận sai, còn ngầm chơi xấu thằng con phản đồ, “Thịnh Tiểu Đậu không chỉ đánh nhau, mà còn phản bội nữa, quả thật là cả hành vi lẫn đạo đức đều suy đồi nghiêm trọng mà, anh nhớ phải trừng trị thằng oắt con ấy một chút.”

Cả lớn lẫn bé đều hư hết rồi, Thịnh Tịch Niên buồn bực cười một tiếng, kéo Khởi Tinh vào lòng, bàn tay bắt đầu đi dò vào trong từ bên hông.

Giọng nói chậm rãi, khàn khàn của anh vang lên bên tai Khởi Tinh.

“Trước tiên anh phải trừng trị em trước đã.”

……

Kết quả của việc trừng trị là sáng hôm sau Khởi Tinh không đứng dậy được, chỉ có Thịnh Vân và Thịnh Tịch Niên ngồi đối diện ăn sáng với nhau. Thịnh Tiểu Đậu rất sợ ba, nhóc nghẹn mãi mới dám hỏi: “Sao giờ này mẹ con còn ngủ nướng ạ?”

Thịnh Tịch Niên rót cho con trai một ly sữa tươi, khẽ mắng: “Ăn cơm của con đi.”

“……” Người lớn thật quá đáng ghét. Thịnh Vân chẳng còn lời nào để nói nữa, rưng rưng uống một hớp sữa thật lớn.

Hết phiên ngoại 2.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.