Mojito Và Trà

Chương 16: Chương 16: Tôi có ông xã mà




Gia đình Thịnh Tịch Niên yêu cầu nghiêm khắc, từ nhỏ đã yêu cầu phải học nhiều vô số kể ______ ngoại ngữ, tài chính, hội họa, cưỡi ngựa, đấu kiếm… Bọn họ toàn tâm toàn ý bồi dưỡng cho con cháu theo hướng cao cấp, nhưng chưa từng dạy con cháu phải đối đáp ra sao khi bị người ta dạy dỗ thẳng mặt

Mà người ấy lại còn là Khởi Tinh.

Anh cảm thấy Khởi Tinh giống như một chiếc hộp Pandora vậy, mỗi một lần mở là lại có thể thấy một mặt khác nhau, khiến anh sinh ra vô vàn hứng thú. Nếu như nói lúc mới đầu anh còn chống cự lại cuộc hôn nhân này, thì hiện tại sự chống cự ấy đã gần như biến mất, trái lại anh bắt đầu tò mò không biết hôm nay đối phương sẽ làm ra chuyện bất ngờ gì đây.

Tâm tình ấy cứ quấn lấy Thịnh Tịch Niên, khiến anh bắt đầu mỗi ngày đều về nhà đúng giờ để ăn cơm với Khởi Tinh, buổi tối cậu ở phòng khách chơi game, hoặc là ra ban công hầu hạ đám cây cây cỏ cỏ của mình, thì anh ở trong thư phòng làm việc.

Khởi Tinh cảm thấy dạo gần đây Thịnh Tịch Niên đặc biệt dễ nói chuyện, đầu tiên là đồng ý cho cậu trồng cây Clematis ở ngoài ban công, sau đó lần lượt cho cậu nuôi thêm hoa Cẩm Tú Cầu Endless Summer và một đống hoa hồng. Thỉnh thoảng lúc cậu tưới tắm và cắt tỉa cho cây, còn có thể đi qua xem rồi hỏi tên hoa.

Cùng với việc Thịnh Tịch Niên bắt đầu về nhà đúng giờ để ăn cơm tối, dẫn tới việc Khởi Tinh không còn cơ hội lén lút trốn ra ngoài đi chơi nữa, trong khoảng thời gian này ngoại trừ đi tới cửa hàng hoa vào mỗi buổi chiều, thì cậu sẽ không đi đâu khác cả, cảm thấy như là đã bước vào cuộc sống dưỡng lão trước thời hạn vậy.

Cứ như thế trôi qua gần một tháng, thì tới sinh nhật của Trác Trừng Dương.

Tuy rằng bình thường hai người chơi với nhau cũng chẳng quy củ gì, nhưng suy cho cùng Trác Trừng Dương cũng là một thiếu gia, hơn nữa đây lại là sinh nhật 24 tuổi, Trác gia trực tiếp bỏ ra một số tiền lớn để mở một bữa tiệc tối ngay tại nhà. Khởi Tinh thấy một tháng này quả thật là mình ngoan tới kì cục, mà tâm tình của Thịnh Tịch Niên cũng không tệ, vì thế lúc ăn cơm tối cậu liền nói với anh.

Thịnh Tịch Niên cũng nhận được thiệp mời, nên anh liền đồng ý, chỉ nói: “Cũng được, hai chúng ta cùng đi.” Anh dừng một chút, rồi hỏi, “Em có muốn phải mua quà gì không?”

Khởi Tinh phẩy tay: “Không cần, em có thể trực tiếp chuyển khoản, cảm tình giữa bọn em chính là kiểu chất phác tự nhiên như thế á.”

Thịnh Tịch Niên cũng không phản đối, anh bảo trợ lý chọn một món quá, chờ tới ngày sinh nhật của Trác Trừng Dương thì mang tới.

Gửi thiệp mời dự sinh nhật thì khẳng định sẽ khác với tụ tập bình thường, huống hồ thiệp mời này lại còn trên danh nghĩa của Trác gia gửi. Tiệc sinh nhật tối hôm đó, cả hai người cùng mặc âu phục đồng màu, màu mực cùng hoa văn sẫm, thoạt nhìn trông khá nghiêm cẩn và trang trọng, nhưng cũng rất tương xứng.

Lần này nơi tổ chức sinh nhật cho Trác Trừng Dương là ở biệt thự ngoại ô, Khởi Tinh và Thịnh Tịch Niên đến nơi mới phát hiện ra, số người tới tham dự đông hơn họ tưởng. Hơn nữa đa phần đều là những Beta và Omega trẻ tuổi, Khởi Tinh vừa nhìn một vòng là đã hiểu, nhướn mày với Thịnh Tịch Niên: “Đây là tới để cho Trác Trừng Dương xem mắt rồi.”

Thịnh Tịch Niên đỗ xe xong, cũng nhìn lướt qua, hỏi: “Trác gia không định tìm Alpha sao?”

“Chắc là không, mặc dù Trác Trừng Dương là Beta, nhưng là một tên thẳng nam, chỉ thích các Beta và Omega yếu ớt hơn mình, dù sao thì từ nhỏ đến lớn đều chỉ theo đuổi một mẫu người.”

Thịnh Tịch Niên đã hiểu, anh lại hỏi: “Vậy mà cậu ta chưa từng theo đuổi em sao?”

____ Có nha, bọn em thiếu chút nữa là phải quăng anh sang một bên để hóa bướm cùng nhau đó. Đáng tiếc lời này không thể nói ra, Khởi Tinh liếc Thịnh Tịch Niên: “Em yếu hơn cậu ta chỗ nào?”

Thịnh Tịch Niên mỉm cười, hai người nói dăm ba câu đã đi tới trước cửa, Trác Trừng Dương đang đứng đó đón khách. Bình thường toàn thấy cậu ta mặc quần soóc với áo phông, hôm nay lại mặc một bộ âu phục trắng, cũng rất ra dáng. Khởi Tinh nhảy mấy bước tới vỗ vai cậu ta, cười hì hì hỏi: “Đã thấy tôi chuyển khoản chưa, cảm động không?”

Trác Trường Dương đã sớm nhìn thấy cậu, đáp cho có lệ “Cảm động cảm động”, sau đó cậu ta uyển chuyển bảo: “Nếu cậu nguyện ý nể tình đây là sinh nhật tôi, đồng ý với tôi là không động thủ đánh người, thì tôi còn cảm động hơn.”

Khởi Tinh phúc chí tâm linh (*), lập tức nói: “Cậu mời cả Khởi Hằng?”

(*) Phúc chí tâm linh ‘福至心灵’: Vận khí tới thì đầu óc cũng minh mẫn, sáng suốt hơn.

“Không phải tại tôi, ba mẹ tôi hận không thể phát thiệp mời cho toàn thành phố này ấy chứ, giống như là tôi làm lễ đại thọ 80 tuổi vậy.” Trác Trừng Dương lập tức kêu oan, rồi vòng về chủ đề chính, “Cha cậu, mẹ kế của cậu và cả Khởi Hằng đều tới, đang ở bên trong.”

Tuy rằng Khởi Tinh không muốn gặp Khởi Hằng, nhưng cũng không đến mức là vừa gặp mặt đã động thủ, cậu ‘chậc’ một tiếng, đáp: “Được rồi, cùng làm thì tôi đi vòng qua anh ta, được chưa?”

Trác Trừng Dương không tin tưởng cậu, mà nhìn Thịnh Tịch Niên đứng phía sau, đối phương gật đầu: “Tôi sẽ trông chừng em ấy.”

Lúc này Trác Trừng Dương mới yên tâm, cậu ta cảm thấy trên người Thịnh Tịch Niên quả thật có một luồng thánh quang phổ độ chúng sinh, an tâm để họ đi vào. Khởi Tinh trước khi đi vào còn vỗ vỗ vai Trác Trường Dương, tình ý sâu xa mà nói: “Nhớ đứng ở cửa quan sát kỹ một chút, nói không chừng bà xã tương lai của cậu đang ở trong đám người này đấy.”

Trác Trừng Dương làm sao lại không biết ý nghĩa sâu xa của bữa tiệc sinh nhật lần này, vẻ mặt có khổ mà khó nói, lại tiếp tục quay đầu đi chào khách mời.

Hai người Khởi Tinh tới hơi muộn một chút, yến tiệc đã bắt đầu rồi, trong đại sảnh người đi tới đi lui, khắp nơi đều có thể thấy được những nhóm ba đến năm người tụ lại một chỗ nhẹ giọng nói chuyện với nhau, có nhân viên phục vụ rượu và đồ ngọt thường xuyên qua lại. Khởi Tinh đã thấy một nhà ba người Khởi Vinh Bân, nhưng cũng không định tới chào hỏi, cậu cầm lấy hai ly champagne ở trên bàn, định đưa một ly cho Thịnh Tịch Niên, nhưng nghĩ ra anh còn phải lái xe, nên lại để ly về chỗ cũ.

Thịnh Tịch Niên không để ý cái hành động nhỏ này của cậu, anh đứng ở trong phòng này, dù không nói chuyện nhưng cũng hấp dẫn một nửa ánh mắt ở đây. Lập tức có người tới bắt chuyện, khi đối mặt với người ngoài, Thịnh Tịch Niên vĩnh viễn sử dụng thái độ lịch sự và khách khí để tiếp lời họ.

Chuyện xã giao trong các yến tiệc một khi đã bắt đầu là không ngừng nổi, Khởi Tinh kiên nhẫn nghe một lúc liền không nhịn được nữa, cậu uống cạn ly rượu trong tay, thừa dịp đang có khoảng trống trong cuộc nói chuyện liền vỗ nhẹ vào lưng Thịnh Tịch Yên, nhỏ giọng bảo: “Em đi vệ sinh.”

Thịnh Tịch Niên nhìn thoáng qua đại sảnh, thấy Khởi Hằng đang ở trong góc nói chuyện với người khác, Thịnh Tịch Niên mới thu lại ánh mắt, dặn dò cậu: “Em đi xong quay lại sớm một chút.”

Khởi Tinh gật đầu tỏ ý đã biết, chậm rãi chen ra để đi tới phòng vệ sinh.

Diện tích biệt thự này rất lớn, mô phỏng theo thiết kế hành lang gấp khúc của Nhật Bản, Khởi Tinh đi xuyên qua mấy hành lang, mới nhìn thấy phòng vệ sinh ở cuối. Cậu đi vệ sinh xong ra ngoài, chưa được mấy bước đã đụng phải người khác.

Khởi Tinh ngẩng đầu nhìn, rồi rời ánh mắt tiếp tục đi về phía trước. Khởi Hằng nhếch miệng nở nụ cười, nói: “Sao thế, câm rồi à? Không biết nói tiếng người à?”

Nếu giờ đang ở nơi khác thì có lẽ Khởi Tinh không động thủ thì cũng sẽ chửi nhau một trận, nhưng mới nãy cậu đã đồng ý với Trác Trừng Dương rồi, mà cậu cũng không muốn rước phiền toái tới cho Thịnh Tịch Niên, chỉ có thể tự nhắc nhở chính mình không đi tranh cãi với một tên ngu xuẩn, coi như mình không nghe thấy gì.

Hôm nay Khởi Hằng được Khởi Vinh Bân đưa ra ngoài, vốn là muốn cho y làm quen với một vài thành viên quan trọng của thương chính (thương nghiệp và chính phủ) tại Vân Thành, ai ngờ người nào nghe tên thì vẻ mặt cũng rất vi diệu. Tình cờ có một người còn không rõ hoàn cảnh, lại cười ha hả nói với y: “Mấy hôm trước tôi vừa tới thăm hỏi ông ngoại cậu, ông ấy cũng nhắc tới cậu suốt.”

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Khởi Hằng cố duy trì liền lập tức trở nên khó coi vô cùng, Khởi Vinh Bân và Phương Vân cũng cười lúng túng, mà hai người ở bên cạnh người này liền cười giải vây: “Sai rồi, đây là Khởi đại thiếu gia, còn Khởi tiểu thiếu gia ở bên kia cơ.

Người này biết mình đã nhận lầm, thì vội vàng xin lỗi. Khởi Hằng lại càng thêm xấu hổ, y chỉ cảm thấy người khác đều đang cười nhạo mình, bởi vậy khi thấy Khởi Tinh đi về phía bên này, y nhất thời kích động cũng đi tới, giờ thấy cậu không phản ứng lại mình, y càng chẳng kiêng nể gì hết.

“Tao còn đang tự hỏi làm sao Thịnh Tịch Niên có thể chịu đựng được một thằng phế vật như mày, hóa ra là bởi vì kết hôn rồi thì thuận tiện làm con rùa đen rụt cổ luôn. Cũng đúng, coi như là nuôi một món đồ chơi, trách không được lúc tao tới làm tại công ty Thịnh gia, nhân viên ở đó đều chướng mắt với Khởi gia nhà chúng ta, có một người như mày ____”

Lời còn chưa nói hết, Khởi Tinh đột nhiên xoay người lại, Khởi Hằng bị dọa sợ, theo bản năng lùi về sau, nhưng khi lấy lại tinh thần thì y hổ thẹn vì sao mình lại đi sợ một Omega, tức tới đỏ cả mặt. Khởi Tinh chẳng để ý tới nội tâm y đang diễn trò, nhíu mày hỏi: “Mày tới làm ở chỗ Thịnh Tịch Niên?”

Khởi Hằng lập tức đắc ý, lên giọng nói: “Đúng vậy, không hiểu sao nhà họ Khởi lại có đứa nhàn rỗi suốt ngày trồng cây nuôi cỏ như mày.”

Khởi Tinh ngay tức khắc đã hiểu, có lẽ là vì chuyện đợt trước của Khởi Hằng cuối cùng cũng chọc cho Khởi Vinh Bân không vui vẻ nổi, nên ông ta liền phải tìm việc tử tế bắt Khởi Hằng phải làm, có thể là vì mắt cao hơn đầu, hoặc cũng có thể là vì có dự tính khác, vậy mà ông ta dám mượn quan hệ của mình, không biết xấu hổ mà tìm tới chỗ Thịnh Tịch Niên.

Khởi Tinh kìm lại cơn tức, cười lạnh bảo: “Mày đắc ý cái rắm, đi làm ở chỗ Thịnh Tịch Niên? Vậy chẳng phải mày còn phải gọi tao là bà chủ sao?”

Khởi Hằng thình lình bị cậu chửi như vậy, thì tức tới mức thở phì phò, Khởi Tinh tiến về phía trước, tiếp tục nói: “Nghe nói lần trước mày bị đánh, tao thấy có vẻ như đánh cũng chưa nặng lắm nhỉ, bằng không làm sao Khởi Vinh Bân lại có thể thả mày ra đi cắn người vậy được?”

Khởi Hằng thở hổn hển, phẫn nộ chửi: “Con mẹ nó, mày___”

Khởi Tinh hết sạch kiên nhẫn, nhủ thầm: Thằng khốn này thật sự thiếu đánh, hôm nào phải đi xin lỗi Trác Trừng Dương thôi.

Ai ngờ cậu chỉ vừa mới kéo tay lên, lại chợt nghe thấy tiếng của Thịnh Tịch Niên vang lên.

“Nói chuyện gì đó, sao náo nhiệt vậy?”

Cả hai cùng quay đầu nhìn về phía bên kia hành lang, Thịnh Tịch Niên đang đứng đó, mặt không đổi sắc nhìn về phía Khởi Hằng. Thấy cả hai cùng nhìn qua, Thịnh Tịch Niên bước tới bên cạnh Khởi Tinh.

Trong lòng Khởi Hằng hoảng hốt, những chữ còn sót lại đều nuốt sạch vào bụng, gọi: “Thịnh Tịch ___ Thịnh tổng.”

Y luôn nhớ rằng không thể tạo ra xung đột với Thịnh Tịch Niên hoặc là Thịnh gia, nên chỉ có thể liều mạng kiếm cớ: “Tôi thấy Khởi Tinh uống rượu, cho nên tới hỏi xem nó có cần tôi đưa về hay không.” Y còn vẽ rắn thêm chân, “Dù sao bọn tôi cũng là anh em, tôi lo nó gây thêm phiền phức cho cậu ____”

“Vậy sao.” Thịnh Tịch Niên cắt lời y, khẽ cười, “Không cần, tôi không uống rượu, tôi sẽ cùng Khởi Tinh về nhà.”

Khởi Tinh tức khắc đúng lý hợp tình, giơ tay lên kéo một bên vai Thịnh Tịch Niên, lớn tiếng bảo: “Đúng vậy, tôi cần gì anh phải đưa về, tôi có ông xã mà.”

Sắc mặt của Khởi Hằng khó coi vô cùng, miễn cưỡng nói một câu: “Vậy thì tốt rồi.”

Thịnh Tịch Niên thu lại ánh mắt, khẽ ôm lấy eo của Khởi Tinh, thấp giọng nói: “Đi thôi.”

Hết chương 16.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.