Món Ăn Khai Vị Của Tổng Tài

Chương 10: Chương 10: Vĩ thanh




Hàn Thần Tị ngồi trên sô pha nhìn bóng dáng bận rộn ở trong bếp của Cừu Vĩ, vẫn là chiếc tạp dề hoa kia, đôi chân thon dài kia, cái mông tròn trịa rắn chắc kia, còn có chiếc áo len sợi cao cổ, nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng ra phần đường cong nơi cổ xinh đẹp mê người đến thế nào.

“Đáng ghét!”.

Dục hỏa lại bắt đầu bò lên, đáng chết!.

Sau khi Cừu Vĩ ban hành tối hậu thư, hắn đã nhịn một tháng rồi!.

Trong thời gian này, Hàn lão đầu rốt cuộc còn đem chuyện hắn bị cấm dục đi tuyên truyền khắp nơi, khiến cho Lạc Minh, Phí Tương, Hàn Thần Dần, Hàn Thần Tử, Hàn Thần Sửu —— Nói tóm lại, tất cả bạn bè quen thuộc đều chạy tới chế nhạo hắn một hồi!.

Khốn kiếp, bắt hắn phải bỏ mặt mũi vào đâu hả!.

May mắn là, trước một tuần Hàn Dữ Thuận cùng Vương Phượng Tình thực sự bay đến hòn đảo nhỏ kia để nghỉ ngơi, hắn không phải thường xuyên tới công ty đi làm, nếu không sẽ phát điên mất.

Hắn nhất định phải báo thù. Chỉ có điều, chuyện này nhất định phải suy nghĩ thật cẩn thận kỹ càng, nhất định phải khiến cho đôi vợ chồng kia cũng bị ác chỉnh đến cười không nổi!.

“Hàn tiên sinh, cơm nước đã xong rồi, tôi cũng dọn bát đũa rồi, mời tới ăn đi.” Cừu Vĩ vừa dùng tạp dề lau khô hai tay, vừa vô cùng cung kính gọi Hàn Thần Tị đang ngồi ở phòng khách.

Đáng ghét, lại là cách gọi như vậy! Tiểu Cừu không phải thực sự muốn hắn cấm dục đến khi cuộc thi của viện nghiên cứu kết thúc đấy chứ!.

Từ trên ghế sô pha đứng dậy, hắn đi tới bàn ăn. Cừu Vĩ thấy thề liền rời khỏi bàn ăn.

“Ngài từ từ dùng, tôi đi dọn dẹp chỗ khác.”.

“Tiểu Cừu!” Xem hắn là ôn thần ư!.

Mắt thấy Cừu Vĩ đi vào phòng ngủ, Hàn Thần Tị cũng không thể kiềm nén dục vọng mãnh liệt cùng cơn lửa giận đã nhịn cả tháng nay, cơm cũng không ăn liền đi sau cậu vào trong phòng, từ phía sau lấy ôm lấy Cừu Vĩ.

“Tiểu Cừu, em đừng hành hạ anh nữa!” Lúc tay hắn vừa muốn tiến vào dò xét bên trong quần của Cừu Vĩ, đã bị tay cậu nắm lại.

“Hàn tiên sinh, tôi sẽ tố cáo anh quấy rối tình dục.”.

“Tùy em!” Lúc này Hàn Thần Tị rất là quyết tâm, nhất định phải tiêu diệt dục vọng mãnh liệt này.

Tay hắn lại ngang ngược tiếp tục chui vào trong quần của Cừu Vĩ, thỏa mãn khi cảm nhận được cậu đang run lên, liền táo tợn hơn mà ngậm lấy vành tai của cậu dùng răng khẽ cắn.

“Tiểu Cừu, chỉ là làm tình mà thôi, anh cam đoan sẽ tiết chế một chút, em cũng đừng trốn tránh anh nữa.”.

Cừu Vĩ nghiêng đầu né ra, tức giận khẽ trách: “Anh mà không chịu buông tay, em sẽ đánh cho nửa người anh thành tàn phế!”.

“Ơ ——”.

Đừng nói giỡn, Tiểu Cừu của hắn sao lại làm ra hành động không thương hắn như vậy chứ?.

Nắm chắc suy nghĩ này, bàn tay to của Hàn Thần Tị càng chà xát vuốt ve không chút kiêng nể gì, tiếp tục lưu lại những dấu vết của mình ở trên phần cổ đang nóng lên của Cừu Vĩ. Hắn muốn để lại thật nhiều, đây chính là Tiểu Cừu của hắn, phải đóng dấu lại ——.

“Á!” Đột nhiên Hàn Thần Tị kêu lên một tiếng đầy đau đớn, hóa ra là lúc hắn đang khiếm nhã tay của Cừu Vĩ cũng đột nhiên chìa ra, thụi một cú vào bụng hắn, “Tiểu Cừu, em ——” Cậu thực sự đánh hắn!.

“Hừ!” Cừu Vĩ lấy tay về, “Đã nói em thực sự sẽ đánh anh!” Lực đánh của cậu thực sự cũng không thể xem là nhỏ.

Không thèm đếm xỉa tới vẻ mặt trắng bệch vì đau của Hàn Thần Tị, Cừu Vĩ quyết định không thể ở lại đây mặc cho người quấy rối tình dục nữa, cậu đi tới phòng khách cầm lấy ba lô của mình, trong nháy mắt liền mở cửa rời đi.

Cánh cửa phát ra một âm thanh thật lớn, lúc này cơn đau của Hàn Thần Tị cuối cùng cũng dịu đi, mới nghiến răng chịu đựng đứng thẳng người dậy.

Lần thứ ba bị hung hăng cự tuyệt, mà lúc này còn thực sự bị đánh một cú.

Cuộc thi càng đến gần, tính tình của Tiểu Cừu càng có khuynh hướng nóng nảy, xem ra ‘sắc đẹp’ của bản thân căn bản không có khả năng lật đổ phần kiên trì cùng cứng nhắc kia. Nhớ tới lần đầu tiên gặp nhau, khi đó hắn ở trong mắt Cừu Vĩ là tràn trề sức hấp dẫn, đối với Cừu Vĩ mà nói, cuộc thi ở viện nghiên cứu quả thực quả thực quả thực là vô cùng quan trọng.

“Ha ha ha ——” Hàn phó tổng tài đã từng được vạn người mê nhìn cửa chính, phát ra một chuỗi tiếng cười khổ vô cùng đáng thương, buồn bã.

Xem ra, thực sự phải nhịn đến tháng năm.

Cuối tháng năm.

Rốt cuộc ngày thi cuối cùng của viện nghiên cứu cũng kết thúc, Cừu Vĩ bước ra khỏi trường thi thở ra một hơi thật dài, trên mặt lộ ra nụ cười đã lâu không thấy. Sự cố gắng của bản thân đã có thu hoạch, lấy mức độ trả lời lưu loát các câu hỏi của cậu mà nhìn, muốn đậu cũng không phải là khó.

Xoay xoay cái cổ có chút cứng ngắc bởi vì cuối đầu lâu để trả lời câu hỏi, Cừu Vĩ dọn dẹp xong thì bước ra khỏi cửa trường đại học, ra khỏi cửa cũng không trở về nhà, mà là đi tới khu nhà của Hàn Thần Tị.

Trời cũng đã sập tối, cậu muốn nấu một bữa cơm để cho Hàn Thần Tị có thể về nhà liền có cơm nước nóng hổi ăn. Mấy ngày nay bởi vì bản thân phải chuẩn bị cho cuộc thi, cho nên thường để hắn phải ăn ở ngoài, thực sự rất có lỗi với hắn à.

Đến cửa, Cừu Vĩ lấy chìa khóa ra để mở cửa, vừa mới cởi giầy liền bị một lực cực lớn túm lấy kéo qua, cả người ngã xuống huyền quan, còn chưa kịp có phản ứng, miệng đã nhanh chóng bị chặn lấy.

“Tiểu Cừu, rốt cuộc em cũng đã thi xong rồi.”.

Hàn Thần Tị vừa nhiệt tình hôn sau mấy tháng xa cách, vừa vội vội vàng vàng cởi quần Cừu Vĩ ra, dự định trực tiếp làm luôn.

“Chờ, chờ một chút!” Cừu Vĩ liều mạng đẩy người trên người mình ra, “Sao anh lại vội vội vàng vàng như vậy hả!”.

Đột nhiên Hàn Thần Tị dừng động tác lại, đầu vừa nhấc lên, dùng con ngươi đen đầy ắp tình dục lại mang theo ai oán trừng Cừu Vĩ: “Em thử cấm dục bốn tháng xem, em có biết bốn tháng qua anh chỉ có thể dựa vào chính mình để giải quyết không?” Tiểu tử này còn dám mắng hắn vội vàng sao?.

“Phì ——” Giọng điệu ai oán của Hàn Thần Tị khiến cho Cừu Vĩ không khỏi bật cười. Cũng không phải chỉ có hắn phải dựa vào chính mình để giải quyết, cậu làm sao không có chứ? Nhưng cậu cũng không tính cho hắn biết.

“Rốt cuộc em cũng nở nụ cười, Tiểu Cừu.” Nhìn nụ cười tươi mát vui vẻ của Cừu Vĩ, Hàn Thần Tị ôm lấy khuôn mặt cậu lại hôn một hồi, “Em cũng biết mấy tháng vừa rồi, càng ngày em càng hung dữ ư?” Cùng với Cừu Vĩ mà hắn quen gần như vừa kém lại vừa cách xa vạn dặm!.

“Xin lỗi, nhưng mà áp lực của em rất lớn đi!” Ôm lấy cổ của người yêu, Cừu Vĩ thở gấp nói, “Nhưng em cũng không có nổi giận bừa bãi, nhiều lắm chỉ là không có thời gian để ý anh mà thôi.” Cậu cần một không gian yên tĩnh không bị quấy rầy để học, ai bảo lão yêu Hàn Thần Tị này cứ giở trò với cậu, làm cậu phiền không chịu nổi.

Hàn Thần Tị cắn một cái mang tính trừng phạt lên má Cừu Vĩ, hừ nhẹ một tiếng: “Hừ, em còn dám nói? Em dự định phải bồi thường anh thế nào đây?” Hắn chưa từng bị ai không nể mặt như vậy à.

“Nấu một bữa ăn thật ngon để anh ăn cho đã, thế nào?”.

“Đề nghị này cũng không tồi, nhưng mà tối mai hãy làm đi.” Hàn Thần Tị đứng dậy, một tay ôm lấy Cừu Vĩ, đi về phía phòng ngủ. “Còn bây giờ anh chỉ muốn hảo hảo ăn em, cả buổi tối —— Đều chỉ ăn một mình em thôi!”.

Không đợi Cừu Vĩ kháng nghị, Hàn Thần Tị liền cúi đầu phong bế môi cậu lại, để cậu chỉ còn tuôn ra những tiếng rên rỉ tinh tế.

Nói một buổi tối còn ngại quá ít, cả đời này, hắn cũng chỉ ăn một mình Cừu Vĩ mà thôi.

ღ TOÀN VĂN HOÀN ღ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.