Môn Chủ Đùa Phi

Chương 1: Chương 1




Mở đầu

Kẻ lừa đảo. Hắn rõ ràng là một tên lường gạt.

Không phải hắn nói, sau khi nàng gả cho hắn, hắn liền thu nạp nàng làm đồ đệ , dạy nàng y thuật dược lý à? Vì cớ gì mà nàng đã gả cho hắn, cuộc hôn nhân này còn được Hoàng đế đệ đệ của hắn chủ hôn, vậy hắn vì cái gì mà không chịu dạy nàng y thuật?

Thôi, không mong chờ hắn, nàng nghĩ chính mình học tập tinh thần của Thần Nông Thị thì tốt hơn, tự mình nếm bách thảo, tự mình thử xem dược liệu .

Tuy nói là trong ngoài cung Cửu Hoa có rất nhiều kỳ trân dị thảo, nhưng mà chỉ cần một ngày thử mười loại dược thảo, nàng sợ gì thử không xong?

"Oa. . . . . . Đây là cái gì?" Hoa Nhan Hi nhìn cây hoa cỏ trong tay mình ."Ngọt ngọt, thơm thơm, tốt, tốt ăn. . . . . . Này có công hiệu gì nhỉ?"

"Thử một gốc cây hình như không có cảm giác gì nha. . . . . ." Thử tới mười loại kia chắc sẽ có cảm giác? Nhớ đi nhớ lại, vì thế Hoa Nhan Hi chậm rãi nuốt vào mười loại hoa cỏ.

"Kỳ quái, vì cái gì ngứa, ngứa nóng . . . . . ." Qua một lúc lâu sau, Hoa Nhan Hi bắt đầu có cảm giác không thích hợp.

Không chỉ có nóng ngứa, mà còn có cảm giác nóng ngứa ở địa phương - nơi không nên có cảm giác này . . . . . . Làm sao bây giờ? Nàng phải làm sao bây giờ?

"Thiếu Khanh. . . . . ." Nàng nóng quá ngã xuống hoa cỏ cây cối, cảm thấy thân thể càng lúc càng nóng, càng lúc càng nóng, cảm giác tê ngứa khó nhịn cơ hồ muốn nuốt hết nàng."Thiếu Khanh. . . . . ."

Nàng muốn hắn. . . . . . Rất muốn. . . . . . Không chỉ muốn người của hắn, còn muốn thân hình vĩ ngạn của hắn, muốn tình cảm mãnh liệt cuồng dã của hắn. . . . . . Nàng muốn hắn. . . . . .

Trời ạ, nàng đang suy nghĩ cái gì vậy?Bình thường, nàng không bao giờ chủ động như thế này, vì cái gì mà hiện tại thân thể nàng lại ngứa đến mức khó chịu như vậy, nếu như không có hắn thì không có cách nào đình chỉ toàn bộ những cảm giác này?

"Ta nghe như có người gọi ta?" Hoa Thiếu Khanh môi xao động mỉm cười, nhìn nàng đã tê liệt ngã xuống hoa cỏ, đến gần nhìn hoa cỏ trên mặt đất bị nàng nhổ, lại nhìn vẻ mặt mặt hồng hào của nàng, tà tà hếch mày lên, "Nàng ăn Kim Ngân Hợp Hoan thảo?"

"Cái gì Kim Ngân Hợp Hoan thảo?" Hoa Nhan Hi từ đầu cũng không biết hắn đang nói cái gì, như con thú con hướng dưới thân hắn bò đến."Thiếu Khanh, ta rất nhớ chàng. . . . . ." Nàng hai gò má đỏ bừng, không tự giác ở bên chân hắn cọ xát, giống như là cầu xin yêu thương của hắn .

"Quả nhiên là nàng ăn Kim Ngân Hợp Hoan thảo. Tới đây, nói cho ta biết, nàng đã ăn bao nhiêu?" Hoa Thiếu Khanh nhìn dáng vẻ nàng choáng quáng vui sướng, biết nàng chắc là đã ăn không ít Kim Ngân Hợp Hoan thảo.

"Mười khỏa. . . . . . Ta rất ngứa. . . . . . Rất ngứa. . . . . ." Hoa Nhan Hi kéo hắn đang đứng thẳng ngồi xuống, thân thể mềm mại bắt đầu tiến đến trên người hắn ma xát, muốn trừ đi một chút khô nóng.

Hoa Thiếu Khanh mỉm cười, mặc cho nàng muốn làm gì thì làm."Nàng ăn mười khỏa Kim Ngân Hợp Hoan thảo?" Lần này có thể có chuyện vui để coi rồi.

"Như thế nào? Chàng đang tiếc hoa cỏ của chàng sao? Ai bảo chàng không dạy người ta, người ta đành phải học tập tinh thần của Thần Nông Thị tới đây nếm bách thảo. Ta nếm một gốc cây cảm thấy dễ ăn, đương nhiên là muốn nếm thêm mấy khỏa. . . . . . Trời, rất ngứa. . . . . . Nóng quá. . . . . ." Hoa Nhan Hi khó có thể khắc chế được bản thân, nàng bắt đầu thoát y phục của chính mình."Nóng quá. . . . . . Vì cái gì mà ta lại nóng như vậy ?"

"Nàng xác định là nàng học Thần Nông Thị nếm bách thảo? Ta lại nghĩ là nàng rất muốn cùng ta làm chuyện kia ." Hoa Thiếu Khanh cười quỷ dị, yên lặng nhìn tay chân nàng luống cuống cởi y phục của chính mình .

"Ta nào có nghĩ muốn làm chuyện kia với chàng. . . . . ." Hoa Nhan Hi khẩu thị tâm phi, lột sạch y phục của chính mình xong! Bắt đầu bứt lên quần áo của hắn."A?" Nàng nhìn bàn tay của chính mình, như là khó tin được chính mình sẽ làm ra những hành động như thế này, nhưng mà lại khó có thể khống chế tiếp tục cởi quần áo của hắn.

"Nàng đương nhiên là muốn cùng ta làm chuyện kia, nếu không tại sao nàng ăn nhiều Kim Ngân Hợp Hoan thảo làm cái gì? Kim Ngân Hợp Hoan thảo đúng là tình dược rất mạnh, ăn xong sẽ tê dại lại ngứa, nếu muốn trừ bỏ thì ngoài giao hoan ra không còn biệp pháp khác. . . . . . Nàng nói, nàng không muốn làm chuyện kia, vậy nàng muốn làm cái gì?"

"Ta mới. . . . . . A. . . . . . Ta mới không có. . . . . . Ta rõ ràng. . . . . . Chính là vì muốn nếm bách thảo. . . . . . Ai ngờ lại nếm trúng cái gì hợp hoan thảo. . . . . ."

"Hi hi, nàng đừng gạt ta. Nàng lại nói dối, ta cần phải phạt nàng." Hoa Thiếu Khanh khóe môi xuất hiện mỉm cười tà ác.

Kim Ngân Hợp Hoan thảo cùng những tình dược khác đích thị không giống nhau, nó làm cho người ta đạt đến thời điểm dục hỏa đốt người, thần trí vẫn là tỉnh táo, mà lý trí cùng ái dục quấn giao kết quả làm cho nàng e lệ không chịu nổi. Mà hắn đem nhất cử nhất động của nàng đều nắm giữ ở trong tay. . . . . .

Thần Nông Thị

Hơn 5 nghìn năm trước, Thần Nông Thị là thủ lĩnh của bộ tộc họ Khương. Là thủ lĩnh bộ tộc, nhưng ông vẫn cùng với bà con trong bộ tộc làm lụng công việc đồng áng. Trong thực tiễn lao động, ông phát minh ra chiếc bừa - một công cụ nông nghiệp sớm nhất ở Trung Quốc, qua đó xúc tiến mạnh mẽ nền nông nghiệp phát triển, mọi người tôn thờ ông là Thần Nông Thị vì có công trong nông nghiệp.

Thời kỳ của Thần Nông Thị là thời kỳ đầu của Công xã thị tộc Phụ hệ, lúc đó không có bóc lột áp bức, mọi người chung sống đùm bọc thương yêu. Sử sách ghi lại, khi Thần Nông Thị tại vị, đàn ông làm ruộng ở ngoài, đàn bà ở nhà dệt vải, không có nhà tù và hình phạt, không cần có quân đội, cảnh sát.

Thần Nông Thị còn là chuyên gia Y dược sớm nhất của Trung Quốc. Truyền thuyết kể rằng khi trông thấy người dân bị bệnh tật hành hạ, Thần Nông Thị rất đau lòng. Ông nảy sinh ý tưởng ngũ cốc có thể nuôi sống con người thì cỏ cây biết đâu có thể chữa bệnh cho người. Truyền thuyết kể rằng, Thần Nông Thị lên núi xuống biển tìm các loại thuốc cỏ, để biết được đặc tính thuốc của chúng, ông đã nếm thử và thường bị ngộ độc, thậm chí một ngày bị ngộ độc tới hơn 70 lần. Ông đã biên soạn cuốn sách “Thần Nông bách thảo” ghi lại các bài thuốc điều trị các loại bệnh tật.

Thần Nông Thị còn là một nhà toán học tính lịch thiên văn, ông đã biến nhiều chuyện thành 64 quái, gọi là “Qui tạng”, không những dùng để ghi lại sự việc mà còn dùng để bói toán. Ngoài ra, ông còn nhận thấy nhiều thứ mọi người cần lại không sản xuất được trong khi những thứ không cần phải dư dôi, đời sống không thuận tiện, ông bèn bảo mọi người mang những đồ vật đó đến tập trung tại một nơi để trao đổi, từ đó mới hình thành chợ sớm nhất ở Trung Quốc.

Để mọi người vui chơi giải trí sau những giờ lao động vật vả, Thần Nông Thị còn chế tạo ra đàn cầm 5 dây, loại đàn này phát ra âm thanh như tiếng chim hót, sau này con trai ông chế tác một loại nhạc cụ gọi là “Chung” và sáng tác nhiều ca khúc, những nhạc cụ này được lưu truyền trong các đời sau.

Thần Nông Thị tại vị 140 năm, sau đó bị Hoàng Đế thay thế, sau khi chết Thần Nông Thị được chôn ở Trường Sa tỉnh Hồ Nam, ngày nay vẫn còn mộ của ông, thế nhưng mọi người gọi mộ ông là Lăng Viêm Đế.

Giữa sa mạc cát vàng cuồn cuộn, có mấy tên sai sử mặt nhăn nhó nhìn nhau.

"Vì sao chúng ta lại ở chỗ này? Hoa Nhan Hi nhà nàng rốt cuộc ở nơi nào?" Sai sử vừa đi vừa nhíu mày, nghi hoặc.

"Ta cũng không biết." Sai sử kia nhún nhún vai, đồng dạng là vẻ mặt mờ mịt.

"Bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ? Hoàng thượng còn chờ chúng ta đưa Hoa Nhan Hi trở về." Sai sử thứ ba biểu tình cũng không tốt hơn bao nhiêu."Tiếp tục tìm. . . . . ." Sai sử bốn phát ra rên rỉ một cách vô lực.

"Tiếp tục tìm? Nhưng chúng ta đã tìm từ nơi Băng Thiên Tuyết Địa đến chỗ Liệt Nhật lên cao, nhanh đến mức nóng chết rồi mà vẫn còn chưa tìm đến nhà của Hoa Nhan Hi . . . . . ." Sai sử năm đã bị phơi nắng quá lâu ngay cả mồ hôi cũng không lưu lại được nữa.

"Hoa Nhan Hi ở tại Sơn Minh thủy tú, là nơi chim hót hoa thơm, chúng ta còn chưa tìm đến Sơn Minh thủy tú, chim hót hoa thơm, đương nhiên tìm không thấy. . . . . ." Sai sử sáu uể oải vừa nói vừa liếc mắt nhìn sai sử năm.

"Vậy ngươi biết Sơn Minh thủy tú - chỗ chim hót hoa thơm kia rốt cuộc ở chỗ nào sao?" Sai sử năm rốt cục có một tia hi vọng, hỏi sai sử sáu.

"Ta . . . . . . Không biết." Sai sử thứ nhất giang tay, gục đầu xuống.

"A, ta biết, là ở Nam Phương!" Sai sử thét chói tai nhất định là sai sử bảy, bất quá vẻ hưng phấn của mọi người chẳng bao lâu sau cũng biến mất, nghi hoặc nhìn những sai sử khác, "Đúng là Nam Phương , nhưng rốt cuộc là ở phương nào?"

Vì thế, tại giữa sa mạc cát vàng cuồn cuộn, mấy người nhận biết phương hướng hiển nhiên không biết phải đi như thế nào, lần thứ hai lại đưa mắt nhìn nhau xấu hổ . . . . . .

“Y phục này sao xấu thế, ta không cần!" Hoa Nhan Xảo phẫn nộ gào thét, đem y phục trong tay ném xuống đất.

"Muội muội, làm sao vậy?" Hoa Nhan Hi bên môi tươi cười đẹp ngọt ngào mà mang chút buồn bực, tiến bước vào khuê phòng của muội muội khác mẹ.

"Các nàng giúp ta làm y phục thật sự rất xấu, mặc trên thân ta thật sự là không tốt một chút nào cả. . . . . . Ta không cần!" Hoa Nhan Xảo oán hận nói.

"Thật sao?" Hoa Nhan Hi nhẹ nhàng cầm y phục dưới đất lên."Ta thấy y phục này rất xinh đẹp mà."

"Nào có đẹp được như tỷ làm?" Hoa Nhan Xảo đột nhiên nhiệt tình ôm bả vai Hoa Nhan Hi, "Nhan Hi, xin tỷ tỷ may cho muội một bộ y phục có được hay không? Muội chỉ thích mặc y phục do tỷ làm, chỉ có tỷ làm là xinh đẹp nhất."

“Được." Hoa Nhan Hi không suy xét gật đầu, mỉm cười đáp ứng."Chỉ cần muội thích là được."

"Muội chỉ thích y phục tỷ làm, chỉ thích ăn đồ tỷ nấu, chỉ thích tỷ giúp muội dọn dẹp phòng." Hoa Nhan Xảo vô cùng thân thiết ôm Hoa Nhan Hi, trong con ngươi ánh lên tia ác độc âm hiểm ."Mà tỷ lại bị tuyển chọn vào cung, gả cho Hoàng thượng rồi."

"Nhan Xảo." Chỉ lớn hơn nàng một tuổi, Hoa Nhan Hi mỉm cười vuốt ve sợi tóc muội muội."Hiện tại, tỷ đã trở về giúp muội may y phục, muội đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa. Tỷ vĩnh viễn đều là tỷ tỷ của muội."

"Tỷ nghĩ muội là người như thế nào,sao muội có thể không nghĩ đông nghĩ tây đây!" Hoa Nhan Xảo giả ý dẩu môi nói, "Người ta chỉ là không muốn rời khỏi tỷ! Tỷ xem, muội mời người khác may y phục, bọn họ đều không làm tốt như tỷ . . . . . . Về sau tỷ vào cung rồi, nhất định tỷ sẽ bề bộn nhiều việc, đến lúc đó không còn để ý tới muội nữa rồi."

"Hoàng thượng có thể thích ta hay không, đều đó ta còn không biết! Đến lúc đó, nếu ta có thời gian nhất định mỗi ngày đều làm y phục cho muội, chỉ sợ là phiền chết muội thôi? Hoa Nhan Hi nhìn muội muội mỉm cười."Không nên náo loạn nữa. Ta đi về làm y phục cho muội nha?"

"Được."Hoa Nhan Xảo uất ức lại không cam lòng gật gật đầu.

Đưa Hoa Nhan Hi ra ngoài, bên môi nàng lập tức lộ ra nụ cười đắc ý, tiếp đó, nàng ta ra khỏi phòng mình, tìm mẹ mình.

"Nương nương, mẹ nhất định phải giúp Nhan Xảo ! Làm sao có thể để Nhan Hi vào cung gả cho Hoàng thượng? Nàng sao có tư cách đó? Con mới có tư cách gả cho Hoàng thượng."Hoa Nhan Xảo làm nũng lôi kéo tay áo mẫu thân, yểu điệu nói.

"Ta biết, ta biết."Hoa phu nhân gật gật đầu, vỗ vỗ tay nữ nhi của mình." Nương cũng hi vọng con có thể gả cho Hoàng thượng, nhưng là bọn họ tuyển chọn đích thị là Nhan Hi, ta còn có biện pháp nào? Có trách thì trách bọn họ có mắt như mù, không nhìn ra nét đẹp của con?

"Đương nhiên là có biện pháp!" Hoa Nhan Xảo hưng phấn nói."Nữ nhi cũng là vừa mới nghĩ ra. Người hãy để cho con thế thân thay Nhan Hi gả cho Hoàng thượng!"

"Đây là biện pháp gì? ! Tất cả mọi người ai cũng có mắt, sao lại nhìn không ra ngươi cùng Nhan Hi rất khác nhau?" Hiển nhiên hoa phu nhân đã hoàn toàn quên là mình mới vừa rồi còn nói mọi người có mắt như mù.

"Còn một biện pháp khác." Hoa Nhan Xảo môi đỏ mọng lộ ra nụ cười giảo hoạt, " Hay là chúng ta giấu Nhan Hi đi, mọi người tìm không thấy, đến lúc mọi người tới đưa nàng ta đi, con sẽ thế thân thay, như vậy không phải rất tốt sao?"

"Biện pháp này....giấu Nhan Hi à?" Hoa phu nhân sắc mặt tư lự bỗng biến sắc:"Ngươi muốn giết nàng? Lỡ như không thành! Nếu như bị phát hiện, chúng ta sẽ bị chặt đầu cả lũ đó !"

"Không phải!" Hoa Nhan Xảo lắc lắc đầu." Con không nghĩ đến biện pháp thối nát như vậy đâu. Người không thấy con mỗi ngày đều bắt Nhan Hi làm trâu làm ngựa cho con hay sao? Chúng ta chỉ cần đưa Nhan Hi ra khỏi nhà không trở, như vậy không phải tốt hơn sao?"

"Đưa Nhan Hi ra khỏi nhà? Không, cha con sẽ không đáp ứng đâu:" Hoa phu nhân quả quyết khẳng định."Tuy hắn yêu ta, người thì già, mắt thì mờ, nhưng hắn không hồ đồ đến mức cho nữ nhi của hắn đi ra khỏi nhà."

"Kiếm một cái cớ! Như vậy chẳng phải đơn giản hơn sao." Hoa Nhan Xảo nhẹ nhàng kề vào bên tai mẫu thân nói vài câu."Nương nương, mẹ nói xem như vậy không tốt sao?" " Được, rất được, không hổ là nữ nhi thông minh của ta!" Hoa phu nhân tâm hoa nộ phóng gật đầu."Một lát nữa, chúng ta sẽ nói với phụ thân ngươi!"

"Cám ơn nương nương!" Hoa Nhan Xảo cười ngọt ngào.

Nàng nhất định sẽ thay thế được tỷ tỷ ngu xuẩn cùng cha khác mẹ kia, thuận lợi tiến cung gả cho Hoàng thượng !

"Mang Nhan Hi ra khỏi nhà? Việc này làm sao có thể! Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy? " Hoa Nguyên Huy Nhất vừa nghe thê tử đề nghị, khuôn mặt biến sắc.

"Ta. . . . . ." Hoa phu nhân uất ức mếu máo, tựa vào bên người trượng phu ."Thiếp biết, người nhất định cho rằng bởi vì Nhan Hi không phải do thiếp sinh ra, nên thiếp nhẫn tâm kêu nàng ra ngoài mạo hiểm, phải hay không?"

Hoa Nguyên Huy Nhất nhìn vẻ mặt uất ức của thê tử, không biết nên nói gì cho tốt.

"Nhan Hi tuy không phải do thiếp sinh ra, nhưng là thiếp cũng chưa từng ngược đãi nàng, không phải sao? Kỳ thật trong lòng thiếp rất thích nàng, chỉ là không biết biểu đạt như thế nào cho nàng hiểu. . . . . . Hiện tại nàng phải gả đi, mà còn là gả cho Hoàng thượng, đương nhiên thiếp hi vọng nàng có thể hạnh phúc khoái hoạt thôi." Hoa phu nhân nói khá thành khẩn.

“Việc này cùng việc để cho đứa nhỏ đó ra khỏi nhà đi cầu rượu thuốc thì có quan hệ gì chứ?" Hoa Nguyên Huy Nhất sắc mặt vẫn vậy, nhưng thêm vài phần nghi hoặc! "Đương nhiên là có quan hệ."Hoa phu nhân dán chặt trên người Hoa Nguyên Huy Nhất nói." Chàng ngẫm xem, không phải người đàn ông nào đều cũng giống y như chàng. Nhất là một khi đã có trong tay cả giang sơn, huống chi Hoàng thượng lại có hậu cung với ba ngàn mĩ nữ, mỗi ngày người làm lụng vất vả như thế, thân thể nhất định cực kỳ mệt nhọc. Nếu Nhan Hi nhà chúng ta có thể đến Đỗ Khang rượu trang xếp hàng mua thuốc rượu cho Hoàng thượng, Hoàng thượng nhất định sẽ rất cao hứng, đặc biệt sủng ái Nhan Hi nhà chúng ta, muốn làm thì phải làm cho tốt, biết đâu bởi vì chuyện này mà Nhan Hi sau này có thể đứng lên làm hậu."

"Nói như vậy cũng là có lý." Hoa Nguyên Huy Nhất rốt cuộc cũng dãn mày chút." Vấn đề là, vì cái gì mà nàng muốn Nhan Hi đi? Phái người đi mua không phải là xong sao?"

Tuy Hoa gia nhà nàng không phải thư hương thế gia, cũng không phải nhà giàu như người ta, nhưng cũng có uy tín danh dự của người làm ăn.

"Lão gia, chuyện này ngươi có thể không biết rồi. Chính là muốn đính thân Nhan Hi, có như vậy Hoàng thượng mới có thể cảm thấy được thành ý của nàng." Hoa phu nhân mỉm cười nói.

"Để một nữ hài tử như Nhan Hi đi? Thật sao!" Hoa Nguyên Huy Nhất nghĩ tới liền lắc đầu.

"Ta nào có nói muốn để một mình nữ hài tử Nhan Hi đi? Ngươi phái thêm mấy tên nô bộc cùng đi với nàng, chiếu cố bảo hộ nàng ?" Hoa phu nhân chọn cao mi, đề xuất nói.

"Nghe qua như vậy tựa hồ không sai." Hoa Nguyên Huy Nhất tán thành liền gật gật đầu, trên mặt rốt cục cũng tươi cười đồng ý .

"Đương nhiên là không sai rồi!" Hoa phu nhân tiếp tục thổi gió đốt lửa bên tai Hoa Nguyên Huy Nhất , "Lão gia, ngươi sẽ không bỏ lỡ cơ hội giúp Nhan Hi được Hoàng thượng sủng ái đúng không? Khó có được cơ hội tốt như vậy, ta nghĩ phương pháp này có thể cho Hoàng thượng biết Nhan Hi dù chưa gả cho hắn, thì đã biết nghĩ cho thân thể hắn . . . . . . Ngươi có muốn để Nhan Hi đi hay không?"

"Được, được, được? Hoa Nguyên Huy Nhất yêu thương vỗ vỗ tay Hoa phu nhân ."Nhìn người mẹ kế như nàng biết yêu thương Nhan Hi, việc này ta giao nàng xử lý."

"Cám ơn lão gia." Được sự cho phép của Hoa Nguyên Huy Nhất, khóe miệng Hoa phu nhân lập tức hiện lên tươi cười tự đắc khi quỷ kế đã thành.

Vì thế, sau khi Hoa phu nhân an bài xong, Hoa Nhan Hi bái biệt cha mẹ cùng muội muội, mang theo nô bộc lên đường đi tới rượu trang Đỗ Khang .

"Đỗ Khang rượu trang rõ ràng là ở hướng kia, tại sao các ngươi lại đi hướng này?" Đến ngã ba đường, Hoa Nhan Hi nhìn đám gia nô đang đi theo hướng khác nói.

Không xong rồi, bị lạc đường rồi !

"Ách. . . . . . Không phải là hướng này sao?" Nô bộc giáp chỉ tay về phía trước.

"Không phải, chắc là đi hướng này." Nô bộc ất chỉ vào đường do chính mình tuyển chọn, nói xong thì cũng chột dạ .

"Oa, hướng này sai rồi sao? Đáng lý ra là đúng hướng rồi. . . . . ." Nô bộc Bính vẻ mặt giả bộ nghi hoặc .

"Từ từ, rõ ràng là hướng này mới đúng." Không nghe đám người nô bộc đinh mậu phát biểu cao kiến, Hoa Nhan Hi đơn giản tập hợp đám người đó lại, chỉ vào vị trí chính xác trên bản đồ cho mọi người thấy.

"A, thực xin lỗi, tôi nhận sai đường rồi." Nô bộc giáp vỗ vỗ đầu.

"A, chắc là tôi bị điên rồi." Nô bộc ất thâm sâu khom người chào.

"Qủa nhiên là tôi nghĩ sai rồi." Nô bộc Bính thừa nhận sai lầm.

"Không sao đâu, chúng ta đi thôi." Hoa Nhan Hi mỉm cười hướng mắt về hướng chính xác đi tới, nhìn lại sắc mặt mọi người càng đi càng khó coi."Các ngươi có ổn không? Có phải là không thoải mái? Muốn nghỉ ngơi một chút không?" Hoa Nhan Hi quan tâm nhìn nô bộc nói."Ta thấy sắc mặt của các ngươi hình như không được tốt."

"Chúng tôi. . . . . ." Chúng nô bộc đưa mắt nhìn nhau, chợt bọn họ bị cảm động, nô bộc mậu oa một tiếng khóc nói ."Đại tiểu thư, người thật tốt! Cho tới tận bây giờ, phu nhân cũng chưa từng quan tâm tôi như vậy . . . . . Hu. . . . . ." Hắn chỉ còn thiếu một nước là không trốn ở trong lòng Hoa Nhan Hi khóc.

"Nương nương ta làm sao?." Hoa Nhan Hi tươi cười ôn hòa, đẹp ngọt ngào ." Nếu ngươi không thoải mái thì cứ nghỉ ngơi một chút, đừng khóc nữa."

"Không phải. . . . . . Hu. . . . . . Đại tiểu thư, ngươi biết không? Phu nhân căn bản là không muốn chúng tôi đưa ngươi đến Đỗ Khang rượu trang, phu nhân muốn chúng tôi dẫn ngươi đến Cửu Hoa cung. . . . . ." Nô bộc mậu vẫn đang khóc ."Nơi đó tương truyền là ai đi vào rồi sẽ không bao giờ ra được nữa, có ma đáng sợ ăn thịt người, Cửu Hoa cung. . . . . ."

"A?" Hoa Nhan Hi nhướn cao đôi mi thanh tú."Làm sao có thể? Nương nương sẽ không như vậy đâu? Nàng lắc lắc đầu, không thể tin được.

Bình thường tuy nương nương không có quan tâm đặc biệt tới nàng, dù không phải là mẹ ruột của nàng, dù hai người cũng không thân thiện, nương nương cũng chưa từng khi dễ nàng.

"Đại tiểu thư, người thật sự là quá tốt rồi. . . . . ." Sức khóc tựa hồ quá mạnh, nô bộc đinh cũng khóc theo." Tiểu nhân nghe được nhị tiểu thư cùng phu nhân nói chuyện, họ không muốn ngươi được tuyển chọn vào cung, cho nên dụng kế không cho người biết, sau đó để nhị tiểu thư thế thân cho người đi gả cho hoàng thượng. . . . . ."

"Là như thế sao?" Bỗng mắt Hoa Nhan Hi sáng lên, trầm ngâm hồi lâu. Đến tận bây giờ, nàng cũng không biết Nhan Xảo muốn gả cho hoàng thượng.

"Chuyện là như vậy! Tiểu nhân cũng có nghe được, tiểu nhân cũng có thể làm chứng." Nô bộc đã giơ tay lên, dùng lời thề son sắt làm chứng.

"A. . . . . ." Đôi môi anh đào của Hoa Nhan Hi đóng lại mở, đóng lại mở, như là hoàn toàn không có cách nào tiếp thu được thực tế như vậy." Nhan Xảo muốn gả cho hoàng thượng sao? Vì sao không trực tiếp nói cho ta biết? Ta sẽ nhường cho nàng."

Chúng nô bộc thấy Hoa Nhan Hi thất hồn lạc phách thì thào tự nhủ trong lòng, không ai dám nói điều gì.

"Vì cái gì Nhan Xảo không nói? Là vì sợ rằng nếu nói ra sẽ phá hủy hòa khí của mọi người sao? Nhưng là. . . . . . Làm như vậy. . . . . . Ta. . . . . ."Hoa Nhan Hi ngưng một hơi,trong đầu không ngừng suy nghĩ, cái gì cũng không nói ra miệng, nàng cảm thấy tâm can mình đã bị muội muội cùng với mẹ kế - hai người mà nàng luôn luôn yêu thương, coi như ruột thịt làm tan nát rồi." Vì cái gì mà muội ấy không nói. . . . . . Bọn họ nhất định là gạt nàng đúng hay không? " Chắc chắn là các ngươi gạt ta!"Hoa Nhan Hi dùng ánh mắt gắt gao nhìn chúng nô bộc, khát vọng muốn nghe được câu trả lời khẳng định sự thật này.

"Không, không phải."Nô bộc tân thấy vậy liền quỳ trên đất nói:" bọn tiểu nhân không dám dối gạt đại tiểu thư đâu, tôi đã từng hầu hạ nhị tiểu thư, thời điểm nhìn nàng ta cười lạnh làm loạn cả phòng , bảo là muốn cho người dọn dẹp. Còn có lúc nàng không ăn thức ăn do đầu bếp nấu, cũng là cố ý muốn mệt nhọc người. . . . . . Nhị tiểu thư không tốt giống như người nghĩ đâu. . . ?

"Làm sao có thể?" Hoa Nhan Hi không dám tin, đôi mắt trong suốt trừng lớn, ngây ra như phỗng đứng tại chỗ, hiển nhiên là nàng không có biện pháp nào để tin rằng việc này là thật.

"Là thật." Nô bộc mậu cũng quỳ trên mặt đất."Đại tiểu thư, tôi còn từng nghe qua nhị tiểu thư cùng phu nhân nói chiêu này của nàng ta cực kỳ thông minh, không cần tốn sức là có thể cho người vì nàng ta mà làm trâu làm ngựa. . . . . ."

"Không cần tốn sức là có thể để cho ta vì nàng ấy mà làm trâu làm ngựa. . . . . ." Hoa Nhan Hi nhịn không được phát run lên, hai tay gắt gao ôm lấy chính mình."Không. . . . . . Sẽ không . . . . . . Sẽ không đâu . . . . . ."

Nàng đột nhiên như nổi cơn điên, ra sức lắc đầu mà nói, lao ra khỏi sự vây quanh của bọn nô bộc, hướng về phía trước mà chạy như điên.

"Đại tiểu thư, chờ chúng tôi một chút!" Một đám nô bộc bị nàng cảm động, nhìn nàng như vậy khiến bọn họ thất hồn lạc phách, vội vàng đuổi theo, đồng thời nghi ngờ trong lòng, không biết bọn họ lựa chọn để cho nàng biết sự thật ở phía sau như vậy, rốt cuộc là đúng hoặc sai?

Biểu tượng tốt đẹp, trong khoảng khắc hoàn toàn bị nghiền nát.

Nàng không thể không tin tưởng lời nói của những nô bộc này, bởi vì sự thật đặt trước mắt nàng, chỉ là từ trước đến giờ nàng vẫn không chịu nhìn thẳng vào nó.

Không phải là nàng không cảm giác được sự lạnh nhạt của mẹ kế đối nàng, nhưng trước đây, nàng luôn luôn cho rằng vì nàng không phải thân sinh nữ nhi của mẹ kế nên mẹ kế đối nàng lạnh nhạt là lẽ thường tình. Nàng cũng biết khi Nhan Xảo thấy nàng bận tối mày tối mặt, thì bên môi luôn trôi nổi một nụ cười, chỉ là trước đây, nàng cho rằng đó là vì Nhan Xảo vui vẻ khi có một người tỷ tỷ yêu thương nàng ấy hết mực.

Hiện tại ngẫm lại, là nàng quá ngốc. Tại sao nàng lại có thể ngốc đến mức tin tưởng chính mình so với nô tỳ dọn dẹp phòng sẽ tốt hơn chứ? Tại sao nàng lại có thể ngốc đến mức tin tưởng chính mình so với đầu bếp nấu nướng sẽ tốt hơn chứ? Nàng như thế nào mà còn ngốc đến mức tin tưởng chính mình may y phục sẽ đẹp hơn so với sư phụ chuyên môn?

Là tại nàng ngốc, là tại nàng quá ngốc. . . . . .

Mệt mỏi tột cùng Hoa Nhan Hi vẫn chạy tiếp, cho đến khi nhìn thấy một gốc cây đại thụ thì đứng lại, cả người mềm nhũn nằm liệt ở trên thân cây.

Vào giờ phút này, thế giới mà nàng tin tưởng đã hoàn toàn vỡ nát, nhưng đầu óc nàng thì ngược lại tỉnh táo vô cùng. . . . . . Nhịn không được, nàng bắt đầu cười lớn, nụ cười đó mang theo cả những giọt nước mắt.

"Đại tiểu thư?" Bọn nô bộc cũng đuổi theo kịp, đến nơi, bọn họ đều trợn tròn mắt, không nghĩ tới một người bình thường luôn luôn dịu dàng bình thản như Hoa Nhan Hi lại có biểu hiện như vậy .

Rốt cục, nụ cười chua chát của nàng dần dần thu liễm thành nụ mỉm cười quét xuống."Muốn ta thành toàn sao? Được, ta sẽ thanh toàn. . . . . . Muốn ta đến Cửu Hoa cung sao? Được, ta đi?

“Đại tiểu thư, không thể nào!” Liên can nô bộc há miệng to như mắt cá vàng mở to đến hết cỡ." Người thật sự muốn đi?"

"Đúng vậy." Hoa Nhan Hi gật đầu, nụ cười bên môi càng kiên định." Ta sẽ thành toàn cho Nhan Xảo cùng nương nương. Nếu nương nương vui vẻ, nửa đời sau của phụ thân cũng sẽ dễ chịu chút."

Mộng đẹp của nàng bị phá cũng được. Có lẽ sau khi mẹ nàng qua đời, phụ thân cưới một nương tử mới thì cuộc sống của nàng đã thay đổi! "Không thể nào?" Chúng nô bộc lần này lại càng nghẹn họng nhìn trân trối."Đại tiểu thư, không lẽ người muốn đi Cửu Hoa cung để chịu chết đi? Chúng tôi nói cho người biết chân tướng sự tình, là muốn cho người tẩu thoát, không phải là muốn cho người đi chịu chết !"

"Đi Cửu Hoa cung thì sao có thể là đi chịu chết?" Hoa Nhan Hi khó hiểu, giương cao đôi mi thanh tú, vẻ mặt nghi hoặc.

“Đại tiểu thư, người không hiểu được đâu, Cửu Hoa cung là một nơi cho tới bây giờ chỉ có thể vào, không thể ra. Người nào đã vào đó, tới bây giờ không có một ai còn sống sót đi ra . . ?”

"Ai nói là vào đó không ra thì nhất định là đã chịu chết? Ai biết đâu bên trong tựa như nhân gian tiên cảnh, nên tất cả mọi người không muốn trở về." Hoa Nhan Hi mỉm cười nói. Dù sao vào đó hay không so với hiện tại cũng sẽ không tệ hơn, cho nên nàng nhất định phải để cho mình trở thành một người kiên cường mà lạc quan, tất cả mọi chuyện đều không còn quan trọng nữa rồi.

"Nhưng mà, nghe nói cung chủ bọn họ cực kỳ khủng bố, mặc dù,toàn thân hắn tuyệt thế y thuật, trước giờ lại không cứu người, ngược lại, hắn giết người không chớp mắt. . . . . ." Bọn nô bộc khẩn trương nói.

"Cái kia là nghe nói. Mọi người giỏi nhất là truyền loại sự tình này." Hoa Nhan Hi đối chúng nô bộc chỉ có tươi cười."Các ngươi có đi qua Cửu Hoa cung sao?" "Không có." Chúng nô bộc lắc đầu đong đưa nhất trí trả lời.

"Nếu đi vào mọi người đều không trở ra, vậy tại sao có người biết cung chủ là Đại Ma Đầu giết người không chớp mắt ? Hoa Nhan Hi mỉm cười." Nói không chừng lúc này ta đi vào, có thể giúp cung chủ rửa sạch oan khuất!"

"Đại tiểu thư, ngươi đang nói cái gì vậy?"Chúng nô bộc lỗ tai thiếu chút nữa là rơi xuống. Đại tiểu thư chắn không phải bởi vì bi thương quá độ, đến nỗi nổi điên rồi?

"Ta nói, ta muốn đi Cửu Hoa cung."Hoa Nhan Hi nhìn chúng nô bộc chớp chớp đôi mắt đẹp, nàng bày tỏ quyết tâm." Còn các ngươi, các ngươi trở về đi, nói là đã đưa ta đến nơi ta nên đến . . . . . . Đừng lo lắng, ta sẽ không lạc đường đâu."Nàng chỉ chỉ bản đồ, nhìn mọi người mỉm cười, nhắc nhở chúng nô bộc nàng có khả năng nhận biết phương hướng phi thường .

"Đại tiểu thư. . . . . . Nơi đó làm sao có thể đi?"Giáp nô bộc không biết nên làm gì bây giờ, chân tay cứ luống cuống đứng dậy.

"Ta thật sự cần đi, đi con đường tương lai của chính mình. . . . . Ta muốn đi một con đường giống như vậy. Mặc kệ sống hay chết, ta sẽ tự mình gánh vác, các ngươi cũng đừng đi theo ta, như vậy sẽ tốt hơn?"Hoa Nhan Hi đối chúng nô bộc tươi cười mỹ lệ vô song, mà bọn họ cũng không xem nhẹ, đối với nụ cười mê người của nàng, ẩn đặc nhiều bi ai.

Bị nụ cười mang theo thương tổn của nàng khuất phục, bọn họ cũng không đi theo --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.