Môn Chủ Đùa Phi

Chương 5: Chương 5




"Nhanh ngủ đi."

Hoa Nhan Hi tạm thời ngất, không bao lâu liền tỉnh lại. Tuy nhiên tứ chi đã xụi lơ không có khí lực động, vẫn nhăn lông mày nói: " nhưng mà. . . . . . không biết đệ đệ ngươi có còn đợi ta hay không. . .?

Đúng rồi, nàng còn không biết đệ đệ hắn tên gọi là gì nha!

"Ngươi còn muốn trở về tìm hắn?" Hoa Thiếu Khanh khuôn mặt vặn vẹo.

"Ta. . . . . . Hắn không thấy ta trở về, nhất định sẽ cực kỳ lo lắng." Hoa Nhan Hi lo lắng, đôi mi thanh tú vo thành một nắm.

"Ngươi quản hắn có lo lắng hay không?" Bị nàng vừa nói như vậy, tâm tình của hắn càng xám tro tới cực điểm.

"Ta. . . . . ." Hắn giống như là rất tức giận. . . . . . biết đâu trong cơn tức giận hắn càng không đồng ý cứu người?

"Về sau ngủ ở nơi này của ta, biết không?" Hoa Thiếu Khanh lạnh lùng phân phó, vẻ mặt khí phách không cho cự tuyệt .

Hoa Nhan Hinghĩ muốn cự tuyệt, nhưng lời nói đến miệng, lại nuốt vào trong bụng. Không dễ dàng mới cùng hắn tiến được một bước, nếu nàng hiện tại cự tuyệt, không phải quá ngu dốt quá u mê sao?

"Được." Nghĩ tới đây, nàng lập tức ngoan ngoãn gật đầu.

"Còn có, không có việc gì thì đừng nói chuyện với đệ đệ ta, biết không?" Hoa Thiếu Khanh không quên dặn dò. Nữ nhân này hiện tại là của hắn, vô luận như thế nào, hắn đều sẽ không đem nàng tặng cho Dận Lệ.

Ngay từ đầu hắn đã biết Dận Lệ đối nàng không có tình yêu nam nữ, đúng là hắn bị tức giận cùng ghen tỵ của chính mình làm cho u mê; sau khi có được nàng, hắn lại càng không muốn nàng cùng Dận Lệ có bất luận liên lụy gì!

"Vì sao?" Hoa Nhan Hi khó hiểu hỏi. Chẳng lẽ giữa huynh đệ bọn hắn có cừu hận thâm sâu đến vậy sao? Lần này nàng nên làm như thế nào cho phải? " nói chuyện với loại người nhiều chuyện này, sẽ hạ thấp trí lực của ngươi." Hoa Thiếu Khanh cho nàng một cái lý do thật sự không tính là lý do.

"A?" đôi mi thanh tú của Hoa Nhan Hi lần thứ hai bởi vì nghi hoặc mà xoắn xuýt ở một chỗ.

"vì sao ngươi đến ca hát? Hoa Thiếu Khanh chỉ là đơn giản bỏ đi một câu." ngươi cùng nam nhân kia đã bày mưu, không phải sao?"

"A?"Hoa Nhan Hi sửng sốt một phen. Hắn biết?

"Biết ta vì cái gì bảo ngươi không cần cùng Dận Lệ lui tới không?"Hoa Thiếu Khanh bên môi bán ra một loại tươi cười như ác ma.

Hoa Nhan Hi suy nghĩ một hồi lâu, mới hiểu được ý tứ của hắn -- hắn là nói nàng tới ca hát là cực kỳ ngu dốt!

"Hoa Thiếu Khanh!"Lần này đến phiên Hoa Nhan Hi phát hỏa." Ngươi làm sao có thể nói như vậy? Ta cũng là vì tốt cho ngươi thôi!"

Chỉ thấy Hoa Thiếu Khanh khóe môi hiện lên nụ cười tà tà xấu xa, " về sau theo giúp ta đi ngủ là được, nếu như ca hát. . . . . . Miễn!"

Oa?

Vì cái gì rõ ràng ngày hôm qua đau muốn chết, hôm nay vừa tỉnh lại, chẳng những thân thể một điểm đều không có cảm giác đau đớn như mình nghĩ, ngược lại vẫn lành lặn, cảm giác cực kỳ thoải mái?

Hoa Nhan Hi nhíu mày, nhịn không được bắt đầu nghiên cứu thân thể mềm mại của mình.

Kỳ quái, ngày hôm qua bị hắn đè xuống hôn như vậy, mà hôm nay một dấu vết cũng không có? Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Ngươi đang làm cái gì?"Hoa Thiếu Khanh nghiêng người, nhìn nàng đang không ngừng nhúc nhích ở bên người hắn, nàng không quan tâm xem người bên gối còn ở bên cạnh hay không, trong lòng hắn có phần tư vị không phải.

"Ta đang nhìn. . . . . . Kỳ quái, vì sao ta hôm nay một điểm cũng không đau?" Hoa Nhan Hi nghi hoặc thật sự." Ngươi là đại phu, ngươi nói cho ta biết vì sao có được hay không?"

"Ta không phải đại phu." Hoa Thiếu Khanh nhàn nhạt sửa nàng, hắn vẫn không muốn đem y thuật của mình cùng đại phu so sánh ngang bằng."Việc ngươi vì sao không đau. . . . . . Ta cũng không biết vì cái gì."Hắn nhún nhún vai, không muốn nói cho nàng biết, là bởi vì sau khi nàng ngủ, có nam nhân lại chăm chỉ bôi thuốc mỡ không ngớt lên người nàng . Vì nàng, hắn lần đầu tiên tự tay trị liệu sau nhiều năm. Hỏi hắn có không thoải mái vì hành động này không? Hắn một chút cũng không cảm giác được.

Tại vì khi bôi thuốc mỡ lên thân thể mềm mại của nàng, hắn cảm thấy rất thỏa mãn.

"Làm sao có thể! Ngươi chỉ là mạnh miệng nói chính mình không phải đại phu, nhưng vì sao ta không đau, ngươi nên biết mới đúng."Hoa Nhan Hi nhăn đôi mi thanh tú, cảm thấy được chuyện hắn không biết nàng tại sao một chút cũng không đau là một chuyện cực kỳ khiến người không thể tưởng tượng được.

"Ta không biết." Hoa Thiếu Khanh trả lời, không nguyện thừa nhận đó là công hiệu của thuốc mỡ mà chính mình điều chế.

Không muốn thừa nhận, nguyên nhân rất đơn giản, bất quá -- nếu để cho nàng biết thuốc của hắn hữu hiệu như vậy, nơi này của hắn sẽ đông như trẩy hội rồi.

Hắn rất không dễ dàng gì mới đem nơi này trở thành một nơi nguy hiểm trong mắt mọi người, làm sao hắn có thể để cho nàng đem nơi này biến thành nơi ồn ào đầy tiếng người!

"Tại sao có thể như vậy?" Hoa Nhan Hi lần này thật sự là nghĩ mãi không thông." Ngay cả ngươi cũng không biết, vậy còn có ai biết không?"

"Ta cũng không biết." Hoa Thiếu Khanh nhún nhún vai, bộ dáng thật là hoàn toàn không biết chuyện .

Hoa Nhan Hi còn có thể nói gì nữa, một vị khách không mời mà đến vượt qua sự ngăn cản của nô bộc và thủ vệ, thẳng hướng tiến vào phòng bọn họ.

"A --" Dận Lệ vừa vào cửa liền giả bộ vạn phần kinh ngạc ." Các ngươi. . . . . . Làm sao có thể. . . . . ."

"Ta. . . . . ."Hoa Nhan Hi hai gò má đỏ rực, sốt ruột muốn đứng lên giải thích, lại bị Hoa Thiếu Khanh gắt gao đặt ở trong chăn, không thể động đậy.

Bất luận chuyện gì, hắn cũng sẽ không để một tia cảnh xuân của nàng lộ ra ngoài.

"Ca ca, ngày hôm qua ngươi còn nói không có cảm giác đối với nàng ta, vì cái gì. . . . . . Vì cái gì. . . . . ."Dận Lệ vẻ mặt u sầu, vạn phần thống khổ .

"Ngươi an bài cơ hội tốt như vậy cho ta, ta có thể không hưởng dụng sao?" Hoa Thiếu Khanh khẽ nhếch khóe môi. Sau khi hắn có được nàng, khói mù trong lòng hắn đã sớm theo gió tán đi.

Sao hắn có thể không biết Dận Lệ đang đùa tạp kỹ gì?

"Các ngươi đang nói cái gì?" Hoa Nhan Hi nháy đôi mắt đẹp, đối với đối thoại của hai người, hoàn toàn vô pháp lý giải." Ta nghe không hiểu?"

"Chúng ta đang nói chuyện nàng không cần hiểu ." Hoa Thiếu Khanh vỗ nhẹ nàng, bày tỏ trấn an. Hắn lại hướng Dận Lệ nói, " phần tình này xem như ta nợ ngươi."

"Chỉ có một phần tình sao? Ta đây không phải quá lỗ rồi hả? Ta ít đi một mỹ nhân, ngươi chỉ thiếu ta một phần tình. . . . . ."Dận Lệ thương tâm muốn chết mà nói.

"Ta cho ngươi ăn chùa uống chùa lâu như vậy, cộng thêm không nói ra thân phận của ngươi, ngươi còn không vừa ý sao?" Hoa Thiếu Khanh đơn giản cùng hắn tính sổ sách tới.

"Ngươi cũng có thể đến chỗ của ta ăn chùa uống chùa, ta cũng sẽ không vạch trần thân phận của ngươi, lại càng không đuổi ngươi đi." Dận Lệ cực kỳ uất ức nói." Cho nên ta còn là cảm thấy được ngươi nợ ta vài phần ân tình. . . . . . Trên đời này cũng không có mấy người như ngươi, dám làm ra loại chuyện cướp đoạt nữ nhân của ta."

"Cướp đoạt nữ nhân của hắn?" Hoa Nhan Hi nghe đến đó, tuy là một đầu mờ mịt, nhưng lại cảm thấy tổn thương." sao ngươi có thể cướp đoạt nữ nhân của hắn?" Nàng liếc nhìn Hoa Thiếu Khanh một cái, hoàn toàn không biết nữ nhân mà hai người kia nói chính là nàng ta." Tuy tình cảm huynh đệ các ngươi không tốt, ngươi cũng không thể làm như vậy."

"Ngậm miệng!"Hoa Thiếu Khanh hung tợn trừng mắt nhin nàng. Nữ nhân ngu xuẩn này, chẳng lẽ nàng không biết nữ nhân kia là nàng sao?

"Vì sao ta phải ngậm miệng? Ta chỉ là bênh vực kẻ yếu mà thôi. . . . . . Hoa Thiếu Khanh đệ đệ, ngươi nói, nữ nhân là ai? Ta giúp ngươi lấy lại công đạo, mang nàng trở về cho ngươi." Hoa Nhan Hi dáng vẻ hăng hái muốn làm việc nghĩa.

"Không cần. . . . . . Ta không cần nữ nhân kia, ta muốn mạng của ta. . . . . ." Dận Lệ vội vàng vẫy vẫy tay." Ta căn bản là không có có yêu nữ nhân kia, cho nên tặng cho hắn cũng là cần phải vậy. Chẳng qua hắn đối với nữ nhân kia rất hung . . . . . ."

"A? Ngươi làm sao có thể đoạt nữ nhân của hắn, còn hung hãn đối người ta?"Hoa Nhan Hi lần này lại càng bất bình, trừng mắt nhìn Hoa Thiếu Khanh, " ngươi không biết nữ nhân kia cực kỳ đáng thương sao?"

"Ách. . . . . ." Nhìn Hoa Thiếu Khanh sắc mặt càng lúc càng khó coi, Dận Lệ vội vàng hoà giải, để tránh việc mình chết không có chỗ chôn thây? Ta nghĩ nữ nhân kia không đáng thương, là hắn có vẻ đáng thương. . . . . . Bởi vì hắn giống như bị làm cho rất tức giận."

"chuyện là như thế sao?" Hoa Nhan Hi nhướn cao lông mày, một bộ dạng hoài nghi.

"Là như vậy." Dận Lệ dùng lực gật đầu, sau đó hắn lập tức chuồn đi, trước khi đi vẫn còn không quên quẳng xuống câu nói, "Thân ái ca ca, tiểu đệ ở nơi này quấy rầy đã lâu, nay đệ quyết định phải rời đi. Người cố gắng theo sát tiểu mỹ nhân vốn là nữ nhân của ta mà hưởng lạc nha, không cần quản ta chết sống rồi. Hẹn gặp lại!" Nói xong, nhanh như chớp đã không thấy người đâu.

"Vì sao hắn nói đi là đi?" Hoa Nhan Hi đối với hành vi nói đi là đi của đệ đệ Hoa Thiếu Khanh thập phần kinh ngạc.

"Ngươi không cần quản hắn, hắn từ trước đến nay đều như vậy, thích đến thì đến, thích đi thì đi." Hoa Thiếu Khanh nhìn Hoa Nhan Hi bất an lo lắng nên không nỡ giận.

"Đúng là. . . . . . Chẳng lẽ hắn không cần mang hành lý sao? Hắn chắc là không ở gần đây?" Hoa Nhan Hi vẫn cảm thấy không hiểu rõ nguyên nhân." Hắn không cần mang hành lý, tự nhiên sẽ có người giúp hắn chuẩn bị. Nàng không cần vì hắn lo lắng." Hoa Thiếu Khanh hếch môi lên.

"Là vậy sao? Tốt lắm, ta sẽ không lo lắng cho hắn nữa, chúng ta thảo luận vấn đề tiểu mỹ nhân của ngươi đi." Hoa Nhan Hi nghĩ tới trọng điểm."tiểu mỹ nhân bị ngươi giấu đi nơi nào rồi hả? Vì sao ta không nhìn thấy nàng?" Nàng nhìn chung quanh như muốn tìm ra nữ nhân kia, cảm thấy vắng vẻ mỹ nhân đối với hắn thật là tội nghiệp nhất.

"Nàng. . . . . ." Hoa Thiếu Khanh vì sự ngốc nghếch của nàng mà lửa giận sống lại."Nàng có cảm thấy chính mình cực kỳ đáng thương hay không?" Hắn nhắc nhở nàng.

"Đương nhiên là không. Ta cảm thấy nữ nhân kia mới cực kỳ đáng thương." hiện tại, trong đầu Hoa Nhan Hi đều là sự tồn tại của một nữ nhân khác."Nàng với ngươi cùng một chỗ, nhất định là bị ngươi khi dễ rất thảm. . . . . . Nàng ấy thật đáng thương. . . . . ." Hoa Nhan Hi càng nghĩ càng thương cảm cho nữ nhân kia.

"Nàng --" Hoa Thiếu Khanh bị lời nói vừa rồi của nàng làm cho tức giận, hoàn toàn không muốn cùng nàng nói về nữ nhân kia rốt cuộc là ai."Nàng không cần thương hại nữ nhân khác! Ta hỏi nàng, nàng có cảm thấy mình rất đáng thương không?"

"Không biết." Hoa Nhan Hi khẽ lắc đầu."Tuy ta bị mẹ kế cùng muội muội lừa gạt, nhưng khi ta tới nơi này là không sai, ta không cảm thấy mình đáng thương . . . . . Là vì không thấy mình đáng thương, cho nên ta mới vì nữ nhân khác thương cảm."

"Nếu là thật sự có nữ nhân khác cùng ta chung một chỗ, nàng cũng không cảm thấy đau khổ?" Hoa Thiếu Khanh hờn giận nhướn tuấn mi.

Hắn căm giận, nữ nhân này đã cùng hắn đã xảy ra quan hệ thân mật như vậy, mà vẫn có thể cùng hắn thảo luận chuyện về nữ nhân khác! Trên mặt của nàng không có tí thống khổ nào, nàng một chút ghen tuông cũng không có!

"vì sao ta phải cảm thấy đau khổ?" Hoa Nhan Hi khó hiểu hỏi, không biết hắn bày ra một bộ mặt như vậy để làm gì.

"đêm qua, ta cùng nàng đã làm rất nhiều chuyện như vậy, nàng vẫn không thấy đau khổ?" Hoa Thiếu Khanh tập chung vào vấn đề chính, xem nàng còn có thể thờ ơ như vậy không.

"A. . . . . ." Lần này Hoa Nhan Hi cuối cùng sửng sốt một phen. Nói thật, nàng không biết vì cái gì, mà cao hứng không nổi. Đúng là, nàng không thể nói như vậy, đó là phương pháp hắn bày tỏ tình cảm đối người khác."Ta thật cao hứng, vì ngươi có thể đối nữ nhân khác thoải mái mở lòng. . . . . . Bất quá nếu là trước ngươi đã từng cùng nữ nhân khác thoải mái mở lòng, vì sao ngươi không chịu cứu những người tới cầu y?

"Nàng --"Hoa Thiếu Khanh tức giận đến quả thực muốn bóp chết nàng.

"Làm sao vậy?"Hoa Nhan Hi lắc lắc đôi mắt đẹp, khó hiểu nhìn hắn, không biết vì sao hình như hắn càng ngày càng tức giận rồi.

"Làm sao ngươi có thể?" Hoa Thiếu Khanh thất bại thì thầm. "Vì cái gì?" Vì sao hắn - một người chưa bao giờ nói chuyện tình yêu như hắn, mà trong thời gian ngắn ngủi như thế, hắn lại cùng một nữ nhân không hiểu phong tình sinh ra ái mộ?

"Ngươi đang nói cái gì vậy?" Hoa Nhan Hi mờ mịt, hoàn toàn không hiểu hắn đang nói cái gì.

Hoa Thiếu Khanh tâm hoả tiếp tục cuồng đốt, sau khi đốt tới cực hạn, đột nhiên tỉnh táo, tràn ra nụ cười khổ, vỗ vỗ nàng." Nghe ta, nàng nghỉ ngơi cho tốt đi, ta ra ngoài yên tĩnh một chút."

Không ngờ bản thân mình có thể phẫn nộ đến mức không biện pháp giải tỏa. Hắn muốn nghĩ ra phương pháp, để cho nữ nhân không hiểu phong tình kia trong thời gian ngắn sẽ nhất mực yêu hắn!

"Ta quên hỏi ngươi, nữ nhân kia rốt cuộc bị ngươi giấu đi nơi nào rồi hả?" Ban đêm, đương lúc Hoa Thiếu Khanh định cùng nàng âu yếm, nàng tùy tùy tiện tiện hỏi một câu, cả người đang chứa chan nhiệt huyết của hắn lạnh đi.

"Ta đã nói, nếu ta cùng một nữ nhân khác làm chuyện mà hai chúng ta đã làm, nàng thật sự sẽ không để ý sao?" Hoa Thiếu Khanh suy nghĩ một ngày, vẫn cảm thấy có tư vị không vui . Vì sao hắn nhìn nàng cùng Dận Lệ nói chuyện đều không hờn giận, nhưng nàng nghĩ hắn cùng nữ nhân khác ở chung một chỗ lại có thể thoải mái vui sướng như vậy chứ?

"Thật sự." Hoa Nhan Hi nói ra điều này kỳ thật có một chút chột dạ." Ta thật sự không để ý. Chỉ là ta thật sự không hiểu, vì sao ngươi đã thoải thoái mở lòng với một nữ nhân, ngươi vẫn không chịu giúp người khác chữa bệnh?" Nàng nói tới nói lui vẫn là vấn đề này.

Hoa Thiếu Khanh cưỡng chế phẫn nộ dâng lên trong ngực, nhìn nàng tà ác tươi cười. "Nữ nhân khác sao có thể đủ với ta? Ta muốn nàng tới thỏa mãn ta."

"A?" Hoa Nhan Hi nháy đôi mắt đẹp. Ý tứ của hắn là, hắn lại muốn cùng nàng làm chuyện mà bọn họ tối qua đã làm sao?" Từ từ!" Nhìn hắn càng lúc càng tới gần, nàng đột nhiên bật ra tiếng thét chói tai, liền lui về sau ba bước, bàn tay mềm ngăn trở hắn.

"Làm sao vậy?"Hoa Thiếu Khanh vẫn từng bước tới gần.

"Ngươi. . . . . . Vừa rồi, ngươi có chạm qua nữ nhân kia hay không?"Hoa Nhan Hi kiều nhan không tự giác hiện lên cầu vồng.

"Như thế nào? Ngươi để ý sao?"Hoa Thiếu Khanh thấy vẻ mặt kinh hoảng của nàng, khóe môi nhàn nhạt hiện lên nụ cười tà mỹ.

"Ta. . . . . ." Hoa Nhan Hi dừng một chút, đôi mắt đẹp xem xét hắn, tiếp tục lui về phía sau." Nếu là ngươi vừa chạm qua nàng ấy, thì không nên chạm vào ta?"

"A...?"Xem ra nàng không hoàn toàn vô tri giác " Vì sao?"

"Ta cũng không biết. Ta cảm thấy được. . . . . . Ta cảm thấy được. . . . . ."Hoa Nhan Hi ấp úng, không dám nói cho hắn, nàng cảm thấy như vậy cực kỳ bẩn.

"Ngươi cảm thấy cái gì?"Hoa Thiếu Khanh mỉm cười chờ mong đáp án của nàng.

"Dù sao ngươi đừng chạm vào ta là được, nàng ấy nhất định sẽ cảm thấy rất khổ sở, vì nàng không đủ cho ngươi thoải mái mở lòng, nên ngươi vẫn còn tiếp tục tới chỗ ta. . . . . ."Hoa Nhan Hi phiền não nói.

"Nàng --"Hoa Thiếu Khanh thật không ngờ mình sẽ nghe được đáp án như thế, tuấn mi thoáng chốc dựng đứng, tức giận đến mức muốn một tay giết chết nàng." Nàng không cần quản nữ nhân khác có khổ sở hay không, nàng chỉ cần quản mình có khổ sở hay không là tốt rồi!"

Nàng vì người của hắn mà suy nghĩ như thế, sao hắn còn...?

"Ta không khổ sở ! vì sao ta lại khổ sở chứ?"Hoa Nhan Hi ra vẻ thoải mái, vẫn không dám nói với hắn, nàng cảm thấy hắn trước chạm nữ nhân khác, sau trở lại chạm vào nàng, như vậy cực kỳ bẩn.

"Nàng đã không khổ sở, chúng ta đây còn gì phải để ý? Hiện tại, ta đối với nàng đang thoải mái mở lòng."Hoa Thiếu Khanh tà tà nhướng mày, nhìn nàng tuyên cáo.

"Không được. Nàng ấy thật sự rất khổ sở." Hoa Nhan Hi gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng, nơi nơi tán loạn." Ta không muốn để cho người khác khổ sở. . . . . ."

"Vậy ngươi không muốn để cho ta thoải mái mở lòng sao?" Hoa Thiếu Khanh tà khí nhướn cao tuấn mi, bên môi chứa tà tứ cười lạnh.

"Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Hoa Nhan Hi ấp a ấp úng, không biết nên nói như thế nào." Ngươi đi cùng nàng ấy tiếp tục thoải mái mở lòng đi, đừng tới tìm ta."

Nàng đem hắn đẩy lên người nữ nhân khác? Hắn tâm hoả càng đốt càng cháy mạnh.

"Hàng ngày, ta muốn ngươi, không cần nàng ta!" Hoa Thiếu Khanh giận dữ hét.

"Đúng là nàng. . . . . . Dù sao ngươi đi tìm nàng ấy là được! Ta không thể giúp ngươi, nếu không ta thực thấy lỗi với nàng ấy." Hoa Nhan Hi cực lực kiên trì, vẫn là không nói ra nguyên nhân sâu xa nhất trong nội tâm của bản thân là không muốn cùng hắn phát sinh quan hệ.

Hoa Thiếu Khanh hung hăng cắn răng một cái." Vậy nàng? Nàng có nghĩ muốn cùng ta làm chuyện đêm qua không?"

"Đương, đương nhiên không muốn." Hoa Nhan Hi thanh âm bất ổn, tiết lộ hi vọng chân chính trong lòng nàng.

"Thật vậy?"Hoa Thiếu Khanh từ trong câu nói của nàng nghe ra ý tại ngôn ngoại. Có lẽ, nàng không phải là không muốn. . . . . .

"Ách. . . . . . Đúng." Vì hắn lại cười mị hoặc lòng người như thế? Hại nàng nghĩ qua liền thấy si mê rồi.

"Ngươi đã kiên trì như vậy, ta cũng không còn cách nào."Hoa Thiếu Khanh hơi hơi giang tay.

"A?"Hoa Nhan Hi không nghĩ tới nhanh như vậy hắn liền buông tha, ngược lại lòng nàng có một cỗ cảm giác mất mát.

"Ta hỏi lại nàng, nàng thật sự hi vọng ta thoải mái mở lòng với nữ nhân khác sao?"Hoa Thiếu Khanh nhìn biến hóa trên khuôn mặt tinh tế của nàng, càng minh bạch sự tình có lẽ thật sự không tệ như hắn nghĩ.

"Ách. . . . . ."Hoa Nhan Hi lần thứ hai sửng sốt một phen. Tuy trên miệng nàng nói cực kỳ dễ nghe, nhưng kỳ thật nội tâm của nàng thật không hy vọng. Vì điều gì?

"Nàng rốt cuộc hy vọng ta đối nữ nhân khác thoải mái mở lòng?" Hoa Thiếu Khanh thoạt nhìn kiều nhan thoạt đỏ thoạt trắng của nàng, bên môi dương lên mỉm cười tuấn mỹ.

Hắn sẽ từ từ chờ sự bày tỏ của nàng như cây mạt dược có thể cứu.

"Đương nhiên. . . . . . Hi vọng."Hoa Nhan Hi bức bách chính mình dùng lực gật đầu, sau đó đôi mắt thủy lượng dừng ở mặt hắn.

"Nếu ta muốn đối với nàng rộng mở lòng, nàng lại không muốn, ta chỉ có thể đi tìm nữ nhân khác thôi? Hoa Thiếu Khanh nói xong, liền đi ra khỏi phòng ngủ của mình .

"Này. . . . . ." Hoa Nhan Hi nhìn hắn thật sự không nói hai lời đi ra khỏi cửa, mi tâm níu chặt, vội vàng đuổi theo sau hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.