Môn Chủ Đùa Phi

Chương 9: Chương 9




"Hoa gia! Rốt cuộc đã đến Hoa gia !"

Nhìn tấm gỗ viết hai chữ “ Hoa gia” treo trên cửa, một đám sai sứ bôn ba qua trăm sông ngàn núi, không dễ dàng gì mới tìm được, họ cao hứng chỉ thiếu không có nhảy múa trước cửa Hoa gia mà thôi .

"Rốt cục đến rồi. . . . . . Chúng ta rốt cục đến rồi!"

Thật tốt quá! Trải qua thời gian dài không ngừng lạc đường, bọn họ rốt cục vẫn tới được Hoa gia. . . . . . Quả nhiên là tất cả những con đường lớn đều thông tới Hoa gia!

Tuy con đường này thật sự là có một chút quá xa, tóm lại bọn họ đã đến nơi!

Hiện tại, chỉ chờ đưa Hoa Nhan Hi về trong cung phục mệnh là xong rồi !

"Muốn tìm Nhan Hi?"Hoa Nguyên Huy Nhất nhìn đến một đám sai dịch muốn tìm Hoa Nhan Hi, gấp đến độ thiếu chút nữa giậm chân." Các vị ngồi xuống trước đã, uống chút trà, ta đi vào tìm Nhan Hi ra đây. . . . . . Các ngươi chờ một chút ."

Này. . . . . . Vậy phải làm sao bây giờ? Hoa Nguyên Huy Nhất gọi mọi người an bài ở đại sảnh, vội vàng đi vào gọi người tìm Hoa phu nhân.

"Như thế nào? Chuyện gì gấp như vậy?"Hoa phu nhân hiển nhiên không biết chuyện nghiêm trọng, không kiên nhẫn hỏi Hoa Nguyên Huy Nhất.

Nàng đang ngủ ngủ trưa à!

"Sai sứ tới đón Nhan Hi đã đến, mà Nhan Hi lại không thấy đâu. . . . . . Bây giờ nên làm thế nào cho phải?" Hoa Nguyên Huy Nhất sốt ruột nói.

"Vậy không phải vừa lúc sao?"Hoa phu nhân lại vẫn mơ mơ màng màng, khóe môi dương ra cười nhạt.

"Cái gì vừa lúc?" Hoa Nguyên Huy Nhất gầm thét." Nhan Hi đến bây giờ còn không thấy bóng người, nào có vừa lúc?"

Hoa phu nhân bị quát một tiếng này, mới nghĩ đến chuyện này rất nghiêm trọng ." A, não đại của ta khẳng định nằm mơ bị hôn mê rồi. . . . . . Mong tướng công tha thứ."" được rồi! trái lại nàng nên nói một chút kế sách đi, nên làm thế nào mới tốt?"Hoa Nguyên Huy Nhất lòng nóng như lửa đốt đi tới đi lui.

"Muốn làm thế nào mới tốt?"Hoa phu nhân giả vờ trầm ngâm một chút? Không bằng như vậy đi, trước hết phái Nhan Xảo thế thân. . . . . . Dù sao các nàng đều là nữ nhi của lão gia, không có tám phần giống thì cũng có năm phần, sẽ không bị phát hiện đâu."

"Nàng xác định như vậy được không?" Hoa Nguyên Huy Nhất nhíu mày. Hắn tuyệt không cảm thấy hai nữ nhi này có điểm nào giống nhau .

Hoa phu nhân hơi hơi mở miệng, "Không được cũng phải được !"

"Đây là Hoa Nhan Hi?" Mấy sai dịch nhìn Hoa Nhan Xảo hết xem trái lại xem phải, mặt nhăn lên ." Sao không giống như trong bức họa của chúng ta?"

"Không phải không giống, mà là không phải ." Sai sứ Ất đồng cảm."Vì sao mắt nàng nhỏ đi .Cái mũi lại thấp thế? Miệng lại rộng ra hả? Mặt nàng cũng to hơn rất nhiều. . . . . . Cùng người trong bức họa rõ ràng là hai người thôi!"

"Hẳn không phải ngươi dịch dung chứ? Sai sứ Bính buồn bực hỏi, chỉ kém không có đưa tay chạm đến khuôn mặt Hoa Nhan Xảo ." Nhưng là không có chuyện đem mình từ xinh đẹp biến thành xấu. . . . . . ách, biến thành bình thường không được sao?"

"Ta không có dịch dung. Ta lớn lên là cái dạng này."Hoa Nhan Xảo bị mấy người sai sứ bình luận như vậy, chỉ kém không có nhảy dựng lên chặt người .

"Vậy. . . . . . Là tranh này có vấn đề, hay là ngươi có vấn đề?" Sai sứ Đinh nghi hoặc hỏi một câu, chợt đột nhiên có người quỳ xuống.

"Các vị quan gia tha mạng a! Nàng không phải Hoa Nhan Hi, nàng là nữ nhi thứ hai của ta Hoa Nhan Xảo! Nhan Hi nàng. . . . . . Nàng không có về nhà !"Hoa Nguyên Huy Nhất run rẩy nói.

"Nàng ta làm sao vậy?" Mấy sai sứ nhìn Hoa Nguyên Huy Nhất, không còn ai nghiên cứu bộ dáng của Hoa Nhan Xảo nữa. Loại dung mạo bình thường như này, bọn hắn ngay cả nhìn cũng chẳng muốn nhìn, nhiều lắm là liếc mắt một cái.

"Nàng đi Đỗ Khang rượu trang mua thuốc rượu muốn hiến cho hoàng thượng, đến bây giờ còn chưa có trở lại. . . . . ."Hoa Nguyên Huy Nhất kích động nói." Mong các vị quan gia ở lại Hoa gia một thời gian có được không?"

"Không được, chúng ta muốn tìm Hoa Nhan Hi, như vậy mới có thể trở về bên hoàng thượng phục mệnh." Sai sứ Giáp nói năng hùng hồn đầy lý lẽ." Chỉ là. . . . . . Đỗ Khang rượu trang tới cùng ở nơi nào?"

Kế hoạch hợp tác của hai người mới bắt đầu được vài ngày, Hoa Nhan Hi liền phát hiện không thích hợp.

"Mỗi lần ra đề khảo nghiệm chàng đều ra khó như vậy, như là một mạng đổi một mạng, liếc mắt một cái đổi một mắt . . . . . . Vậy làm sao có thể?"Hoa Nhan Hi nhăn đôi mi thanh tú, khảo nghiệm của hắn với những người đến cầu chữa bệnh, cảm thấy rất không hợp lí.

Thường thường, bi kịch giống đôi nam nữ trước kia sẽ lại trình diễn.

"Bọn họ nếu không chấp nhận, có thể đừng tới ."Hoa Thiếu Khanh hơi hơi cười yếu ớt, vẫn lại là khăng khăng giữ ý kiến.

" chàng làm như vậy sẽ chia rẽ rất nhiều gia đình vốn đang hạnh phúc mĩ mãn."Hoa Nhan Hi vẫn cho rằng không nên như vậy.

"Bọn họ vốn đã không hạnh phúc, ta bất quá cũng chỉ là để cho chân tướng sự thật phơi bày mà thôi, có cái gì không đúng?"Hoa Thiếu Khanh môi dương cười nhạt.

"Chàng. . . . . ."Hoa Nhan Hi không biết nên nói như thế nào, bởi vì nàng luôn luôn không phản bác lại được lời của hắn, còn hắn nói giống như không có gì sai." sao chàng lại muốn thử người ta như vậy chứ?"

"Bởi vì làm như vậy mới có lạc thú."Hoa Thiếu Khanh lời ít mà ý nhiều nói.

"Chữa bệnh không phải có lạc thú?"Hoa Nhan Hi không dám gật bừa." Chữa khỏi bệnh cho người không phải là chuyện cực kỳ vui vẻ, lại còn có cảm giác thành tựu, không phải sao?"

"Chàng tùy theo cảm giác mới có thể chữa bệnh cho người, vậy còn có cảm giác thành tựu gì nữa?" Bên môi Hoa Thiếu Khanh dung hợp tươi cười tao nhã cùng lãnh ý .

"Chàng. . . . . ." Trong khoảng thời gian ngắn Hoa Nhan Hi cũng không biết nên phản bác hắn như thế nào." Chàng thật sự không thể không ra nan đề sao? Chàng có biết hay không, chàng ra nan đề, ta căn bản không kịp cải tạo người, bi kịch cũng đã tạo thành rồi !"

"Ta đã nói rồi, bi kịch vốn là ở họ."Hoa Thiếu Khanh vuốt mái tóc Hoa Nhan Hi ." Đến như kế hoạch cải tạo người của nàng không có biện pháp tiến hành, ta cũng cực kỳ băn khoăn."

Nói thực ra, hắn căn bản chính là cố ý làm khó để cho nàng không có cách nào thu thập. Nếu nàng thật sự đi cải tạo người khác giống như đối với hắn, như vậy không phải hắn sẽ biến thành oán nam rồi hả?

"Chuyện này không quan hệ, chàng không cần băn khoăn, ta sẽ bắt đầu nghĩ biện pháp ."Vừa nghe hắn nói qua, cảm xúc trong lòng Hoa Nhan Hi lại bắt đầu lên men một cách mãnh liệt .

"Nàng sẽ nghĩ biện pháp gì?"Không biết vì sao, nghe được nàng nói muốn nghĩ biện pháp, tim Hoa Thiếu Khanh đột nhiên căng thẳng.

"Ta cũng không biết ."Hoa Nhan Hi nhìn hắn nhẹ nhàng cười." Dù sao ta nhất định nghĩ ra là được, chàng không cần lo lắng ."

Hoa Thiếu Khanh lại nhịn không được nhăn lại tuấn mi.

Vì sao, hắn loáng thoáng cảm thấy nếu là thật sự để cho nàng nghĩ ra phương pháp, hắn nên bắt đầu lo lắng?

Sự tình thật sự không nằm ngoài dự liệu của Hoa Thiếu Khanh, biện pháp mà Hoa Nhan Hi suy nghĩ ra, chính là vấn đề mà hắn lo lắng đề phòng đã lâu.

"Cầu xin chàng ! Xin chàng thu nạp ta làm đồ đệ. . . . . . Ta nhất định sẽ ngoan cực kỳ, cực kỳ ngoan ."

Đúng vậy, đây là biện pháp tốt nhất mà Hoa Nhan Hi nghĩ ra được . Muốn hắn giúp người xem bệnh, hắn mỗi lần đều ra nan đề cho người ta, không bằng nàng tự mình xuống biển, cố gắng học một phần mười y thuật của hắn thôi, như vậy, sẽ không cần lo lắng hắn mỗi lần đều sẽ ra nan đề ly kỳ cổ quái nữa.

"Không được."Hoa Thiếu Khanh sau khi nghe xong liền cự tuyệt ." Làm đồ đệ không phải cực kỳ ngoan là có thể, mà còn. . . . . ."

"Mà còn cái gì?" Hoa Nhan Hi đang chăm chú lắng nghe chỉ thiếu chút nữa đem lỗ tai kéo dài ra, thêm đôi mắt đẹp tròn tròn to to, thật đúng là giống con thỏ nhỏ.

Vẫn còn cái gì? Hoa Thiếu Khanh tuấn nhan nhăn nhó -- không thể ăn ngay nói thật là cần có tư chất? Nàng không cự tuyệt hắn cùng nàng thoải mái mở lòng mới là lạ!

“Vẫn còn. . . . . . Đúng là, vẫn còn cần thân thể khoẻ mạnh nữa !"Hoa Thiếu Khanh cuối cùng nghĩ ra một lý do thật tốt ." Thân thể của nàng gầy yếu như thế, không có biện pháp rồi ."

"Ta nào có gầy yếu? Ta rõ ràng rất có thịt."Hoa Nhan Hi ưỡn ngực ra ." Chàng xem, ta rõ ràng cũng có thịt, chàng cũng không phải không biết. . . . . ."

"Ta không phải nói nơi đó ."Hoa Thiếu Khanh thiếu chút nữa che mặt té xỉu. Nàng thật đúng là vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, ngay cả ngực cũng có thể lấy ra để nói." Ta là nói toàn bộ thân thể . . . . . . Nàng hiểu chưa?"

"Ài hừm, sao nhất định phải như vậy. . . . . . Chàng quản chế cực kỳ nghiêm khắc ."Hoa Nhan Hi đương nhiên không có biện pháp lý giải." Mặc kệ, chàng phải thu nạp người ta làm đồ đệ đi, xin chàng mà . . . . . . Bằng không người ta sẽ không là gì ở Cửu Hoa này."

"Ai bảo không là gì?"Hoa Thiếu Khanh nhướn cao mi, hoàn toàn không tán thành cách nói của nàng . Nàng rõ ràng chính là nữ nhân của hắn.

"Chàng xem, ta vừa không là bệnh nhân của chàng, cũng không phải nô tỳ của chàng. Chẳng lẽ lúc giới thiệu ta với người khác chàng sẽ nói ta là đối tượng để chàng thoải mái mở lòng sao? Như vậy người khác nghe hiểu được à! Cho nên chàng nên thu ta làm đồ đệ, như vậy là có thể cho ta một cái danh phận rồi? Hoa Nhan Hi đưa ra một chuỗi lý do.

"Cho nàng một danh phận?" Hoa Thiếu Khanh môi cười yếu ớt."Vậy không bằng nàng gả cho ta, khi đã là thê tử của Hoa Thiếu Khanh ta, như vậy thân phận của nàng càng quang minh chính đại rồi."

"A?" Hoa Nhan Hi thật không ngờ hắn sẽ nói như vậy, chỉ biết há hốc mồm."Gả. . . . . . Gả cho chàng?"

"Đúng vậy. Nàng không phải nói nàng muốn danh phận sao? Gả cho ta chẳng phải vừa lúc?" Thuận lợi nói sang chuyện khác, Hoa Thiếu Khanh đắc ý dương lên khóe môi. Thê tử của Hoa Thiếu Khanh hắn. . . . . . Nghe qua thật tốt!

"Ta. . . . . . Ta không phải nói danh phận này -- từ từ, thật sự ta cũng muốn nói chuyện danh phận này. . . . . . Ài hừm, chúng ta không cần nói chuyện ta muốn gả cho chàng hay không? Dựa theo sự tình trước sau, bây giờ chúng ta nên nói chuyện chàng có nhận ta làm đồ đệ hay không? Hoa Nhan Hi đau đầu vạn phần nói.

Vừa mới nghe được hắn nói muốn nàng gả cho hắn, nội tâm nàng trừ bỏ kinh ngạc, kỳ thật còn có vui mừng . Vấn đề là, suy nghĩ đến việc muốn xuất giá, nàng lại nghĩ đến chuyện mẹ kế và muội muội, rồi còn hoàng thượng, nàng suy nghĩ liền đau đầu muốn chết, căn bản là không nghĩ muốn nữa.

Hoa Thiếu Khanh khó xử nói: " ta cảm thấy chuyện nàng có muốn gả cho ta hay không rất quan trọng . . . . . . Nếu nàng không gả cho ta, ta đây liền không có tâm tình thu nàng làm đồ đệ nữa."

"Nhưng mà. . . . . . nhưng mà. . . . . ."Hoa Nhan Hi nhưng mà thật lâu cũng không tìm ra nguyên do vì sao." Chàng thật sự không nghĩ muốn thu ta làm đồ đệ?"

"Trừ phi nàng gả cho ta."Hoa Thiếu Khanh trả lời cực kỳ ngắn gọn .

"Nhưng ta vốn là phải gả cho hoàng thượng, nếu hắn biết muội muội thế thân ta, phái người đi đến chân trời góc biển tìm ta, ta cũng đã gả cho chàng, chúng ta không phải sẽ cùng liên lụy sao?"Hoa Nhan Hi đem một trong những lý do nói ra.

"Yên tâm, hoàng thượng rất quen thuộc với ta, chỉ là một nữ nhân, hắn sẽ không quá để ý ."Hoa Thiếu Khanh nói bâng quơ.

"Hoàng thượng rất quen thuộc với chàng? Sao ta không nghe nói?" Ánh mắt Hoa Nhan Hi lóe sáng, vẻ mặt kinh ngạc.

"Nàng có nghe đúng trọng điểm hay không, hoàng thượng sẽ không so đo với ta, hiện tại nàng có thể gả cho ta, nàng thấy sao?"Hoa Thiếu Khanh nhướn cao tuấn mi chờ đợi nàng trả lời .

"Không được."Hoa Nhan Hi vặn vẹo bàn tay trắng nõn, " ta không thể gả cho chàng. Ta cảm thấy được. . . . . . Ta cảm thấy được. . .?

Không biết vì sao, nàng cảm thấy bất an, tựa hồ sau khi bị phản bội, nàng cực kỳ sợ hãi mình sẽ lại bị phản bội thêm một lần nữa.

Nhất là bị chính người mà mình để ý nhất phản bội. . . . . .

"Nàng cảm thấy cái gì? Nàng cảm thấy ta không xứng với nữ nhân của hoàng thượng sao?" Hoa Thiếu Khanh uất ức hỏi.

"Không phải! Ta là cảm thấy . . . . . ." Hoa Nhan Hi ấp a ấp úng, không biết biểu đạt nỗi sợ hãi trong lòng nàng như thế nào.

"Nàng cảm thấy gì?" Hoa Thiếu Khanh khóe môi vén lên, chờ đợi đáp án của nàng .

"Ta là cảm thấy . . . . . . Ta chỉ cần làm đồ đệ của chàng, không cần gả cho chàng sẽ tốt hơn." Hoa Nhan Hi cứng rắn lộ ra tươi cười.

"Hi nhi, nàng đang sợ cái gì?" Hoa Thiếu Khanh vặn khởi tuấn mi, nhìn ra nỗi bất an trong lòng nàng .

"Ta không có ! Ta chỉ là cảm thấy, chúng ta làm phu thê là lạ . . .? Hoa Nhan Hi cười mất tự nhiên.

"Thật vậy?" Ánh mắt Hoa Thiếu Khanh tràn đầy nghi ngờ, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ lòng của nàng.

"Thật sự."Hoa Nhan Hi dùng lực gật đầu, muốn lấy hành động này che dấu sự chột dạ trong long nàng. Nàng lại cường điệu một lần, " là thật ."

"Hi nhi." Hoa Thiếu Khanh ánh mắt trở nên trầm lắng, chặt chẽ khóa nàng lại." Vì sao nàng không đối ta thoải mái mở lòng?"

"Ta. . . . . ."Hoa Nhan Hi ngạc nhiên.

Bộ dạng của hắn giờ này rất nghiêm túc, thật thống khổ. . . . . . Nàng chưa từng thấy hắn như vậy.

"Nếu nàng không thoải mái mở lòng với ta, muốn ta đối với nàng thoải mái mở lòng, thì có tác dụng gì đâu?"Hoa Thiếu Khanh nhìn nàng rồi cười nhạt nhẽo, xoay người rời đi.

Nụ cười kia xem ra rất ưu thương. . . . . . Hoa Nhan Hi như sa vào nụ cười quá mức câu hồn của người kia, khó có thể hô hấp.

Vì sao nàng không thể gật đầu đáp ứng gả cho hắn?

Là vì khi hắn cầu thân quá đột ngột sao?

Không, không phải. Nàng đối với bất kì kẻ nào cũng rõ ràng, tuy hai người ngoài miệng không nói, nhưng là hắn đối nàng yêu thương, nàng đối hắn ỷ lại, hai người sớm đã là một đôi.

Vậy, vì sao nàng không thể gật đầu đáp ứng gả cho hắn?

Bởi vì, nàng quá sợ hãi.

Trước kia bị lừa gạt, lòng nàng chảy máu đầm đìa, nàng sợ hãi có một ngày hắn sẽ thay đổi, sẽ không còn bộ dáng ôn nhu như lúc này, sẽ trở thành một kẻ tâm ngoan độc địa lãnh khốc xé rách lòng của nàng.

Cho nên, nàng thà rằng giống như hiện tại. Không cần danh phận, để có một ngày, hắn không còn bộ dáng này, ít nhất nàng có thể nói với bản thân mình, đó là bởi vì, hắn không còn cần nàng. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.