Món Đồ Chơi Trả Thù

Chương 11: Chương 11




CHƯƠNG 11

Sau sự việc xảy ra ở buổi diễn, dáng vẻ kiêu ngạo của Phương Thụ Nhân có điểm thu liễm, tự nhiên dáng vẻ kiêu ngạo của ta không kìm được mà tăng lên, bị ninh thành chân giò hun khói cũng đáng. Tuy nói lần này ta gặp may nhưng học thì vẫn phải học, mỗi tối, vị lão sư thích Sài Khả Phu Tư Cơ kia đều tới giảng bài cho ta. Khi đó Phương Thụ Nhân hơn nửa là không ở nhà, ta thử qua mọi thủ đoạn muốn mời lão sư mẫu mực này khai ân cấp ta một con ngựa, nghe nhạc uống trà, tâm sự, đàm đạo một ít về truyền thuyết tình cảm ít người biết đến của các nhạc sĩ không phải rất hay sao. Đáng tiếc lão sư rất có tinh thần Chư Cát Lượng cúc cung tận tụy đến chết, mặc cho ta tám nhảm gây cười thế nào hắn cũng chỉ ào ào giảng bài, biến ta thành người rất vô vị.

Bằng lương tâm mà nói, hòa âm kỳ thật rất dễ nghe, chính là không có ai hát, cũng không có ca từ, muốn ta ngồi nghiêm chỉnh trong phòng hòa nhạc tối om tưởng tượng núi cao vời vợi hồ nước mênh mông là không có khả năng, nhưng thật ra, ta tại thời điểm nước chảy thì nghĩ đến núi cao, còn xuất hiện núi cao thì lại nghĩ đến hoa mẫu đơn.

Ai, tóm lại, trừ bỏ buổi tối bị buộc phải luyện tập sức tưởng tượng cùng phối nhạc thì những thứ khác cũng tạm hài lòng, Phương đại tổng tài so với trước kia cũng săn sóc hơn một chút, đặc biệt là ban đêm. Bất quá việc này không thể nói cho người ngoài biết, ta biết là đủ rồi.

Lúc này, cuối tuần công ty có hoạt động, cùng một ít đối tác có quan hệ mật thiết tiến hành quan hệ hữu nghị, kỳ thật chính là trá hình kết thân mà thôi. Phương Thụ Nhân đương nhiên là ứng phó rõ ràng hợp lý, ba vị trợ lý tinh anh làm bạn tả hữu, ta cũng bị lệnh cưỡng chế tham dự, nhiệm vụ chính là đừng để các vị khách bị yên tĩnh.

Tiệc quan hệ hữu nghị cùng mọi người kì thật là tự giúp mình mà thôi, công ty chúng ta ở phương diện này cũng không tiếc rẻ. Nhóm nòng cốt tinh anh trò chuyện với nhau thật vui vẻ, Từ Vận Tiệp cùng Tử Vân Anh cư nhiên thực sự vừa mắt nhau, cả đêm ôm di động tránh ở một góc thì thầm. Ta thực nhàm chán loạn chuyển chung quanh, một bên xoay người một bên hướng tới quán rượu và đồ uống, tìm một người cùng công ty kéo đến cửa, cảm giác như kiểu ma cô.

Uống đến vựng vựng hồ hồ, có người tự động tìm tới cửa.

“Cậu chính là trợ lý riêng mới của Phương tổng tài?” Người đến là một nam nhân anh tuấn, cũng có lễ phép, bất quá cùng Phương Thụ Nhân sớm chiều ở chung một chỗ cũng minh bạch được nhiều thứ, liếc mắt một cái ta có thể nhìn ra cái loại tao nhã này thực ra là tiếu lí tàng đao (kiểu như khẩu phật tâm xà), người này hiển nhiên là một thương nhân ăn thịt người già đời: “Tôi là Dương Tử Văn”

Tên này ta nhớ rõ, tổng tài của Quân Thiên, lúc trước mới vừa nghe được tên của hắn ta còn cùng đồng sự nói hắn vì cái gì không đặt tên dễ nghe như kiểu Dương Tử Quang Vinh hoặc là Dương Tử Giang đi.

Ta lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp hoàn mỹ (đây là pháp bảo không thể thiếu của trợ lý): “Dương tổng tài, hạnh ngộ hạnh ngộ. Phương tổng tài ở bên kia…” Chết tiệt, nhóm tinh anh nhóm đều chạy đi đâu rồi? Vị này không phải người trợ lý riêng thứ tư có thể tiếp đón.

“Không cần không cần, bình thường đều là công việc này nọ, khó có được ngày thay đổi hoàn cảnh, cũng nên đi kết thêm bằng hữu mới.”

Thế này không gạt được ta đâu, đã vấp ngã một lần, cái ánh mắt như kẻ trộm (sắc) này ta sẽ không nhận sai. Lúc trước chính là nhất thời không bắt bẻ được Phương Thụ Nhân nên mới vấp ngã, rơi vào cục diện như thế này. Chính là hai mấy năm qua, chưa từng có nam nhân đối với ta nảy sinh thú tính a, chẳng lẽ Phương Thụ Nhân thực sự tinh tường? Vẫn phải nói từ lúc có quan hệ cùng Phương Thụ Nhân, trên người ta có dán biển ‘Cho nam nhân hưởng dụng’ sao? Lại có một vị tổng tài… hướng ta nghĩ muốn loại này. Việc này kì thật không hẳn là xấu, sau này nếu ta thực sự bị Phương Thụ Nhân vứt bỏ, ít nhất còn có thể tìm được cơ hội khác.

“Ha hả, Dương tổng tài nói gì vậy. Ngạn ngữ đều nói ‘ở nhà dựa vào cha mẹ, xuất môn dựa vào bằng hữu’, tuy rằng tôi cảm thấy đáng tin nhất chỉ có chính mình, nhưng có nhiều bằng hữu luôn tốt hơn.” Ta tươi cười xu nịnh.

Dương Tử Văn cười tủm tỉm, dùng ánh mắt thưởng thức bình hoa đánh giá ta: “Không khí ở đây không tốt, cùng tôi ra ngoài một chút, được không?”

Đến đây, đến đây, tên này sẽ không như Phương Thụ Nhân là loại quỷ háo sắc đi? Nếu đúng vậy? Ta có nên vì công ty mà hy sinh nhan sắc? Nếu không, Phương đại tổng tài sẽ khen ngợi ta sao, hắn sẽ dùng khăn hồng quấn ta lại rồi tự tay đem tặng Dương Tử Văn đi? Công ty chúng ta quan hệ với Quân Thiên tốt lắm, mà nghe nói quan hệ cá nhân của Phương Thụ Nhân với Dương Tử Văn cũng không tồi, nếu ta đắc tội với Dương Tử Văn, có thể bị sa thải hay không? Hiện tại tỉ lệ thất nghiệp cao như thế… Ngô, vì cái gì ta cảm thấy cái màn này quen như vậy?

Trong đầu miên man suy nghĩ, chân vẫn thực thành thật theo sát Dương Tử Văn đi ra ban công.

“Tổng tài của các cậu thật tinh mắt a.” Dương Tử Văn vẫn cười tủm tỉm, xem ra hắn không phải quỷ háo sắc, là nham hiểm.

“Đúng vậy, Phương tổng tài năm trước còn gắn liền với tạp chí thời trang nam nhân chưa vợ ‘biết ăn mặc nhất’ a”

“Năm trước sao, năm trước hắn mặc quần áo đều do tiền nhiệm của cậu chọn cho hắn.”

Việc này ta đã sớm đoán được: “Chỉ sợ Phương tổng tài năm nay không đoạt được giải thưởng này, thật sự là tiếc nuối, tôi tại phương diện này không quá am hiểu.”

“Vậy cậu am hiểu cái gì? Tổng tài của các cậu khẳng định là biết cậu có chỗ tốt mới có thể đem cậu đề bạt lên chức vụ này.” Dương Tử Văn cười đến ý vị thâm trường.

Chẳng lẽ ta muốn nói bởi vì khuôn mặt này? Hay là do công phu trên giường của ta? Bất quá cái thứ hai nghĩ một chút cũng biết là không có khả năng, trước Phương Thụ Nhân ta không hề làm chuyện này với nam nhân.

“Việc này chỉ sợ ngài nên trực tiếp đến hỏi Phương tổng tài.”

“Phải không? Chính là tôi cho rằng cậu hẳn là biết nguyên nhân.” Vì cái gì hắn lại cười ngày càng đầy ý tứ?

“Thứ tôi ngu dốt…”

Một câu chưa nói xong, ta đã bị kéo qua, không đến một phần mười giây, môi của Dương Tử Văn đã chạm đến môi của ta, còn không kịp phản ứng với loại tập kích này, ta đã bị hôn nồng nhiệt khiến cho trước mắt toàn một màu đen, tứ chi vô lực. Ô… chẳng lẽ ta là loại nam nhân ai cũng có thể làm chồng?

Đang dành dụm khí lực để kiên quyết phản kháng. Đột nhiên bả vai căng thẳng như thể bị một vòng thép kẹp lấy, cơn đau khiến sức lực ta vừa dành dụm được mất hết. Bị vòng thép kéo mạnh ra sau, một ngoại lực mạnh mẽ đem ta cùng tên đánh lén vô sỉ kia tách ra. Trong nháy mắt, một người nhanh chóng chen vào giữa ta và Dương Tử Văn, đem ta giấu ra đằng sau. Đầu ta hơi choáng voáng, là Phương Thụ Nhân, sao lại không may đụng phải hắn thế này! Lúc này ta lại nghĩ đến phim truyền hình cũng có loại tình huống như thế này, chàng một lòng hướng tới trinh tiết nữ tử (Tuy rằng ta và hình tượng này còn cách khá xa) —— đương nhiên cũng có lúc ngược lại, là nàng một lòng hướng tới trinh tiết nam tử —— lúc đạt đến cao trào, nhất định bị hoàng hậu bắt được, sau đó dẫn tới một chuỗi sự việc cảm động trời đất khiến cho người xem rơi lệ, chắc chắn chín mười phần còn có cảnh phân phân hợp hợp tràn ngập bạo lực với ồn ào, cuối cùng đôi tình nhân nhất định ở bên nhau, kẻ phá rối chắc chắc bị trời phạt hoặc quay ra rưng rưng chúc phúc…

Nghĩ đã quá xa, kéo trở về kéo trở về. Hiện tại, mặt trận này tuy không có tạp âm, nhưng xem ra tràn ngập bạo lực. Bầu khí toàn tia lửa điện đùng đùng rung động, khí ô xi đều bị tia lửa điện đốt sạch, hai nam nhân có uy tín danh dự hung tợn đối mặt nhau, nếu ánh mắt có thể biến thành lưỡi đao chỉ sợ đổ máu ngay tại chỗ. Tục ngữ nói ‘Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt’, thấy tình cảnh này ta mà học tập nữ diễn viên nhảy vào giữa hai quái thú trước mặt hô lớn ‘Ngươi hiểu lầm’, ta đây sẽ không phải trang tuấn kiệt. Thừa dịp hai người bọn họ như võ lâm cao thủ đứng im tìm chỗ sơ hở, ta đây ba mươi kế tẩu vi thượng sách.

Ta một đường mặt không đổi sắc, tâm kinh hoàng xuyên qua đám người trong đại sảnh, sau đó hướng bãi đỗ xe chạy vội, giờ mới nhớ tới ta không có xe cũng sẽ không lái xe, thật là quán tính đáng buồn a. Mất bò mới lo làm chuồng gắn liền với thời gian chưa muộn, chỉ cần mau chóng xuyên qua bãi đỗ xe đi ra ngoài, tự do ngay tại hướng ta phất tay, về phần tiếp theo, khi trở về Phương Thụ Nhân phản ứng như thế nào… hiện tại ta không muốn nghĩ đến.

Bãi đỗ xe tối như mực lại lớn vô cùng, không biết lối ra ở địa phương nào. Ta dọc theo bờ tường vừa đi vừa nhìn, đột nhiên bị người từ phía sau ôm trụ, sợ tới mức ta thiếu chút nữa hô lên ‘ta trên người không có tiền’. Còn không kịp hô lên đã bị quay mặt lại một cách gọn gàng —— bị trở mình dễ dàng như vậy —— sau đó là hôn nồng nhiệt, ban đầu còn tưởng rằng người nào đến cướp sắc, sau lại mới từ kĩ thuật hôn nhận ra là Phương đại tổng tài. Chẳng lẽ báo ứng nhanh như vậy đã tới rồi? Hiệu suất của người này cũng quá cao đi.

Thở hồng hộc buông ra, Phương đại tổng tài hung tợn nói: “Đừng quên ngươi chính là món đồ chơi của ta! Thu liễm đi, đừng có chỗ nào cũng dụ dỗ nam nhân!”

Quả nhiên không hổ là phim dài tập, ngay cả lời kịch cũng không sai biệt lắm. Ta không khỏi theo nội dung vở kịch bước về phía hắn giải thích: “Ngài hiểu lầm, kỳ thật là hắn mạnh mẽ…”

“Ta mặc kệ là tình huống gì, tóm lại về sau ngươi cách hắn xa một chút cho ta!”

Thời khắc nói cái gì cũng chỉ làm hắn thêm phẫn nộ, ta hướng hắn cúi đầu: “Vâng, vâng, tiểu nhân nhất định làm theo. Về sau tôi tuyệt không tới gần hắn trong phạm vi năm thước.”

“Hiện tại về nhà, ta phải cho ngươi nhớ rõ!”

“Ách… hiện tại? Bên trong vẫn còn khách nhân a?”

“Ta đã cho người tiếp đón.” Phương Thụ Nhân không phân bua mà đem ta nửa ôm nửa kéo đến xe.

Xem ra… Mạng của ta trong thời hạn một tuần trăng mật đã xong rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.