Món Đồ Chơi Trả Thù

Chương 23: Chương 23




CHƯƠNG 23

Ngày hôm sau tỉnh ngủ ta liền hối hận. Tối hôm trước thiếu chút nữa bại lộ mọi chuyện trước mặt lão Đại và Lâm Hoa khiến ta sợ tới mức thiếu điều chết ngay tại chỗ. Về đến nhà cũng chưa thể lấy lại bình tĩnh, thời điểm lý trí không bình thường thì đối mặt với Phương Thụ Nhân, cuối cùng vì một chút lợi nhỏ mà bỏ đi đại nghĩa.

Một bên tự kiểm điểm lại bản thân, một bên mặc quần áo, phát hiện kim đồng hồ đã chỉ tới chín giờ bốn mươi. Tối qua quả thật vì đánh được Phương Thụ Nhân một trận mà hưng phấn đến mất ngủ, cũng không thể đến mức không nghe thấy chuông báo thức được, chẳng nhẽ tối qua ta không đặt chuông báo thức? Hay thời điểm chuông kêu ta dựa vào trực giác khủng bố ném nó đi? Hồi tưởng nửa ngày cũng không nghĩ ra cái gì, thẳng thắn quên luôn.

Phương Thụ Nhân không có ở đây, hẳn là đã đi làm, cư nhiên không gọi ta, là muốn chuộc lỗi? Nói lầm bầm, nghĩ tới cái người luôn nghiêm túc trong công việc cư nhiên có thể vì ta mà công tư bất phân khiến ta có chút đắc ý.

Đánh răng đánh tới say mê, ngẩng mạnh đầu nhìn kẻ trong gương miệng đầy bọt hai mắt vô thần, đột nhiên trong lòng phát giận. Tối qua Phương Thụ Nhân hướng ta cúi đầu một cái, ta liền đem toàn bộ cừu hận lúc trước quên sạch, không chỉ đem kế hoạch báo thù vứt ra sau đầu, còn thực mất mặt khóc cho hắn xem, hiện tại lại vì có thể công nhiên đi làm muộn mà đắc chí… càng nghĩ càng bốc hỏa, ta phun một ngụm nước miếng, chỉ vào người trong gương chửi ầm lên.

“La Lâu Lập ngươi, heo cũng không như ngươi chỉ biết ăn không biết phản kháng, hắn nói một hai câu nịnh nọt ngươi liền mềm lòng? Thời điểm ngươi cầu xin hắn buông tha hắn có mềm lòng không? Ngươi càng gào hắn làm càn mạnh, so với ăn vi cá còn hiệu quả hơn…” Hả? Hình như nói sai chỗ nào rồi, sửa lại sửa lại: “La Lâu Lập ngươi, quyết tâm lúc trước đi đâu hết rồi? Ngươi không phải lập chí muốn hắn hối hận, muốn cho hắn biết sự lợi hại của ngươi sao? Bị người cưỡng gian còn muốn thông cảm cho hắn, ngươi cho rằng như vậy gọi là người tốt sao? Cái này gọi là bị coi thường!”

Ta dừng lại, nghĩ nghĩ, hình như mắng quá độc ác, ngoan độc phải dùng để đối phó Phương Thụ Nhân mới đúng nha, ta dùng nó đối phó chính mình để làm chi? Còn nghĩ đến việc đối phó người khác thì phải bắt đầu từ chính mình, vì thế ta lần thứ hai chỉ vào chính mình trong gương mà mắng.

Mười rưỡi bước vào công ty, tâm tình của ta phi thường u ám. Bất kể người nào bị chỉ vào mũi mắng hơn hai mươi phút cũng không thể có tâm tình tốt được, cho dù người mắng chính là mình. Lần sau ta sẽ không làm loại sự tình này nữa, không chỉ không đạt được hiệu quả mà còn làm cho tâm tình chính mình càng u ám, ngay cả nghĩ kế hoạch trả thù cũng không muốn nghĩ.

Từ Vận Tiệp lại gọi điện, phỏng chừng vẫn quan tâm đến quan hệ của ta với tổng tài, hắn xem như đụng phải nòng súng, ta đang nghĩ xem làm thế nào để thay đổi tâm trạng đây. Nghiến răng nghiến lợi mà nói, ta cắt ngang ý định bậy bạ của hắn.

“A lô, không phải Từ Khoa đây sao. Từ Khoa hôm nay sao lại rảnh rang gọi điện tới đây thế này? Kiểm tra công tác sao? Ngài yên tâm đi, chúng ta bên này hết thảy đều bình thường, không có phát sinh án mạng, cũng không có đột nhập cướp bóc, cũng không ai đến bắt cóc con tin, chỉ có mười mấy trái bom mà thôi, thập phần bình tĩnh, thập phần bình tĩnh…”

“Cậu khi nào thì bị điều đến Iraq thế? Xem ra quan hệ của cậu với Phương tổng tài quả thực không bình thường —— ác liệt a. Sao không nói sớm với chúng ta một chúng ta một chút, ít nhất cũng giúp cậu tiêu hết tiền tiết kiệm.

“Ha ha, đa tạ ý tốt của Từ Khoa, tôi còn bị bệnh đau bao tử, AIDS, gan nhiễm mỡ và vân vân nguy hiểm, tôi tự mình tiêu xài tốt lắm. Nếu còn sống trở về, tôi sẽ nhớ mang mấy phần quà của phần tử khủng bố về.”

“Cái loại lễ vật cao cấp này đưa cho tổng tài là tốt rồi —— ai, nói nghiêm túc chút, cậu không khiến tổng tài mất tin tưởng chứ?”

Biết rõ ta đây hay nói giỡn, hơn nữa luôn luôn vui đùa, tính xấu vẫn không thể khống chế mà nhảy vài cái: “… a a, còn chưa… ít nhất cũng không liên lụy đến danh dự của các ngươi…”

“Có cố gắng tu bổ quan hệ không?”

Nếu ta nói với hắn, Phương Thụ Nhân đang cố gắng tu bổ quan hệ không biết hắn sẽ có cảm tưởng thế nào?

“Có a có a, tôi đã mua vài lọ keo 502, cậu nên trả tiền cho tôi.”

“Không thành vấn đề, cầm hóa đơn đến tôi liền thanh toán cho cậu.”

“… Kia quên đi, trưa nay cậu mời tôi ăn cơm?” Hiện tại ta không nghĩ đến chuyện gặp mặt Phương Thụ Nhân, giữa trưa nếu không né nhanh, khẳng định phải ăn trưa cùng hắn.

“Được, hiện tại cậu là đại gia, cậu nói thế nào thì liền như thế đi.” Hắn ngừng một chút, thật cẩn thận nói: “Ách, tôi biết cậu gần đây bị chịu ít đả kích, bất quá công và tư phải phân rõ. Nếu vì thế mà đánh mất công tác hiện tại, không khỏi nói nên lời.”

Thẳng đến khi hắn treo điện thoại ta mới cẩn thận suy nghĩ lời hắn nói —— hắn cho rằng ta vẫn đắm chìm trong sự đả kích trong chuyện tình cảm với Thượng Huyền Nguyệt, cứ thế quên mất tôn ti trật tự, không biết tự lượng sức mình mà không thèm nhìn sắc mặt tổng tài sao. Thượng Huyền Nguyệt còn chưa tính, chẳng lẽ Tử Vân Anh cũng không nói chân tướng cho hắn biết? Hoặc là nói Thượng Huyền Nguyệt lừa gạt người khác còn tiện thể lừa luôn người nhà, ngay cả Tử Vân Anh cũng không biết chân tướng sự tình? Đoán đi đoán lại, ta vừa cầm điện thoại thì tiếng chuông bài ‘Thông minh đích một hưu’ vang lên.

Giữa trưa ta và Từ Vận Tiệp ăn trưa ở một tiệm cơm nhỏ gần công ty, hắn vẫn không ngừng nói với ta cái gì chân trời nơi nào không có cây cỏ a, nhân sinh nơi nào không có chia ly a, gặp thì là quen biết a, ta nghĩ hắn đại khái là cảm thấy hổ thẹn với ta đi, dù sao cũng là hắn kéo ta đi tham dự mấy cái gặp mặt, hơn nữa hắn còn đang hạnh phúc ngọt ngào với Tử Vân Anh, ta lại chịu nỗi khổ bị vứt bỏ, khó tránh khỏi sự đồng tình. Ta có ý đồ thay đổi tư tưởng của hắn, nhưng hắn đã bị sự vọng tưởng của chính mình nắm giữ rồi, một lòng cho rằng ta đang muốn khiến hắn hết áy náy mà cảm động đến chảy nước mắt. Ta chỉ biết trầm mặc. Trước kia không phát hiện hắn có loại biểu tình này nha, chẳng lẽ bị bạn gái ảnh hưởng sao?

Mặc kệ Từ Vận Tiệp lải nhải, ta chuyển mắt ra đường. Cũng sắp tới tết âm lịch, trang trí trên đường phố và kiến trúc công trình từ lễ Giáng sinh chỉ có tăng chứ không giảm, một bộ cảnh tượng ca múa mừng cảnh thái bình thịnh trị. Không trung một màu xám xịt, như thể đã thật lâu rồi không thấy mặt trời, không thể không làm người ta buồn bực. Ta cũng rất lâu rồi không ngắm nhìn bầu trời thành thị, từ khi làm trợ lý của Phương Thụ Nhân, thời gian đi làm thì làm việc cho hắn, hết giờ thì quanh quẩn bên hắn, ngẫu nhiên cùng bạn bè và người có quan hệ kì quái ra ngoài uống chút rượu thịt, còn khiến cho quan hệ với Phương Thụ Nhân thêm cứng ngắc.

Từ Vận Tiệp ở dưới bàn đá ta một cái khiến ta giật mình: “Cậu phát ngốc cái gì? Nên trở về đi làm.”

“À, chiều tôi còn phải ra ngoài làm việc, cậu về trước đi.”

Đồng tình của Từ Vận Tiệp lập tức chuyển sang ghen tị, nói thầm: “Làm trợ lý chính là mệnh tốt, có thể công nhiên đi muộn bỏ bê công việc”, oán hận rời đi.

Ta ngáp một cái, trong đầu trống trơn, không biết nên nghĩ chuyện gì, lại chuyện gì cũng không muốn nghĩ. Trời lạnh, đầu óc cũng đông lạnh rồi.

Ngoài cửa người đi đường vội vàng, hai công nhân nâng cái sô pha đi qua, một đôi vợ chồng già nhắm mắt theo sát đằng sau; nam nhân trung niên tay mang bao công văn màu đen cúi đầu bước nhanh thật nhanh; người mẹ lôi kéo một bé trai khoảng tám tuổi, ngay cả tha đi cũng làm, bé trai thập phần ngang ngược, vừa hét vừa đá, lại không chống được sức mạnh của người mẹ; mấy cô gái ăn mặc thời trang cười nói đi qua, trong tay cầm đầy bao lớn bao nhỏ. Những người này thoạt nhìn chỉ là người qua đường bình thường, nếu tìm hiểu sâu hơn, hẳn sẽ phát hiện sau lưng mỗi người đều có quá khứ của chính mình – hoặc bình thản hoặc bi thương, có lẽ lại thay đổi rất nhanh, so với tiểu thuyết thì nhân sinh còn phấn khích hơn. Ta không thể tưởng tượng ra quá khứ của bọn họ, cũng như bọn họ không thể tưởng tượng đến cuộc sống của ta.

Gia đình của ta không có gì đặc biệt, chính là loại gia đình trung lưu ở thành thị, tùy ý tìm đều thấy. Cha là thầy giáo, mẹ là kế toán, bọn họ theo kế hoạch hóa ra đình, sinh ra chị gái và ta. Nhà ta không tính là nghèo khó, cũng không có tiền. Quan hệ giữa cha mẹ và con không tồi, không lạnh nhạt cũng không quá thân thiết. Giống như các gia đình hai con khác, chị gái ở nơi làm việc kết hôn, ở lại bên người cha mẹ, ta thì đi xa nhà để phát triển. Hàng năm ta sẽ về nhà một hai lần, mỗi tháng thì gọi điện về nhà vài lần ân cần hỏi thăm ba mẹ, nói chuyện phiếm một chút, báo cho nhau tình hình gần đây. Chị gái và ta quan hệ tốt lắm, từ nhỏ đến lớn đều chịu ảnh hưởng bởi sở thích của nhau. Ta và nàng liên lạc cũng nhiều, bình thường thì gửi thư nhanh, có khi nói chuyện phiếm trên mạng.

Tay của của vừa đặt lên túi tiền ở âu phục thì ‘Thông minh đích một hưu’ vang lên, tiếng chuông này ta đặt riêng cho người thân. Chị gái sáng nay gọi điện đến, ra vẻ bình tĩnh kì thật giấu diếm sự đắc ý nói nàng mang thai, hiện tại ngồi ngốc ở nhà giữ thai, di động và máy tính đều bị cấm dùng, bảo ta không có việc gì thì gọi điện về bồi nàng nói chuyện phiếm giải buồn, nhân tiện nói bóng nói gió ngấm ngầm hại người hỏi ta có bạn gái chưa, cũng ám chỉ ta phải nhanh chân lên, không cần lạc hậu như vậy. Cuối cùng lại nhắc nhở ta gọi điện về, nói ta từ lúc thăng chức cũng rất ít liên lạc, mặc kệ công việc bận thế nào cũng không thể làm người nhà lo lắng, tết âm lịch tranh thủ về nhà đoàn tụ.

Thở dài thật sâu, ta nhàm chán xoay xoay chén thủy tinh trước mặt. Sai khi thành trợ lý riêng của Phương Thụ Nhân đích xác bề bộn nhiều việc, bất quá, cắn răng nhìn vào bản thân, ta biết trong tiềm thức của ta chính là khồn muốn đối mặt với gia đình, lại sự tình này đến bây giờ ta nghĩ lại vẫn còn cảm thấy khó tin. Sau đó, mặc kệ vì lý do gì, không hiểu vì sao từ quan hệ thân thể lại xảy ra chuyện gì? Chị gái luôn ủng hộ vô điều kiện lựa chọn của ta, nhưng nếu nàng biết chính em trai mình cùng một nam nhân lên giường, nàng sẽ nghĩ thế nào? Nghĩ theo cách lạc quan nhất ta cũng không nghĩ rằng nàng có thể thản nhiên chấp nhận chuyện này, càng miễn bàn đến chuyện cha mẹ.

Đau đầu!! Năm ngoái tết âm lịch về nhà, vấn đề cá nhân của ta đã chịu sự chú ý của cha mẹ, chị gái dựa vào việc mình mới kết hôn mà ngượng ngùng thúc giục ta, chính là vui sướng khi người gặp họa nói bóng nói gió về tỉ lệ mất cân bằng giới tính rất nghiêm trọng, cha mẹ nghe được liền cảm thấy nguy cơ sâu nặng liền bày ra thái độ sẽ phụ trách tận cùng cho con trai, trong lúc ta ở nhà liều mạng sắp đặt gặp mặt. Năm nay tình huống nhất định càng thêm ác liệt, ta nghĩ đến ngày đoàn viên sắp tới mà không khỏi lạnh sống lưng.

Sự thật ác liệt cỡ nào a. Từ bỏ cha mẹ tấn công trực diện và chị gái thích bỏ đá xuống giếng, còn có Phương Thụ Nhân như một quả bom hẹn giờ. Nếu quan hệ của ta và hắn bị người nhà phát hiện… trái tim co rút một chút, chén trà thiếu chút nữa rơi từ trên tay xuống. Ta bắt đầu tưởng tượng đến những tình huống bất lợi nhất về cả thể chất lẫn tinh thần. Có rất nhiều chuyện, mặc kệ ngươi trước đó tưởng tượng hay diễn thử thế nào, khi gặp tình huống chân thật đều có biến hóa, cho nên ta không thích lập kế hoạch. Xe đến chân núi ắt có đường, không phải chuyện trước mắt ta sẽ không phòng ngừa chu đáo đến vậy.

A a a a, không thể tiếp tục đi xuống như vậy, bằng không sẽ biến thành người theo chủ nghĩa bi quan, tâm tình ta hôm nay đã không tốt. Hừ, ta một ngụm uống sạch chén trà, rời đi, chuẩn bị lễ vật thật tốt cho các nhân vật trọng yếu. Dạ dày có điểm lạnh, ngàn vạn lần đừng đau bụng a.

Đi đến gã tư, khi chuẩn bị qua đường thì thấy một chiếc xe đang chờ đèn đỏ nhìn rất quen mắt – một chiếc Mercedes-Benz. Đương nhiên hiện nay phàm là kẻ có tiền đều ngồi Mercedes-Benz, bất quá biển số xe đuôi bốn số ba mới cứng đại khái cũng chỉ có một chiếc, nhìn đèn đỏ đại khái còn 42 giây, ta nhanh chóng chạy qua gõ kính xe: “Dương Tử Văn!”

Cửa kính vừa hạ xuống, người xuất hiện là Chứ Thanh, trước đây thực tuấn tú hiện tại thoạt nhìn vẻ mặt như thể mới bị người khác chà đạp qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.