Món Đồ Chơi Trả Thù

Chương 8: Chương 8




CHƯƠNG 8

Sáng hôm sau, ta lại toàn thân đau nhức ngồi trong văn phòng của mình, loại tình huống như thế này hình như đã diễn ra liên tục trong vài ngày? Phương Thụ Nhân đúng là tên *** tặc đáng giận! May mắn ta chỉ là trợ lý riêng thứ tư, xem như tương đối nhàn rỗi, có thể lợi dụng thời gian đi làm nghỉ ngơi cho lại sức.

Tĩnh dưỡng tĩnh dưỡng, phải nghỉ ngơi mới có thể dưỡng. Buổi sáng mới tĩnh dưỡng có một tiếng mà đã bắt đầu họp, ta bưng trà đưa nước lấy tài liêu không ngừng nghỉ, lúc rảnh rỗi thì đứng bên cạnh Phương đại tổng tài chờ sai khiến. Một lúc sau hai đùi đã bắt đầu phát run, toàn thân như nhũn ra, phải dựa vào cái ghế của Phương đại tổng tài mới không ngã xuống a. Ngày nào đó về nhà ta nhất định phải hướng bố mẹ oán giận một chút. Cửu Lập Cửu Lập, tên như thế này, kết cục chính là hầu hạ người ta. Nhìn lại người ta – Phương Thụ Nhân, mười năm trồng cây, hắn vô duyên vô cớ có hơn trăm năm công lực, loại công bằng này, người nhỏ bé như ta đương nhiên không còn gì để nói.

Hội nghị cứ thế diễn ra đẫy một ngày, mông của mấy đại gia này như thể làm bằng hợp kim a. Chấm dứt hội nghị, ta bồi Phương Thụ Nhân xuống lầu, thầm nghĩ cuối cùng cũng có thể ngồi xe về nhà, ai dè Phương Thụ Nhân lại bảo ta cùng hắn hắn đi chiêu đãi chủ tịch (người này không sợ ta tiếp tục phá hỏng kế hoạch của hắn sao?). Có thể sắc mặt ta lúc đó thực bi thảm, lời vừa nói ra hắn liền sửa lại: “Quên đi, hôm nay hết việc của ngươi rồi, ngươi về nghỉ ngơi đi.”

Ta liền cảm kích đến rưng rưng nước mắt hướng hắn ra sức gật đầu, khói ô tô phun vào mặt vẫn ngây ngô cười. Sau khi tỉnh lại mới nghĩ lại, ta nên tỏ ra có khí khái một chút chứ, ví dụ như cười lạnh một tiếng, nói: “Làm phiền Phương đại tổng tài còn nhớ đến việc ta cần nghỉ ngơi” hay là cười nhạt nói: “Quay đi quẩn lại ta cũng chỉ là một viên chức nhỏ, cho dù chết vì lao lực cũng không dám đối Phương đại tổng tài có nửa điểm oán hận.”. Nhìn đến bào cáo hàng tháng của công ty thì thái độ của nhân viên đối với tổng tài cung kính như thần linh, ngay cả ta cũng khỏi khỏi bị ảnh hưởng.

Nhóm phần tử tinh anh vừa mất dạng, ta liền bất chấp hình tượng, rên rỉ bước tới cái cửa sau cây vạn tuế, sau đó ngồi phịch xuống cái ghế. Nghỉ ngơi được một lúc, cuối cùng cảm thấy bực bội, vì thế liền coi tiền như rác mà gọi điện.

“Xin chào!”

Không ít người ở phòng thu thập tin tức chưa nghe điện thoại đã tự giới thiệu.

“Từ Vận Tiệp có ở đó không?”

Điện thoại rất nhanh đã đổi người nghe: “Uy!”

“Từ Khoa—–” Ta tăng sự cảm động lên mười lần, nói: “Ta tìm ngươi tính sổ!”

Cho dù nói chuyện qua điện thoại ta cũng nghe ra Từ Vận Tiệp tăng độ cảnh giác lên hai lần: “Ngươi làm gì cơ?”

“Không phải hôm qua ngươi mời ta ăn cơm?”

“Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay.”

“Vé xe lửa còn có kỳ hạn hai ngày.”

“Chỗ của ta quá hạn liền không nhận.”

Có vấn đề, nhất định có vấn đề. Cư nhiên kiên định từ chối như vậy: “Thái độ không giống hôm qua a, tối nay có hẹn đúng không? Mau thẳng thắn khai báo còn được khoan hồng.”

Từ Vận Tiệp bắt đầu pha trò, ta ép sát không tha, cùng hắn nói nửa giờ cái gì tình nghĩa, đạo nghĩa, một người vui không bằng nhiều người vui mới là phẩm chất cao thượng trong danh ngôn, đồng thời lôi hết nợ cũ, cật lực khiến hắn bứt rứt, lại dùng cả đe dọa với dụ dỗ —- không, không có dụ dỗ, nếu dùng dụ dỗ mới khiến đối phương khuất phục thì thực là sự sỉ nhục của ta —- khi hắn nhận ra không khai báo rõ ràng ta sẽ không tha cho hắn, hắn rốt cuộc khuất phục dưới sự thao thao bất tuyệt của ta: “Sợ cậu luôn, cho cậu đi cùng là được, dù sao cũng không phải chỉ có mình cô ấy.”

“Cô ấy? Ai?”

“Tôi đang nói đến việc gặp mặt một cô gái, vừa vặn hôm nay cô ấy cũng muốn gặp mặt một người bạn trên mạng BBS, vì vậy tiện thể cùng nhau gặp.”

“Có xác nhận qua không? Cậu đừng đến lúc đó phát hiện là sinh vật tiền sử liền bỏ chay.”

“Có xem qua ảnh chụp, tuy rằng không phải đại mỹ nhân nhưng cũng xem như người đẹp thanh tú.”

“Ân… Chúng ta có nhiều giao tình, tôi phải giúp cậu phân ưu! Nhớ rằng buổi tối là cậu mời a~”

KFC là một địa điểm thuận lợi, gặp mặt trên mạng hơn phân nửa là hẹn ở Khẳng Đức Cơ, lần này cũng không ngoại lệ. Từ Vận Tiệp một bên tìm cô gái mặc quần đỏ nhạt áo lông trắng, một bên nhắc nhở ta chú ý thái độ, phải vừa nhiệt tình vừa giữ thái độ, miễn cho dọa tiểu muội đáng yêu hoảng sợ, kỳ thực hắn quá lo lắng đi. Chưa thấy người đã thấy tiếng, hai cô gái trẻ nhiệt tình hào phóng hoạt bát ngay cả các-bon-đi ô-xít cũng có thể thiêu cháy xuất hiện, ta cùng Từ Vận Tiệp liền có vẻ ảm đạm thất sắc, sợ hãi rụt rè.

Ở Khẳng Đức Cơ ngồi vào chỗ của mình, gọi đồ uống xong xuôi, mọi người bắt đầu tự giới thiệu, tất nhiên toàn bộ đều nói đến nick name. Từ Vận Tiệp lấy tên “con bọ cạp” (đây là lần đầu tiên ta biết nick name của hắn, thật sự không hay cho lắm, nick name của ta là “Tùy ý”, bạn trên mạng của Từ Vận Tiệp là “Tử Vân Anh”, cô gái đi cùng là “Thượng Huyền Nguyệt”.

Vân Anh tướng mạo thanh tú, thanh âm trong sáng, khi cười lộ ra má lúm đồng tiền, quần áo và kiểu tóc đều là bộ dáng của sinh viên, cùng Từ Vận Tiệp nhất kiến như cố (mới quen đã thân), trò chuyện với nhau thật vui vẻ, có vẻ hấp dẫn. Huyền Nguyệt dáng người xinh xắn lanh lợi, mắc váy dài, tuy rằng nhìn qua có vẻ của một thục nữ mềm mại nhưng không thể nói trước được, càng mẫu mực trong lời nói càng thể hiện là một vai diễn lợi hại, Vân Anh đối với cô ấy có chút tin cậy.

Từ Vận Tiệp thành thực kéo ta đến xin lỗi hai người, hai người cũng khoan hồng độ lượng mà tỏ vẻ không thèm để ý.

“Dù sao người anh mang đến cũng dễ nhìn a!” Vân Anh một mặt nói một mặt đem má lúm đồng tiền cười ra, càng tăng thêm vẻ khả ái, ta đoán cô nàng cười đáng yêu như vậy cũng phải có nguyên nhân.

Nghe ý trung nhân khen ta đẹp trai này nọ, Từ Vận Tiệp nhất thời hai mắt phát hỏa, xem ra hận không thể đem ta nuốt vào, miễn cho ta ngồi đây cản trở tình lộ (con đường tình yêu) của hắn.

Ta không bị Từ Vận Tiệp thiêu chết là vì Vân Anh đúng lúc sửa lại lời nói: “Kỳ thật cũng không thể nói là đẹp trai, phải là mỹ nhân mới đúng a!”

Từ Vận Tiệp mặt mày hớn hở: “Đến đến, ăn cái gì, ăn cái gì, có muốn ăn kem không?” Mà lòng tự trọng của ta bị đả kích nghiêm trọng, nói đi nói lại ta không có khí khái nam tử như thế sao?

Huyền Nguyệt đúng lúc đó vãn hồi cho ta một chút mặt mũi: “Là vẻ đẹp trung tính.”

“Công thụ đều vẹn toàn!” Vân Anh theo phản xạ có điều kiện bồi thêm một câu, sau đó cùng Huyền Nguyệt tâm ý tương thông liếc mắt một cái, không kiêng nể gì cười lớn đứng dậy làm cho khách nhân đều nhìn đến. Cái gọi là mang nợ tháng sáu cũng phải cười, tối qua ta khiến Phương Thụ Nhân trải nghiệm một hồi, hiện tại liền chính mình cảm nhận cảm giác trở thành tiêu điểm chú ý.

Tuy rằng không hiểu hai người nói là ý gì, bất quá cười cái kiểu này biết ngay không phải ý tốt, ta chỉ có thể cười gượng, Từ Vận Tiệp còn không biết sống chết mà truy vấn: “Công thụ đều vẹn toàn là có ý gì?”

Lần này các nàng cười đến khoa trương, Huyền Nguyệt còn có chút giữ hình tượng, Vân Anh quả thực hận không thể tự mình trở về chỗ ngồi.

Ta và Từ Vận Tiệp có chút hoảng sợ nhìn nhau, đều có ý tìm đường thoát thân, Huyền Nguyệt vừa cười vừa hỏi: “Thật sự biết có sao không? Hai người thật sự muốn biết ư?”

Từ Vận Tiệp nhanh chóng ngăn chặn đề tài, đối với vấn đề này vẫn cảm thấy không thích hợp, hai vị nữ nhân này ánh mắt không có ý tốt khiến cả người ta rét run, lại có cảm giác rơi vào hang ổ của loài sói. Ta dùng cánh tay huých huých Từ Vận Tiệp, còn không kịp nói chuyện, ánh mắt hai cô gái đột nhiên sáng như đèn pha ô tô, vừa nhìn chúng ta vừa ghé tai nói chuyện, cười khúc khích.

Từ Vận Tiệp quay sang nhìn ta, ngồi đối diện với cái đèn pha ô tô ta không có can đảm kề tai hắn nói chuyện, đành phải dùng cách cười ngây ngô giả tạo để qua cửa, Vân Anh cười tủm tỉm nói: “Thẹn thùng a thẹn thùng”. Ta vốn không hề thẹn thùng, nhưng khi nàng nói thẹn thùng ta liền cảm thấy thực ngượng ngùng, dường như con gái da mặt dày hơn con trai a, như thế này thì năm nhất cái quái gì a.

“Ai bảo ngươi lộ liễu như vậy” Huyền Nguyệt ta vẻ tao nhã uống cà phê, bất quá cái chén nhỏ kia không giấu được nụ cười hứng thú của nàng: “Không nên hưng phấn như vậy, dọa người ta chạy mất đấy, cái gì cũng chưa được xem mà.”

Ta càng nghe càng cảm thấy như đang rơi xuống từ năm tầng mây, không hiểu một chút nào vấn đề các nàng đang nói, dù sao cũng không phải lời hay. Hai người bọn họ thường xuyên trao đổi ánh mắt tâm tư tương thông, càng khiến ta cảm thấy như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, không biết mình rơi phải cái bẫy rập nào.

Kiên trì ngồi với các nàng đến tám giờ, khách ở tầng ba Khẳng Đức Cơ tựa hồ đều bị tiếng cười cao vút dọa chạy mất. Ta đứng dậy, cười cười cáo biệt, Từ Vận Tiệp ngồi tại chỗ giơ tay chào tạm biệt với ta, Huyền Nguyệt hỏi hắn: “Anh không tiễn người ta về?”

Từ Vận Tiệp hiển nhiên giống ta không nắm được ý của nàng, nhưng vẫn là hắn cơ trí đúng lúc vuốt mông ngựa: “Hắn có cái gì tốt mà tiễn, hai người xinh đẹp như vậy mới cần tiễn a.”

“Hắn rất hấp dẫn a, đêm khuya mình ảnh về anh không lo lắng?”

Ta còn chưa kịp nói bây giờ còn chưa đến chín giờ, còn lâu mới tới đêm khuya, Vân Anh đã phụ họa nói chen vào: “Bỏ anh ý rồi cùng nữ nhân ăn chơi đàng ***, anh không sợ anh ý tức giận?”

Từ Vận Tiệp không hiểu cái gì quay ra nhìn ta: “Cậu? Tức giận?”

“Tôi vì sao phải tức giận?”

“Ôi, giận rồi giận rồi.” Vân Anh ồn ào.

Please, dùng tiêu chuẩn gì để đánh giá thì ta cũng không hề có bộ dạng tức giận nha.

“Càng nói không giận thì trong lòng lại càng giận.” Huyền Nguyệt cư nhiên tuyên bố.

Ta thật muốn hỏi một chút, trả lời như thế nào mới không thể hiện ta tức giận.

Huyền Nguyệt còn nói: “Anh không cần lo lắng cho bọn em, gọi cái xe liền lập tức về đến nhà. Lại nói, em sớm hy vọng có sắc lang quấy rầy một chút, hai tháng học thuật phòng thân cho nữ nhân mà vẫn chưa được thể hiện, trống vắng a.”

Từ Vận Tiệp chuyển ánh mắt cầu cứu sang Vân Anh.

“Cùng nhau trở về chúng ta mới yên tâm. Lần sau lại hẹn hai người ra ngoài chơi.”

Huyền Nguyệt cười nham hiểm chốt một câu: “Hơn nữa, buổi tối chúng ta còn có tiết mục không thích hợp với nam nhân chưa vợ…”

Một lời quyết định vận mệnh của Từ Vận Tiệp, hắn đành bi thương đứng lên.

“Vì sao lại như vậy?” Suốt đường đi Từ Vận Tiệp đều nhắc di nhắc lại: “Cậu nói xem, Vân Anh rốt cuộc nghĩ như thế nào?”

“Tôi sao biết được. Cô ấy là bạn trên mạng của cậu chứ không phải tôi.”

“Các nàng sẽ không coi trọng ngươi chứ?” Từ Vận Tiệp như lâm vào đại dịch mà trừng mắt nhìn ta, xem ra rất có khí thế đẩy ta vào chỗ chết.

“Không có khả năng, cậu không nhận ra ánh mắt các nàng nhìn ta sao? Kia căn bản là ánh mắt tính kế người ta. Có thể vì lát nữa có kế hoạch nên không cần chúng ta theo.” Vì bảo toàn mạng nhỏ của mình, ta cực lực phủi sạch mọi quan hệ.

“Ngươi nói xem, các nàng có tiết mục gì mà nam nhân chưa vợ không nên xem?” Từ Vận Tiệp miên man suy nghĩ.

“Dù sao cũng không phải loại tiết mục trong tưởng tượng của cậu… Lau nước miếng đi, chảy tới cằm rồi kia kìa.”

Về đến nhà Phương Thụ Nhân đã là hơn chín giờ, may mắn tên kia ra không chỉ đơn giản ra ngoài ăn tối mà là bồi Chủ tịch ăn tối, cho nên ta không cần tìm lý do thoái thác. Đứng suốt một ngày, lại ở dưới ánh mắt như lang như hổ ăn cơm chiều, ta cảm thấy tinh lực (tinh thần và thể lực) như bị rút hết, tắm rửa xong ngã lên giường liền bất động.

Từ lúc chuyển đến nơi này của Phương Thụ Nhân, đây là lần đầu tiên ta ngủ ở phòng của mình, cảm giác… Ừm, có chút lạnh lẽo. Mùa đông có người làm lò sưởi vẫn thoải mái hơn nhiều a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.