Môn Đồ Kinderheim 511

Chương 18: Chương 18: Ranh giới mong manh( PartII)




Song Johan nhanh hơn và cũng khỏe hơn cô nhiều.

Anh tóm lấy cô mà không cần nhiều nỗ lực. Tay trái anh áp lấy miệng cô, bóp nghẹt nỗ lực cố gọi Tenma thức giấc để giúp cô. Tay phải anh dễ dàng khóa khuỷu tay đang hướng về vùng bụng phía dưới xương sườn mình. Giữ chặt cả hai tay cô trong cú nắm chắc nịch, anh vặn lưng cô ra đằng sau. Cô hoàn toàn bị vây quanh bởi mùi nước hoa cologne ...mùi hương cô kì quái tuyên bố là niềm yêu thích của mình khi họ đều là những đứa trẻ, và sau đó là thứ sau đó anh luôn dùng. Đó là mùi hương ,cô nhận ra, cô luôn gắn kết với Johan, và chấp nhận cùng những nguy hiểm ,nhưng yêu vô điều kiện ...

Và phản bội, rồi giết người, và cái chết...

Nó dường như phù hợp với những gì đang xảy ra hiện giờ.

Cô giãy giụa, đá phía sau anh bằng gót chân. Nếu có đau, anh cũng chẳng biểu hiện dấu hiệu nào.

"Anh đã nói với em" Anh nói nhẹ nhàng vào tai cô "Anh ghét nó khi em chạy trốn"

Sau đó anh đá cánh cửa đóng lại.

"Hét lên tất cả những gì em muốn" Anh nói "Nhưng anh nghi ông ta sẽ tỉnh giấc. Em làm ông ấy kiệt sức nhớ không? Em thực sự nên cẩn thận hơn. Ông ấy trở nên hơi già để chịu đựng áp lực này"

Cô cố gắng gấp đôi, nhưng chúng hoàn toàn không có hiệu quả. Anh ném cô lên giường và nhanh chóng theo sau, khóa cả hai tay cô quá đầu bằng bàn tay trái .Ghì chặt cơ thể cô xuống, rất kiên quyết ,anh tự mình tháo đai quần bằng tay phải, và dùng nó để trói tay cô vào đầu giường ngủ.

Anh rõ ràng không để cho cô có bất cứ cơ hội nào.

Cô thô bạo đập mạnh phía dưới anh, cố chống cự để đẩy anh ra, nhưng anh không cho phép cô sử dụng bất cứ hiệu quả đòn bẩy nào. Đòn phản kháng của cô phản tác dụng .Thậm chí trước khi cô mất trinh , cô sẽ nhận ra tầm quan trọng từ chỗ đang phồng lên nhanh chóng ép xuống đùi cô...

Cô muốn hét lên lần nữa, khóc lóc và cầu cứu sự giúp đỡ, nhưng cô không làm. Cô không thể. Hình ảnh về phản ứng của người anh trai, nhận thức anh hiện thời đang chắc chán bị kích động , đặt mọi thứ theo chiều hướng hoàn toàn khác những gì cô tưởng tượng. Cô không muốn Tenma tỉnh giấc, đến đây, và nhìn thấy cô bị giữ chặt phía dưới anh trai , con quái vật cô cả đời cầu xin anh cứu sống lần thứ 2.

Tội lỗi sẽ tuyệt đối hủy hoại anh ,và cô không chắc cô có thể chịu đựng được nỗi xấu hổ.

Cô thà chết còn hơn là tổn thương anh theo cách đó.

Và cô sẵn sàng cá anh trai cô biết điều này, và có lẽ đã tính toán.

Cô nhắm mắt lại, nước mắt rớt xuống.

"Nước mắt sao, em yêu?"

Anh chạm vào khuôn mặt cô. Sự dịu dàng của anh trái ngược với ý định bộc lộ bản chất đê hèn gớm ghiếc của bản thân.

Cô nhắm chặt mắt ,và quay mặt đi.

Nụ cười anh mỉa mai và cay đắng kì lạ.

"Đừng lo, em gái bé bỏng, em sẽ có sự trả thù của riêng mình rất sớm, sớm hơn so với em nghĩ nhiều "

Tay anh luồn vào giữa cơ thể họ, gỡ nút thắt đã lỏng ra phần lớn thứ đơn thuần chỉ giữ chiếc áo choàng trên người cô đóng lại.

Cô hoàn toàn cứng đờ người lại cơ thể trần trụi bại lộ trước cái nhìn của anh.

Anh nhìn chăm chú.

Sự im lặng tuyệt đối, bị phá vỡ bởi âm thanh hơi thở sâu dồn dập và tiếng khóc nấc lên nghẹn ngào khe khẽ của cô, kim chỉ giây trong chiếc đồng hồ nhỏ xíu bên cạnh cứ tích tắc trôi qua .

Cô cảm thấy một vật thể căng cứng giật mạnh tỳ sát vào đùi cô, càng trở nên cứng hơn dưới bóng tối, và trong chiếc quần chất liệu thô cứng của anh.

Nhưng anh không chuyển động; anh chỉ quan sát.

Nó như thể anh đang cố ghi nhớ cơ thể cô, đủ để khắc sâu bức ảnh của cô vào tâm trí mình thứ sẽ không bao giờ có thể xóa sạch.

Sau đó, anh chuyển động nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, dựa đầu lên ngực cô, đôi tai anh đặt vào đúng vị trí trái tim cô.

Đó là vị trí anh đã từng ngủ vùi trong đó, rất nhiều lần, như một đứa trẻ. Cô không biết bao nhiêu lần bản thân cô đã ngủ kiểu đó , đôi tai dựa vào ngực anh, lắng nghe tiếng đập trái tim anh.

Kí ức tăng dần theo dòng nước mắt.

"Làm ơn, anh hai" Giọng cô nhẹ nhàng, tha thiết, cầu khẩn. Mắt anh ngước về phía trước, khóa chặt lấy chúng vào khuôn mặt cô.

Cô nhìn anh lúc này, thẳng thắn khóc.

"Đừng làm vậy. Làm ơn. Chưa quá muộn để dừng ngay bây giờ. Anh không thể muốn em ghét anh"

Nụ cười anh gửi cho cô dịu dàng và vô cùng buồn bã.

Cô nhận ra, sốc khi mắt anh cũng ẩm ướt như của cô.

"Em thực sự không hiểu anh chút nào, biết không, em gái nhỏ?"

Bằng sự thô bạo đột ngột bùng nổ, anh tiến lên, túm lấy nhúm tóc cô. Anh tàn nhẫn kéo cô lên, đối mặt với anh, chuyển động làm trật đôi bàn tay bị trói của cô chệch về phía sau dưới một góc độ kì quặc.

Cơn đau bất ngờ, nhức nhối. Vô tình, cô thở hổn hển.

"Bây giờ, lắng nghe anh thật kĩ" Anh nói, rất bình tĩnh, rất cẩn trọng, " Anh thực sự không muốn em ghét anh. Em và người yêu em...Ghét anh vô cùng, và tuyệt đối, cả hai người cũng vậy. Do vậy khi ông ta, hay em, hoặc bất cứ ai liên quan đến vấn đề này, quyết định đặt viên đạn nào ở đây." anh xoa trán " Em sẽ không ngăn cản ông ta, hay do dự, hay cầu xin ông cứu em. Em sẽ không có bất cứ lí do gì để giả vờ rằng em muốn anh sống. Em hiểu không?"

"Anh hai..."

"Em không yêu tôi. Do vậy, vì chúa, khi thời khắc anh chết đã đến, hãy để anh chết. Đừng giữ anh sống sót bởi vì em thương hại anh, hay bởi ảnh hưởng một vài bóng tối trong em làm bản thân lạc lối rằng em có quyền đòi hỏi tôi"

Anh thả cái túm chặt đau đớn trên tóc cô, và để cô ngã xuống giường. Anh thăm dò cô. Hoàn toàn không có biểu cảm trên khuôn mặt anh. Như thể cơn giận dữ anh bộc lộ đột ngột biến mất, chỉ một giây trước đó, như chưa hề tồn tại.

Kim giây tích tắc trôi.

Sau đó một sự dịu dàng hoàn toàn trái ngược với sự thô bạo trước đó, anh đón lấy cô trong vòng tay, giữ cô kề sát anh, bộ ngực trần tỳ vào chiếc áo sơ mi chất liệu tối màu .Anh vùi mặt vào cổ cô, hít thở hương thơm từ cô, đặt nụ hôn nhẹ nhàng nhất vào cổ cô.

Những nụ hôn khiến cô thêm bi thương, ghê tởm theo đánh giá công bằng.

" Thứ lỗi cho anh, em gái nhỏ, nhưng em phải hiểu. Sự căm ghét của em là thuần khiết. Đó là cảm xúc thực sự. Và từ khi em không thể yêu anh nữa, anh thà bị ghét còn hơn là bản copy hời hợt, bị tẩy rửa, không hoàn thiện từ tình yêu em giành cho người đàn ông khác. Mọi người hiếm khi nghĩ về những người họ thích. Bất cứ ai không phải là người quan trọng nhất trở nên không quan trọng với em khi em đang yêu. Nhưng em có thể không bao giờ quên những kẻ em thực sự ghét. Anh sẽ không để em lại quên anh. em gái nhỏ. Anh sẽ làm bất cứ điều gì anh phải làm để giành được sự căm hận tinh khiết nhất của em, và biến nó hoàn toàn thành của tôi"

Anh cúi đầu hôn môi cô.

Cô quay đầu đi chỗ khác. Ngay lập tức.

Johan mỉm cười buồn bã về sự từ chối này. Tay anh lần theo môi cô nhẹ nhàng, khao khát. Mắt anh đắm chìm vào mắt cô,

"Không sao?"

Cô bất lực nhìn anh rõ ràng như đang kìm nén giận dữ.

Hôn là biểu hiện của tình yêu, rốt cục.

Dù cô yêu anh trai, cô đương nhiên không yêu...con quái vật này.

Bất cứ thứ gì còn sót lại trong anh cô đã từ chối tình yêu của cô rồi.

Như bình thường, anh hiểu cô một cách hoàn hảo.

" Tốt thôi" anh thừa nhận " Như em mong muốn"

Anh kéo cô lại gần hơn. Tay trên má cô di chuyển xuống cần cổ, vuốt dọc nhẹ nhàng, những đường nét duyên dáng, lướt qua những dấu hôn mà Tenma đã để lại trên đó. Anh thăm dò tỉ mỉ xương quai xanh bằng môi và lưỡi, để lại một dấu vết tương tự phía bên kia cổ họng cô. Nó như một tin nhắn, lời thách đấu hiển nhiên tung ra trước người đàn ông khác, lưu lại, không phải trên giấy hay trên tường lần này, mà ở trên làn da mềm mại vô khuyết, nơi Tenma sẽ rất dễ dàng phát hiện. Đó là dấu hiệu của anh, được đặt một cách có chủ ý tại hiện trường nơi tội ác mới diễn ra.

Anh cũng như thể in những dòng chữ kia trên da cô, và để Tenma tìm ra chúng tại nơi đó.

Rất cẩn thận , anh chạm vào ngực cô, vuốt ve núm vú cho đến khi chúng bắt đầu nhô cao phía bên dưới ngón tay anh. Anh uốn cong đầu, đặt nụ hôn ẩm ướt , pha chút dịu dàng trên những nụ hồng, từ từ quấn một cái, rồi lại cái khác, trong miệng, đầu tiên xoay tròn; vỗ về chơi đùa cho đến khi chúng dựng cứng lên bằng lưỡi, rồi nhẹ nhàng bú mút kích thích chúng.

Nina vặn vẹo, nỗ lực ngăn cản phản ứng vô tình của cơ thể .

Anh muốn cô ghét anh, anh đã nói.

Đầu tiên cô không hiểu. Thực tế sự âu yếm thận trọng, chu đáo hiển nhiên như thế này, dường như hoàn toàn trái ngược với mục đích.

Khi anh ngước nhìn cô, kĩ lưỡng thăm dò khuôn mặt cô, rõ ràng đang quan sát phản ứng của cô, cô hiểu, như một tia sáng chợt lóe từ nội tâm, chính xác điều anh đang cố làm.

"Đồ khốn ác dâm" Cô thì thầm trong run sợ.

"Cô gái thông minh" anh nói nhẹ nhàng, và đặt nụ cười chúc mừng mỉa mai trên cổ cô. " Có lẽ rốt cục em đã thực sự hiểu tôi "

Cô đấy anh ra, vùng vẫy thoát khỏi để khôi phục sức mạnh. Hãm hiếp quá kinh tởm. Cô không chắc mình có thể chịu được sự nhục nhã thêm vào này.

Anh mỉm cười bao dung, kiên quyết giữ chặt cô, và để tự cô khiến bản thân mệt nhoài.

Khi cô cuối cùng cũng ngừng chống cự, anh hạ thấp đầu vào tai cô và nói.

" Giờ anh phải thừa nhận. khá thẳng thắn, rằng anh không thể tự nhận mình có nhiều kinh nghiệm như ....người yêu hiện tại của em." anh phun những lời đó ra như thể nó là một lời nguyền rủa độc địa " Nhưng tin tưởng anh, anh đã từng nghiên cứu. Em sẽ không thất vọng đâu, anh hứa"

Anh cúi đầu, và ngậm lấy núm vú cô lần nữa. Tay phải anh rong ruổi, những ngón tay trải dài và giang rộng ,khắp lồng ngực cô, trượt qua làn da căng mịn nhạy cảm bao quanh vùng cơ bụng khiêm tốn, dịu dàng vuốt mông cô, mơn trớn vùng đùi, chạm nhẹ môi dưới vùng đồi nhạy cảm đã được cắt tỉa gọn gàng, sau đó tách cánh môi trượt vào phía trong cô. Anh bắt đầu nhẹ nhàng, kiên quyết mơn trớn cô.

Sự xúc động mạnh mẽ khiến cô đột ngột rùng mình, và xu hướng kích thích làm cô xấu hổ khi cô cảm thấy nó càng lúc càng tăng lên.

Điều này, cô nhận ra, chính xác là thứ anh trai cô mong muốn. Anh muốn cô bàng hoàng, nhục nhã nhiều như sự kích thích của cô. Đó là mục đích cuối cùng khiến cô mất trí, mong ước điên rồ bội bạc của cơ thể, sau đó ngồi lại và tự xem xét bản thân mình tự nó tan nát trong tội lỗi, ghê tởm và nhục nhã.

Cậu bé nhỏ, đùa giỡn với đàn kiến.....

Đó là sự trả thù; thuần khiết, đơn giản và tuyệt đối Johan. Chỉ một điều khác biệt lần này, công cụ của anh là tình dục. Tình yêu anh giành cho cô rất nhỏ để làm điều này. Là một thứ đã bị đấm đá sưng phồng thâm tím đến mức tan tành, biến dạng , mục đích đơn thuần trong trò chơi hèn hạ này nhằm tăng lên ước vọng muốn quan sát cô chịu đựng.

"Đồ quái vật bệnh hoạn, ác dâm, suy đồi, đê tiện"

Nếu Johan nghe thấy những lời thầm thì của cô, anh chả thèm bận tâm thừa nhận nó. Dẫu sao cũng chẳng phải là vấn đề, từ khi anh có thể chắc chắn sẽ hoàn toàn đồng tình với sự đánh giá của cô về tính cách mình. Johan chưa bao giờ ảo tưởng về sự công bằng. Anh nhường sự thiếu hụt tâm lí đặc biệt đó cho thiên thần có tên là Tenma .

Thực tế vấn đề khá hiển nhiên, anh tách đùi cô ra và định vị nơi ở giữa đùi cô, dễ dàng giữ chúng hé mở đủ rộng mặc nỗ lực không ngừng khép chúng lại chặt hết mức có thể của cô.

Nó khiến anh mất chút cố gắng giữ cô phía dưới, nhưng đến cuối cùng anh cũng chế ngự được.

"Em thực sự không có nhiều sức lực thế đâu" anh bình luận " Phải không?"

Sau đó, rất khẽ khàng, anh tách vùng môi phía dưới và nhìn chăm chú.

Cô nhắm mắt lại rồi quay mặt đi.

Sự nhục nhã cô cảm thấy hoàn toàn không có giới hạn.

Anh dựa đầu vào đùi cô, đầu mũi chà xát nhẹ vào vùng lông mềm mỏng. Cô cảm thấy đầu anh chuyển động, chỉ hơi hơi một chút, cảm thấy anh đặt những nụ hôn nhỏ nhất ngay nơi đó, trong tất cả các địa phương khác.

Miệng anh hài lòng uốn cong lên khi phát hiện ra dấu vết ẩm ướt từ cô.

Cô không thể nhìn thấy, nhưng cô cảm thấy nó.

Anh tiến lại gần hơn, chiếc mũi khẽ sượt qua nơi đó như thể thăm dò, anh bắt đầu liếm láp cô.

Một cách vô ý, cô vặn vẹo.

Trở nên bạo dạn hơn, anh lướt chiếc lưỡi tới cổng vào của cô, xoay tròn và ở bên trong nó. Sau đó chậm rãi, anh đẩy lưỡi, dịu dàng âu yếm vùng da mượt mà quấn quanh âm vật, khẽ trêu đùa mút lấy vùng da thịt và mơn trớn nó bằng lưỡi mình. Anh nhấn nhá quanh nụ hồng đang căng cứng đau nhức, lướt qua, đôi khi chà xát nó bằng lưỡi , nhưng chưa bao giờ quá chú tâm vào hướng đó.

Nó khiến cô phát cuồng, và anh biết vậy. Đó chỉ là một loại tra tấn khác.

Anh đã muốn gì? Cô băn khoăn với niềm cay đắng đột ngột, anh đang muốn cố gắng hạ thấp cô cầu xin thứ gì đó mà bản thân mình hoàn toàn ghê tởm ư? Anh chân thực có thể tàn nhẫn như thế sao?

Anh nhìn trong đôi mắt như đã chết của cô , mỉm cười, và lại tiếp tục màn trêu đùa.

Có vẻ, anh thực sự nhẫn tâm như vậy.

"Anh liệu cứ phải thực sự, thực sự kéo dài chuyện này không?" Cô cay đắng hỏi " Anh đã sỉ nhục em đủ chưa?"

Anh ngước nhìn, cân nhắc một lúc, nhưng không trả lời.

Tuy nhiên, anh có vẻ đã quyết định thương tiếc cô, bởi khi anh cúi đầu, anh nhấn thẳng chiếc lưỡi vào âm vật cô.

Một tiếng rên rỉ ngẫu nhiên thoát ra từ cổ họng cô. Cô cố cắt đứt nó, nhưng đã quá trễ.

Anh trai cô khựng lại. Anh nâng đầu lên lần nữa. Nụ cười rộng mở và chiến thắng.

"Âm thanh đó" Anh nghe có vẻ hơi chút kì lạ " Cuối cùng em cũng phát ra cho anh"

Anh cúi đầu và tiếp tục tấn công không khoan nhượng, cưỡng chế dụ dỗ vùng môi dưới tạo nên những âm thanh lặp đi lặp lại. Anh lần lượt những màn vuốt ve kéo dài, chậm rãi bằng lưỡi rồi sau đó bú mút dịu dàng nhanh gọn hơn cùng với những ngón tay nhẹ nhàng ranh mãnh.

Nina chưa bao giờ biết điều gì mong đợi tiếp theo. Thứ duy nhất cô chắc chắn là cơn khoái lạc hứa hẹn đang dần bùng nổ .

Dường như anh trai cô cũng nhận thức được. Anh sượt một ngón tay vào trong cô, rồi một ngón khác. Vờ như hành động mơn trớn nhẹ nhàng, anh thăm dò; ngón tay hơi uốn cong bên trong cô, chuyển động của anh rất cẩn thận, và kĩ lưỡng nghiên cứu.

Anh biết anh tìm thấy điều anh mong mỏi khi cơ thể cô đột nhiên cứng nhắc. Anh thư thả vuốt ve địa phương đó, như khắc sâu nơi đó vào trong trí nhớ khi anh làm vậy. Sau đó, nhìn thẳng vào mắt cô, anh đẩy ngón tay cái vào âm vật chính xác cùng một lúc.

Cơn cực khoái mãnh liệt và tàn nhẫn.

Cô cắn chặt môi, cố hết sức lực để ngăn chặn tiếng la hét dâng trào trong cổ họng, tấm khăn trải giường phía bên dưới ngập tràn chất lỏng thừa thãi khó hiểu.

Cô nhắm mắt, đấu tranh để tạm ngừng thở, chống lại những giọt nước mắt trong cơn nhục nhã sôi sục.

Cô quá đắm chìm vào nỗi tủi nhục mà không nhận ra anh đang vô tình siết chặt đùi cô chắc hơn, hay sự rùng mình đột ngột, và hơi thở của anh.

Nina cảm thấy phát bệnh với thứ xấu xa đê hèn này.

Cô tự hỏi liệu Richard Braun cảm thấy điều này như thế nào khi ông từ bỏ tất cả hi vọng và sự kì vọng vào chúa rồi nhận chai rượu whisky rẻ tiền từ Johan, dù hoàn toàn biết chàng trai trẻ chắc chắn sẽ giết mình.

Johan đã đúng. Cô nhận ra. Cô đã phải tin khi biết những gì anh đang làm; khi điều này kết thúc, cô nhất định sẽ ghét anh.

Cô hi vọng, ôi cô nồng nhiệt hi vọng , rằng anh đã kiếm được sự căm ghét tuyệt đối từ cô, trên tất cả là sự giận gữ thuần túy, sẽ làm anh hạnh phúc.

Bất lực, cô lại bắt đầu khóc .

Johan ngước nhìn cô ngay lập tức. Anh có biểu hiên lạ lùng nhất trên khuôn mặt.

"Đừng cảm thấy quá tồi tệ, em gái nhỏ" Anh nói khẽ " Nó sẽ kết thúc sớm, anh hứa"

Tay anh vuốt ve làn da phía trên đùi cô, mơn trớn nó như thể nó là làn da trên lưng em bé.

" Và, nếu có bất cứ an ủi nào. anh phải nói với em rằng khi nhìn cái này, theo dõi em tiến tới...Em là...em là....thứ đẹp đẽ nhất anh từng trông thấy"

Nina không hề khuây khỏa.

Johan nhích lên trên sau đó, tìm kiếm đôi mắt đang lảng tránh anh, buộc cô nhìn vào anh.

"Đừng khóc, Em gái nhỏ, làm ơn , đừng khóc"

Cô xoay mặt đi.

Anh im lặng dò xét cô.

"Anh không định nói với em điều này" Anh gượng cười " Nhưng nếu nó khiến em cảm thấy khá hơn...." Anh ngừng lại, tỏ vẻ rõ ràng không thoải mái " Em có lẽ nên biết em không chỉ là người cảm thấy xấu hổ lúc này. Anh cảm thấy nó ngay sau em"

Cô ném cho anh một cái nhìn ngờ vực, đẫm nước mắt. Làm thế quái nào anh cho rằng nó sẽ khiến cô cảm thấy khá hơn cơ chứ?

"Đừng suy nghĩ quá tồi tệ về anh chỉ vì nó; em chắc chắn có nhiều kinh nghiệm hơn anh, biết không"

Nó như lời khẳng định vượt lên nỗi nghi ngờ lí trí .Anh trai cô là tên khốn lạnh lùng, vô cảm xúc nham hiểm.

Nina thực sự không biết làm thế nào điều khiển được, song cô đã đá trực diện vào mặt anh, khiến anh rơi xuống giường.

Cô hoàn toàn giận dữ.

Johan, tuy nhiên, dường như hài lòng đáng kinh ngạc bởi trước cơn bùng phát của cô. Giận dữ thế này, tuyệt đối là người phụ nữ lộng lẫy cô em gái anh từng biết và yêu thương. Sinh vật vừa bị đánh bại đã từng khóc lóc lúc trước biến mất.

Anh đứng dậy với sự hồ hởi kì lạ và bắt đầu cởi quần áo của mình. Anh cười nhẹ khi bò lên giường, hoàn toàn trần trụi.

"Chúa tôi, Anna" anh ca thán trêu đùa, kéo cơ thể đang chống cự mình lại gần hơn " Em không cần phải quá giận dữ về nó. Anh không phải ông già đứng không vững như bạn trai em. Thấy không?" Anh áp sát vào đùi cô.

Hoàn toàn ngạc nhiên với cô, anh lại căng cứng lần nữa.

Nhưng cô từ chối nhìn vào anh, hay vào nó. Cô nhất định khiến anh ta không đạt được sự hài lòng đó.

Anh mỉm cười, hiển nhiên thấy hứng thú trước cơn giận của cô " Anh đã hứa sẽ không làm em thất vọng"

Anh di chuyển sau đó, định vị nhanh chóng giữa chân cô.

Đến tận lúc này, Nina đã cẩn thận kiềm chế tránh nhìn vào anh. Khi cô cảm thấy anh đang thăm dò lối vào của mình, cô đơn thuần nhìn xuống theo bản năng.

Cô đông cứng lại, đôi mắt mở to. Sau đó cô bắt đầu vùng vẫy.

Đã đủ đau đớn và kì cục với kích thước trên trung bình của Tenma. Không cách nào cơ thể cô có thể thích nghi với...cái đó.

Anh ghìm cô xuống nhẹ nhàng, nhưng khá chắc chắn.

" Hãy thư giãn, em gái nhỏ. Nó sẽ đau hơn nếu em không làm thế"

Cô nằm bất động, nhưng cơ thể vẫn căng thẳng. Đôi mắt mở to và khiếp hãi. Tiếng thút thít thoát ra.

"Làm ơn, đừng làm điều này. Nó sẽ không bao giờ có tác dụng. Không có cách nào...." Cô bắt đầu.

"Suỵt" Anh dỗ dành "Đừng quá sợ hãi. Hãy cố nới lỏng. Anh hứa anh sẽ rất cẩn thận" Anh cười với cô, vẻ khát khao mơ hồ " Nhưng ,em mới quên nhanh làm sao; chúng ta được hình thành cùng nhau, tạo ra để vừa vặn, nếu em thực sự nghĩ về điều này. Chúng ta là một thể thống nhất. Không cách nào không thể hoạt động. Người em đã chọn là người kẻ đứng ngoài cuộc."

Sau đó, anh lại xác định vị trí ,anh chuyển động chậm rãi, cẩn trọng như anh đã cam đoan, bên trong cô.

Nina khép mắt lại.

Không thư thả; bức tường trong cô giãn ra đau đớn. Sự lấp đầy mà cô đã đón chào Tenma trong trường hợp đó, hoàn toàn không thể chịu đựng nổi.

Bất kể sự xâm nhập có dịu dàng thế nào, nó vẫn là sự xâm phạm và bản thân cô từ chối chấp nhận nó.

Quá nhiều tầng đau đớn...

Cô nghĩ về người anh trai cô đã lớn lên cùng, cậu bé nhỏ luôn chăm sóc cô, người sẵn sàng chết để bảo vệ cô. Cô nhớ cậu bé mái tóc nhạt màu đã đắp miếng vá vào vết thương cô khi cô tự làm mình đau, người đã ủ ấm cô khỏi cơn giá rét bằng cơ thể của chính mình, người đã trộm thức ăn để cứu sống cô. Cô không thể dung hòa hình ảnh cậu bé và người đàn ông đang ở trên cô, bên trong cô, vây chiếm cơ thể và tổn thương cô.

Cậu bé nhỏ thà chết còn hơn làm tổn thương cô.

Cô tự hỏi, giữa quá khứ và hiện tại, điều gì đã chế ngự khiến mọi thứ trở nên kì lạ, xấu xa, và hỗn loạn thế này. Cô băn khoăn điều gì đã xảy ra với cậu bé trong nhiều năm họ chia cắt biến anh thành con quái vật đó.

Nhưng không, cô tự sửa lại. Anh đã luôn là con quái vật, với phần người bám mãnh liệt vào cô để cứu nó khỏi chết chìm.

Phần người đó đã chết lúc này. Chết đuối và ra đi vĩnh viễn.

Johan bắt đầu di chuyển, chậm rãi phía trên cô, khuấy động âm vật đau đớn cứng ngắc của cô với sự thèm khát.

Cô không thèm quan tâm nữa .

Cô quá bận rộn thê lương cho cái chết anh trai mình.

Cảm nhận về điều không thực trôi qua, chẳng có mối liên hệ nào với điều đang diễn ra. Trong một lúc, hầu như thể cô cảm thấy đang đứng phía bên ngoài cơ thể mình, quan sát người anh ruột xâm phạm cô, theo dõi phản ứng vô tình của cái cơ thể đần độn ,phản bội trong cơn kích thích cuồng nhiệt của anh cô. Nó như thể ở một khoảng cách xa xôi nào đó, cô cảm thấy cơn đau dần trở nên dễ chịu, khi Johan sử dụng những gì anh đã học hỏi từ cơ thể cô để đưa cô về từ vực thẳm, một lần nữa, sau đó chấm dứt nó.

Anh giữ cô gần bên, khi nó kết thúc, thở nặng nề sát cổ cô, đặt những nụ hôn nhẹ nhàng vào khuôn mặt cô, đôi tay vuốt ve da thịt dẻo dai, mềm mại không thể cưỡng lại được từ cô.

Cô cảm nhận anh lại cương cứng , nhận ra anh lại di chuyển để áng chừng lần nữa trước lối vào của cô.

Cô không thể chống lại anh nữa. Cô chỉ quá mệt mỏi.

"Làm ơn, Johan, không thể hơn nữa" Giọng cô rất khẽ khàng, cầu xin " Anh đã có sự trả thù của mình, để em yên. Đừng tiếp tục nữa"

"Anh không thể ngừng lại" Anh nói, cũng rất nhẹ "Anh xin lỗi, em gái nhỏ, nhưng anh không thể. Anh đã muốn điều này quá lâu"

Con quái vật, với cơn đói gớm guốc và sự thèm thuồng quái dị, thỏa thuê tiệc tùng theo ý thích cũng như của cô.

Anh nhìn chăm chăm vào mắt cô khi anh di chuyển, cuồng nhiệt kéo dài hành động, thèm khát nhồi nhét bản thân cùng dựa trên sự hưởng ứng từ cô.

Con quái vật trong bữa tiệc tẩm thuốc độc, biết rằng đó là bữa tiệc trước cái chết của chính mình, chắc chắn sẽ hoang dại và hoàn toàn mất kiểm soát, để thỏa mãn mọi mong ước, và nuông chiều mọi ý thích chợt nảy ra với sự liều lĩnh phóng túng.

Ăn uống và vui vẻ, cho ngày mai khi bạn chết đi.

Nó chỉ mất thì giờ lâu hơn để anh đi đến thời điểm này.

Có lẽ đã đủ cho bất cứ ai, thậm chí với anh.

Nhưng, khi cơn đói được thỏa mãn, nó luôn tham lam.

Do đó cô không ngạc nhiên khi, trước đó một hồi lâu, anh lại trở nên cương cứng, và chà xát vào trong cô lần nữa.

Cô ngừng đếm số lần cơ thể xảo trá của anh tiến tới.

Nó không thành vấn đề; không còn gì thực sự nữa.

Bầu trời bừng sáng, khẽ chuyển từ màu đen sang màu xám khi anh cuối cùng quyết định đã đủ rồi. Anh với lên trên, và cởi đôi tay bị trói chặt trên đầu giường.

Sau đó anh kéo cô lại cơ thể trần trụi đã qua sử dụng và bị xâm phạm vào trong ngực, giữ lấy nó như thể nó là thứ gì đó quan trọng nhất trong thế giới này.

"Anh yêu em"

Anh chỉ phải nói vậy, một điều có thể nứt vỡ lớp vỏ bảo vệ của cô, thứ cô cẩn thận dựng lên bằng sự lạnh nhạt, hững hờ.

Nó không chỉ quá nhiều.

Nina bắt đầu khóc.

Và Johan giữ lấy cô, dịu dàng vuốt tóc cô, như thể anh không phải là người vừa mới liên tiếp hãm hiếp cô.

Và cô đã biến thái đủ để xoay người trong cánh tay, và vùi mặt vào ngực anh .

Không còn khóc sướt mướt nữa. Tiếng thét gào nức lên đau đớn quằn quại ,bao bọc trong cái ôm vững chãi nơi lồng ngực anh. Tiếng khóc than bi thương, một hình thức tang lễ cho người anh trai cô, người đã chết, và cũng cho điều anh đã hủy hoại trong cô.

Khi tiếng nức nở của cô vẫn không ngớt, Johan tiếp tục ôm cô.

Cô im lặng. Không cử động hay nói gì.

Sau đó một lúc, anh cuối cùng...buông cô ra, và trườn khỏi giường ngủ.

Cô nghe thấy anh tiến về căn phòng. Nghe tiếng anh bước vào phòng tắm bên cạnh và đóng cánh cửa phía sau anh. Cô nghe thấy âm thanh nước chảy, sau đó rơi rào rào , sau cùng là im lặng.

Ghét.

Anh mới đúng làm sao.

Bạn khong thể nào quên con quái vật bạn ghét.

Khi anh quay trở lại, anh hoàn toàn đã vận đồ. Tóc anh ẩm ướt, nhưng chải chuốt cẩn thận. Đôi giày được đánh bóng gọn gàng, và anh có mùi nước hoa cologne của anh trai cô.

Con quái vật không có quyền mang mùi nước hoa cologne anh trai cô.

Ghét.

Anh rất sạch sẽ, như bình thường, rất đẹp trai và không tì vết sau tội ác của mình.

Ghét.

Anh bước về phía cô, ngồi trên giường bên cạnh cô, ngả người xuống thì thầm vào tai cô.

"Lắng nghe một vài tin tức đây, em gái nhỏ. Em sẽ nghe tin về anh sớm thôi" Anh nói khẽ " Khi em sẵn sàng, hãy đến với anh, anh sẽ đợi em ở Prague, nơi toàn bộ sự điên cuồng này bắt đầu. Tự mình đến, Anna, hay gửi người yêu em đến trước mặt anh, nó không thành vấn đề. Anh sẽ luôn giữ lời hứa với em, và anh hứa với em điều này; em sẽ không bị tước đoạt cơ hội"

Anh hôn cô dịu dàng, một cái hôn dài, trên trán.

Cô không nhúc nhích, không đáp lại.

"Cuộc đời anh là của em, luôn là của em, do vậy khi em đến lấy nó khỏi anh, anh sẽ không ngăn em"

Anh đứng dậy rời đi.

"Anh sẽ chào tạm biệt em khi chúng ta gặp lại, ở Prague"

Anh để Nina một mình, nằm trên giường, để ấp ủ niềm căm thù mới nảy sinh.

Cô nằm về một phía, quan sát bầu trời xám đen sáng dần, sau đó từ từ chuyển dang màu xanh và trắng mềm mại, như một ngày mới trong câu chuyện cổ tích tốt đẹp, thuần khiết.

Tinh dịch của anh cô ẩm ướt giữa đùi cô, trên ga trải giường, bên trong cô. Tấm ga mỏng phía dưới cô ẩm ướt, lạnh lẽo, sền sệt và không thoải mái; ướt đẫm cùng với cả của cô và của anh.

Rác rưởi.

Siêu nhân Steiner vẫn chiếu trước màn hình ti vi nhỏ xíu, đánh bại những gã xấu xa và cứu vớt một ngày như thường lệ.

Dối trá.

Cô nghe thấy tiếng chim hót bên ngoài cửa sổ.

Căn phòng bốc mùi. Nó nồng nắc mùi của sex và của Johan sau khi cạo râu.

Cô mỉm cười.

Nụ cười nhại lại sự biến thái đổ vỡ trong cô.

Prague, Anh đã nói.

Cô sẽ gặp anh lần nữa, ở Pague.

Và lần này, khi cô bóp cò, cô sẽ không bỏ lỡ.

Lần này, không có bác sĩ Tenma nào sẽ nhả đạn vào hộp sọ méo mó của anh.

Lần này, cô sẽ đứng trước cơ thể đổ gục xuống của anh, và quan sát anh chảy máu đến chừng nào cô chắc chắn anh thực sự rõ ràng đã chết.

Nhưng thậm chí sau khi anh chết, cô biết mình sẽ không bao giờ có thể quên anh.

Rốt cục, bạn sẽ không bao giờ quên con quái vật bạn ghét .

Đến chừng nào bạn còn nhớ, bạn sẽ luôn luôn căm thù.

Đến chừng nào bạn còn căm thù, bạn sẽ chẳng bao giờ được hạnh phúc.

Hạnh phúc, Nina nghĩ, thật là một thứ mong manh.

April 6

Những trải nghiệm đã dạy tôi rằng sự tồn tại của thơ ngây không thể tránh khỏi rồi có một ngày sẽ bị vấy bẩn . Cuộc đời tự bản thân nó dường như có một mối thù hận đầy quyền năng tới mức không chịu đựng nổi. Ngay cả trong cuộc sống yên ả , thanh bình nhất của loài người cuối cùng cũng sản sinh sự đình trệ; tiếp theo là tình trạng thối rữa và sau đó kết cục chắc chắn ...sự đổ vỡ. Định mệnh sắp đặt không một người nào có thể duy trì sự ngây thơ và thuần khiết vĩnh viễn .

Anh trai tôi và tôi chưa bao giờ thực sự ngây thơ. Đó là sự thật.

Anh cố bảo vệ tôi, tảng lờ sự đồi bại đang lan tỏa trong tâm hồn chúng tôi nhằm mục đích cứu lấy tôi.

Anh đáng lẽ không nên phí thời gian của mình.

Một phần trong tôi cũng giống anh. Cùng một kiểu, từ khi mới bắt đầu.

Tôi chưa từng bao giờ thực sự chỉ có một mình.

Nó khiến tôi nghe có vẻ điên rồ, phải không?

Tôi phải dũng cảm thừa nhận , tôi khá điên, bạn thấy không. Chúng tôi đều như vậy.

Bản thân tôi là một loại ngân hàng chuyển đổi mất trí yên bình, được che giấu cẩn thận, đóng dấu và chôn vùi sâu thẳm trong phần tâm trí sáng suốt của tôi. Tôi giữ chặt làm ra vẻ lí trí, nhưng cơn điên loạn thì ở đây, không lầm lẫn. Mọi người nghĩ tôi là cô bé sinh đôi tốt bụng, vững vàng, ngây thơ, gần giống như thiên thần. Nó khiến tôi bật cười đôi lúc....cũng thường xuyên như nó khiến tôi bật khóc.

Tôi ước ao giá như mình là người phụ nữ mà tất cả bọn họ dường như đã nhìn thấy. Nhưng tôi sẽ không nói dối. Tôi không phải người như vậy. Tôi chỉ giả vờ là cô gái đó.

Tôi biết thế. Anh biết thế.

Anh biết tôi không phải là cô bé ngọt ngào, vô hại mà mọi người nhìn thấy.

Anh biết bởi vì anh nhìn thấy cô ta, đang sống trong tôi. Anh nhìn thấy cô giết người, mất trí khủng khiếp, ngửi thấy mùi bệnh hoạn thối rữa trong cô theo cái cách chỉ có kẻ bệnh hoạn khác mới có thể.

Anh trai tôi là sự pha trộn các phần của tôi. Sự điên loạn của anh bao gồm cả của tôi và của cô ấy.

Chúng tôi giống nhau...theo nhiều cách khủng khiếp.

Chỉ có một điều khác biệt giữa hai chúng tôi là anh trai tôi không lừa dối bản thân. Anh chấp nhận anh là thứ gì, nhưng tôi không thể.

Tôi không thể chấp nhận cô ta.

Cô ta tồn tại, bên trong tôi, cũng khỏe mạnh như anh .Tôi không chắc khi nào cô ta được sinh ra. Đôi lần tôi nghĩ tôi luôn có cô ấy. Vài lúc khác, tôi chợt nảy ra ý nghĩ rằng cô ấy chắc hẳn đã sinh ra ở đó; trong lâu đài hoa hồng đỏ; thai nghén trong bóng tối căn phòng kín mít giống như côn trùng, không hình dạng, mềm mại rồi được đẻ ra trong máu và chất độc loang lổ, từ sợ hãi cùng cái chết và rượu chảy tràn trề.

Tôi ghét cô ta; mãnh liệt và phi lí chỉ như một người phụ nữ điên rồ có thể căm ghét.

Hoặc hơn thế , thành thực hơn, cô ta làm tôi sợ.

Đặc biệt lúc này...

Cô ta im lìm trước đó. Cô ta đơn thuần tồn tại trong những ngày đó, một hồi lâu về trước, khi tôi bận rộn nhưng vô tư như cô con gái ngây thơ nhà Fortner. Cô yên lặng ngủ trong những ngày tôi quên mất anh trai mình, chỉ đôi lúc thức giấc để tra tấn tôi trong cơn ác mộng mơ hồ, dễ hiểu.

Tôi chưa bao giờ để bất cứ ai nhìn thấy cô ấy. Từ khi tôi trở thành người lớn; hay chính xác hơn, từ khi tôi nhớ ra, tôi rất cẩn thận. Bác sĩ Gillen kéo cô ta ra một lần; người chưa ai khác từng biết trước đó.

Cô ta luôn ở đó. Thậm chí khi tôi giả vờ rằng cô ta không có.

Anh nói chuyện với cô ta đôi lần. Tôi nghe thấy họ chuyện trò bên trong đầu tôi. Nó khó chịu đủ khiến tôi phát điên nếu không nói là hoàn toàn mất trí.

Trong kí ức sơ khai nhất, có rất ít biệt lập giữa suy nghĩ của tôi và anh. Khi tôi muốn, tôi thực sự có thể nhìn xuyên qua đôi mắt anh gần như thể tôi đang nhìn xuyên thấu bản thân mình. Tôi có thể miêu tả rõ ràng khuôn mặt những người anh đang nhìn thấy, thậm chí khi chúng tôi sống trong những tại mồ côi riêng biệt. Khi anh cho phép ,tôi có thể nghe âm thanh của những người anh nói chuyện cùng. Khi anh ở đó, tôi nhận ra thực sự anh có lẽ đã giấu một vài suy nghĩ của mình về tôi. Anh luôn có những bí mật cho riêng mình. Nhưng tôi chưa bao giờ quá tò mò về chúng, bởi vì tôi biết anh trai tôi. Tôi biết bí mật là thứ sẽ gây tổn thương.

Khi chúng tôi ở cùng nhau lúc còn là những đứa trẻ vô cùng non nớt ,bản thân hai đứa hoàn toàn cởi mở với nhau, chúng tôi thường xuyên có những cuộc hội thoại dài mà không cần sử dụng bất kì ngôn từ nào.

Hiện giờ, tôi đã quên cách làm điều đó .

Anh trai tôi, có vẻ như, không quên.

Anh tiếp tục với lấy tôi. Anh muốn mối liên hệ đó. Tôi có thể cảm thấy mong ước của anh về mối liên kết ngọt ngào, sự hòa hợp dễ dàng chúng tôi đã từng dùng khi còn bé. Cây cầu mà chúng tôi san sẻ sau đó không thể thỏa mãn ước mong hợp nhất gần như không giới hạn của anh. Tôi có thể hiểu khát khao của anh theo cách đó. Tôi cảm thấy độ sâu trống rỗng trong anh. Tuy thế những phần bản thân anh và tôi đã từng chia sẻ là sự trống rỗng, đói khát và hụt hẫng. Tôi cảm thấy sự trống rỗng giả dối, hụt hẫng của bản thân. Tôi biết nỗi đau mà chỉ những người đã từng gần gũi như chúng tôi mới có thể cảm nhận khi bị chia cắt. Tệ nhất là vết chích sâu thẳm của sự cô đơn. Tôi sống sót bởi vì tôi giận anh. Tôi đã cố ép mình loại bỏ mọi kí ức về anh. Và tôi có những người yêu tôi giúp tôi quên đi khoảng trống đau đớn vẫn còn ở nơi đó.

Anh chưa bao giờ thích ứng điều đó.

Anh muốn tôi trở lại bên trong anh. Anh muốn tôi để anh vào bên trong tôi. Tôi không thể điều khiển cách những thứ này hoạt động. Nếu tôi có thể, tôi sẽ không cho phép nó.

Chỉ là nếu tôi có thể.

Nó khiến tôi sợ. Mối liên hệ tinh thần giữa chúng tôi đã làm khá tốt trong quá khứ. Tôi chia sẻ gánh nặng với anh thứ đáng lẽ là của mình tôi thôi.

Nhưng anh không cho phép điều đó. Anh lấy nó ra khỏi tôi.

Và...ngây thơ không nhận ra anh đã yêu tôi nhiều như thế nào, và mang một gánh nặng nặng nề ra sao thứ chắc chắn sẽ hủy hoại anh...Tôi để anh lấy nó từ tôi và mang nó một mình. Tôi tiếp tục là một cô bé ngây thơ, nghịch ngợm, hạnh phúc. Anh là một đứa trẻ, anh trai tôi; nhưng anh không còn ngây thơ nữa. Tôi là một trong số những kẻ tước đoạt đứa trẻ -anh trai tôi một trong những mảnh vụn ngây thơ thực sự đầu tiên mà anh có.

Nghe có vẻ như tội lỗi chính mình đang lên tiếng, đúng không? Cứ cho là vậy đi, nhưng khi trở thành một người phụ nữ hoàn thiện, có một vài thứ tôi hiểu ra bây giờ. Vài thứ tôi không bao giờ nhận ra khi là một cô bé bị chấn thương tâm lí.

Tôi nhớ mình kể cho anh câu chuyện, ngày qua ngày; tàn nhẫn đẩy nỗi sợ hãi và kinh hoàng vào trong anh, hết lần này đến lần khác. Anh lắng nghe chúng khi mở khóa kéo chiếc đầm dính máu ra, tẩy sạch nó và băng bó vết thương cho tôi. Anh lắng nghe khi anh kéo tôi lại, cùng nhau chia sẻ thức ăn và bắt tôi ăn. Anh lắng nghe khi anh nằm bên cạnh tôi trên chiếc giường của mẹ, đêm nào cũng như đêm nào, dưới ánh sáng chói lòa bởi vì tôi không thể chịu đựng được bóng đêm, dù anh thích ngủ trong bóng tối, anh ôm chặt lấy tôi khi nỗi sợ hãi nhiều quá mức chịu đựng, hay khi những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi. Tôi nói và nói hết ngày này qua ngày khác, tôi gột rửa bản thân bằng những kí ức. Tôi bưng nỗi sợ hãi kinh hoàng vào thánh địa bình yên không tì vết nơi chúng tôi chia sẻ bằng tinh thần , bởi vì tôi không biết làm gì khác với chúng. Anh nhìn thấy những thứ mà tôi đã nhìn, thậm chí khi tôi miêu tả chúng. Anh cảm thấy những gì tôi chịu đựng và những thứ không thể diễn tả bằng lời. Anh trai tôi sẵn sàng nuốt gọn lấy phần kí ức ô uế cũng nhanh như khi tôi ói chúng ra. Anh thẩm thấu nỗi sợ hãi sở hữu trong tôi không hơn không kém khi tôi ứa nó ra ngoài. Anh nhồi nhét những cơn ác mộng kinh tởm, tàn nhẫn, không hề nao núng vào trong anh nhiều lần lặp đi lặp lại đến khi nó xé nát tâm trí anh tan tành. Khi nó kết thúc, lúc đó tôi sạch sẽ, cuối cùng tôi có thể ngước nhìn anh và mỉm cười. Tôi được cứu chữa, dường như con người ngây thơ quay trở lại, nhưng ngây thơ thực sự của anh rõ ràng biến mất.

Thật kì lạ, phải không? Nó thực sự là một hành động cưỡng hiếp tàn bạo, nhẫn tâm có thể coi gần như vô hại bởi vì nó không cố ý.

Và dù vậy, anh yêu tôi. Anh tôn thờ tôi thậm chí đến tận bây giờ, trong sự điên rồ sâu thẳm của anh.

Thật là một lời nói hoa mỹ kinh tởm, thảm thương kì quặc; cuồng nhiệt yêu mến người đã hãm hiếp mình.

Tôi chưa bao giờ cố ý làm thế. Tôi thật sự không biết.

Và anh quá yêu tôi để bảo tôi ngừng lại hay để tôi biết tôi đã vô tình tổn thương anh nhiều tới mức nào. Tôi nhớ anh đã bình tĩnh ra sao. Khuôn mặt anh tiếp tục vô cảm khi anh lắng nghe. Anh để lời nói của tôi tổn thương anh bởi anh cảm thấy mình đáng bị thế. Anh đã không bảo vệ được tôi. Anh đã ở nhà, an toàn, khi tôi bị lôi đi và buộc phải chịu đựng.

Đó là hành động hối lỗi, hình phạt tự dùng roi đánh mình khủng khiếp nhưng mãnh liệt .

Tôi nghĩ đó cũng là lần đầu tiên anh bắt đầu giấu tôi một vài suy nghĩ .Anh không muốn tôi nhìn thấy những gì tôi đã làm với anh. Anh luôn có một ước muốn quyền uy đáng sợ để bảo vệ tôi. Tôi băn khoăn nó đã làm gì với cậu bé , khi biết rằng anh không thế kháng cự, rồi sau đó trải nghiệm sâu sắc những thứ kinh tởm từng xảy ra với tôi khi tôi biến mất, nhốt trong cái nơi anh đã bất lực bảo vệ cho tôi.

Anh hai căm thù sự vô dụng trong anh. Anh luôn luôn thế. Anh ghét nó hơn bất cứ thứ gì khác.

Tôi thường nghĩ thật là một điều khủng khiếp khi kết hợp sự nhận thức về tâm lý và niềm say mê của một người trưởng thành thông minh cùng với sự mong manh về mặt cảm xúc và giới hạn cơ thể của một đứa trẻ.

Chắc chắn nó khiến anh trai tôi không ổn chút nào. Thậm chí đến bây giờ, anh vẫn không thể hoàn toàn chấp nhận những kí ức kia không phải của anh, mà là của tôi.

Chúng đã tổn thương anh lớn hơn nhiều chúng tổn thương tôi.

Kì lạ, phải không; Điều này nghe có vẻ giống như bộ phim truyền hình sến sẩm làm sao?

Nhưng có là phim truyền hình sướt mướt hay không, sự thật tôi có anh trai để trốn chạy. Tôi có anh giúp mình vượt qua cơn ác mộng lâu đài hoa hồng đỏ. Cánh tay anh nhỏ bé song chúng vững chãi đủ để kéo tôi ra khỏi bóng tối. Anh không có ai. Thậm chí cả tôi. Anh luôn rất mạnh mẽ trong đôi mắt đứa trẻ con như tôi. Tôi chưa bao giờ nảy ra suy nghĩ anh có lẽ yếu đuối về mặt tâm lí thế nào, và anh quá yêu tôi để cho tôi nhìn thấy nó. Tôi không biết anh đã trở thành nạn nhân của một loại bóng tối chính xác giống như thứ anh cứu tôi khỏi nó. Tôi không thể nhìn thấy điều anh cần đến tận khi chúng tôi đều trưởng thành, và anh hầu như đổ vỡ không thể cứu vãn.

Vài người bạn bảo tôi điều đó không đúng. Nó không phải là lỗi của tôi. Tôi chỉ là một đứa bé. Họ nói anh có khả năng tự quyết định, rằng dù gì chăng nữa , anh không bao giờ nên làm những thứ như vậy.

Họ bảo tôi không có lý do bao biện nào cho kẻ giết người.

Họ đã đúng. Tôi phải thừa nhận điều đó. Cô gái tốt bụng của ông bà Fortner đương nhiên đồng ý với họ; cô gái tốt người chẳng nhớ gì về quá khứ; cô gái tốt người sợ hãi con quái vật của mình, tên giết người hàng loạt, cô gái tốt người sẽ không nhớ anh yêu cô nhiều thế nào, cô gái tốt người muốn tự sát khi nhận ra tội lỗi mình gây ra, bởi cô không thể sống khi khám phá ra mình đã đóng một vai trò quan trọng trong việc tạo nên con quái vật mà anh trai cô đã trở thành ,cô gái tốt người không nhìn về phía đôi mắt người anh trai ,hay cảm thấy nỗi đau của anh.

Tôi không còn là cô gái đó nữa.

Tôi biết toàn bộ phạm vi tội lỗi của anh. Nhưng tôi không thể ghét anh, hay quay lưng với anh, bất kể chúng khủng khiếp thế nào. Có lẽ điều này khiến tôi cũng biến thái như anh, nhưng tôi không thực sự quan tâm. Anh là anh trai tôi. Tôi có thể không cho phép bản thân hưởng thụ sự xa hoa quên lãng hay có thể đủ điều kiện để cấp lấy sự yên bình xa xỉ đắm mình trong ảo tưởng dối lừa.

Người phụ nữ hiện giờ tôi đang nhìn lại. Cô trông giống như đứa trẻ sợ hãi, chảy mồ hôi , chảy máu mà tôi đã từng là. Cô nhìn thấy người anh trai, ngồi trên sàn gỗ cứng ngắc trong bộ váy ngắn màu hồng nhiều ngày ;chờ đợi em gái anh tự tìm đường về nhà.

Anh biết mẹ chắc chắn không trở lại. Cô ấy đã kể...cho tôi? Là anh sao? Hay chúng tôi? Tôi không thể nhớ cô ấy nói với ai. Nó không thành vấn đề. Chúng tôi đều biết.

Tôi là người anh chờ đợi.

Tôi tự hỏi anh thường hay ăn thế nào. Tôi biết sự thật anh có lẽ anh đã không ngủ. Người cầu kỳ như anh thường xuyên làm vệ sinh cá nhân, anh mặc bộ váy hồng nhỏ trong nhiều ngày. Anh không cố thay nó suốt thời gian tôi biến mất. Anh chỉ ngồi đó và đợi tôi, với chỉ quyển sách đê tiện làm người bạn đồng hành.

Tôi không thể tưởng tượng điều đó tổn thương anh nhiều thế nào; đợi chờ, vô năng ,không thể làm bất cứ thứ gì ngoài đợi ,nỗi sợ hãi cánh cửa sẽ không mở ra, nó sẽ không bao giờ mở ra. Rằng tôi sẽ không bao giờ trở lại...hay tôi sẽ không còn là chính mình như tôi đã từng.

Thật kì lạ; tôi nhớ cảm giác đó đôi lần, nhưng không hiểu. Tôi cảm thấy nỗi sợ hãi của anh cũng sâu như chính tôi khi tôi loạng choạng sa chân vào bóng tối căn phòng kín mít. Tôi vẫn chưa học giấu anh suy nghĩ của mình. Tôi không biết chia sẻ những thứ đó giữa tôi và anh là điều bất thường thế nào.

Anh chẳng bao giờ có thể giấu tôi nhiều thứ quá lâu.

Trừ những bí mật anh bảo vệ. Trừ khi anh yên lặng, thoát khỏi lối suy nghĩ giết người.

Tôi chưa bao giờ có thể thực sự nhìn thấy những thứ anh không muốn tôi nhìn.

Hồi tưởng lại, tôi nghĩ một phần trong tôi có lẽ đã cảm nhận điều anh đang làm. Tôi nhận ra vài thứ lúc đó, nhưng tôi không dám cho phép bản thân kiểm tra điều tôi cảm thấy. Tôi quá sợ hãi đối diện với nỗi nghi ngờ rằng có vài thứ gì đó sai lầm kinh khủng. Tôi hồ nghi anh đeo mặt nạ trước tôi, nhưng tôi không mong ước xé toạc khuôn mặt anh. Tôi quá khiếp hãi những gì tôi sẽ tìm ra phía bên dưới.

Tôi đã đúng khi sợ sệt.

Tôi cho rằng đó là lí do tại sao tôi còn đau đớn hơn là bị sốc trước đêm đó khi tìm ra sự thật. Tôi bị tổn thương và giận dữ đủ để bóp cò khi anh đặt nó vào tay tôi. Tôi băn khoăn về những cảm xúc hiện tại, và việc làm sao tôi có thể thực sự tự vác mình đến để bắn người anh tôi yêu vô cùng. Khi người phụ nữ trưởng thành đối mặt với lựa chọn tương tự, tôi không thể làm điều dó. Thậm chí nó sẽ lấy đi quá nhiều từ tôi. Tôi nhận ra lúc này.Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu tôi quẳng khẩu súng đi và thét gào cơn giận dữ vào mặt anh. Có lẽ vài thứ có thể khá hơn nếu tôi cứng rắn từ chối làm điều anh rõ ràng tin tưởng tôi muốn làm.

Hay có lẽ chúng tôi sẽ cùng chết.

Quá khứ vốn là như vậy. Tôi không thể thay đổi nó. Hiện tại là thứ tôi quan tâm hơn; những ranh giới mập mờ giữa bản thân tôi và anh.

Tôi ước giá như tôi có thể ngừng lại, nhưng có một vài thứ tôi không thể điều khiển.

Chúng tôi đang trở nên thân thiết hơn, hàng rào ngăn cách đang vụn vỡ. Đôi lúc anh nghe thấy suy nghĩ của tôi, và tôi nghe thấy anh. Anh nhìn vào giấc mơ tôi, và tôi nhìn thấy của anh.

Nó diễn ra càng lúc càng thường xuyên hơn.

Anh thường hay nói, luôn là nụ cười quỷ quyệt nhất tôi từng nhìn thấy, như thể anh thích giấc mơ của tôi hơn cả chính anh.

Nó không bình thường cho những cặp song sinh giống nhau có loại ràng buộc đó, nhưng chúng tôi không giống nhau, bất kể trông giống nhau như thế nào. Là một loại hiếm có trong trường hợp của chúng tôi, và nó mạnh mẽ bất thường. Và tôi đã học hỏi, lấy hết can đảm của mình, rằng sự gần gũi chỉ khiến nó mạnh hơn.

Đôi khi tôi ước nó chết đi trước khi chúng tôi lựa chọn tha thứ cho nhau.

Nhưng tôi hồ nghi nó có thể chết hay không. Tôi không thể giả vờ hiểu ra những thứ này hoạt động như thế nào. Tôi chỉ hi vọng suy nghĩ về bản thân hoàn toàn là của mình. Tôi đã từng là con người của chính mình, tôi thưởng thức sự xa xỉ khi là chính mình độc lập, riêng biệt.

Nhưng danh giới đang trở nên phai nhạt. Phòng tuyến ngăn cách giữa tôi và anh đang mờ dần. Khế ước ràng buộc giữa chúng tôi cũng mạnh như khi chúng tôi còn bé và chẳng biết nó đã vận hành kì lạ như thế nào sau giấc mơ của mỗi người. Anh vẫn thấy hai người như một. Anh gọi tôi là một nửa của anh ngày đó. Tôi cũng chẳng khá hơn.Ở càng lâu cùng anh khuynh hướng cá nhân ngày càng trở nên mù mịt .Tôi hoàn toàn có thể chỉ ra giấc mơ nào là của tôi và cái nào là của anh. Một vài điểm khác biệt tồn tại giữa hai người.

Giấc mơ của anh hiếm khi dễ chịu.

Laọi trừ những điều kia...

Chúng tôi không còn là những đứa trẻ nữa. Tôi thành thực mong ước anh có thể giữ những giấc mơ kia trong đầu anh nơi chúng thuộc về. Tôi hiểu tuyệt đối bình thường đối với đàn ông khi có chúng, nhưng không có nghĩa tôi phải chia sẻ chúng.

Anh có trí tưởng tượng lệch lạc nguy hiểm và kì lạ nhất .Thẳng thắn mà nói, vài thứ trong số chúng làm tôi lo lắng.

Liệu tôi có bắt gặp anh trai tôi ở bất cứ nơi đâu gần chiếc thòng lọng...

Tôi không ngừng ngấm ngầm kết luận, trong cái cách yên lặng lịch sự của anh, anh có lẽ đang ấp ủ tiềm năng biến hóa thành những tưởng tượng phóng túng suy đồi tồi tệ nhất.

Vô cùng kinh ngạc , mọi thứ đã được cân nhắc.

Nhưng tôi phải thú nhận, không phải mọi giấc mơ của anh đều kì lạ như thế. Chúng nhiều và đa dạng. Khung cảnh liên tục thay đổi như thể bị nhốt vào từng giấc mơ. Những tưởng tượng nhiều và phong phú. Bản thân giấc mơ không đáng sợ. Điều tệ hại nhất trong số chúng đặc biệt kì quái. Nhưng hầu như chúng là những loại mơ ước sinh học bình thường, gợi dục mà những thanh niên trẻ trung biết nhận thức thường có.

Chỉ một điều về chúng duy trì dai dẳng.

Người phụ nữ anh mơ.

Tôi đã nhìn thấy cô ta nhiều lần; đẫm mồ hôi và đỏ ửng, trần trụi và khát khao, uốn éo phía dưới anh với đôi chân dài, mảnh mai, chuyển động cùng anh khi anh tàn nhẫn đè cô trên đệm với sự nóng bỏng cuồng nhiệt của con quái vật tham lam. Tôi nhìn thấy cô ở trên anh, bộ ngực áp sát vào lồng ngực anh, lúc lắc cặp mông về phía anh, liên tục nhấn chìm da thịt anh hòa vào da thịt cô, hay chống tay quỳ gối trước anh, tự nguyện hiến dâng, nắm lấy anh trong bàn tay cô, trong miệng, hay xoay người lại để anh bắt cô từ phía sau. Tôi quan sát họ trên giường, trên bàn, trong phòng tắm, những nơi công cộng, bất cứ đâu, ở mọi nơi. Đôi lúc sự phối hợp của họ chậm rãi, âu yếm, dịu dàng, và ngọt ngào. Đôi khi táo bạo, gần như thú tính trong cơn cuồng nộ tàn nhẫn. Nhiều lần không có sex chút nào, chỉ anh và cô ta với nhau, làm những thứ lạ lùng, ngẫu hứng, tầm thường mà các cặp đôi hay làm.

Bất kể chuyện gì xảy ra trong những giấc mơ kia, nó luôn là một người phụ nữ giống nhau.

Nó luôn luôn là tôi.

Anh mơ về tôi nhiều như anh mơ về những con quái vật đẫm máu với hoa hồng đỏ. và thường xuyên như việc anh giải phóng cơn ác mộng ở Kinderheim, hay nhấn chìm bản thân vào biển người với những khuôn mặt mỉm cười lạnh lùng, nhợt nhạt, kì dị đôi mắt họ còn sống song trống rỗng. Anh mơ về tôi thường xuyên như khi anh mơ thấy mình đang cô độc dạo bước , bị nhốt trong quang cảnh ảm đạm của ngày tận thế, một địa phương lạnh lẽo, khô cằn, gió thổi vi vút khiến tôi mất khá lâu cuối cùng mới nhìn thấy.

Anh chảng quan tâm tôi biết hay không. Anh muốn tôi nhìn thấy giấc mơ mình. Tôi chắc chắn anh biết cách nào giấu chúng. Anh chỉ không bận tâm.

Anh cũng không che đậy nhận thức tôi là ai trong những giấc mơ đó. Tôi thừa nhận bản thân, không giấu giếm bởi bóng tối. Khuyết điểm, sai lầm, điểm yếu của tôi anh nhìn thấy toàn bộ. Tôi nhìn thấy chúng qua đôi mắt anh. Nó không ngớt khiến tôi ngạc nhiên anh biết tôi rõ ràng như thế nào. Tôi sửng sốt những thiếu khuyết của tôi chẳng khiến anh bận lòng dù là nhỏ nhất. Chúng không làm gì có thể xua đuổi con người tôi trong anh.

Thật phi thường, nhìn thấy bản thân qua cách anh nhìn tôi, và chủ động cảm nhận sự pha trộn quay cuồng giữa thèm muốn mãnh liệt gần như là thứ tình yêu méo mó anh dành cho tôi.

Anh không nói về những thứ này. Anh không cần phải. Sự liền kề giữa chúng tôi làm điều đó cho anh. Phương thức thuyết phục còn hiệu quả cao hơn những lời nói có thể. Anh không cần nói anh yêu tôi. Anh không cần bảo rằng anh muốn tôi. Tôi biết anh làm thế. Tôi cảm thấy anh thận trọng kiềm nén,nhưng khát khao thì hầu như hoang dại mãnh liệt , như thể cơ thể tôi sở hữu cơn đói khát của anh. Tôi cảm thấy sự thèm muốn, điên rồ và phóng túng trong giấc mơ của anh, nơi nó có thể dịch chuyển lung tung, tự do săn đuổi và ngấu nghiến ăn như nó muốn.

Trong giấc mơ đó, tôi là chính mình, song cũng là chính anh, tôi cảm thấy nhu cầu và ước mơ của anh cũng mạnh mẽ như bản thân tôi cảm thấy .Anh đang quyến ũ tôi. Tôi biết thế. Và điều tồi tệ nhất là tôi không thể làm bất cứ điều gì để ngừng nó lại. Tôi sa ngã càng lúc càng sâu. Con quái vật nhấn chìm tôi, và tôi cảm thấy bản thân dần dần bộc lộ.

Tôi tỉnh dậy, vào những đêm đó, đẫm mồ hôi và thở hồng hộc, ẩm ướt và rộn ràng; run rẩy với nỗi đau không chịu đựng nổi khiến tôi đơn thuần cố gắng hô hấp. Bằng cách nào đó tôi biết anh tỉnh giấc trong căn phòng kế bên. Biết điều này khiến ,mọi thứ càng trở nên tồi tệ. Tôi cảm thấy từng nếp nhăn trên bộ quần áo ngủ phía dưới tôi. Tôi rùng mình như thể những chiếc bàn chải mềm mại chà xát vào làn da. Núm vú tôi như tắc nghẽn; nhạy cảm đến đau đớn. Nỗi xấu hổ về cảm giác khát khao của cơ thể mình đủ khiến tôi phát điên.

Vào những đêm đó, tôi ghét anh nhiều như chính mình muốn anh.

Nhưng tôi không thể phán xét anh. Tôi trở nên ngoan cố như anh cùng với từng giấc mơ chúng tôi chia sẻ.

Tôi muốn anh hầu như mãnh liệt như anh đã luôn muốn tôi.

Và biết điều này không làm tôi kinh tởm.

Nên như thế, nhưng nó không hề.

Tôi nghĩ đây là điều khiến tôi sợ hãi nhất. Nếu tôi thực sự là một cô gái tốt bụng, bình thường mà mẹ...bà Fortner...mang tới, tôi sẽ kinh tởm bởi điều đó. Hay chí ít, nó sẽ làm tôi xấu hổ và cảm thấy kì quặc ,không thoải mái hay nhục nhã khi ở quanh anh. Tôi sẽ không cảm thấy bất kì dấu vết ....hứng khởi ngoan cố nào.

Nhưng tôi không phải là cô gái ngoan.

Không còn nữa.

Thực tế, vào những ngày gần đây, giấc mơ của tôi một chút khá hơn của anh.

Thật mất thể diện khi nghĩ rằng anh có lẽ nhìn thấy chúng. Một điều duy nhất an ủi tôi là sự thực tôi chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông trong giấc mơ của mình.

Có lẽ bởi vì tôi không muốn thấy.

Tôi thức giấc sau những giấc mộng đó, và cố thuyết phục mình đó là Tenma, hay bác sĩ Gillen, Mr.Lipsky, hay vài người đàn ông ngẫu nhiên thực sự cuốn hút mà tôi thấy trên ti vi.

Và cái liếc nhìn của anh trai tôi sau giấc mơ là cuồng nhiệt; nụ cười anh buồn bã, cưng chiều, kiên nhẫn, và gần như thương hại.

Tôi ghét nụ cười đó, nhiều như tôi ghét điều này, tôi không thể vờ thành thật trơ tráo như anh trai tôi.

Cái nhìn của anh khiến tôi cảm thấy không thoải mái...bị mắc mưu...trần trụi, giận dữ và kích động cùng một lúc. Tôi cố gắng, rất mạnh mẽ, để giữ lại một chút xíu minh mẫn mà Nina Fortner đã từng. Một kẻ song sinh loạn trí đã quá đủ. Hai chúng tôi không thể nào cùng đồng thời điên loạn.

Nhưng nó hầu như không thể quả quyết bất kì sự minh mẫn nào khi chia sẻ khoảng không tâm linh với anh...

Tôi phải mạnh mẽ. Trong thế giới vặn vẹo nơi chúng tôi lớn lên, anh hi sinh tâm hồn để bảo tồn bản thân tôi. Một ít nhân tính tôi cảm nhận cũng là của anh. Đó là nhiệm vụ để gìn giữ cho lợi ích của cả hai. Đó là con đường sinh mệnh cuối cùng cứu vớt cả hai chúng tôi.

Nhưng có vài lần khi cơn điên cuồng khiến máu tôi rần rật chảy như rượu anh rót vào chiếc ly của tôi buổi tối, ngắm nhìn tôi với nụ cười quyến rũ kinh hoàng.

Tôi say, nhưng không phải vì rượu.

Thật xấu hổ, biến thái, suy đồi. Sự thèm muốn này...

Anh có thể bước vào trong căn phòng này, ngay bây giờ, khi tôi viết ra điều này. Anh có thể cuốn lấy tôi trên bàn học và nhét bản thân anh vào sâu trong tôi mà không cần nói một lời, và tôi sẽ tuyệt đối chẳng làm gì ngăn cản anh...thậm chí khi tôi biết tôi nên...thậm chí tôi biết nhiều thứ giống như hành động đó có thể chắc chắn gây ra hủy hoại.

Tôi muốn anh làm điều đó.

Tôi không thực sự cuồng tín, nhưng tôi rất chắc chắn rằng nếu có quái vật đang ngồi trên lưng tôi, hoan hỉ thì thầm xúi giục vào tai tôi, nó sẽ mang khuôn mặt của anh trai tôi.

Tôi nhìn thấy anh, anh trai tôi, quái vật của tôi, con quỷ hiện hữu trong tôi, con quái thú không ngừng ngoan cố mang theo một nụ cười dụ dỗ đẹp trai nhất; giang rộng bàn tay , kiên nhẫn chờ đợi tôi.

Anh yên lặng, bởi vì anh không cần phải nói.

"Nắm lấy tay anh, em yêu. Dạo bước cùng anh. Đến với anh để nhìn thế giới qua lăng kính nơi không có những hạn chế nào tồn tại và không có gì thực sự là vấn đề. Anh có thể điên, em có thể điên. Hai người chúng ta có thể điên cuồng tuyệt diệu cùng nhau"

Nó chỉ là vấn đề thời gian.

Tôi đáng lẽ không bao giờ nên tiếp nhận yêu cầu dọn vào trong của anh. Đó là phần quyết định rất ngớ ngẩn của tôi.

Không hẳn là anh đưa cho tôi lựa chọn thực sự, nhưng dù vậy...

Dù vậy....

Tôi không thể ngừng cười mỉa mai. Tôi ở đây, đánh mất mình trong dòng xoáy tinh thần nơi mọi thứ đều vô nghĩa. Và Nina, cô gái tốt bụng, đang chậm rãi chìm sâu, mất hút trong cơn lốc xoáy khát khao kinh tởm của con quái vật.

Và cho dù tôi cố bám lấy những mảnh vụn vỡ còn sót lại trong lí trí ,con quái vật bên trong tôi thứ mà tôi cố chế ngự luôn mong ước cô gái tốt kia sẽ thực sự biến mất.

Tôi sợ hãi; kinh hoàng; khiếp sợ khủng khiếp; về anh tôi, nhưng hơn hết là bản thân tôi.

Tôi ước giá như Tenma ở đây....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.