Môn Đồ Kinderheim 511

Chương 16: Chương 16: Sự khởi đầu mới hay Những con quái vật và Rodin




" Em có một căn hộ đáng yêu, Anna"

Anh đang đứng trước chiếc lò sưởi giả trang, đôi bàn tay nắm chặt sau lưng, thăm dò bộ sưu tầm những bức tượng nhỏ khi cô ngồi cạnh máy tính , kiểm tra email cá nhân.

Cô đã bắt đầu sưu tầm phiên bản copy tượng của Rodin . Hơn nữa cô có tượng Nhà tư tưởng, Nụ hôn, và Thượng đế lý tưởng.

Một trong những năm bình yên cô thưởng thức xa lắm rồi.

Cô nghi ngờ cô sẽ mua bức tượng Mùa xuân thượng đế năm nay hay không.

"Nhưng căn hộ ở Munich của anh còn tuyệt hơn. Dọn đến chỗ anh đi"

Đôi lúc Johan không thể tin được.

Anh đã chiếm trọn cả ngày cuối tuần ,khiến cô sắp xếp lại toàn bộ kế hoạch của mình. Cô thậm chí phải hoãn kế hoạch ăn tối với bác sĩ Reichwien, mà cô đã mong chờ. Đương nhiên bác sĩ không biết tại sao cô hoãn lại. Ông nhảy sang kết luận rằng cô cuối cùng cũng gặp ai đó, và cô cũng không bận tâm bào chữa. Ông có lẽ sẽ đau tim nếu biết sự thật. Đương nhiên là một điều tốt khi Dieter ở trường học, cậu bé sẽ có thể khăng khăng nài nỉ đến gặp mặt "người bạn trai mới" của cô, rồi gây ra nhiều vấn đề hơn những gì cô chuẩn bị để giải quyết.

Johan vẫn hệt như người anh cả cô ghi nhớ, chu đáo, tốt tính và thậm chí ngọt ngào...theo cái cách lập lờ, kì quái của mình. Anh giúp cô trong phòng bếp và giữ mọi thứ gọn gàng như cô đã làm. Anh nói ít, như bình thường, nhưng anh thích nghe cô nói chuyện khi họ làm việc cùng nhau. Có anh bên cạnh thật gần gũi, và thoải mái kì lạ. Nó gợi cô nhớ đến mọi thứ như thế nào khi họ là những đứa trẻ, trước khi mọi thứ thay đổi.

Nhưng sự hiện diện của anh có một vài bất tiện nhất định.

Ví dụ một thứ, anh từ chối ở trong nhà như một kẻ trốn chạy khéo léo nên làm. Anh nài nỉ cô ra bên ngoài. Điều này quá tồi tệ. Để khiến vấn đề trở nên trầm trọng hơn, anh không diện đồ bản thân, hay thậm chí mơ hồ giống đàn ông. Thay vào đó anh mượn son môi cô, đội tóc giả, đi giày cao gót, và trang phục khiến cả hai nổi bật và quyến rũ cùng một lúc, tự nhận mình là chị ruột đến thăm cô. Anh nhìn một cái vào chiếc quần jean đơn giản và áo sơ mi cộc tay của cô, cười một cách chịu đựng, rồi dò xét tủ quần áo để tìm vài thứ tốt hơn. Cuối cùng anh đã thay cho cô chiếc quần jean thoải mái bằng một bộ váy mùa đen dài đến đầu gối, một chiếc áo choàng hở cổ vừa vặn, và đôi xăng đan bằng một đôi giày cao gót màu đen. Cô nhìn vào gương và không thể tin được những gì cô thấy. Anh dẫn cô đi xem phim, sau đó đến nhà hàng, và, sự hành xác tuyệt đối, quán bar. Cô không đếm xuể số lượng những người đàn ông cố săn đón cả hai bọn họ. Anh trai cô quan sát, rõ ràng thấy hào hứng bởi toàn bộ điều này. Nó đã từng, theo cái cách riêng biệt, là những buổi dạo chơi rất thú vị, ngay khi cô vượt qua cảm giác sởn da gà, nhưng không phải là trải nghiệm cô muốn nhắc lại bất cứ lúc nào gần đây. Thật khó khăn cho cô,đặc biệt nhất, đương đầu với sự thật rằng thậm chí anh trai còn là một người phụ nữ gợi cảm hơn cả mình, đánh giá bởi phản hồi của những người đàn ông tử tế về ngoại hình của anh.

Toàn bộ thứ này quá đủ làm cô nhụt chí, thậm chí trước lời nhận xét của Johan

"Em rất xinh, Anna" Anh nói " Em không biết mình đáng yêu thế nào đâu. Đương nhiên đàn ông muốn em, song em không thực sự muốn họ, và bộc lộ điều đó"

Lotte thường nói với cô điều tương tự, nhưng vì vài lí do, sự phân tích của Johan còn bi đát hơn.

Anh nghe có vẻ không thể ngừng sung sướng một cách khó tin về điều này.

Một thứ khác là họ không còn là những đứa trẻ nữa, và căn hộ cô thì bé, với chỉ một cái giường cỡ lớn. Cô không có vấn đề gì khi chia sẻ chiếc giường với Johan; họ thường làm điều này trong quá khứ. Bên cạnh đó, gắn bó hay không, thật khó để cân nhắc liệu anh có phải là mối đe dọa nghiêm trọng tới cô hay ảnh hưởng đến danh tiết hiện tại khi anh thậm chí nhìn còn tốt hơn cô khi diện đồ như phụ nữ. Cô biết, đương nhiên, trang phục dạo phố hay không, anh là một người đàn ông với cơ thể khỏe mạnh, quyến rũ chín chắn, giống kiểu cô biết rằng mặt trời đương nhiên nóng bỏng. Đó là sự thật cô nhận thức được, nhưng không thực sự đắn đo tầm quan trọng vạch ra kế hoạch cho một vài thứ.

Do đó nó đã đến như một cú sốc đột ngột khi cô tỉnh giấc, đôi lần vào ban đêm, nhận ra anh ve vãn mình trong giấc ngủ, tay anh rúc xuống phía dưới áo sơ mi cô, những ngón tay trải rộng xuống vùng da bụng cô. Không ổn. Cô cựa quậy rất khẽ, cố gỡ mình ra khỏi cái ôm chặt mà không làm anh tỉnh giấc. Trong quá trình đó, cô trở nên tỉnh táo về sự hiện diện của một vật gì đó rất cứng làm cô bối rối, chĩa thẳng vào mông cô.

Và cái luồn lách của cô không giúp cải thiện vấn đề.

Cô bất động, và hi vọng nồng nhiệt rằng điều đó không phải là những gì cô đang bắt đầu nghi ngờ .

Hi vọng đó dần lụi tàn khi anh trai kéo cô gần hơn, cái nắm còn chặt hơn. Nó tiêu tan như một cái chết lãng xẹt khi anh bắt đầu, một cách buồn ngủ, chà xát về phía cô; tìm kiếm sự ma sát trong tiềm thức mà cô không có chủ tâm kết luận. Nó hoàn toàn bốc cháy khi bàn tay phía dưới áo cô bắt đầu lướt qua, mãnh liệt và chậm rãi chạy dọc theo làn da trần nhạy cảm ở bụng cô.

Anh thở dài, lẩm bẩm vài thứ nghe có vẻ đáng báo động như "em gái bé bỏng" ở một mảnh bình yên chết tiệt nào đó trong tâm trí cô, và đặt một nụ hôn lên cổ cô.

Đương nhiên, cô biết anh yêu cô, và yếu tố sinh lý hoàn toàn trái với thói thường. Nhưng vì một vài lí do, biết điều này, theo cái cách trừu tượng mơ hồ, cô đã không chuẩn bị để giải quyết cơn khủng hoảng đột xuất này . Trong mắt cô, anh trai mình, từ mọi góc nhìn, hấp dẫn sinh lý hay sự thu hút, luôn dường như đơn thuần về mặt trí tuệ, một sinh vật phảng phất vô tính dục.

Nó đơn thuần không khiến cô nảy ra ý nghĩ tình yêu anh dành cho cô có khuynh hướng quá nguyên thủy hay gợi dục hiển nhiên, điều này thật ngu ngốc đương nhiên, cân nhắc rằng dù anh có là bất cứ ai, anh cũng chỉ là đàn ông mà thôi.

Đưa ra chất kích thích phù hợp, mọi đàn ông đều trở nên dâm tà. Đó là sự thật cuộc sống.

Thực sự ngạc nhiên rằng anh phải bắt đầu xốc cô lên trong giấc ngủ mới có thể khiến cô đoán ra điều này. Thật thú vị nếu nó không đáng sợ rành rành thế này.

Sự thật còn kinh hơn nữa khi cô đã không cự tuyệt điều cô đáng lẽ nên làm.

Cô nhận ra mình phải tự thoát khỏi cái nắm chắc buồn ngủ của anh, trước khi mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.

Chậm rãi, cẩn thận, cô bắt đầu dịch chuyển lần nữa.

Sau đó anh vòng lấy cô.

Là một cú chạm rất khẽ, nhưng cô thể cô phản ứng ngay tức thì. Tim cô đập mạnh, toàn thân cô bị kích thích, núm vú căng cứng, một dòng nước ẩm ướt trào lên giữa đùi cô.

Điều này rất tệ.

Hốt hoảng, cô nhanh chóng thoát khỏi cái ôm của người đàn ông đang ngủ, không thèm quan tâm liệu cô có đánh thức anh hay không, và chuồn khỏi phòng.

Cô mất khoảng 15 phút quý báu để ngừng hoảng sợ và đủ bình tĩnh lại sau quá trình mới xảy ra. Thậm chí kéo dài lâu hơn để khiến tốc độ tim đập của cô dưới tầm kiểm soát đủ lý trí để suy nghĩ về những điều liên can đến nó. Sau 30 phút, cô nhận ra cơ thể cô vẫn bị kích động, cô biết mình đang gặp phiền phức.

Không có cách nào cô sẽ quay lại giường ngủ, khi anh vẫn còn ở đó.

5.23 sáng chủ nhật dẫu sao cũng là một thời điểm rất tốt để tỉnh giấc, cô kiên quyết dặn dò bản thân mình, và sau đó hướng về phòng bếp để pha một bình cà phê.

Không có gì phải nghi ngờ trong cô. Anh trai cô còn rắc rối hơn những gì cô chuẩn bị đối phó.

Và dù vậy anh ở đây, ra lệnh, yêu cầu cô dọn vào ở cùng anh như thể chuyến viếng thăm ngắn ngủi của mình còn chưa đủ phiền phức.

Nhìn bề ngoài, anh chẳng nhớ gì đêm hôm trước, sự thật khiến cô sâu sắc cảm tạ.

"Em rất vui vẻ khi ở đây "

"Thật ư?"

Mắt cô chạm vào mắt anh.

Cô nghĩ về lịch làm việc què quặt , ông chủ hay đòi hỏi của mình, một cuộc sống không có sự riêng tư, nỗi khó chịu liệu anh ấy có thích mình hay không nếu vậy khi nào anh sẽ tiến một bước trong mối quan hệ cô đang qua lại với Tenma, người khó khăn trong thị trấn để bắt đầu với. Cô nghĩ về sự cô đơn giằng xé cô đã cảm thấy, cô đơn trong căn hộ chính mình, những buổi tối hiếm hoi khi cô không tự giết mình trong công việc.

Và khi cô nghĩ về anh, sờ mó cô trong giấc ngủ, cái cách đáng sợ, thèm khát cơ thể cô phản ứng.

"Đúng vậy" cô quả quyết nói.

Anh im lặng, chăm chú nhìn cô. Cô khước từ cái liếc mắt từ anh.

Họ đều biết cô đang nói dối, nhưng cảm kích thay, anh quyết định từ bỏ chủ đề.

"Tại sao là Rodin? " Anh nhấn mạnh hỏi " Nó không thực sự giống em"

Cô đỏ mặt và quay đi.

"Một câu chuyện dài"

Anh hơi nghiêng đầu đi một chút, vẫn thăm dò cô.

Sau đó anh bước tới, ngồi cạnh cô trên ghế sofa , và ghim chặt cô với cái nhìn mãnh liệt buồn bã nhất.

"Chuyện gì vậy, em gái bé bỏng?"

"Không có gì!" Cô lập tức trả lời " Em chỉ không thích nói về nó. Nó thật xấu hổ"

Nó không phải những gì anh đang hỏi, nhưng cảm tạ thay anh tuân theo.

"Nó không phải là ý kiến của Lotte, phải không"

"Anh không phải hỏi nếu anh đã biết rồi" Cô nghe có vẻ gắt gỏng.

"Nó chỉ là một lời ước đoán may mắn. Lotte thế nào rồi"

"Cô ấy ổn. Cô ấy đã cưới Karl một thời gian ngắn sau khi anh...well...biến mất. Họ đang mong chờ đứa con thứ hai khoảng 6 tháng nữa"

" Thật là một tin vui" Johan nói

"Tin vui ư?"

"Đúng thế. Lotte từng thích anh"

"Đương nhiên cô ấy thích anh rồi, bọn anh đã từng là những người bạn thân nhất"

Johan nhìn có vẻ vô cùng thích thú với điều đó, nhưng anh thay đổi chủ đề.

"Nói cho anh biết về bộ sưu tập Rodin đi"

"Nụ hôn là bức tượng thứ nhất" Cô nói " và đúng vậy, là ý kiến của Lotte. Em ấy cảm thấy nó diễn tả bầu không khí gợi dục khiến toàn bộ căn phòng trông tinh tế hơn." Cô mỉm cười méo mó "Em đoán cô ấy chỉ cố gắng giúp đỡ"

Sự thật là Nina đã có trải nghiệm không đáng kể liên quan đến những thứ như tình yêu và lãng mạn. Do đó, như nhiều phụ nữ khác trong trường hợp của mình, cô quay sang người bạn thân hiểu biết hơn để xin lời tư vấn làm cách nào để thúc đẩy mối quan hệ giữa cô và Tenma.

Và bức tượng nhỏ kia chỉ là một phần trong sự thất bại đáng xấu hổ cô đặt tên là " Cơn bão Lotte"

Dù thế, về vấn đề đó, cô đã cố gắng mãnh liệt làm mọi thứ ,và ngay khi nghe lời khuyên từ Lotte ,cô có một buổi ăn tối trong ánh nến lung linh với Tenma, mặc một bộ váy màu rượu đỏ, hở vai thứ khiến cô hồi tưởng lại bộ trang phục tím quá hở hang ,lộ liễu không thoải mái cô đã mặc khi giả trang là gái điếm ở Candy. Nó không cải thiện vấn đề khi họ nói chuyện, đôi mắt anh chắc hẳn sẽ mất tập trung vào khe ngực của cô, rồi sau đó tội lỗi ngoảnh mặt đi.

Vượt xa sự bỏ bùa bởi chính bản thân, anh có vẻ bồn chồn hơn cả con mèo trên gạch nóng, và khó khăn nhìn về phía cô.

Cô không trách anh; cô hoàn toàn cảm thấy thoải mái với tình huống này.

Buổi tối đó, nói giảm tới mức tối thiểu, nó kì cục.

Và bức tượng là thứ cuối cùng để cô bám víu. Anh nhìn nó chằm chằm như thể nó là con quái vật vừa tái sinh, và sau đó, không một lời nào có thể đánh giá điều gì xảy ra tiếp theo...

Người đàn ông chạy như bay khỏi căn hộ cô.

Theo đúng nghĩa đen.

Trong toàn bộ những năm cô biết anh, bao gồm cả những tháng dài chạy trốn khỏi cơ quan pháp luật, cô không biết anh có thể chạy rất nhanh như thế.

Ai đó hầu như sẽ nghĩ rằng vài tên điên loạn thần kinh khát máu , tàn nhẫn nào đó khiến anh vô cùng sợ hãi.

Đến cuối cùng điều đó cũng có thể bắt đầu hiểu được.

"Johan" Cô nghiến răng nói.

"Gì vậy, em gái yêu quý?"

"Anh đã nói gì với Tenma?"

"Sao anh có thể? Bác sĩ yêu dấu của chúng ta là một người đàn ông tử tế, biết điều. Anh vô cùng ngưỡng mộ ông ấy"

Dịch nghĩa; Tenma là một tên lang thang với tội lỗi chất chồng, và rất dễ để thao túng.

Trái tim Nina chùng xuống.

"Nói sự thật, anh hai"

"Anh rủ ông ấy ăn trưa, và bọn anh nói chuyện"

"Và cái gì" cô mất kiên nhẫn hỏi " bọn anh nói cái gì?"

"Không có gì nhiều nhặn, chỉ vài khái niệm tâm lí học cơ bản"

"Gì cơ?"

"Anh quên chi tiết rồi" anh tiếp tục "nhưng anh chắc chắn bọn anh đã nói một chút về Lolita complexe " ( Một hội chứng giống như bị thu hút bởi những cô gái trẻ dưới tuổi vị thành niên, kiểu nói lóng của người Nhật Bản , vấn đề này mà cũng liên tưởng ra được phải nói là bó tay bạn Johan nhà mềnh, biến thái quá mức >.<)

Nina kinh hoàng, và sau đó cảm thấy bị xúc phạm sâu sắc.

"Em không phải là trẻ con!"

"Em mới 10 tuổi khi gặp ông ấy" Anh nói tỉnh bơ " Anh nhớ bọn anh cũng nói về điều gì thiết lập cách cư xử không phù hợp về bộ phận những người đàn ông lớn tuổi liên quan. Thật tốt khi biết ông ấy cũng đồng ý với anh"

Nina nghiến chặt răng.

Điều đó lí giải tại sao anh ấy chưa bao giờ gọi lại.

Suốt 3 năm, tất cả những gì cô có là bưu thiếp và email thi thoảng.

"Em thực sự nên nghĩ về việc dọn đến Munich với anh. Anh chắc chắn em sẽ thích căn phòng anh chuẩn bị cho em"

Hoàn toàn không có nghi ngờ gì về nó nữa. Nina nghĩ. Khi anh không bận rộn như một kẻ giết người bí ẩn ,đáng sợ, anh trai cô tuyệt đối là một sinh vật khó chịu, cứng đầu , im lặng chịu đựng nhất từng dạo bước trên hành tinh này.

Cô đóng sầm chiếc laptop lại, đứng dậy và giận dữ đối diện với anh.

"Johan, tại sao anh lại làm điều như thế với em?" cô trừng mắt " Anh đã bao giờ nghĩ rằng em có cuộc sống của riêng mình? Rằng có thể em muốn có một mối quan hệ bình thường, vững chắc với một người đàn ông như bao người khác? Em muốn có gia đình! Thật tốt khi có con theo một vài khía cạnh nào đó!"

Anh trai cô không hề lúng túng trước cơn bột phát của cô.

"Vậy tại sao em không có chúng?" Anh tò mò hỏi.

"Cái gì?"

"Em có đến 3 năm, Anna" Anh tiếp tục " Có 14 người đàn ông khác nhau hiện tại đang thích em. 6 người bọn họ giả vờ là bạn của em. 4 người cố thúc hết can đảm để mời em ra ngoài, và đã bị từ chối. Một người cầu hôn em trực tiếp...anh khen ngợi sự dũng cảm của anh ta . 3 người thay đổi phương thức lén theo đuổi em. Thậm chí có một kẻ mãnh liệt đủ để đột nhập vào phòng em để ăn trộm quần lót. Buồn thay, anh ta đã không sống đủ lâu để sử dụng nó cho bất kì mục đích nào" Nụ cười của Johan nhe ra hệt như cá mập, và ngắn gọn. "Em nói em muốn có một mối quan hệ; một mái nhà, em muốn có chồng và con cái. Những người đàn ông đó sẵn sàng giết chính mình để có cơ hội đưa những thứ này cho em. Anh thường xuyên băn khoăn; tại sao em thậm chí không thèm để một trong số họ thử?"

Sự thật anh còn biết nhiều hơn những gì cô biết về cuộc sống riêng tư của chính mình không còn làm cô ngạc nhiên nữa. Cô sẽ không để nó khiến cô xao nhãng.

"Em không muốn 14 người đàn ông, Johan" Cô nói như rít qua răng " Em muốn Tenma, anh biết không, người anh sợ 3 năm trước"

"Tenma quá già so với em" Anh nói bình tĩnh nói thẳng làm cô điên tiết " Nó không nhất thiết thành vấn đề, nhưng ông ta cũng ngẫu nhiên kết hôn với công việc của mình rồi. Em biết mà. Em tiếp tục dính chặt lấy hình ảnh ấy bởi vì em nghĩ nó an toàn. Em nghĩ ông ấy vô năng. Em muốn ông ta bởi vì, một phần bản thân em muốn che giấu thế giới, em hoàn toàn bị thuyết phục rằng em sẽ không bao giờ có ông ấy. Anh thường nghĩ điều đó thật đáng buồn, em gái nhỏ à, em không thể nhận ra ông ta yêu em nhường nào"

Nina bất động.

"Anh ấy...yêu em?"

"Đương nhiên rồi. Tenma muốn có em .Ông ta muốn em vô cùng. Em đáng lẽ nên nhìn thấy cách khuôn mặt say mèm của ông ta khi bọn anh nói về em. Anh gần như cảm thấy tiếc cho ông ta. Nhưng không có cách nào anh có thể để cô em gái bé bỏng quý giá của mình quấn lấy người đàn ông chỉ có trong tưởng tượng rằng cô ấy yêu ông ta. Em biết không, em quá độc ác với ông, Anna, ẩn nấp sau lưng ông ta, sử dụng hình ảnh ông ấy làm lá chắn cho bản thân mình khỏi những gã đàn ông khác như thế, khi ông thậm chí có thể nhận ra em không thực sự muốn ông ta"

Nina đánh anh. Thật mạnh.

"Sao anh dám?"

Vết đỏ bàn tay cô in hằn chói lọi trên làn da trắng nhợt má anh.

Cô quá giận dữ, toàn thân cô rung lên.

Một phần bản thân cố gắng tự nhủ bản thân cô, một cách lo lắng, rằng cô chỉ đánh một tên sát nhân hàng loạt.

Cô không quan tâm.

"Thế là quá nhiều, anh lớn à, thậm chí với anh!" cô điên tiết "Anh không thể mong đợi để biết em đang cảm thấy thế nào!"

Một hồi im lặng rất lâu. Khá ngạc nhiên với cô, anh là người đầu tiên phá vỡ nó.

"Em đã đúng, em gái nhỏ " Giọng anh nhẹ nhàng " Như em nói, anh không biết bất cứ thứ gì về tình yêu. Anh chỉ biết những gì em đã dạy anh" Anh nhìn thẳng vào cô " Anh biết khi em nhìn vào người đàn ông yêu em, anh ta không thể rời mắt khỏi em. Bất kể anh ta nghĩ anh ta có mạnh mẽ thế nào, trái ngược với em, anh ta hoàn toàn bất lực. Anh ta sẽ làm bất cứ thứ gì em muốn bất chấp nó tổn thương anh ấy thế nào. Anh ta sẽ chịu đựng đến chết nếu anh ta biết cái chết của mình sẽ khiến em hạnh phúc"

Nina lùi lại, cơ thể chấn động.

"Đó là một điều khủng khiếp, Anna, em không nghĩ thế sao?" giọng anh thậm chí êm dịu hơn " Anh thường nghĩ, khi anh xa nhà, về mẹ...và người đàn ông đó. Anh ghét ông ta, em biết không, cũng nhiều như bà ấy. Anh nghĩ anh thừa hưởng nó từ bà...khả năng căm ghét quá mãnh liệt. Anh nhớ bà ấy cảm thấy thực sự căm ghét như thế nào, sâu nặng ra sao. Ông ta cũng cảm thấy nó. Ông biết bà ghét ông nhiều bao nhiêu. Nhưng ông yêu bà. Ông không thể ngừng yêu bà. Ông đã bỏ công việc cả đời, tàn sát đồng nghiệp, mối quan hệ xã hội, và thậm chí bạn ông ta, vì lợi ích của bà, thậm chí dù ông biết bà sẽ không bao giờ yêu ông...hay tha thứ những gì ông đã làm với bà. Thảm thương thay, đúng không?"

Nina rõ ràng còn ngây thơ về nhiều thứ, nhưng cô có thể phát hiện ra lời ám chỉ bóng gió pha lẫn nhạo báng trong giọng anh.

Màn đẫm máu ở Ruhenhiem, cuộc tàn sát ở lâu đài hoa hồng đỏ....

Với anh, những sự kiện này diễn ra song song cùng lúc.

"Em cũng có nó, em biết không" Anh tiếp tục " quyền năng mẹ có" Johan mỉm cười " Không buồn cười sao khi cuộc đời tự nó tái diễn? Thậm chí đứa con của ông ta cũng chỉ bất hạnh trong tình yêu với em"

"Mr Lipsky ư?"

"Một trong những người được cho là bạn của em. Em sống với người đàn ông đó ba tháng. Con rối nổi tiếng nhất của ông ta la bản sao của em. Nó khiến anh mù mờ nhận ra rằng em không phát hiện ra. Nhưng đó chỉ là vấn đề phụ. Anh có thể không biết gì về yêu, nhưng anh biết em. Anh biết năng lực của em hữu dụng thế nào. Thật quá tệ khi em không khuyến khích đàn ông. Tệ hơn..tệ hơn rất nhiều, khi em nhìn họ với đôi mắt ấy...đôi mắt của một người phụ nữ đích thực trong em ,người em luôn che giấu."

Lời của Johan làm cô sợ. Cô biết mọi thứ đang đi đến nơi nào, và cô không thích nó.

"Anh đã nhìn thấy đôi mắt đó, Anna. Anh biết chúng có uy lực . Nếu em thực sự muốn Tenma, em sẽ ở với ông ta ngay bây giờ. Ông ta sẽ cảm thấy tội lỗi, đương nhiên, nhưng tội lỗi sẽ không đủ mạnh để ông ấy tách rời bản thân ra khỏi em. Em yêu ông ta, không nghi ngờ gì, nhưng tình yêu của em là tình yêu của một người con. Ông yêu em như một người đàn ông. Ông muốn tình yêu của một người phụ nữ, không phải là sự ngưỡng mộ trẻ thơ. Em đã hoàn toàn xây dựng rào cản tách ông ấy ra. Anh chỉ mất vài lời để thuyết phục ông ta rằng sự khao khát của ông dành cho em là ngoan cố và không thể tha thứ được. Anh không xua đuổi ông ấy. Em mới là người làm điều đó"

"Không..." cô nói "Anh sai rồi"

"Thật ư?" Cái nhìn của anh như bóp nghẹt lấy cô, đôi mắt như thách thức " Hãy thành thật với chính mình ,em gái nhỏ. Em đã từng bao giờ, bất cứ điểm nào trong mối quan hệ, thực sự muốn ông ấy động vào em? Em đã từng nhìn vào đôi mắt ông và tưởng tượng như thể ông ta là một cái gì đó? Liệu có khi nào ông ấy nhìn em với cơn đói cồn cào trong đôi mắt, nó khiến em kích động chưa? Nó có khiến em muốn ông ấy ở trong em không? Em thậm chí có để ý không? Hay em chỉ liều mạng làm bất cứ thứ gì để giữ ông ta bên cạnh mình?"

Lần này , cô là người bất lực nhìn xuống.

Một cách tàn nhẫn ,anh đợi cô câu trả lời. Anh quan sát đôi bàn tay cô nắm chặt thành nắm đấm, chăm chú vào hơi thở dồn dập của cô khi đang cố ngăn chặn dòng nước mắt.

"Em căm ghét anh vô cùng đôi lúc" Cô lầm bầm dưới hơi thở.

Anh không trả lời ngay lập tức. Cô ngước nhìn. Anh theo dõi cô, nheo mắt lại theo cái cách cô nhận ra rõ rành. Hệt như cách anh nhìn cô , 3 năm trước, trước khi anh quay lưng với cô và bước đi, để lại cô khuỵu xuống, chĩa súng vào chính đầu mình.

"Anh hai à..."

"Anh hiểu. Anh không thể giả vờ không đáng bị như vậy" Anh nói, giọng nhẹ nhàng " Căm ghét là tự nhiên. Anh đã ghét em một thời gian rất lâu" Anh mỉm cười " Chúng ta gặp nhau, em và anh, trước Ruhenheim. Anh cuối cùng cũng ở bên em. Anh có thể chết vì hạnh phúc. Anh đã không nhận ra em đã rời xa anh như thế nào. Em không thể nhìn thấy những gì anh đã nhìn. Em không hiểu chút nào. Thâm chí em, cũng chỉ có thể nhìn thấy quái vật, như bao người khác"

Thật ngạc nhiên, cô nghĩ, sao anh có thể kiềm chế giọng mình như bình thường, và xa lạ như vậy, như thể anh không phải đang nói về bản thân chút nào.

Johan có xu hướng giữ mình cách xa khỏi những gì khiến anh tổn thương. Nó lí giải tại sao anh có thể tổn thương người khác, và giết họ tuyệt đối không thương xót hay hối hận. Anh không cảm thấy bản thể của mình để bắt đầu.

Nhưng anh không thể giấu nỗi đau từ cô. Nó bộc lộ trong tiềm thức cách cơ thể anh tự co lại một chút , cái cách cánh tay anh run rẩy quấn quanh ngực, cách tay anh nắm chặt dữ dội vào vết thương không có ở đây phía trên cánh tay phải, ôm lấy những vết thương trên cánh tay cô như thể nó không phải của chính anh.

Vết thương là của cô, nỗi đau là của anh.

Đó là Johan, anh trai cô.

Anh biến thái, bệnh hoạn, quá quen với nỗi đau chính mình rằng anh đã tê liệt bản thân với nó, quá quen gánh vác giùm cô nỗi đau khiến anh không nhận ra rằng nó không thuộc về anh. Trong tâm trí anh, hai người bọn họ giống nhau .Cô là một phần của anh ,anh không thể sống mà không có nó.

Điều đó lí giải tại sao, khi cô từ chối anh, anh đã tự quyết định chết đi.

Và nhìn vào hiện tại, 3 năm sau, những vết thương vẫn tiếp tục chảy máu.

Dòng nước mắt cô tranh đấu đột ngột rơi xuống.

Trái tim mềm yếu của mình, cô biết , chắc chắn sẽ chết cùng cô.

Một cách bốc đồng, cô tiến lại gần hơn. Cô vòng cánh tay quanh anh.

Tay anh ôm chặt lấy cô. Cái ôm chắc như đinh.

Toàn thân anh run rẩy.

Kì lạ thay, tuy nhiên, giọng anh vẫn duy trì bình tĩnh. Anh nói ra những lời tiếp theo rất dịu dáng vào tai cô, khiến cô rùng mình.

"Em nói về căm ghét, em gái nhỏ; em thậm chí có biết những từ đó có nghĩa gì không? Anh đã vô cùng ghét em đến nỗi mong em chết đi. Em có khẩu súng trong đầu và anh hi vọng em sẽ nổ súng. Anh sẽ tự mình giết em, Anh muốn vậy, nhưng tay anh không thể cử động. Anh thậm chí không thể đứng đó quan sát em. Anh yếu đuối theo cách anh cho là vậy, nhưng nó không thay đổi sự thật anh đã ghét em"

Kì lạ làm sao, cô bất chợt suy nghĩ. Anh nói nghe sao rất vô cảm; nói chuyện quá bình thường về việc ghét cô, dù vậy anh chặt chẽ lấy giữ cơ thể cô về phía mình, nắm lấy cô với tất cả sự mãnh liệt của một đứa trẻ con điên cuồng, run lên trong cơn thèm thuồng của một người tình đang đói khổ cùng cực.

Nó gần như thể anh đã muốn ,theo đúng nghĩa đen, hấp thụ cơ thể cô hòa vào anh; nuốt chửng toàn bộ cô, như con quái vật trong truyện cổ tích, do đó cô sẽ luôn ở đó, bên trong anh, không thể chạy trốn hay bỏ đi.

"Em nên rất cẩn thận khi trao đổi với monster"

Anh hai....

"Chúng luôn luôn thèm thuồng, đói khát. Chúng muốn mọi thứ và không thể thỏa mãn"

Thậm chí khi 10 tuổi, anh đã cảnh báo cô.

Nhưng cô không cố đẩy đi. Cũng vô dụng thôi. Anh quá khỏe so với cô.

Bên cạnh đó, thậm chí nếu cô có thể, một phần trong cô không muốn vậy.

Quái vật trong cô là thứ không biết xấu hổ, phóng đãng ,nghèo túng, như con quái vật đang điều khiển anh trai cô, không mong muốn gì hơn là bị lôi kéo bởi anh.

Hấp thụ em, nếu nó dập tắt cơn điên cuồng trong anh. Ăn em, nếu nó thỏa mãn cơn đói. Nhai em ngấu nghiến nếu nó chế ngự sự mất trí. Nuốt chửng em, nếu nó khiến anh toại nguyện.

chóp chép ,chóp chép ,răng rắc, răng rắc, lạo xạo, lạo xạo, ừng ực,ực.

Anh là em . Em là anh.

Hoảng sợ, cô nắm chặt áo anh, cố không kinh hãi, không hét lên.

Nhưng cô không có lí do phải sợ.

Con quái vật không cố tiến nhanh, để thỏa mãn cơn đói thậm chí cô có thể cảm thấy. Cơn đói cồn cào, nhưng anh không chấp nhận lời mời từ phần phóng đãng trong cô yêu cầu thỏa mãn nó.

Anh trai cô đơn thuần chỉ giữ lấy cô.

Nó chỉ là một cái ôm, vài thứ mà cả hai người bọn họ đều mãnh liệt cần,

Nhưng cô cảm thấy nó còn hơn thế.

Một chút nhấm nháp từ quái vật, hơn là một cú ngoạm đầy đủ.

"Yêu chẳng có ý nghĩa gì" Anh tiếp tục nói khẽ " Ghét chẳng có nghĩa gì. Đến cuối cùng, chúng chỉ là những cảm xúc, những cơn đói không bao giờ có thể thực sự lấp đầy. Chúng không thay đổi sự thật" tay anh vươn tới cổ cô, kéo cô lại như không thể gần hơn " Không có em anh không thể trọn vẹn, điều này sẽ không thay đổi, dù anh ghét em đi chăng nữa. Nó cũng tương tự giống em, phải không? Vì thế em đã xây dựng những rào cản; em tránh xa đàn ông bởi vì em biết họ không thể thỏa mãn em, cách mà những người phụ nữ không thể thích hợp với anh. Em nói em hạnh phúc, nhưng em biết mình không hề. Em nói em cần một mái nhà, một gia đình. Anh là nhà của em. Anh luôn như vậy, cũng giống như em luôn là nhà của anh."

Điều này đang trở nên nguy hiểm. Johan đang hạ cô xuống mặt đất đầy dối trá, đưa ra những ý kiến cô không sẵn sàng để đối phó.

Hấp thụ em, ăn em, nhai em, thưởng thức em, quái vật yêu dấu của em. Đáp ứng cơn đói của anh và thỏa mãn anh.

"Anh là anh trai em, Johan" Cô nói khẽ, nhưng quả quyết " Anh không thể nhiều hơn thế"

Johan đứng bất động.

Cái nắm chặt buông lỏng và cô đẩy ra.

Anh ngoảnh mặt đi, tự đấm mình khiến một phần gương mặt bị che khuất.

Cô vươn tay với lấy quai hàm anh, buộc anh nhìn thẳng cô.

"Anh hai à, em yêu anh. Em sẽ luôn yêu anh. Bất kể em có kết thúc với người nào, điều này sẽ không thay đổi. Nhưng anh là anh trai em; em không thể nhìn anh như bất kì thứ nào khác nữa"

Dối trá!

Cô nhắm mắt.

"Anh phải tiến hành nhanh lên, anh hai à"

"Anh không thể yêu bất cứ người phụ nữ nào ngoài em"

Cô thở sâu một cái, và thở ra. Cô phải bình tĩnh. Cô có thể lạnh lùng và logic về điều này, với một nỗ lực nhỏ. Không có cách nào cô sẽ để anh thao túng cô. Không phải khi cô biết rằng, tỉnh táo hay không, đó là điều anh đang cố làm.

Cô sẽ không chịu thua con quái vật trong cô, không thể nhượng bộ anh nữa.

"Vậy anh đang nói gì cơ, anh hai?" Cô hỏi " Anh muốn điều gì từ em?"

"Mọi thứ em sẵn sàng cho đi"

"Mọi thứ có ý nghĩa chính xác là gì?"

"Bất cứ thứ gì em quyết định"

Một cài thứ trong giọng nói của anh, lời nói cuối cùng không thể lay chuyển được khiến máu trong người cô lạnh lẽo chạy quanh.

Cô nghĩ về đại tướng Wolfe khi ông ở khoảnh khắc cuối đời. Ông đã chết ,người đàn ông khiếp sợ, hoàn toàn cô đơn trong phòng bệnh viện, bởi tất cả người ông yêu thương, bạn bè, gia đình, người vợ , những đứa con, họ hàng ruột thịt, đã bị giết bởi anh trai cô.

Và Johan đã biệt lập cô theo cách trước đó, nhiều lần. Anh đã giết mọi người quanh cô đến khi cô không có ai ngoài anh.

Cô đủ khôn ngoan để nhận ra mối đe dọa khi cô nghe lời một người.

Sự thật cô đã tha thứ cho anh, và anh đã chấp nhận sự tha thứ của cô. Nhưng Johan vẫn là một người đàn ông rất nguy hiểm.

Theo cách thông thường, anh đặt khẩu súng vào tay cô. Tùy cô quyết định anh sẽ đóng vai trò gì .Anh có thể là anh trai, người bạn, hay thậm chí người yêu cô. Anh sẽ là một phần trong đời cô, hoặc hoàn toàn hủy hoại nó. Chỉ có một điều chắc chắn; bất chấp cô lựa chọn điều gì, Johan sẽ không lờ nó đi.

Cô nghĩ về Dieter và bác sĩ Reichwien, Karl cùng Lotte, bác sĩ Gillen, về những người là bạn cô, gia đình mới của cô. Johan đã thề không bao giờ giết Tenma, nhưng không có nghĩa là những người khác an toàn.

Quá nhiều người để không bị thao túng...

Do đó, cô đã chọn tha thứ cho anh, phải vậy không?

Và cô thực sự muốn giúp anh. Cô không thể làm bằng cách bỏ chạy.

Giờ tướng quân Wolfe đã chết, cô là người còn sống người hiểu Johan nhất. Nếu bất cứ ai có một cơ hội nhỏ nhất chạm tới anh, cô chính là người đó.

Johan là trách nhiệm của cô. Nhưng nó không chỉ là nghĩa vụ.

Cô yêu anh.

Chỉ đơn giản thế thôi.

Bất kể tội lỗi của anh có khổng lồ thế nào, anh là anh trai cô. Bất kể bao nhiêu người anh giết, và bao nhiêu máu đỏ trên tay anh, cô sẽ không tránh né anh.

Cô đã lập một lời hứa, đứng dưới mưa ở Kinderheim.

"Em tha thứ cho anh. Thậm chí nếu chỉ còn hai người trên thế giới, em sẽ tha thứ cho anh"

"Anh muốn em làm gì?" cô hỏi.

"Đến Munich với anh" Anh nói " Nếu em thích, em có thể thậm chí sắp xếp đến Pháp và thăm mẹ cùng nhau"

Nina muốn giúp Johan, cô thực sự muốn. Cô đã tha thứ cho anh, thực sự.

Nhưng tha thứ là một chuyện. Sống với anh là chuyện hoàn toàn khác.

Hấp thụ em, ăn em, nhai em ngấu nghiến.

Cô biết sự yếu đuối của mình quá rõ. Cô không còn là đứa trẻ đãng trí cô đã từng.

Và anh trai cô không bao giờ là người bắt đầu. Nhưng làm thế quái nào cô phải giải thích điều này với anh?

Chắc hẳn phải có vài cách để khiến đàn ông hiểu ra lý do.

"Johan, tại sao anh thậm chí có căn hộ ở Munich?" Cô hỏi " Không phải anh nên tránh cơ quan chính quyền sao?"

"Nó là một tòa nhà cao tầng"

"Thế còn tệ hơn"

Anh chỉ cười.

Nina thở dài chán nản. Cô thực sự có công việc gánh đỡ giùm cô.

Mình sẽ logic về điều này. Cô tự nhủ bản thân.

"Em không thể chỉ bỏ việc của mình, Johan"

"Tại sao không? Ông chủ em không có phản đối gì khi anh nói chuyện với ông ta vào thứ 6"

Máu Nina lạnh lẽo chảy.

"Anh nói chuyện với ông chủ em sao?"

"Anh thích bộ sưu tập Rodin của em.Anh nghĩ anh cũng sẽ bắt đầu một cái ,cho phòng anh ở Munich"

"Anh đã nói gì với sếp?"

"Anh nói anh muốn duy trì một vài dịch vụ cho công ty ông ta"

"Và anh nói với ông ta anh phải có em"

"Anh không có. Ông ta yêu cầu anh...đến cuối cùng. Em nên kiểm tra email mình thường xuyên hơn"

"Em chỉ vừa mới làm"

"Không phải thư cá nhân, em yêu, là thư văn phòng"

Cô nhăn nhó. Thật hiếm khi cô nhận được mail văn phòng vào cuối tuần, trừ phi có chuyện gì khẩn cấp. Cô thường xuyên kiểm tra đề phòng trường hợp này. Tuy nhiên, tuần này quá nhiều thứ không bình thường, cô đã không vòng lại để làm điều đó.

Tim cô chùng xuống, cô quay lại ghế ngồi, và bật laptop lên.

Nó ở đây, màu trắng và đen.

Là một lá thư văn phòng, đóng dấu khẩn cấp, thông báo ngắn gọn rằng vài dịch vụ công ty họ đã được cầm cố bởi người tên Erich Vogel, nhà kinh doanh, cư ngụ ở Munich .Cô đã được ấn đinh làm việc lâu dài với anh ta, hiệu nghiệm ngay lập tức. Thư kí khách hàng, Georg Huber, sẽ liên lạc với cô sớm về chi tiết hành trình chuyến đi và chỗ ở.

Câu hỏi là không cần thiết, nhưng cô phải hỏi.

"Anh là Erich Vogel?"

Anh gật đầu lịch sự "Tùy thuộc vào em"

Cô nhắm mắt, thở một hơi dài, chấn tĩnh.

Anh trai cô bây giờ, chính thức, là sếp của cô.

Anna là người thực tế. Dẹp cảm xúc sang một bên, cô biết cô đã bị đánh bại. Johan đã thành công khi dồn cô vào đường cùng. Cô không kựa chọn thực sự nhưng làm điều anh muốn. Quả thực, nếu tình huống bình thường, cô sẽ không từ chối. Anh là gia đình ,anh cần cô, cô đã tha thứ cho anh, và cô muốn làm gì đó có thể giúp anh.

Nhưng tình hình không hề bình thường. Không bình thường cho cặp song sinh cảm thấy hấp dẫn nhau về mặt sinh lí, trong cùng một căn nhà, có thể chia nhau một căn phòng trong đêm, mà không xảy ra chuyện gì đáng tiếc.

Cô đã hối hận đủ rồi.

Cô phải tìm cách để dừng lại. Đương nhiên , logic không hoạt động.

"Anh không thể sà vào căn hộ của em và quản lý cuộc đời em như thế này!"

Anh cười dịu dàng với cô.

Nụ cười bình thản, và hoàn toàn không xấu hổ chút nào. Hệt như cách anh đã cười với Junker ngay sau khi bắn 3 viên đạn vào đầu hắn ta, cùng một kiểu khi anh cười với Karl lúc trơ tráo thừa nhận bức thư gửi đến từ Red Sophie ,một trong những gái điếm thành công...và nổi tiếng xấu xa nhất trong đất nước.

Nina, không may mắn thay, rất quen thuộc với nụ cười đó. Ý nghĩa của nó khá đơn giản.

Tôi muốn làm điều đó, sao lại không chứ?

Hay đặc biệt hơn; Tôi hiểu hoàn toàn ý kiến của bạn. Tôi thực sự hiểu tất. Tôi chỉ không nghĩ nó có giá trị. Thực tế, nó làm tôi thấy thú vị.

"Anh biết em sẽ cần một khoảng thời gian để suy nghĩ về điều này." anh nói, như thể cô là người không hiểu chuyện. "Do đó chúng ta sẽ không nói về nó bây giờ. Mặc dù..."

Anh đột nhiên ngừng lại, do dự. Cô ngạc nhiên nhìn anh. Johan chưa bao giờ biểu hiện bất kì hình thức không chắc chắn nào,không thể nếu anh có khả năng làm điều đó.Đặc biệt khi anh rõ ràng đã thắng...

Tuy thế anh ở đây, bứt rứt không yên, và từ chối nhìn vào mắt cô.

Và đợi xem ,anh ấy có thực sự vừa mới đỏ mặt không nhỉ?

"...em có lẽ nên biết em có một phòng riêng. Anh sẽ không chia phòng mình trừ phi em muốn"

Mặt cô còn còn đỏ hơn cả anh trước đó.

"Anh tỉnh táo đấy chứ?"

"Không!" anh vội vàng chống chế "Ít nhất, không có gì đến khi em đẩy ra. Anh xin lỗi anh đã khiến em không thoải mái. Anh thực sự đấy, nhưng anh không thể ngừng mơ về em"

Cô nhắm mắt và thở dài nặng nề.

Thực sự, điều này là quá nhiều.

"Nó không diễn ra thường xuyên như vậy, anh thề."

Cô ngờ vực nhìn anh .

"Okay, well, có lẽ như vậy. Nhưng nó sẽ không là vấn đề, anh hứa. Đối với anh, có em bên cạnh còn quan trọng hơn."

Về vấn đề này, Nina đã quyết định.

Kết thúc là họ sẽ sống cùng nhau; cô đơn thuần không còn lựa chọn nào trong chuyện này. Nhưng cô sẽ là đồ đần nếu không đặt ra vài luật lệ phân chia trước tiên.

"Giả sử, một lúc nào đó, em nói yes. Anh sẽ làm gì, anh trai?"

Anh rõ ràng nhận ra câu hỏi của cô có ý gì. Nếu không anh sẽ không phải là Johan.

Không nói một lời, anh ôm lấy cô vào vòng tay.

Cô phải cố đấu tranh để không mỉm cười. Đây là vấn đề rất nghiêm túc.

"Nếu em gặp và yêu một ai đó thì sao? Anh sẽ để em đi chứ? Nếu em có con với người đàn ông em yêu, anh sẽ làm gì?"

"Chúng ta giống nhau. Con em cũng sẽ là của anh, anh không bao giờ tổn thương chúng." Anh nhe răng cười "Bên cạnh đó, anh thích trẻ con"

Vì một vài lí do, xuất phát từ Johan, nó nghe có vẻ không ổn.

"Anh sẽ không dạy con em nhảy lầu từ mái nhà người khác chứ, Johan"

"Anh sẽ không dạy con chúng ta nhảy lầu"

"Con em, Johan, của em. Em sẽ có chồng, và chúng ta sẽ có những đứa bé, và anh sẽ là một ông chú hơi hơi điên rồ. Anh sẽ tìm vài người phụ nữ khác và sinh ra anh em họ cho chúng để chơi cùng nhau. Và anh không được phép tẩy não chúng ,hay tổn thương chúng bất cứ cách nào"

"Anh sẽ phải ủng hộ chồng em trước"

Cô nheo mắt.

"Anh sẽ không cố ngầm phá hoại những nỗ lực của em khi gặp gỡ đàn ông chứ"

"Chỉ khi nếu anh nghĩ họ đáng như vậy"

"Và anh sẽ tự tìm cho mình một nguòi bạn gái"

"Cứ để mọi việc tự nhiên khi chúng ta tới đó"

"Em nghiêm túc đó"

"Anh cũng thế"

"Làm ơn đừng khó chịu được không"

"Anh yêu em"

Thỏa mãn cơn đói của tôi

"Em là em gái anh"

"Vậy thì sao?"

Cô thở sâu và kiên nhẫn cầu nguyện.

Không có cách nào để tranh luận công khai quan điểm đạo đức đúng đắn với kẻ loạn nhân cách. Thật đen đủi anh trai cô còn là trường hợp không bình thường thường hơn cả những kẻ bất bình nhất.

Đã quá khó khăn khi cô phải tranh đấu với bản thân.

"Anh phải cố ngừng tổn thương mọi người, Johan, và để làm điều này, anh sẽ đồng ý với một vài loại điều trị."

"Nghe có vẻ buồn cười đấy"

"Và anh không được phép lộn xộn vào bộ não người điều trị cho anh"

"Em thật đúng là người phụ nữ đòi hỏi mà "

"Ý em là. Em sẽ không đi đâu với anh trừ khi anh nghiêm túc nhận sự giúp đỡ. Em không thể tha thứ cho tên giết người mất trí. Em không quan tâm liệu anh là anh trai em hay không. Nếu anh không được gúp đỡ, sau đó anh có thể cũng sẽ bắn em ngay bây giờ, bởi không có cách nào em sẽ đi Munich với anh"

Cô hoàn toàn nghiêm túc bây giờ, Johan rõ rangd nhận ra điều này.

Anh nhìn cô u ám.

"Nếu anh thực hiện lời hứa này, Anna, em sẽ hứa, đáp trả lại, rằng em sẽ không chạy trốn khỏi anh?"

Và nó đây. Cơ hội cô đã hi vọng. Ở cạnh anh không phải là cái giá tuyệt vời để đổi lấy cơ hội này. Họ đã sống sót cùng nhau sau những cơn ác mộng trong quá khứ; điều này thực sự không khác biệt.

"Em biết em có lẽ sẽ hối hận với quyết định này nhiều lần. Nhưng chừng nào anh thành thật cố hết sức để trở nên tốt hơn, em sẽ không rời khỏi anh đến khi anh làm."

Johan mỉm cười. Một nụ cười hạnh phúc chân thành. Thật giật mình khiến anh trẻ hơn bao nhiêu, gần như giống với cậu bé nhỏ ngày nào.

"Nhưng anh phải cho em một khoảng thời gian" Cô tiếp tục "Em cần phải chào tạm biệt một cách hợp lý với tất cả bạn bè em, để họ không lo lắng"

"Đến Munich khi em sẵn sàng." Anh nói "Anh sẽ đợi em"

... ......

Đến cuối cùng, cô mất gần 3 tuần để chuẩn bị.

Bác sĩ Richwien không vui với quyết định của cô và không hề che giấu nỗi lo lắng. Karl và Lotte đều kết luận cô bị điên, và làm mọi thứ trong quyền hạn của mình để ngăn cản cô. Mặt khác, bác sĩ Gillen không giấu nổi sự thích thú với toàn bộ chuyện này. Với anh, Johan là một chủ đề thú vị, người đáng đào sâu nghiên cứu.

"Tôi sẽ rất hân hạnh để biết anh ta tiến bộ như thế nào" Anh nói "Nếu em cần bất cứ sự giúp đỡ nào từ tôi, hãy để tôi biết. Tôi sẽ không nói gì với cảnh sát hay nhấn mạnh rằng em không cần tôi"

Dieter chuyển thành người hiểu quyết định của cô nhất. Cậu bé là người sống sót, một phạm vi nhỏ hơn, cùng một loại ác mộng mà Johan từng đối mặt.

"Chị quá dịu dàng" Cậu cảnh báo cô " Nhưng em đoán một điều chị có thể làm. Anh ấy có thể khá hơn nếu có chị"

Một người còn lại là Tenma.

Đêm trước hôm chuyến bay, sau khi tất cả mọi thứ đã được đóng gói, cô ngồi bên máy tính, và soạn một bức email ngắn gọn, đơn giản;

"...Em đã quyết định với anh trai bây giờ, bởi anh ấy cần em. Em sẽ ổn. Chúng ta hiện tại sẽ ổn thôi, bởi vì có anh. Cảm ơn anh rất nhiều vì đã cứu mạng anh ấy, và tìm mẹ cho em. Anh đã gửi cho bọn em tất cả cơ hội để trở thành một gia đình thực sự. Em sẽ làm hết sức để chắc chắn rằng cơ hội này sẽ không bị lãng phí.

Em yêu anh; em nghĩ có lẽ em sẽ luôn thế. Nhưng em có bệnh nhân của mình, người thực sự cần em, giống như gia đình em cần em hiện tại. Hãy để chúng ta làm những điều tốt nhất cho họ.

Em hi vọng chúng ta sẽ có cơ hội lại gặp nhau sớm. Có rất nhiều thứ em muốn nói với anh.

Yêu anh

Nina.

... ........

Đó là một ngày trời lạnh lẽo, đầy gió khi cô đến Munich.

Johan đang đợi cô tại sân bay. Anh đứng giữa đám đông ,nhợt nhạt và vô cùng điển trai trong chiếc áo khoác ngoài màu đen.

Anh giang rộng cánh tay khi nhìn thấy cô.

Sẵn lòng, cô bước về phía anh.

Anh thật ấm áp, rất ấm áp.

Nó không đơn thuần là hơi ấm cơ thể .Anh trai cô, cô cảm thấy, đã trở thành người.

"Em đã quay về" Cô nói nhẹ nhàng.

"Mừng em trở lại" Anh đáp lời " Anh đã làm bánh táo ngọt"

Cô bật cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.