Năm 1244 lịch Rhine, thành phố của lời thề, Opus.
Bologo ngồi bên vệ đường với điếu thuốc trong miệng, mặt vô cảm.
- Adele, tôi sắp báo thù được cho bà rồi.
Anh tự lẩm bẩm một mình, rồi tiện tay ném tàn thuốc đang cháy về phía trước. Nó rơi xuống rồi lại nảy lên, mang theo đốm lửa, biến mất trong con sông nhỏ ven đường.
Dòng sông chảy xiết, bắt đầu từ đầu bên này của tầm mắt, rồi vội vàng biến mất tại đầu bên kia của màn đêm.
Có rất nhiều con sông kiểu này tại Opus, thân chính của chúng là một con sông lớn uốn lượn dọc theo Opus, được gọi là Rhine.
Nó chảy qua nhiều quốc gia khác nhau, nghe nói đầu nguồn nằm tại nơi sâu nhất của Liên minh sông Rhine. Chỉ tiếc là cả đời này Bologo chưa từng đi đến nơi xa như vậy, và cũng không biết có cơ hội để kiểm chứng nó hay không.
Nhìn hàng loạt tòa nhà cao tầng như dãy núi ở phía xa một lúc lâu, Bologo cúi đầu xuống, liếc nhìn bàn tay vẫn còn đang phát sáng của mình, hoặc có thể nói là mạch máu.
Trong lòng bàn tay tái nhợt, ốm yếu, thỉnh thoảng lóe lên từng tia sáng màu xanh lam. Ánh sáng kia bắt nguồn từ mạch máu dưới da, trông chúng như những mạch điện, phát ra vệt sáng chói mắt.
Là một Con nợ, Bologo, trên thực tế có vài điểm giống với ác ma, chẳng hạn như linh hồn của anh bị khuyết mất một góc, lộ ra khoảng trống như vực thẳm.
Trống rỗng sẽ khiến con người ta cảm thấy đói khát, quằn quại, biến thành Ác ma. Nó buộc Ác ma phải ăn tươi nuốt sống linh hồn của người khác, hay ép Con nợ phải chuộc linh hồn của mình về.
Lúc ở trong ngục tối, Bologo đã từng gặp rắc rối vì thế. Mỗi khi cơn đói ập đến, cái cảm giác này thực sự rất tồi tệ.
Nó giống như… giống như một cái lỗ đen bỗng xuất hiện trong cơ thể, xoay tròn và nuốt chửng. Nó tham lam cắn xé mọi thứ xung quanh, nuốt cả xương và máu thịt, tất cả vào trong đó, vật chất co bóp rồi sụp đổ, cuối cùng nhét vào trong cái lỗ nhỏ bé và máu me.
Sau nỗi đau thể xác là sự tra tấn về mặt tinh thần. Bạn sẽ cảm thấy khát, đói, buồn ngủ, kiệt sức và đủ thứ cảm xúc tiêu cực khác. Bạn thử thỏa mãn mình, thử uống, ăn, ngủ, nhưng tiếc thay, vĩnh viễn không thể thỏa mãn được trống rỗng, thứ duy nhất có thể làm dịu nó, lấp đầy nó, chỉ có linh hồn.
Chứng Bạo Thực, người trong ngục tối gọi triệu chứng lúc trống rỗng phát tác là như vậy.
Mỗi khi chứng Bạo Thực phát tác, Bologo đều bị tra tấn đến mức muốn gặm cả tường. Sau khi ra tù, anh luôn lo lắng chứng Bạo Thực sẽ bộc phát, nhưng sau khi giết chết Ác ma đầu tiên, Bologo đã phát hiện ra điều bất thường.
Đốm sáng màu xanh lam.
Tất cả những Ác ma bị Bologo giết sau khi chết sẽ tràn ra những đốm sáng màu xanh lam. Sau khi giả vờ hỏi vài câu với kẻ địch, cuối cùng anh đã đưa ra kết luận, đốm sáng bất thường này chỉ mình mới có thể nhìn thấy.
Lúc đầu Bologo không biết thứ này là gì, nên coi nó như tác dụng phụ khi “Ban ân” kích hoạt, nhưng rất nhanh sau đó anh liền để ý đến, đã rất lâu rồi mình không bị hành hạ bởi chứng Bạo Thực…
Sau khi hỏi Jeffrey về những tri thức có liên quan, Bologo đã đoán ra được bản chất của những này đốm sáng màu xanh lam này.
Mảnh vụn linh hồn.
Chỉ cần giết chết Ác ma là Bologo có thể nuốt mảnh vụn linh hồn còn sót lại từ xác của chúng.
Anh cũng không rõ khả năng này đến từ đâu, nên đành phải coi nó như khả năng bổ sung đi kèm với hợp đồng máu mà mình lập với Ma quỷ lúc trước.
So với “Ban ân” của mình, thì Bologo càng hài lòng với khả năng này hơn. Sau mỗi lần giết chết Ác ma, mảnh vụn linh hồn đều sẽ chạy vào trong cơ thể, lấp đầy lỗ hổng trong linh hồn, để trống rỗng được yên tĩnh và trì hoãn chứng Bạo Thực phát tác.
Giống như một con ác quỷ được ăn no nê, sau khi “ăn no”, Bologo đều sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Bologo thậm chí còn hoài nghi rằng nếu như mình giết đủ nhiều Ác ma, thì sẽ có hay không có một ngày, anh có thể lấp đầy toàn bộ lỗ hổng và giúp linh hồn của chính mình trở nên hoàn chỉnh.
Nhưng chuyện đó vẫn còn hơi xa vời, chém Ác ma suốt một năm, cũng chỉ vỏn vẹn giúp anh thoát khỏi sự tra tấn của chứng Bạo Thực mà thôi.
Tuy nhiên, chỉ cần sống đủ lâu, giết đủ nhiều… Có lẽ, có lẽ chuyện này không phải là không thể.
Gió đêm mang theo hơi lạnh, bất giác quấn chặt quần áo, nhưng quần áo đã tả tơi, chỗ nào cũng có lỗ thủng.
Quay đầu lại, nhà thờ đang chìm trong biển lửa. Bologo nhìn chằm chằm vào đống đổ nát đã cháy khét, đang phân vân không biết có nên tới gần đống lửa lớn để sưởi ấm hay không, nhưng khi nhìn thấy những người đứng vây quanh ở trên đường thì thôi.
Nhà thờ sụp xuống trong biển lửa, cùng với Ác ma bị chôn vùi trong đó.
Một khung cảnh khá thơ mộng, nhưng Bologo lại đau đầu khi nghĩ đến những lời phàn nàn sắp tới của ông chủ, “Chỉ là đi săn Ác ma mà thôi, không cần thiết phải đốt cả nhà thờ“.
Nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, mỗi lần quá tập trung vào “công việc”, Bologo đều sẽ quên mất hoàn cảnh xung quanh.
- Thật xui xẻo.
Bologo nói thầm. Anh là một gã xui xẻo, từ khi đến thế giới này, anh vẫn luôn giữ cái trạng thái xui xẻo ấy.
Chớp mắt một cái mà đã đến thế giới này lâu như vậy.
Nghĩ đến đây, Bologo liền nhớ lại bộ dạng trước khi đi tới thành phố này, hoặc có thể nói là, kiếp trước của mình… chí ít anh cho rằng đó là kiếp trước.
Khác với việc xuyên qua, Bologo giống như là được sống lại trên thế giới này.
Với trí nhớ của kiếp trước, sinh ra trong thế giới này, trong nhà của một người bình thường.
Lúc đầu Bologo cũng vô cùng hốt hoảng, nhưng đối mặt với hiện thực tuyệt đối, chẳng có cách nào để phản kháng, chỉ còn cách bình thản tiếp nhận, vậy nên cứ thế mà sống tiếp một cách bình thường.
Bologo đã lên kế hoạch tốt cho cuộc đời của mình. Đầu tiên là lớn lên một cách an toàn và dần quen thuộc thế giới này, sau đó thì thu thâp thông tin liên quan – anh không nghĩ rằng việc mình tới thế giới này là một sự tình cờ.
Đúng, Bologo vẫn cảm thấy đây không phải một sự tình cờ, phải có lý do gì đó anh mới đi tới thế giới này, chỉ có điều giờ vẫn chưa biết.
Kế hoạch rất tốt, nhưng thực tế thì lại rất khác. Trước khi kịp theo đuổi bất cứ lý tưởng nào trong đời, Bologo đã biết đến một chuyện.
Gia đình của Bologo ở thế giới này không giàu có, chỉ là một gia đình bình thường. Trong nhà cũng không có đủ kinh phí để nuôi Bologo đi học đại học và hiểu sâu về cái thế giới này.
Vì vậy, sau khi trưởng thành, Bologo đành phải chạy đôn chạy đáo để kiếm sống. Vô tình, anh đã gia nhập quân đội, và cũng trong một lần tình cờ nào đó, anh đã giao dịch với Ma quỷ, nhận được một “Ban ân”, trở thành kẻ được gọi là Con nợ.
Ban đầu, Bologo hết sức vui mừng vì đã đạt được sức mạnh siêu phàm – rốt cuộc thì anh đã có năng lực để hiểu sâu hơn về thế giới này. Nhưng niềm vui còn chưa kéo dài được bao lâu, thì cái thân phận Con nợ mà Bologo trông cậy vào đã khiến anh bị bắt giữ.
Trong thế giới này, tất cả những gì liên quan đến Ma quỷ đều bị cảnh giác nghiêm ngặt. Theo ông chủ, kẻ nào giết được thì giết, không giết được thì nhốt lại.
Trong cái rủi có cái may là, Bologo thuộc loại không giết được này.
- Bologo Lazarus!
Tiếng hét đưa Bologo trở lại thực tại, anh từ từ đứng dậy và nhìn người đàn ông đang vẫy tay với mình dưới ánh lửa.
- Yo! Jeffrey.
Bologo thản nhiên đáp lại.
Jeffrey Kaga, người trước mắt đang phụ trách việc liên lạc với Bologo, ông chủ trên danh nghĩa. Ông chú này luôn mặc chiếc áo khoác màu đen cũ nát đó, đội trên đầu chiếc mũ cũng màu đen, trung tuổi, trông khá mập mạp với cái bụng hơi nhô lên.
Jeffrey tạo cho người khác cảm giác rất nhã nhặn. Bologo còn từng nói rằng nếu Jeffrey trở thành một người ông, thì những đứa cháu nhất định sẽ thích người ông này, chỉ có điều vẻ ngoài hiền hòa này hiện đang bị thay thế bằng cơn tức giận trào dâng.
Khoảng cách của hai người dần rút ngắn, mặt đối mặt.
Jeffrey hít thở sâu liên tục, cố gắng ổn định cảm xúc bản thân. Giọng nói gượng gạo lọt qua kẽ răng.
“Tại sao… Tại sao lại biến thành thế này?” Bologo giơ hai tay lên với vẻ mặt bi phẫn và chỉ về phía nhà thờ đang cháy, “Ôi! Nhà thờ lớn như vậy! Chỉ còn ngần ấy!”
- Ai mà biết được, có thể là vị linh mục biết hối cải vào phút cuối, quyết định tự thiêu để sám hối chăng?
Bologo cười hớn hở, cố gắng trốn tránh trách nhiệm.
Tiếng còi chói tai của xe cảnh sát vang lên. Sau một hồi náo loạn, xe cứu hỏa cuối cùng cũng đã đến để khống chế ngọn lửa.
Jeffrey nhìn chằm chằm vào Bologo một lúc lâu, kết thúc bằng tiếng thở dài đầy bất lực.
- Haizz… Đám Con nợ các anh quả nhiên đều hết sức phiền toái.
Jeffrey liếc nhìn bộ dạng rách rưới của Bologo, rồi cởi áo khoác ra đưa cho Bologo.
- Nhưng hiệu suất của tôi chẳng phải rất cao sao? Không có Ác ma nào trong danh sách bị bỏ sót, cũng không có thương vong vô tội.
Bologo nhận chiếc áo khoác, thuần thục mặc lên người, như thể rắc rối như vậy đã xảy ra rất nhiều lần.
Jeffrey khựng lại mấy giây, gió lạnh phả vào mặt. Anh ta lại bất lực thở dài, đứng cạnh Bologo và cùng nhìn về phía nhà thờ đang cháy.
Ánh lửa che kín ánh mắt Jeffrey. Nhớ tới Ác ma đã chết ở trong nhà thờ kia, ngay cả anh ta cũng không thể không công nhận Bologo đủ mạnh mẽ.
Ác ma là một đám quái vật tham lam, đi săn ác ma đã trở thành một công việc vô cùng nguy hiểm. Người chết… là một chuyện hết sức bình thường.
Nhưng Bologo thì khác, gã không cần đồng đội phối hợp, cũng không cần viện trợ, không cần lo lắng nhân viên thương vong… Trước giờ chỉ cần cử một mình gã đi là có thể giải quyết mọi vấn đề một cách hoàn mỹ, ngoại trừ sau mỗi lần hành động thì đều sẽ đi kèm chút thiệt hại về tài sản.
Đương nhiên, so với sống chết, thì chút thiệt hại về tài sản này hoàn toàn nằm trong phạm vi cho phép.
“Không thể không nói, Bologo, không biết chừng anh thực sự là một thiên tài”, Jeffrey lẩm bẩm, “Một thiên tài trong việc giải quyết mớ rắc rối này”.
- Là chuyên gia.
Bologo sửa lại.
- Vâng, thưa chuyên gia.
Jeffrey đáp lại, sau khi do dự một chút thì tiếp tục.
- Cuối tuần này, kỳ quan sát của anh sẽ kết thúc.
Nghe vậy, Bologo im lặng vài giây, “Ừm, tôi biết“.
“Nó sẽ quyết định việc anh được ở lại hay bị đưa trở về ngục tối.” Jeffrey nói.
“Anh nghĩ tôi sẽ được ở lại, hay sẽ bị đưa về?” Bologo nhìn về phía Jeffrey.
“Tôi không biết, chuyện này hoàn toàn không do tôi quyết định.” Jeffrey lắc đầu.
- Ồ, là do ‘ông chủ’ của anh hả, thật sao?
- Đúng vậy.
Cuộc nói chuyện giữa hai người rơi vào tĩnh lặng, Bologo suy nghĩ.
Ma quỷ.
Hiện thân của cái ác và dối trá, đến nay người ta vẫn chưa đủ hiểu biết về nó, chỉ có thể đề phòng ảnh hưởng của nó càng nhiều càng tốt. Vì vậy bất luận là Con nợ, hay Ác ma, tất cả những thứ có liên quan tới ma quỷ, một khi lộ ra ngoài sẽ bị các ban ngành liên quan đàn áp một cách nghiêm trọng.
Nói theo cách của họ, luật pháp chỉ dành cho con người, và con người giao dịch với Ma quỷ thì không còn được coi là con người nữa... Do đó, là một Con nợ, Bologo không có quyền con người nào cả, việc xét xử tù chung thân dành cho anh có thể coi là sự nhân từ của thẩm phán.
Trên lý thuyết, anh nên ở trong một nhà tù tối tăm cho đến khi chết… Nếu như Bologo có thể chết một cách tự nhiên.
Cho đến một năm trước, anh được thả ra. Nghe nói là “những người kia” chuẩn bị chọn một nhóm tinh nhuệ từ đám Con nợ bị giam giữ để nghe theo lệnh họ và xử lý tất cả sự kiện siêu phàm có liên quan tới Ma quỷ.
Hay còn được gọi là lập công chuộc tội, quân đoàn tù tội.
So với người bình thường, Con nợ chắc chắn tốt hơn rất nhiều. Họ mang trên mình những “Ban ân” quyền năng, mặc dù có khả năng thụt lùi một bước và trở thành Ác ma, nhưng lợi ích cỡ này vẫn đáng để mạo hiểm.
Bởi vậy mà Bologo Lazarus đã được chọn một năm trước và trở thành một trong số đó. Bắt đầu kỳ quan sát trong vòng một năm, và ngày mốt chính là thời điểm kết thúc kỳ quan sát của anh. Chuyện này sẽ quyết định xem anh có được tuyển dụng chính thức hay không, hay là bị đưa về ngục tối để tiếp tục thi hành bản án.
- Một năm trôi qua nhanh như vậy.
Bologo lẩm bẩm.
“Đúng vậy, thế mà ta đã làm việc với nhau những một năm.” Jeffrey cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
- Bologo, thật ta tôi muốn hỏi vài chuyện, có được không?
- Hỏi đi.
Jeffrey trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
- Nếu như anh được tuyển, trở thành một thành viên trong số chúng tôi và đạt được tự do, anh sẽ làm gì?
Bologo không do dự, nói thẳng:
- Kết thúc chuyện này, giết sạch những Ác ma đáng chết, tìm lại linh hồn của Adele.
Nhận được câu trả lời như mong muốn, Jeffrey lại hỏi:
- Nếu như anh không được tuyển và phải quay về ngục tối một lần nữa thì sao?
Bầu không khí như đóng băng trong vài giây, đó là kết quả tồi tệ nhất có thể xảy ra.
- Vậy thì chỉ có thể hi vọng anh giúp đỡ, cầu xin ‘ông chủ’ của anh thương xót, để cho tôi tìm lại linh hồn Adele rồi mới bắt về.
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Bologo vẫn còn một vài suy nghĩ khác.
Có lẽ là do ở trong ngục tối tối đủ lâu nên anh đã thực sự hơi quen với cuộc sống như vậy, nhưng quen rồi không có nghĩa là anh chấp nhận, chứ đừng nói Bologo bây giờ vẫn còn nhiều việc phải làm, nếu ở trong nhà tù tối tăm đó thì anh không thể làm được bất cứ điều gì.
Anh không thể lại bị giam.
“Đó là chuyện đương nhiên”, Jeffrey nói, “Tôi biết cảm giác khi cuộc báo thù bị gián đoạn. Thế thì quá bực bội. Nghĩ tới việc anh sẽ phải ở tiếp trong ngục tối lâu như vậy… sẽ phát điên”.
Jeffrey vỗ vỗ vào vai Bologo, tỏ vẻ đã hiểu câu chuyện báo thù của Bologo.
- Đương nhiên, cái chính là bánh quy của bà Adele Doveland ăn rất ngon. Nếu như chỉ vỏn vẹn là nguyện vọng này, anh không nói, tôi cũng sẽ giúp.
Jeffrey nhìn ngọn lửa đang dần được kiểm soát, đôi mắt đỏ hoe và lẩm bẩm.
- Người tốt như bà ấy không đáng phải chết như thế này.
Cả hai cùng nhớ đến Adele, một lúc sau, Jeffrey lại tò mò hỏi.
- Như vậy, nếu như anh được tuyển, đồng thời cũng giết sạch đám Ác ma kia và tìm lại được linh hồn của Adele, còn nguyện vọng gì khác sao?
Nguyện vọng gì khác?
Bologo nhìn lên bầu trời, im lặng một lúc. Sau khi suy nghĩ hồi lâu, anh bất giác đưa tay sờ vào vị trí của trái tim, cảm giác được rung động yếu ớt truyền đến từ phía dưới.
- Chuộc lại… phần linh hồn mà tôi thiếu.
Giọng Bologo vô cùng kiên định.