Món Nợ Ngọt Ngào

Chương 21: Chương 21




“ Cạch...rầm..” Cách cửa phòng vừa mở, một thân hình say xỉn lập tức rơi bộp xuống tấm trải sàn với một lực ném không hề nhỏ.

- Ngủ ở đấy cho chết luôn đi.

Tôi bực mình đá vào cái xác say xỉn nằm bẹp dưới đất của cái tên Vũ Nhật Minh, ai đời trông to cao đẹp trai thế kia mà mới nhấp vài ngụm rượu đã lăn quay ra ngủ, báo hại tôi cả ngày đã mệt mỏi nay vì mang cái danh phu nhân của hắn mà phải vác hắn từ tầng trệt lên tận đây. Mà cái khách sạn này cũng chết tiệt thật, làm ăn buôn bán đã muốn lời lãi nhiều rồi còn bày đặt nào là cặp đôi nào tổ chức lễ cưới ở đây sẽ được miễn phí phòng tân hôn trong một đêm. Không vì che giấu này nọ thì tôi đã vứt hắn ở đây về lâu rồi.

Phù...vậy cũng tốt, hắn say xỉn không biết gì cũng tốt, ít ra tránh được cái sự ngượng ngùng của nhau. Vì chúng tôi đâu yêu nhau đâu, hàng trăn lần tôi nhắc mình rằng cuộc hôn nhân này chỉ là giả dối và hiển nhiên nó sẽ kết thúc sớm.

Tôi bước vào nhà tắm, cởi cái bộ váy chật ních ra, ngâm mình vào trong bồn nước mát lạnh, thở dài thư giãn để xua đi cái mệt mỏi, cả một ngày phải mặc váy cưới vừa chật vừa nóng, rồi mỉm cười giả tạo để đón khách, nếu mà ngày dài thêm tí nữa, tôi không chắc mình có thể vẫn cười được hay ngất từ lâu rồi.

Ha ha, thật nực cười, bây giờ tôi làm vợ hắn rồi đấy, hay nói cách khác từ bây giờ cái thời con gái của tôi chính thức kết thúc ở cái tuổi 18. Tôi tự hỏi, sau này tôi phải sống sao đây, với tư cách là một nửa của Minh, khó tưởng tượng quá. Và rồi sau khi li hôn thì sao nữa, tôi có được đi học lại không, hay là có tìm được một tình yêu mới không. Ôi đau đầu quá, không nghĩ nữa.

Một lúc sau, tôi bước ra, trên người là bộ đồ ngủ màu đen rộng thùng thình trông giống bà bác bán bánh đầu hẻm chỗ tôi ở.

Chả là khi tôi tắm xong, bước đến chỗ tủ nhỏ treo đồ ngủ, đập vào mắt tôi là cái váy ngủ, à không, váy ngủ gì chứ...là một tấm vải được cắt từ cái màn tránh muỗi thì đúng hơn, hở hang những chỗ không cần thiết. Không đời nào Lâm Quỳnh tôi mặc cái thứ không nghiêm chỉnh như thế này, mặc dù tính tôi chẳng nghiêm chỉnh tí nào...thế là tôi mặc đồ nam treo bên cạnh, rộng nhưng ít ra nó còn kín đáo. Mà cái tên đang nằm đất kia say bí tỉ, chả lẽ tỉnh lại đi tắm rồi say tiếp chắc. Hâm quá.

*******************************

Hi, trước khi đọc phần này, mình có tín hiệu đỏ cảnh báo đây, vì chap này rất...bá đạo, và khi đọc xong nó, có gì không hiểu đừng vô bình luận hỏi nhé, nhắn tin cho mình...mình sẽ giải thích. Chắp tay lạy lục, đừng ném đá tác giả nhé, huhu

~*~

Tôi bươsc đến chỗ chiếc tủ kéo nhỏ gần giường định tìm cái máy sấy tóc. Nhưng ngăn tủ vừa mới hé ra tôi đã lập tức đóng sầm lại, máu dồn lên não mặt nóng bừng.

“Durex“...tôi vừa nhìn thấy chữ đấy là giật bắn cả mình. Thật kinh khủng, cái thứ gì vậy chứ.? Khách sạn cũng chỉ là khách sạn mà thôi. Chúng tôi mới chỉ là học sinh mà đã chuẩn bị cả thứ này, thật là mờ ám đấy. Đầu óc tôi đen tối quá

- Bộ đồ cô mặc trên người hình như là của tôi.

Tôi giật bắn mình vì cái giọng nói quen thuộc vanh lên sát cạnh bên tai, lập tức nhảy dựng lên:

- Anh làm cái gì thế hả?

Cứ thế hắn tiến lên, khiến tôi lùi lại đến mép giường tôi lập tức thủ thế khỉ đột, hai tay nắm chặt, mặt hằm hừ ý muốn bảo tên kia dám lại gần nữa là chết chắc. Tôi chợt để ý đôi mặt của hắn, vẫn sáng, cương nghị, từ giọng nói đến hành động của hắn, không hề có dáng vẻ của một người say rượu, hắn dám lừa tôi...

- Chết tiệt, anh không say mà còn dám lừa đảo để tôi vác anh lên đây hả,đồ độc ác, dám lợi dụng sức của người khác.

Tôi hét lên giận dữ, tay nắm đấm vung mạnh lên, chuẩn bị hạ cánh an toàn vào khuôn mặt đẹo trai kia thì ngay lập tức bị hắn giữ lại cách nhẹ nhành như lông hồng.

- Tính dùng chân đá hả? Yên tâm, hôm nay tôi mang xốp phòng vệ rồi.- Hắn nói, vẻ mặt cợt nhả đáng ghét, giống như một tên dê xồm thích sàm sỡ con gái vậy.

Tôi cũng không phải là loại con gái dễ bị sàm sỡ, còn hắn là loại không cần giở trò con gái cũng theo đầy, nhưng sao tôi lại có cảm giác sợ thế này. Vũ Quỳnh ơi là Vũ Quỳnh, tao thầm tát mày hàng trăm cái, sao mày có thể dễ dàng lép vế trước ngươif không đáng thế chứ.

Trông dáng vẻ run run khác thường ngày của tôi, hắn cười nửa miệng:

- Tôi muốn lấy lại đồ đi tắm, cô không cởi để tôi tự cởi vậy.

Giọng của hắn khàn khàn, trầm đục, cái khỉ gì vậy chứ. Không được.

- Tên điên khùng, anh có vừa biết là anh nói cái gì không, bỏ tay tôi ra ngay.- Tôi lừ mắt, gằn giọng trước trò đùa quá trớn của hắn.

- Tôi không đùa đâu, hay là chúng ta làm cho cái chuyện mang bầu thành hiện thực nhỉ?

- Hả? Điên khùng, anh còn dám nói mấy lời vậy nữa thì tôi sẽ...sẽ...

Tôi sẽ làm gì, tôi làm được gì khi về cả sức lực lẫn trí tuệ thua kém hắn chứ.

Tinh...đầu tôi loé lên ý nghĩ tinh nghịch. Ha ha Vũ Nhật Minh, cậu không đơn giản như tôi nghĩ, nhưng mà tôi còn không đơn giản gấp vạn lần cậu đấy. Xem đầu óc của Lâm Vũ Quỳnh hoạt động mà nể đi là vừa nhá...

Nghĩ là làm, tôi lập tức vứt ngay cái bộ mặt sợ sệt vào một xó xỉnh tối tăm nhất, thay thế vào đó là bộ mặt rạng rỡ có chút si mê mờ ám:

- Em chưa muốn có con, nhưng chuyện đó chúng ta có thể làm, chi bằng dùng cái này nhé...

Ôi Lạy rất thánh Đức Bà, xin Ngài tha tôi cho con, xin ngài đừng để ý những lời nói ô uế phát ra từ miệng con, con cũng chỉ vì muốn xử cái tên ác độc này hộ ngài thôi. Con thề, khi xử xong con sẽ thanh tẩy miệng lưỡi bằng cách uống nước thật nhiều.

Tôi thật không thể ngờ tôi lại có thể làm mặt cùng phun ra những từ ngữ nghe khủng khiếp thế đâu.

Hắn nhìn thấy bộ mặt thay đổi180 độ của tôi thì có phần ngỡ ngành, đượng nhiên rồi, trêu trọc tôi không dễ dàng đâu. Khuôn mặt hắn loé lên tia thích thú...

- Cái mà vợ yêu nói là gì thế...

Tôi sốc toàn tập vì cái từ hắn vừa phun ra, vợ vợ cái con khỉ, ai là vợ của ngươi chứ. Ngươi không xứng đáng đâu...

- Trong ngăn kéo kia kìa, để em đi lấy cho...

Không đợi phản ứng của hắn, tôi liền với mở ngăn kéo, lấy ra cái thứ khủng bố vừa rồi và cho hắn nhìn công khai. Dường như hắn cũng sốc nặng khi nhìn vào hộp màu xanh xanh đó, ngay lúc hắn còn đang ngỡ ngàng há hốc mồm, tôi ngay lập tức ném bộp hộp đó vào mặt hắn, nhào tới ôm tay hắn vật ngược hắn xuống sàn, ngay sau đó gập cánh tay hắn lại, ấn mạnh:

- Hừ, đây là đòn khoá, nể Teakwondo của tôi chưa, tôi đã cảnh cáo trước dám ygiở trò xằng bậy rồi mà.

Nhưng tôi không ngờ hắn dùng sức vùng dậy, thoát khỏi cánh tay rắn chắc của tôi, tư thế tráo đổi, tôi nằm vật xuống sàn đau điếng, hắn chống hai tay đối diện với tôi cười nhạo:

- Hừ, cô được lắm, rất thông minh.

- Đương nhiên.- Tôi vênh váo, dù biết rõ mình đang trong hoàn cảnh nào.

- Tôi...- Hắn cúi xuống gần tôi hơn, hai khuôn mặt dần dần rút ngắn khoảng cách...

5 cm

2 cm

1 cm

...

- Anh muốn làm cái gì đây.- Tôi ngỡ ngàng vì khuôn mặt đẹp mê li của hắn tiến lại gần, không hiểu sao tim đập mạnh.

- Tôi muốn ngủ...- Người hắn đổ rạp xuống, mặt gục vào hốc cổ tôi và ngủ.

- Này, này...- Tôi cố gắng đẩy hắn ra, nhưng phải bó tay vì hắn nặng như voi vậy.

Cái tư thế ngủ gì vậy chứ? Chuyện này là sao đây. Cậu ta nghĩ tôi là cái đệm cho cậu ta nằm lên mà ngủ chắc, đồ chết tiệt.

Hắn ngủ say, hơi thở phả vào cổ tôi giống như một luồng điên chạy dọc cơ thể khiến tim tôi như muốn ngừng đập. Tôi bị làm sao vậy.

Không được, tình huống này không thể tiếp tục, tôi cố dùng tay với lực lớn nhất có thể đẩy cái thân to xác của hắn ra, sao hắn nặng thế nhỉ...trời đất, như thế này tôi nghẹt thở mất...

Có ai đó thấy sự tức giận đến lúng túng của tôi, cười thầm một cái..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.