*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(1)
Nếu Tiểu sư thúc muốn trốn, chúng ta đều tìm không ra.
Đã từng có một lần sư phụ đánh cái mông của Tiểu sư thúc tới đổ máu, Tiểu sư thúc liền chạy.
Chúng ta tìm bảy năm mới tìm được Tiểu sư thúc, lúc đó hắn đang đùa giỡn một cái thiếu niên anh tuấn.
Thiếu niên anh tuấn này trở thành Thất sư đệ của ta, Tiểu sư thúc bị sư phụ tóm trở về.
Sư phụ nói là nói như vậy, thế nhưng ta cảm thấy được phương pháp đi một bước quỳ một bước này không thể tính là “Tóm” đi.
Muốn tìm người, chúng ta đều nhìn Đại sư huynh.
Đại sư huynh thở dài, bắt đầu bấm tay tính thiên cơ.
Bấm đốt ngón tay tựa hồ không thuận lợi, Đại sư huynh há miệng, phun ra một con cóc.
Trên lưng nó có hoa văn tử kim, thật là đẹp.
Đây là cảnh cáo của Tiểu sư thúc phát ra.
Đại sư huynh do dự một chút, vẫn là há mồm, liền phun ra một con cóc.
Móng vuốt màu bạc, chủng loại chưa từng thấy.
Đại sư huynh ngậm miệng.
Lòng ta ngứa ngáy khó nhịn, nói: “Đại sư huynh, ngươi thử một lần nữa đi, nhìn xem có màu sắc khác hay không.”
(2)
Đã lâu không bị Đại sư huynh đánh, người ôn nhu một khi tức giận thật là đáng sợ.
Bất quá đánh cũng không đau, ta còn là yêu thích Đại sư huynh.
Tiểu sư thúc không muốn chúng ta tìm, chúng ta cũng không dám trở lại.
Nhị sư huynh vội vàng đấu tranh cùng tay phải đang sờ loạn, hắn thật vất vả đem lên cổ đại “hùng” phong ấn vào trong tay phải.
Đại sư huynh vội vàng đem lá bắp cải thảo nhét vào trong miệng Chân long tổ tông, dọc theo con đường này hắn luôn tận tâm phục vụ Chân long tổ tông ăn uống mặc chơi.
*Bắp cải thảo:
Ta rất muốn nói cho Đại sư huynh Chân long không ăn cái này, thế nhưng không nói ra được.
Mỗi lần ta muốn nói, Chân long tổ tông liền nhìn ta chằm chằm, đồng tử dựng thẳng thật là dọa người.
Dáng dấp Chân long tổ tông nhai lá rau thoạt nhìn thật là thống khổ, như là ăn độc dược.
Đại sư huynh còn nâng một món ăn hình tròn hỏi: “Ăn ngon không? Đủ chưa? Ngày mai đổi viên đồ ăn khác?”
Chân long tổ tông muốn trợn trắng mắt, nhưng vẫn là gian nan gật gật đầu.
Đây chính là yêu đi, ta nghĩ.
Tuy rằng ta không hiểu.
(3)
Tất cả mọi người ngầm hiểu ý không đề cập tới chính sự.
Mãi đến tận khi Tứ sư đệ từ trên trời giáng xuống, đạp đầu của ta.
Tứ sư đệ càng ngày càng nặng, nhưng lại không mập.
Ta có điểm ước ao.
Ta và Tứ sư đệ nhận thức khi đi xin cơm, ta có bánh màn thầu, hắn đoạt, ta đánh không lại hắn, vẫn nắm hắn, muốn hắn đưa màn thầu trả cho ta.
Sau khi đi vào sư môn không lo không có bánh màn thầu ăn, mỗi lần gặp gỡ, Tứ sư đệ vẫn là luôn ném cho ta một cái màn thầu.
Ta rất tức giận, thế nhưng đánh không lại, cho nên luôn trốn tránh hắn.
“Sư phụ để cho ta tới.” Tứ sư đệ nói, còn lạnh hơn so với mặt người chết của Đại sư huynh, tựa như huyền băng vạn năm.
Ta vừa định sặc một cái, trong miệng liền bị nhét vào một cái màn thầu.
Tay dài chân dài rất đáng gờm sao?
Ta oán hận cắn bánh màn thầu, phát hiện lại có nhân bánh, ba màu hồng vàng xanh trông rất đẹp mắt.
Thôi, dù sao cũng là sư đệ, phải cưng chìu.
(Kết)
Có Tứ sư đệ nhìn, Đại sư huynh chỉ có thể dùng vẻ mặt đau khổ tiếp tục tính, lần này không có con cóc đi ra.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, bởi vì Tứ sư đệ nghe lời của sư phụ nhất.
So với Đại sư huynh còn nghe lời hơn.
So với Nhị sư huynh còn có thể đánh.
Nhị sư huynh cũng tàn nhẫn, thường thường tàn nhẫn quá mức đến chết, Tứ sư đệ chỉ có thể đánh chết người khác, chính mình chưa bao giờ chịu một điểm thương tổn.
Ta cảm thấy rất thần kỳ.
Cho nên không tìm Tiểu sư thúc, thời điểm gặp kẻ thù của chúng ta, ta không sợ sệt một chút nào.
Tứ sư đệ ở đây.
Sau đó Tứ sư đệ liền dẫn chúng ta chạy.
Ta có hơi thất vọng, nói: “Sư đệ ngươi không thể đánh chết bọn họ sao?”
Tứ sư đệ mạnh mẽ trừng ta liếc mắt một cái.
Ta tức giận, liền bị người chém một đao từ phía sau.
Oa, một đao thật là lợi hại, ta cảm thấy được ruột đều phải ói ra.
Quá sợ, ta nghĩ trốn đi, đột nhiên tiểu phúc địa xuất hiện.
Tất cả mọi người đều vào được, hoàn hảo hoàn hảo.
Ta đang cao hứng, Tứ sư đệ liền mắng: “Ngươi là heo a! Chỉ biết ăn thôi! Thoát thân cũng không biết!”
Ta rất kinh ngạc: “Tứ sư đệ, nguyên lai ngươi sẽ nói dài như vậy a!”
Sau đó ta liền hôn mê.