Người của từng khoảnh khắc
“Dậy đi thôi là dậy đi thôi…”. Tiếng hát rộn ràng từ chiếc đồng hồ báo thức lọt vào trong giấc mơ say mềm của Lou, nơi mà mọi việc đã chạy đi chạy lại hàng trăm lần: Lau cái trán nóng hổi của Lucy. Đặt cái núm vú cao su vào miệng Pud. Giữ tóc cho Lucy khi con bé gập mình nôn trong toilet. Ôm vợ anh chặt hơn. Cơ thể Ruth được thư giãn, nhẹ nhõm hơn trong vòng tay anh. Rồi sau đó, khi trán Lucy nóng trở lại, Pud phun phì phì cái núm vú cao su ra, Ruth vẫn mỉm cười khi nghe anh nói rằng anh yêu cô đến mức nào. Anh nghe mùi cà phê nồng nàn ngay mũi mình. Cuối cùng, anh cũng mở mắt và bật dậy khỏi những nỗi sợ hãi suốt đêm qua.
Lou mất vài giây để định hình lại tất cả mọi thứ xung quanh. Đôi khi, những gì anh thấy được chào đón anh trong khoảnh khắc đầu tiên anh mở mắt ra vào một buổi sáng sẽ dễ chịu hơn hẳn những thứ khác.
Cái cốc cà phê đối diện trong khoảnh khắc này chỉ cách mũi anh vài găng tay. Anh nghe văng vẳng như có tiếng xả nước trong bồn toilet, khi anh vừa thức dậy. Đôi khi, sau tiếng xả nước bồn toilet, anh sẽ thấy gương mặt vợ hiện ra, lúc thoải mái, lúc căng thẳng, tùy ngày khác nhau.
Anh đã nghĩ tới cái hình ảnh đó trước khi biến khỏi giường. Và trước khi biến khỏi nhà – cùng một lúc – không cho những hình ảnh quá quen thuộc ấy có cơ hội lộ mặt ra.
Vào buổi sáng, kỳ lạ sau khi Lou Suffern nhân đôi lần đầu tiên, anh phải đối diện với một viễn cảnh mới: Một người đàn ông cung tuổi trước mặt anh đang chìa ra cho anh cốc cà phê với ánh nhìn thỏa mãn trên gương mặt. Ơn Chúa, người đàn ông trẻ ấy chính là Gabe. Và Lou phát hiện ra với một sự nhẹ nhõm tuyệt đối rằng họ đều đang mặt đồ kín đáo và không hề có tiếng xả toilet nào tồn tại ở đây cả.
Anh tự đấm nhẹ một cái vào đầu và nhìn xung quanh. Anh đang nằm trên sàn, trong một chiếc túi ngủ. Sàn nhà cứng ngắc. Phía trên đầu anh, những chiếc kệ bằng sắt xám xịt, cứng ngắt và lạnh băng đứng sừng sững. Bên phải, một chiếc đèn không có tán che chỉ hắt được một quầng sáng nhỏ trong phòng. Rõ ràng đây là chỗ ở trong nhà kho của Gabe, dưới tầng hầm. Gabe đứng ngay trước mặt anh. Tay nắm lại chìa về phía anh. Lắc lắc đầu để nhìn cho kỹ, Lou nhận ra trên tay Gabe là một cốc cà phê. Khung cảnh thật quen thuộc. Đó chính xác là khung cảnh mà anh thấy chỉ vài tuần trước, khi Lou dừng lại trên đường mời Gabe một cốc cà phê. Chỉ có điều, vị trí bây giờ ngược lại. Lou đang ở bên dưới, còn Gabe đang đứng ở cao hơn, chìa tay xuống.
“Cảm ơn”, anh lấy cái cốc từ Gabe, ấp hai bàn tay lạnh cóng của mình xung quanh chiếc cốc bằng sứ ấy. Anh run lẩy bẩy. “Trong này lạnh quá”. Từ đầu tiên của anh thốt lên giống như một tiếng khò khè. Anh đứng dậy, cảm thấy sức nặng của cả thế giới đè nặng trên đầu mình. Mất và phút định thần cho thoát khỏi cái cảm giác chếnh choáng, anh mới nhớ ra rằng mình đã say đến mức nào.
“Vâng, có ai đó hứa sẽ mang tặng tôi một cái lò sưởi điện nhưng tôi vẫn đang chờ đây…”, Gabe nháy mắt cười.. “Đừng lo. Tôi nghe nhiều câu nói bâng quơ cho vui kiểu vậy lắm trong mùa cuối năm này”.
“Ồ, xin lỗi anh. Tôi sẽ bảo Alison làm ngay”. Lou thì thầm, nhấp một ngụm cà phê đen. Anh đã tỉnh hoàn toàn. Khi nhận ra rằng mình đang ở đâu, anh thấy thoải mái, thư giãn hơn và bắt đầu uống. Nhưng đến ngụm thứ hai, chất caffein khiến anh giật mình nhớ ra một rắc rối khác.
“Tôi đang làm cái quái gì thế này?”. Anh ngồi dậy hoàn toàn, cố tập trung nhớ lại những tình tiết gắn kết nhau. Anh mặc lại bộ vest ngày hôm qua – bây giờ nó đã nhăn nhúm, nhàu nát. Những vết bẩn đầy cả trên áo sơ mi, trên cà vạt và áo khoác ngoài. Sự thật thì vết bẩn nằm ở bất cứ nơi nào mà anh có thể nhìn thấy trên cơ thể mình.
“Có cái mùi quái quỷ gì ấy nhỉ?”.
“Tôi nghĩ đấy là mùi của anh”, Gabe mỉm cười. “Tôi thấy anh cứ đi vòng quanh tòa nhà ở phía sau suốt tối qua”.
“Ôi trời”. Lou thì thầm, che mặt bằng hai bàn tay. Sau đó anh ngẩng lên, bối rối. “Nhưng tối qua tôi ở nhà mà. Ruth và Lucy bị ốm. Và ngay khi cả hai vừa ngủ được thì tới phiên Pud thức dậy”. Anh chà tay lên gương mặt đầy mệt mỏi. “Không lẽ tôi nằm mơ thấy những chuyện đó à?’.
“Không”, Gabe nói ngắn gọn, rót nước nóng vào trong cốc cà phê uống liền của mình. “Anh cũng ở nhà nữa. Anh rất bận rộn tối qua, chẳng lẽ anh không nhớ gì à?”.
Phải mất một lúc, những sự kiện tối qua mới quay về trong Lou. Anh nhớ hình như mình đã uống một viên thuốc, rồi nhân ra thành hai người.
“Cô gái mà tôi đã gặp…”, anh thốt lên, nửa muốn biết câu trả lời, nửa không muốn biết chính xác là chuyện gì đã xảy ra, hai cảm giác cùng một lúc. Một phần trong anh chắc rằng anh hoàn toàn trong sạch và vô tội. Nhưng một phần khác lại muốn lôi anh ra ngoài và đánh cho một trận về những chuyện anh dã làm, thiếu chung thủy với cuộc hôn nhân của mình lần nữa. Toàn thân anh toát mồ hôi lạnh, bổ sung thêm một mùi hỗn tạp của anh hiện giờ.
“Anh đã gặp một cô gái?”, Gabe hỏi, tròn xoe mắt, ra vẻ không biết gì cả.
“Tôi… À… Tôi đã gặp một… Thôi đừng để ý đến chuyện đó. Có phải tôi đang một mình khi anh tìm ra tôi tối qua không?”. Cùng một câu hỏi, nhưng những từ ngữ khác.
“Vâng, đúng thế. Anh một mình. Nhưng lẩm bẩm luôn mồm về một cô gái”. Gabe chọc ghẹo. “Có vẻ như anh lạc mất cô ấy và không thể nhớ được là đã để cô ấy ở đâu. Anh nôn thốc nôn tháo vào sọt rác…”.
“Anh nói gì thế? Ý tôi là, đừng nói với tôi một cách chính xác mọi chuyện đã diễn ra như thế nào, chỉ cần nói với tôi rằng tôi có… Anh biết đấy… Khỉ thật! Nói cho tôi biết nếu tôi lỡ làm việc gì đó sai lầm tối qua… Ruth sẽ giết tôi mất thôi!”. Những giọt nước tràn ra từ mắt anh. “Tôi đúng là một kẻ không ra gì”.
Gabe mỉm cười, như thể chỉ chờ Lou nói ra điều ấy. “Anh không làm bất cứ điều gì với cô gái ấy đâu”.
“Sao anh biết?”.
“Tôi biết”.
Lou chăm chăm nhìn anh ta, nửa tò mò, nửa tin lẫn không tin. Tất cả mọi cảm xúc hỗn độn hiện lên trên mặt cùng một lúc. Anh cảm giác Gabe giống như tất cả mọi người thân của anh: Một phần của bố mẹ, một phần của anh lúc còn bé. Người duy nhất có thể hiểu tình trạng của anh hiện giờ, và cũng là người đã đặt anh vào tình trạng ấy. Một mối quan hệ nguy hiểm.
“Gabe, chúng ta cần phải nói chuyện với nhau về những viên thuốc đó. Tôi không muốn uống thêm viên nào nữa”. Anh lấy chúng ra khỏi túi của mình. “Ý tôi là, tối qua là một phát hiện kỳ lạ của tôi… Nó thật sự như anh nói, theo đủ cách khác nhau”. Anh chà chà hai mắt mình một cách mệt mỏi, nhớ đến những âm thanh của phần nửa chính mình say xỉn ở bên kia. “Ý tôi là, hiện giờ vẫn có hai Lou sao?”.
“Không, anh đã quay trở lại làm một người như trước rồi”, Gabe giải thích.
“Nhưng còn Ruth”, Lou gặng hỏi, “Cô ấy thức dậy và không thấy tôi ở nhà. Cô ấy sẽ lo lắng. Tôi ở nhà tan biến thật rồi sao?”.
“Cô ấy thức dậy và biết rằng anh đã đi làm rồi, giống như bình thường vẫn thế”.
Anh thấy bình tĩnh hơn một chút. “Ừ, thế cũng được…Nhưng quả thật chúng ta cần phải nói chuyện với nhau. Anh đã lấy những viên thuốc đó ở đâu?”.
“Anh nói đúng, chúng ta cần làm thế!”. Gabe nói một cách nghiêm túc, lấy cái lọ ra và nhét nó vào túi của mình. “Nhưng không phải là lúc này. Chưa phải lúc”.
“Ý anh là gì, chưa phải lúc à? Anh đang chờ đợi chuyện gì? Lúc nào mới là phải lúc?”.
“Ý tôi là đã gần tám giờ rưỡi rồi, và anh phải tham dự một cuộc họp, trừ khi anh muốn Alfred lại đánh cắp mọi thành quả của anh lần nữa”.
Chỉ cần nghe có thế, Lou đặt đại cốc cà phê xuống một cái kệ, nhảy dựng dậy, quên mất cả mối quan tâm của mình về những viên thuốc kỳ lạ, và quên mất cả chuyện tự hỏi làm sao mà Gabe có thể biết về buổi họp lúc tám giờ ba mươi của anh.
“Anh nói đúng. Tôi phải đi đây, nhưng chúng ta sẽ nói chuyện với nhau sau!”.
“Anh không thể đi trong tình trạng như thế này được đâu. Gabe bật cười, nhìn Lou đang ngơ ngác với bộ áo quần nhàu nát của mình. “Anh đầy mùi chất nôn ra tối hôm qua. Và cả mùi phân mèo nữa. Tin tôi đi. Tôi rất nhạy cảm với mùi”.
“Tôi sẽ ổn thôi”. Lou nhìn cái đồng hồ của mình trong khi với tay lấy cái áo khoác, cùng một lúc. “Tôi sẽ chạy đi tắm nhanh một cái trong toilet phòng làm việc của mình. Sau đó tôi sẽ thay tạm bộ com-lê dự phòng.
“Không thể đâu. Tôi đang mặc bộ com-lê dự phòng của anh đây mà, nhớ không?”.
Anh nhìn Gabe và lập tức nhớ ngay mình đã đưa cho anh ta bộ com-lê dự phòng trong ngày đầu tiên nhận anh ta vào làm. Anh đánh cuộc là Alison chưa hề thay một bộ com-lê dự phòng mới vào đấy. Cô ta mới vào làm, còn quá thiếu kinh nghiệm để biết những điều anh cần như thế.
“Khỉ thật! Khỉ thật! Khỉ thật!”. Anh dậm chân bước đi bước lại trong căn phòng nhỏ, cắn móng tay. “Cửa hàng đến chín giờ mới mở cửa. Tôi tìm đâu ra một bộ com-lê bây giờ?”.
“Đừng lo. Tôi nghĩ là tôi có cái này trong tủ quần áo của tôi”. Gabe nói, biến mất vào dãy kệ thứ nhất và sau đó xuất hiện trở lại với một bộ com-lê tinh tươm, bọc trong bao ni-lông cẩn thận. “Như tôi đã nói, anh không bao giờ biết khi nào thì một bộ mới sẽ đến tận tay mình đâu. Kích thước của anh, kiểu dáng của anh. Nó gần như là được may riêng cho anh”.
Anh ta nháy mắt với Lou, “Giá trị bên ngoài phản ánh giá trị bên trong”. Gabe đưa bộ áo ra phía trước.
“Vâng, cảm ơn anh”. Lou nói, nhanh chóng nâng chiếc áo khỏi hai bàn tay đang chìu hẳn ra của Gabe.
Trong chiếc thang máy dành cho nhân viên trống rỗng, Lou nhìn bóng mình trong gương. Anh không nhận ra người đàn ông vừa thức dậy khỏi sàn nhà nửa tiếng đồng hồ trước là ai nữa. Bộ trang phục Gabe đưa cho anh, mặc dù không biết do ai thiết kế, trong khi anh vốn mặt toàn hàng hiệu, nhưng nó vừa vặn và được may khéo đến mức không ngờ. Với một chiếc sơ mi xanh nhạt và cái cà vạt màu sáng, nổi bật khỏi quần tây và áo jacket, Lou trông như một thiên thần hoàn toàn trong sáng.
Mọi thứ thật tuyệt với Lou lúc này, anh trở lại là mình, đẹp trai, sáng sủa. Đôi giày bóng loáng một cách hoàn hảo. Anh cảm thấy như có một đôi cánh nâng từng bước chân mình. Bàn tay trái của anh, như mọi khi cho vào túi quần, cánh tay phải nhẹ nhàng đánh nhịp theo mỗi bước đi, sẵn sàng để có thể trả lời điện thoại bất cứ lúc nào. Anh là người đàn ông của từng khoảnh khắc.
Sau cuộc điện thoại với vợ và con gái, anh xứng đáng trở thành người bố tuyệt vời nhất của năm với Lucy. Và một phần khác của anh trở thành người chồng tuyệt vời nhất của năm. Anh đang hạnh phúc, rất hạnh phúc. Sự thật là anh đang huýt sáo khe khẽ và thậm chí không dừng lại ngay cả khi Alison mang những tin nhắn của chị anh để vào bàn. Anh vui vẻ nhấc điện thoại.
“Chị Marcia, buối sáng tốt lành!”. Giọng anh như reo.
“Ừm, có vẻ như sáng nay tinh thần em tốt nhỉ. Chị biết là em rất bận, Lou. Chị không nói lâu đâu. Chị chỉ muốn cho em biết rằng mọi người đều đã nhận được thiệp mời của bố. Chúng rất… Rất đẹp… Không phải cái chị chọn, nhưng… Chị muốn nói là có vài người gọi đến báo là không nhận được”.
“Ồ, chắc là thất lạc bưu điện rồi”. Lou nói. “Chúng ta sẽ gửi thêm cái khác”.
“Nhưng mai đã là sinh nhật bố rồi, Lou”.
“Hả?”. Anh nhíu mày, nheo mắt, tập trung nhìn vào cái lịch treo tường.
“Vâng, mai là sinh nhật bố”. Cô nói, giọng có vẻ như hơi hoảng sợ. “Họ không nhận được thiệp mời đâu nếu giờ em mới gửi. Chị chỉ muốn chắc rằng nếu một số người đến mà không có thiệp mời thì vẫn vào được. Chỉ là buổi tiệc gia đình thôi mà!”.
“Đừng lo, chị chỉ cần gửi mail cho em danh sách một lần nữa. Em sẽ làm danh sách khách mời ở cửa và mọi người có thể vào dù không có thiệp. Tất cả sẽ có thể giải quyết được”.
“Chị chỉ lo rằng ---“.
“Tất cả mọi việc đều có thể giải quyết được mà!”, anh nói với vẻ chắc chắn hơn.
Anh nhìn thấy một số đồng nghiệp bắt đầu đi xuống sảnh chính, vào phòng họp lớn. Alfred diện một chiếc áo với những chiếc nút bằng vàng to đùng, như thể anh ta là thuyền trưởng trên một du thuyền lớn, điều khiển cả thủy thủ đoàn.
“Có chuyện gì xảy ra với bữa tiệc không, Lou ?”. Chị Marcia vẫn hỏi một cách đầy căng thẳng.
“có chuyện gì xảy ra à?”. Lou bật cười. “Thôi nào, chị Marcia, chúng ta chỉ muốn tạo một bất ngờ cho mọi người thôi. Mọi thứ đã đâu vào đó cả rồi!”.
“Em có biết buổi tiệc diễn ra thế nào không? Ý chị là nó được chuẩn bị thế nào, có những gì?”.
“Em có biết buổi tiệc diễn ra như thế nào không ấy à? Chị lo lắng về khả năng tổ chức của em sao?”.
“Chị lo…”.
“Dĩ nhiên là em biết nó sẽ được tổ chức như thế nào, mọi thứ diễn ra ra sao. Chẳng lẽ chị nghĩ em bỏ mặc cho Alison làm mọi thứ một mình?”. Anh cười phá lên. “Cô ấy chưa từng bao giờ gặp bố”. Anh nói, đáp lại tiếng vài thành viên trong gia đình thì thầm ở bên kia đầu dây.
“Ừ, chuyện đó rất quan trọng với mọi người, Lou . Em biết đấy. Alison có vẻ là một cô gái rất dễ thương. Nhưng cô ta không biết bố, phải vậy không? Chị gọi cô ta để hướng dẫn một vài thứ nhưng cô ta có vẻ rất thờ ơ. Chị muốn bố có một buổi tiệc tuyệt nhất trong đời”.
“Sẽ được như thế, chị Marcia. Sẽ như thế!”. Dạ dày của anh hơi quặn lên. “Chúng ta sẽ rất vui. Em hứa! Chị biết đấy, em không thể ở đó ngay lúc ban đầu buổi tiệc vì em có một buổi tiệc ở công ty. Em sẽ ghé qua công ty một chút nhưng chắc chắn là em sẽ không đến muộn lắm!”.
“Chị biết. Nhưng em nhớ nhé, Lou , chị chỉ muốn bố hạnh phúc. Suốt cả đời bố đã lo cho chúng ta rồi. Chị muốn cuối cùng bố cũng được thư giãn, tận hưởng những điều vui vẻ”.
“Vâng”. Lou nuốt nước bọt. “Em cũng thế. Thôi được rồi, em đang vội. Em phải dự một cuộc họp. Hẹn gặp chi ngày mai nhé!”.
Anh đưa chiếc điện thoại cho Alison, nụ cười biến mất. “Mọi thứ đều được chuẩn bị tốt chứ, phải không?”.
“Gì cơ ạ?”.
“Buổi tiệc”. Anh nói lại một cách cứng rắn. “Tiệc sinh nhật bố tôi?”.
“Lou , em đã cố hỏi anh một vài câu để chuẩn bị cho tất cả mọi thứ nhưng anh ---“.
“Tôi chỉ hỏi là mọi thứ đều được sắp xếp ổn thỏa chứ? Nếu như nó chưa được chuẩn bị tốt, hãy nói cho tôi biết, được chưa?”.
“Chắc chắn rồi”. Alison mỉm cười một cách căng thẳng. “Chỗ anh chọn rất… à… rất tuyệt diệu. Họ có một đội ngũ phục vụ chuyên nghiệp, đúng chuẩn mực cho các bữa tiệc. Em đã nói với anh tất cả những điều đó rồi”. Cô nói nhanh hơn. “Nói đến vài lần suốt cả tuần. Em cũng đưa ra vài chọn lựa khác về thức ăn và nhạc cho buổi tiệc để anh quyết định, nhưng anh nói là anh sẽ không làm. Vì thế, em đã quyết định theo ý của e---“.
“Được rồi, Alison. Một lưu ý cho cô trong tương lai đây: Khi tôi hỏi là mọi thứ đã được chuẩn bị ổn hết chưa, tôi chỉ muốn nghe câu trả lời rồi hoặc chưa”. Anh nói thêm, một cách cứng rắn nhưng lịch sự. “Tôi không có thời gian cho những câu hỏi về các thứ lặt vặt linh tinh. Thật sự là như vậy đấy. Tất cả những gì tôi cần biết là cô có thể làm nó hay không. Nếu cô không thể, không sao cả, chúng ta sẽ tìm kiếm những việc khác cho cô làm, được chứ?”.
Cô gật đầu vội vã như đã hiểu.”tốt”. Anh vỗ hai tay và bước đi. “Tôi phải đi họp đây”.
“Đây ạ!”. Cô đưa cho anh mấy tập hồ sơ. “Và chúc mừng anh về hai cuộc thỏa thuận hợp đồng thành công ngày hôm qua. Tất cả mọi người đều đang nói về điều ấy!”.
”Thật sao?”.
“Vâng”, cô nói, mắt mở to. “Vài người nói rằng anh sẽ thay thế vị trí của ông Cliff”.
Những câu nói ấy như tiếng nhạc vọng vào tai Lou . Nhưng anh khéo léo giấu nó vào lòng. “Alison, đừng có châm ngòi cho những chuyện không hay như thế. Tất cả chúng ta đều hi vọng ông Cliff sẽ phục hồi nhanh chóng, cô biết chứ!”.
‘Tất nhiên ạ, nhưng mà…”. Cô mỉm cười. “Hẹn gặp anh tại buổi tiệc ngày mai”.
“Dĩ nhiên tôi sẽ đến”. anh mỉm cười quay đi. Có vẻ như đang bước diễu hành đến phòng họp vậy, vì anh thật sự hiểu rất rõ câu nói của cô hàm ý những gì.
Khi Lou vừa bước vào phòng họp, tất cả mười hai người ngồi quanh bàn bỗng nhiên đứng cả dậy vỗ tay chúc mừng anh. Những nụ cười nhe đến tận mang tai không che giấu được những đôi mắt mệt mỏi buổi sớm mai, ẩn chứa cả một chút căng thẳng trong bờ vai buông thõng.
Đây là những điều mà anh biết về những khuôn mặt ấy: Thiếu ngủ, Không thể thiếu những thứ dính chặt họ vào công việc như laptop, điện thoại di động, sổ ghi chú điện tử… Họ có thể làm lơ những buổi tiệc tùng sum họp của gia đình. Dĩ nhiên là họ mừng cho anh, nhưng rõ là chỉ theo công thức đương nhiên phải thế. Họ phải đấu tranh để tồn tại, phải làm vui lòng sếp, phải đến sớm để tránh kẹt xe… Tất cả những người trong phòng này đều là những người làm việc sau cả khi mặt trời lặn, cố giải quyết cho xong công việc trước Giáng sinh. Và, khi họ làm như thế, hàng đống những công việc và rắc rối mang tính riêng tư, của gia đình cứ cao dần lên.
Tiếng vỗ tay chúc mừng chính là bắt chước theo tiếng vỗ tay của ông Patterson, và tất cả đều cố gắng hòa vào. Tất cả, trừ Alfred, người lúc này mới chịu chầm chầm đứng lên. Trong khi những người khác đều đã đứng dậy cả rồi, anh ta mới thong thả đẩy cái ghế của mình ra phía sau. Trong khi mọi người vỗ tay, anh ta chỉnh lại cà vạt và những hạt nút áo bằng vàng. Cuối cùng thì anh ta cũng kịp vỗ tay một cái trước khi những tiếng vỗ tay của mọi người lắng xuống. Một tiếng vỗ tay duy nhất nghe cứ như tiếng bong bóng vỡ.
Lou đi vòng quanh bàn, bắt tay, vỗ vai một vài người. Ngay lúc bước đến bên Alfred, anh ta vẫn ngồi, trong khi chờ Lou chìa tay ra bắt.
“Đúng là người đàn ông của từng khoảnh khắc”. Ông Patterson nói đầy vui vẻ, bắt tay Lou rất chặt, rất nồng ấm và dùng cả bàn tay còn lại vỗ nhẹ lên cánh tay kia của Lou . Ông đứng dậy, nhìn Lou đầy vẻ tự hào, như một người ông trong Lễ Ban Thánh Thể của cháu mình.
“Anh và tôi sẽ có một buổi nói chuyện riêng, sau buổi họp này nhé”. Ông nói khẽ với Lou , trong khi những người khác vẫn còn say sưa nói chuyện và bàn tán: “Anh biết đấy, sẽ có một sự thay đổi sau Giáng sinh. Và không có bí mật nào ở đây cả!”. Ông nói, hàm chứa tới việc thay thế vị trí của Cliff.
“Vâng”. Lou gật đầu nghiêm trang.
“Chúng ta sẽ nói chuyện với nhau, được chứ?”. Ông Patterson nói một cách đầy chắc chắn, sau đó chờ cho những cuộc nói chuyện khác lắng dần, ông kéo ghế của mình ngồi xuống, kín đáo báo hiệu với Lou tạm ngưng nói chuyện.
Lou cảm thấy như thể mình đang trôi bồng bềnh. Anh ngồi xuống, nhận ra rằng cuộc nói chuyện bí mật của ông Patterson và anh không lọt qua mắt Alfred.
“Trông anh có vẻ hơi mệt mỏi đấy, Lou. Anh có ra ngoài ăn mừng tối hôm qua sau khi thỏa thuận thành công hết mọi thứ không đó?”. Một đồng nghiệp lên tiếng hỏi.
“À, tôi thức suốt đêm qua với đứa con gái của mình. Con bé nôn suốt đêm. Vợ tôi cũng thế. Luôn tay luôn chân đến sáng!”. Anh mỉm cười, nghĩ đến Lucy giờ này chắc vẫn còn ở trên giường.
Alfred cười phá lên, tiếng vang khắp cả phòng.
“Con trai tôi cũng bị thế tuần rồi”. Ông Patterson phớt lờ sự khiêu khích của Alfred, nói một cách đầy thông cảm. “Bệnh lan từ chỗ này sang chỗ khác”.
“Vâng, đúng thế! Bệnh lan từ chỗ này sang chỗ khác”. Alfred ngưng cười, lặp lại câu ông Patterson vừa nói và nhìn Lou.
Cái vẻ khiêu khích gây sự của Alfred khiến nhiệt độ trong phòng nóng hẳn lên. Nó nhảy ra khỏi đầu Alfred, hòa vào không khí xung quanh. Lou cảm nhận được rõ rệt điều ấy. Anh cảm thấy rõ rệt sự mất mát, sợ hãi, ganh tức từ anh ta.
“Thành công này không phải chỉ từ tôi”, Lou nhẹ nhàng nói với cả bàn. “Alfred cũng đã thực hiện rất tuyệt công việc của anh ấy”.
“Hẳn nhiên rồi”. Alfred nhổm người dậy, chỉnh lại cà vạt. “Thật tuyệt là Lou cuối cùng cũng đến tham dự được với tôi một chút gàn cuối buổi thỏa thuận, ngay đúng lúc tôi đã hoàn thành mọi thứ”.
Mọi người quanh bàn cười phá lên, khiến Lou nóng mặt. Y như tám năm trước, trong đội bóng địa phương. Làm tất cả rồi cuối cùng để cho người khác cướp bóng, vung chân ghi bàn giành hết công trạng của anh.
“Vâng, nhưng chúng ta đều đã khen những gì Alfred làm rồi”. Ông Patterson điềm nhiên nói, không nhìn về hướng Alfred. “Tôi chỉ thắc mắc là hai cuộc thỏa thuận tối qua diễn ra gần như cùng một lúc. Lou, làm cách nào mà anh khéo léo xoay xở được hết mọi thứ thế nhỉ? Tất cả chúng ta đều biết anh là một người có khả năng xử lý tuyệt vời tất cả các công việc cùng một lúc. Nhưng quả thật đó chắc chắn phải là một cách xử lý quá mức xuất sắc để hoàn thành hết mọi thứ tối qua”.
“Vâng, quá mức xuất sắc”. Alfred cướp lấy. “Đến mức không thể tin được. Không bình thường. Không tự nhiên. Làm cách nào mà anh làm được như thế, hả Lou?”.
Có vài tiếng cười đầy căng thẳng, vài tiếng ho. Và sau đó là một sự im lặng. Ông Patterson phá tan bầu không khí căng thẳng khi cho cuộc họp bắt đầu. Nhưng có một thứ gì đó vẫn đang còn ở lại. Alfred đã thổi thứ gì đó vào trong không khí. Một câu hỏi vẫn còn treo lơ lửng, mặc dù tin hay không thì những gì mà Lou làm được cũng đã quá rõ ràng. Những bình luận của Alfred bắt nguồn từ một cái đầu xấu xa, như hạt giống đang cựa mình lên khỏi đống đất đá dơ bẩn, để lớn dần.
Sau tất cả sự làm việc cực nhọc, biến mất khỏi tất cả mọi dịp họp mặt với gia đình, suốt ngày chạy hối hả để đến văn phòng, cuối cùng thì anh cũng đã có được khoảnh khắc tuyệt diệu của mình. Hai phút để bắt tay và chúc mừng. Nhưng theo sau là một hạt giống của sự nghi ngờ.
“Trông anh có vẻ hạnh phúc nhỉ”, Gabe nói, đặt một gói nhỏ lên chiếc bàn bên cạnh.
“Gabe, bạn của tôi… Tôi nợ anh nhiều quá!”. Lou tràn đầy vẻ rạng rỡ. Khi rời buổi họp, anh chỉ muốn được ôm chầm lấy anh ta. Anh hạ thấp giọng. “Tôi có thể có mấy… có thể có cái lọ trở lại không? Tôi rất mệt và đầy cảm xúc sáng nay. Tôi không biết cái gì đã ở bên trong tôi. Dĩ nhiên là tôi tin vào những viên thuốc thảo mộc đó”.
Gabe không trả lời. Anh tiếp tục sắp xếp những lá thư, những gói bưu kiện lên những chiếc bàn làm việc ở chung quanh, trong khi Lou nhìn phía sau anh ta, gương mặt đầy vẻ hi vọng và háo hức.
“Tôi nghĩ rằng tôi sẽ cần thêm nhiều viên nữa”, Lou nháy mắt. “Anh biết chỗ nào sản xuất ra những viện thuốc đó chứ?”.
Gabe có vẻ bối rối.
“Cliff sẽ không quay lại”. Lou hạ giọng, cố gắng giấu vẻ phấn khích. “Ông ta đã hoàn toàn kiệt quệ”.
“Người đàn ông đáng thương đã bị suy sụp tinh thần đấy à”. Gabe nói, tiếp tục đặt những món đồ vật lên trên những chiếc bàn.
“Vâng”. Lou rít lên đầy phấn khích. “Không được nói với ai khác là tôi nói với anh điều đó đấy”.
“Thế nghĩa là Cliff không quay lại”.
“Vâng, và… anh biết đấy”, anh quay nhìn xung quanh, “Điều đó nghĩa là có một việc khác nữa… Có thể sẽ có một vị trí mới, giống như sự thăng tiến vậy, anh hiểu không. Một cái giá xứng đáng để trả cho những hi sinh”. Anh nhoẻn miệng cười. “Thế nào ông Patterson cũng sớm nói với tôi điều ấy”.
Lou tằng hắng giọng. “Bất kể có cái gì trong những viên thuốc thảo mộc bé nhỏ xinh đẹp này, tôi cũng sẽ cần chúng lần nữa. Tôi không thể hoàn tất những công việc sắp tới mà không bị đòi li dị. Tôi phải làm được cả hai”.
“À, vâng. Những viên thuốc. Thế này, anh không thể có những viên thuốc đó nữa”.
Gabe tiếp tục đẩy cái xe đẩy đựng thư xuống tầng dưới. Lou vội vã bước theo.
“Thôi nào, tôi sẽ trả anh bất cứ cái gì anh muốn đểmua chúng. Anh muốn bao nhiêu?”.
“Tôi chẳng muốn cái gì cả”.
“Được rồi, có lẽ anh muốn giữ chúng cho riêng mình. Tôi hiểu rồi. Nhưng ít nhất anh cũng nói cho tôi biết tôi có thể tìm được chúng ở đâu chứ”.
“Anh không thể tìm thấy chúng ở bất kỳ đâu cả. Tôi ném hết rồi. Anh đã đúng, chúng không bình thường. Ai biết được những tác dụng phụ có thể xảy ra kia chứ. Có thể cuối cùng, chúng sẽ làm ai đó đau đớn sau chặng đường chạy quá nhanh và quá dài. Ý tôi là, tôi không nghĩ chúng nên tiếp tục được tạo ra đâu, Lou”.
“Anh đã làm cái gì với chúng?”. Lou nói, giọng đầy hốt hoảng, phớt lờ tất cả những gì Gabe nói. “Anh bỏ chúng ở đâu?”.
“Trong sọt rác”.
“Lấy lại chúng cho tôi. Lấy lại chúng đem về đây”. Lou nói với vẻ giận dữ. “Nếu anh chỉ mới vứt chúng sáng nay thì chúng vẫn còn ở đó. Nhanh lên nào, nhanh lên… Gabe!”. Anh đẩy Gabe.
“Mất rồi, Lou. Tôi đã mở cái lọ ra, trút hết thuốc bên trong vào cái sọt”.
Lou chộp lấy anh ta, lôi anh ta vào thang máy dành cho nhân viên. “Ở đâu? Chỉ tôi xem, mau lên!”.
Khi ra bên ngoài, Gage chỉ ngay vào cái sọt to, màu vàng. Lou vội vã nhìn vào. Anh có thể nhìn thấy cái lọ trống không nằm trên cùng, gần đến mức anh có thể chạm vào nó. Bên cạnh, cả một đống thuốc nằm rải rác, đã bị chuyển sang màu nâu và xanh lá. Mùi bốc ra rất kinh khủng khiến anh phải bịt mũi mình lại. Những viên thuốc đã bị ẩm hết cả. Anh thấy tim mình nhói lên. Anh cởi cái áo khoác ra, ném nó cho Gabe cầm. Rồi thì xắn tay áo sơ mi lên, chuẩn bị sục cả hai bàn tay vào trong đám rác linh tinh nặng mùi đó. Anh ngừng lại, rồi lại tiếp tục.
“Nếu không thể lấy lại những viên thuốc này, thế thì tôi có thể đến nơi nào khác để mua hoặc lấy nó?”.
“Không nơi nào cả”. Gabe trả lời, đứng bên cạnh cánh cửa nhìn anh chằm chằm, hai tay khoanh lại đầy vẻ chán chường. “Họ sẽ không làm ra chúng lần nữa đâu!”.
“Khỉ thật. Có lẽ tôi có thể rửa sạch chúng”. Anh bước lại gần Gabe, rã rời. Những viên thuốc nhặt ra từ thùng rác đang bốc mùi. “Cái quái gì thế này? Khỉ thật!”. Lou đá mạnh vào cái sọt rác, chân đau điếng.
“Ồ, nhìn kìa”, Gabe nói với một giọng đều đều. “Có vẻ như tôi đánh rơi một viên trên sàn”.
“Cái gì? Ở đâu?”. Ngay khoảnh khắc đó, anh quên mất cả ngón chân đang đau, giật bắn mình chạy ngược như một đứa trẻ đang chạy đua giành cho được chiếc ghế cuối cùng để xem ca nhạc. Anh kiểm tra khắp trên sàn, quanh những sọt rác. Giữa những khe nhỏ ngay cạnh chiếc sọt, anh nhìn thấy một thứ gì đó ánh lên màu trắng. Cúi mình xuống sát hơn, anh nhận ra nó là một viên thuốc.
“A ha! Tìm ra một viên rồi!”.
“Vâng, tôi đã ném chúng. Mùi mấy viên thuốc đó tệ quá!”. Gabe giải thích. “Một số viên rơi xuống đất”.
“Cái gì? Một số? Là bao nhiêu?”.
Lou cúi xuống, bò bằng hai tay hai chân, bắt đầu tìm kiếm một cách tuyệt vọng.
“Lou, anh nên quay lạ bên trong đi thôi. Anh có một ngày rất tuyệt. Thế thì sao anh lại không rời bỏ mấy thứ ở đây đi? Anh đã học được những gì cần thiết từ chúng rồi mà”.
“Tôi đã học được từ chúng”, anh dí mũi sát đất tìm kiếm.
“Tôi học được rằng tôi có thể trở thành một anh hùng trong tất cả mọi tình huống, ở công ty, ở nhà…”.
A ha, có thêm một viên khác nữa rồi. Hài lòng với hai viên, số lượng vừa đủ cần thiết để cứu anh khỏi chuyện phải nhảy từ nơi này qua nơi khác này, anh đặt chúng vào trong một chiếc khăn tay, cho vào túi. Rồi anh ngồi dậy, phủi phủi hai đầu gối lúc này đã dính đầy bụi.
“Hai viên là đủ cho bây giờ rồi”, anh nói, lấy khăn tay lau trán. “Tôi có thể thấy còn hai viên khác dưới cái sọt đằng kia, nhưng tôi phải đi cho kịp giờ thôi”.
Khi Lou lồm cồm bò dậy, áo quần đầy bụi, đầu tóc rối bời, anh quay nhìn xung quanh và nhận ra có thêm người mới. Alfred đang đứng cạnh Gabe. Hai tay khoanh lại. Gương mặt lộ vẻ ác ý.
“Đánh rơi cái gì hả, Lou? Nhìn đây này… Quả thật anh đúng là một người vội vàng với từng khoảnh khắc”.