Buổi sáng của nụ cười chưa trọn vẹn
Trung sĩ Raphael O’Reilly di chuyển một cách chậm rãi và cẩn thận trong cái bếp chật hẹp ở trạm Howth Garda. Tâm trí ông lãng đãng tận đâu suốt buổi sáng hôm nay.
Mọi người đều biết ông với cái tên Raphie – người đàn ông ở tuối năm mươi chín, chỉ còn một năm nữa là về hưu. Ông chưa từng nghĩ rằng ông còn một năm nữa là về hưu. Ông chưa từng nghĩ rằng ông mong đợi đến ngày về hưu này, cho đến khi xảy ra những việc sáng nay, khi ông trượt té chỏng gọng, và buộc phải nhìn tất cả mọi thứ khi nằm bệt dưới nền đất. Với mỗi bước chân bây giờ, ông đều nghe tiếng lắc rắc phát ra từ cẳng chân vốn từng rất rắn chắc dưới đôi giày bốt. Sau rất nhiều những buổi sáng và những khoảnh khắc mà ông từng trải nghiệm trong suốt bốn mươi lăm làm việc, buổi sáng nay đúng là buổi sáng có một không hai.
Ông lấy muỗng, múc hai muỗng đầy loại cà phê uống liền cho vào chiếc cốc của mình. Chiếc cốc này có hình dáng giống như một chiếc xe hơi thể thao, được mấy cậu lính trẻ trong trạm mang từ New York về tặng ông nhân dịp Giáng sinh. Ông giả vờ bảo rằng hình dáng kỳ quặc của chiếc cốc khiến ông khó chịu, nhưng kỳ thực, tận thâm tâm, ông cảm thấy rất thoải mái với nó.
Nhớ lúc ấy, ông đã cầm nó trong tay suốt buổi sáng. Bao nhiêu ký ức quay trở về với ông sau năm mươi năm kể từ thời điểm ông nhận được món quà Giáng sinh của cha mẹ tặng – chính là chiếc xe cảnh sát đồ chơi.
Nó từng là món quà khiến ông vui sướng nhất cho đến khi ông bỏ quên nó ngoài trời suốt đêm và cơn mưa quá lớn đã phá hỏng hết cả chiếc xe, khiến những chàng cảnh sát đồ chơi đáng yêu của ông buộc lòng phải “về hưu” sớm.
Giờ, ông giữ chặt chiếc cốc trong hai bàn tay của mình, nghĩ rằng ông nên đẩy nó đi trên mặt quầy pha chế, miệng tạo nên âm thanh của tiếng còi xe, trước khi đâm sầm nó vào túi đựng đường - với hi vọng chẳng ai để ý - để đường đổ đẩy vào chiếc cốc hình xe thể thao.
Nhưng thay vì làm thế, ông nhìn quanh bếp kiểm tra lại lần nữa để chắc rằng chỉ có một mình, sau đó thêm nửa muỗng đường vào chiếc cốc. Với chút ít tự tin hơn, ông tằng hắng giọng, vờ ho để che giấu tiếng động khi cái muỗng sục vào túi đường lần nữa, rồi nhanh chóng xúc một muỗng thật đầy vào cốc của mình. Sau hai muỗng, ông lại nhìn quanh rồi hồi hộp cho muỗng vào túi đường lần thứ ba.
“Bỏ vũ khí xuống, sếp!” - Một giọng nữ vang lên ở lối ra vào, đầy vẻ quyền uy.
Giật mình vì sự xuất hiện đột ngột đó, Raphie nhảy dựng lên. Những hạt đường từ cái muỗng của ông rơi vương vãi khắp quầy.
“Bắt quả tang nhé chú Raphie!”. Đồng nghiệp của ông, Jesssica nhanh nhẹn đi lại quầy và dùng cái muỗng đánh nhè nhẹ vào tay ông.
Cô lấy một chiếc cốc khác trên kệ đựng ly tách – chiếc cốc hình một con thỏ hoạt hình điệu đàng – rồi đẩy cốc qua quầy cho ông. Phần ngực của cô nàng thỏ trên chiếc cốc chạm mạnh vào cốc hình xe thể thao của ông. Trong một tích tắc, Raphie chợt nghĩ thầm anh chàng đồ chơi trong chiếc xe bằng sứ kia chắc hẳn phải hạnh phúc biết bao.
“Cháu cũng muốn một ly!”. Cô cắt ngang suy nghĩ của ông.
“Không nói thế. Phải nói: Vui lòng cho cháu một ly…”, Raphie chỉnh cô.
“Vui lòng cho cháu một ly…”, cô bắt chước ông với điệu bộ hài hước, mắt đảo qua đảo lại đầy tinh nghịch.
Jessica là một nhân viên mới. Cô chỉ mới gia nhập trạm này sáu tháng trước, và tình cảm của Raphie cũng đã kịp phát triển hơn mức “thích” với cô. Ông luôn sẵn sàng làm bất cứ việc gì cô nhờ. Ông cũng cảm thấy cô mang theo một thứ “quyền năng” của phụ nữ nhiều hơn mức cần thiết với cả một đội toàn cánh mày râu trong trạm này. Nhiều người đàn ông khác cũng có suy nghĩ ấy, nhưng không hoàn toàn với lý do giống như Raphie. Thật ra, ông nhìn thấy ở cô hình ảnh một đứa con gái mà ông từng có, nhưng đã đánh mất. Ông lắc lắc đầu xua những ý nghĩ ấy đi và theo dõi Jessica phủi sạch chỗ đường bị đổ khỏi quầy.
Bất chấp “quyền năng” dồi dào của mình, đôi mắt cô – đôi mắt hình hạt dẻ màu sẫm nâu chuyển dần đến mức gần như màu đen - ẩn chứa biết bao điều đằng sau ấy. Đôi mắt cô che giấu biết bao điều bí mật mà thật ra ông cũng chẳng muốn khám phá cho lắm. Dù ông biết rằng bất kể đó là cái gì, nó cũng có khả năng lái cô thẳng hướng về phía trước một cách xuất sắc nhất trong khi hầu hết những người nhạy cảm khác rơi vào hoàn cảnh ấy sẽ đi theo hướng ngược lại.
“Nửa muỗng thì khó giết được chú lắm!” Ông nói với giọng cục cằn sau khi nếm thử tách cà phê của mình, biết rằng cần đến hơn một muỗng mới có thể khiến nó trở nên hoàn hảo.
“Chú có nhớ việc kéo chiếc xe Porsche suýt giết chết chú tuần rồi không, nửa muỗng đường là đủ rồi. Chú không định cố gắng để tạo ra cho mình một cơn đau tim khác đấy chứ ạ?”.
Raphie đỏ mặt. “Đó chỉ là vì quả tim chú thỉnh thoảng đỏng đảnh kêu ca tí tẹo thôi, Jessica, chả có gì phải lo đâu. Mà cháu cũng nên hạ bớt giọng xuống đấy!”, ông lẩm bẩm.
“Chú nên nghỉ ngơi thôi…”, cô nói thêm với giọng khẽ khàng hơn.
“Bác sĩ bảo chú hoàn toàn bình thường mà”.
“Thế thì bác sĩ nên kiểm tra lại cái đầu của mình, chú chưa từng bao giờ hoàn toàn bình thường cả”.
“Này, cháu mới biết chú có sáu tháng thôi…”, ông gầm gừ trong lúc đưa cho cô cốc cà phê.
“Sáu tháng dài nhất trong đời cháu”, cô trêu. “Thôi được rồi, nhưng mà chú chỉ được lấy đường vàng thôi đấy”, cô bảo với một chút cảm giác có lỗi, đồng ý cho muỗng vào túi đường vàng và múc ra thêm một ít, trút vào tách cà phê của ông.
“Bây giờ thì cái gì cũng buộc phải thế này cả. Chú nhớ cuộc đời chú trước kia nhiều màu sắc lắm chứ đâu có thuần túy màu vàng nâu thế này. Đường vàng. Bánh mì nâu. Gạo cũng không được ăn gạo trắng”.
“Cháu đánh cuộc là chú cũng nhớ cả cái khoảng thời gian khi mà chú lên cơn đau tim”, cô trả đũa ngay mà không cần đến giây thứ hai suy nghĩ.
Cảm giác có lỗi với chuyện đồng ý cho thêm đường vào cốc của ông, cho nên cô khuấy mạnh cái muỗng đến mức tạo nên một lớp bọt nâu vàng óng ánh ngay giữa cốc. Raphie nhìn vào lớp bọt ấy và tự hỏi: Nếu ông nhảy vào trong cái cốc, giữa lớp bọt vàng nâu ấy, không biết lớp bọt sẽ mang ông đến tận đâu.
“Nếu chú chết vì uống cốc cà phê này, đừng có mà trách cháu đấy nhé!’, cô bảo rồi đẩy nó cho ông.
“Nếu thê thật thì chú sẽ thành hồn ma về ám cháu cho đến tận ngày cháu chết”.
Cô mỉm cười nhưng dường như nụ cười không chạm được đến đôi mắt cô. Nó vẫn xa xăm làm sao. Nụ cười chỉ có thể phảng phất đâu đó nơi môi cô và trên chiếc mũi hơi chun lại.
Ông nhìn lớp bọt óng vàng giữa tách cà phê tan biến dần dần, cảm thấy giống như đó là cơ hội để ông có thể nhảy vào một thế giới khác và tan biến đi nhanh chóng giữa chất lỏng này. Ừ, đúng là một buổi sáng tệ hại không ra làm sao. Chẳng có được mấy phần của buổi sáng này dành cho nụ cười. Chỉ là một buổi sáng với những nụ cười không trọn vẹn.
Raphie đưa cho Jessica cốc cà phê bốc khói – cà phê đen, không đường, đúng như cô thích. Và sau đó, cả hai người cùng tựa lưng vào thành của quầy pha chế, môi giữ chặt trên miệng cốc, nhấm nháp chất cà phê, chân chạm dưới sàn nhà nhưng tâm hồn và suy nghĩ thì lơ lửng giữa những đám mây.
Ông quan sát Jessica, hai bàn tay bao quanh, nắm chặt cái cốc, và mắt nhìn đăm đắm vào một điểm nào đấy trong cốc cà phê, như thể nó là một quả cầu thủy tinh trong các câu chuyện cổ tích, để nhìn trước tương lai. Ông ước giá mà được như thế, giá mà mình có được món quà của tạo hóa để có thể nhìn trước tương lai, để ngăn được những việc mà mình nhìn thấy.
Hai gò má Jessica có vẻ hơi nhợt nhạt. Một quầng đỏ chung quanh mắt như càng làm rõ rệt hơn về buổi sáng tệ hại mà họ đang có.
Đôi mắt hạt dẻ thoáng long lanh, nhưng cô ngăn lại được một cách khó nhọc. Cô khẽ gật đầu, và nuốt ngụm cà phê.
“Giáng sinh đầu tiên mà chú phải đi làm đấy. Chú chơi cờ với cậu trung sĩ suốt cả buổi”, ông nói.
“Chúc chú may mắn”. Cuối cùng cô cũng thốt được một câu.
“Vâng”, ông gật đầu nhớ lại. Bốn mươi năm trước, ông biết ông hi vọng vào cái gì và bây giờ ông muốn lấy nó trở lại. Lấy lại món quà của tạo hóa. Lấy lại thời gian của ông.
“Chú thắng chứ?”.
Ông ngớ người: “Thắng cái gì?”.
“Ván cờ ấy!”.
“Không”, ông cười khẽ. “Chú để cậu trung sĩ thắng”.
Cô chà nhẹ tay lên cánh mũi. “Chú sẽ chẳng bao giờ nhìn tháy cháu để chú thắng đâu”.
“Chú chẳng nghi ngờ gì chuyện đó”.
Đoán là cà phê đã vừa đủ bớt độ nóng để uống, Raphie nhấp một ngụm nhỏ. Ông lập tức cảm thấy có cái gì bao phủ cổ họng, khiến ông phải ho lên.
Jessica khẽ nhướn mày và tiếp tục nhấp từng ngụm cà phê.
Raphie bật cười, nhưng sau đó lại để cho sự im lặng tiếp tục lan tỏa.
“Cháu sẽ ổn thôi”, ông quả quyết với cô.
Cô lại gật đầu lần nữa và phản ứng một cách hơi cộc lốc dù rằng cô hoàn toàn hiểu những gì ông nói. “Vâng, chắc thế. Chú gọi cho cô Mary chứ?”.
Ông gật đầu. “Chắc rồi. Gọi cho cô ấy với em gái của cô ấy”. Một lời nói buột miệng thốt ra, một lời nói dối vô hại giữa buối sáng ngày Giáng sinh. “Cháu cũng gọi cho ai chứ?”.
Cô gật nhưng quay đi, chuyển ánh nhìn của mình sang nơi khác, không hé thêm lời nào nữa, hoàn toàn không hề hé thêm lời nào nữa.
“Chú có… à… chú có nói chuyện với cô ấy không?”.
“Không… Không…”.
“Chú sẽ không làm thế?”.
Ông nhìn chằm chằm vào khoảng trống một lần nữa. “Chú không biết. Còn cháu, cháu sẽ nói chuyện với ai đó phải không?”.
Cô nhún vai, lại là cái vẻ không thể nào đọc được ý nghĩ như muôn thuở. Rồi cô gật đầu bảo ông: “Chú-Bé-Gà-Tây vẫn đang chờ ở đó kìa”.
Raphie thở dài: “Thật vô ích”. Ông không biết mình đang nói ai, nói cậu bé hay nói mình. Rồi ông thêm: “Đáng ra, cậu nhỏ ấy có thể hành động với đầy đủ sự hiểu biết”.
Jessica ngừng lại ngay trước khi vừa định nhấp một ngụm cà phê. Đôi mắt hình hạt dẻ màu gần như là đen của cô dán chặt vào ông, từ ngay phía trên vành của chiếc cốc. Giọng của cô cứng cỏi như niềm tin của một nữ tu, hoàn toàn chắc chắn và không có chút mảy may nghi ngờ.
“Chú nói cho cậu ta nghe đi”, cô bảo với giọng chắc nịch. “Nếu chúng ta chẳng bao giờ chịu nói cho người khác biết về cuộc đời của họ… Thì tối thiểu cũng hãy để cho cậu ta biết câu chuyện đó…”.