Tầng thứ mười ba
“Đang lên à?”.
Có vài tiếng ừ hử, vài cái gật đầu bên trong chiếc thang máy đã chật cứng người, đáp lại câu hỏi của người đàn ông đang đứng ở tầng hai, khi ông đưa mắt nhìn những gương mặt ngái ngủ bên trong với vẻ đầy hi vọng.
Tất cả mọi người đều đáp lại, trừ Lou. Bởi lẽ lúc này Lou hãy còn đang quá bận tâm nhìn ngắm đôi giày của người đàn ông, đang bước qua thanh chắn hẹp để ngăn với khoảng không đen ngòm lạnh lẽo bên dưới, bước vào không gian tù hãm này.
Lou tìm kiếm đế giày màu đỏ và đôi giày sục màu đen. Alfred đã đến công ty sớm, đã dùng cơm trưa với đôi giày sục màu đen. Đôi giày đen rời văn phòng cùng đế giày đỏ. Nếu anh có thể tìm ra ai đó đang mang đế giày màu đỏ, anh có thể biết cô ta đã làm việc với ai, và sau đó anh có thể biết ai là người mà Alfred đã bí mật gặp gỡ.
Những tình tiết ấy quá nhạy cảm nên Lou không thể làm cái việc đơn giản là hỏi Alfred. Điều này anh đã nghĩ đến ngay lúc phải chia sẻ sự im lặng không chút thoải mái khi dùng chung thang máy với những người lạ.
“Anh lên tầng mấy?”. Một giọng nghèn nghẹt vang lên ở góc thang máy, từ một người đàn ông đang kín đáo giấu mình, có lẽ bị chèn ép sát trong đó. Anh ta cũng là người duy nhất có thể với tới những nút bấm, để điều khiển bảng máy lúc nào thì ngừng.
“Vui lòng bấm giúp tầng mười ba”, người mới vào nói.
Có vài tiếng thở dài và một người tặc lưỡi.
“Đâu có tầng mười ba”, một người đàn ông ốm nhách trả lời.
“Ưmm…”, người đàn ông lóng ngóng vừa cầm chiếc cặp xách vừa dò dẫm trên mấy tờ giấy in lịch làm việc của mình.
“Chắc là ông muốn lên tầng mười hai hoặc mười bốn…”, anh chàng có giọng nghèn nghẹt đứng cạnh bảng điều khiển thang máy ướm hỏi. “Không có tầng mười ba ở đây”.
‘Hẳn ông ấy cần lên tầng mười bốn…”, vài người khác trong thang máy đồng tình. “Một cách rất tự nhiên, tầng mười bốn luôn dược xem như tầng-mười-ba”.
“Ông có muốn tôi bấm cho ông tầng mười bốn không?”. Giọng nói của anh chàng bấm bảng điều khiển lại vang lên, lần này đã xen chút ít vẻ bực mình.
“Ưmm…”. Người đàn ông không trả lời mà tiếp tục lóng ngóng với mớ giấy tờ bao gồm cả các lịch hẹn đang cầm trên tay.
Lou không tập trung lắm cho cuộc đối thoại bất thường trong không gian vốn cực kỳ yên tĩnh của thang máy. Anh vẫn đang bận tâm quan sát tất cả những đôi giày ở quanh mình. Hầu hết chúng đều là những đôi giày đen. Một số cầu kỳ với những chi tiết rườm rà. Số khách trầy xơ ra. Một số được đánh bóng nhẵn. Số khác chỉ được mang một cách cẩu thả. Số khác nữa không buộc dây. Rõ ràng không có đôi nào đế đỏ cả. Anh lưu ý đến những bàn chân quanh anh khi mọi người bắt đầu co co bàn chân, nhón cả bàn chân này đặt lên bàn chân kia vì quá chật. Một đôi giày chợt chuyển động nhẹ nhàng. Ngay lập tức anh giật nảy mình cùng lúc với tiếng chuông nhẹ nhàng của thang máy vang lên, báo dừng.
“Thang lên ạ?”, người phụ nữ trẻ bên ngoài hỏi.
Có hàng loạt tiếng trả lời đầy vẻ muốn giúp đỡ của những người đàn ông bên trong thang máy. Cô ta bước vào, đứng ngay trước Lou và đôi mắt anh nhanh chóng kiểm tra đôi giày của cô trong khi những người đàn ông đứng quanh anh đang cố gắng kiểm tra để tìm thêm chỗ trống cho cô đứng. Không khí im lặng nặng nề khi chỉ có một người phụ nữ giữa một thang máy toàn đàn ông. Sáu… Bảy… Tám… Cuối cùng, người đàn ông mang đôi giày leo núi màu nâu cũng len ra với đôi tay không hề cầm bất kỳ chiếc cặp xách nào. Và tiếng thang máy lại vang lên thông báo: “Tầng văn phòng của ông Patterson”.
Lou phân vân giữa cảm giác bối rối và khó chịu. Chuyện không có số mười ba trong bảng điều khiển thang máy chính là đề nghị của anh trước đây để tránh chuyện mười ba là con số rủi ro. Nhưng dĩ nhiên đây là tầng thứ mười ba. Không thể có một khoảng nhảy cách giữa khi chạm đến tầng thứ mười bốn. Tầng thứ mười bốn không thể được xây trên nền của những viên gạch vô hình. Nghĩa là tầng thứ mười bốn lại là thứ mười ba. Và văn phòng của anh thì trên tầng thứ mười ba. Thế nhưng nó lại được biết đến như tầng thứ mười bốn. Tại sao nó lại rối rắm và làm honag mang mọi người như thế chứ. Anh chẳng có ý kiến nào cả. Mọi thứ với anh thật rõ ràng. Anh tồn tại trên tầng thứ mười bốn và cứ thế bước ra ngoài. Bước chân của anh chạm lên lớp thảm sang trọng mềm mại.
“Chúc buổi sáng tốt lành, ông Suffern”. Thư ký của anh cất tiếng chào, nhưng đầu vẫn không ngẩng lên và mắt vẫn không rời những giấy tờ của cô.
Anh ngừng lại ở bàn làm việc của cô thư ký, nhìn cô với một vẻ hoang mang.
“Alison, gọi tôi bằng Lou thôi, như bình thường vẫn thế!”.
“Ồ, vâng, tất nhiên rồi thưa ông Suffern”. Cô đáp nhanh, tránh nhìn vào mắt anh.
Trong lúc Alison vội bước đi, Lou ném thử một cái nhìn kín đáo, quan sát đế giày cô. Anh vẫn còn đứng nguyên ở bàn làm việc cho đến khi cô quay lại lần nữa và vẫn từ chối nhìn thẳng vào mắt anh. Cô ngồi xuống, bắt đầu đánh máy.
Với vẻ kín đáo nhất có thể, anh gập người xuống để thắt lại dây giày và nhìn trộm một cái thật nhanh qua bàn cô thư ký.
Cô cau mày, bắt chéo đôi chân dài. “Mọi thứ đều ổn chứ, thưa ông Suffern?”.
“Gọi tôi là Lou”, anh lặp lại, hơi bối rối.
“Không”. Cô đáp nhanh và quay nhìn qua chỗ khác. Rồi cô chộp lấy cuốn nhật ký công việc trên bàn, vẻ vội vã. “Chúng ta bàn qua những buổi họp hôm nay của ông chứ, thưa ông?”.
Cô đứng dậy, vòng ra khỏi bàn.
Áo khoác ngoài bó chặt. Váy bó chặt. Đôi mắt của anh lướt trên thân hình cô trước khi dừng lại ở đôi giày.
“Giày cô cao bao nhiêu?”.
“Ông hỏi làm gì?”.
“Có phải một trăm hai mươi mi-li-met không?”
“Tôi không biết. Ai lại đi đo gót giày bằng mi-li-met thế?”.
Tôi không biết. Vài người làm thế. Gabe chẳng hạn”. Anh mỉm cười đi theo sau cô. Cả hai cùng bước vào phòng anh và anh cố liếc nhìn đế giày cô một lần nữa.
“Gã quái quỷ nào tên Gabe thế?”, cô càu nhàu.
“Gabe là một người vô gia cư”, anh bật cười.
Khi cô xoay người lại để hỏi anh, cô bắt gặp anh đang nghiêng đầu quan sát cô.
“Ông nhìn tôi bằng cái cách giống như đang ngắm nghía mấy bức tranh trên tường vậy”. Cô nhăn mặt.
Trường phái ấn tượng hiện đại. Anh chưa từng bao giờ là người hâm mộ trường phái ấy. Thi thoảng lắm trong những ngày làm việc bận rộn của mình, anh phát hiện ra chính mình đang dừng lại, ngắm nhìn những vòng tròn không biết mang hình dáng gì phủ trùm lên những bức tường của hành lang đi vào phòng làm việc. Những ánh sáng, những đường thẳng, đường cong trên bức tranh sơn dầu khiến người ngắm hình dung ra thứ gì đó. Và bức tranh ấy cũng có thể treo lộn ngược trở lại hoặc treo ngả theo hướng này, hướng khác để người khác suy đoán theo cách khác. Anh từng trả nhiều tiền cho những bức tranh như thế, để rồi chính anh so sánh chúng với những nét vẽ nguệch ngoạc của cô con gái Lucy treo khắp nhà, cả trên cánh cửa tủ lạnh. Rồi anh nghiêng đầu sang bên này, bên kia, ngắm nghía chúng hệt như việc anh đang làm với Alison hiện giờ.
“Cô có đôi giày nào đế màu đỏ không?”. Anh hỏi Alison, trong lúc ngồi xuống chiếc ghế da trong bộ ghế gồm bốn chiếc ở đó.
“Sao ông hỏi thế? Chẳng lẽ tôi bước nhầm vào cái gì đó à?”. Cô đứng một chân, co nhẹ một chân lên, khéo léo giữ thăng bằng trong lúc kiểm tra đế giày của mình.
“Không có vấn đề gì đâu”. Anh ngồi xuống bàn làm việc của mình, mệt lử.
Cô nhìn anh đầy nghi ngờ trước khi chuyển sự chú ý của mình trở về với lịch làm việc đang cầm trên tay. “Tám giờ rưỡi, ông sẽ có một cuộc điện thoại với Aonghus O’Sullibháin. Tuy nhiên, tôi đang sắp xếp để oong có một cuộc nói chuyện với Béarla……”
Cô nhếch môi cười, hất nhẹ lọn tóc. “Lúc tám giờ bốn lăm, ông có một cuộc họp với Barry Brennan về việc…”.
“Gì nữa…”, anh than khẽ.
“Vâng… Ông vẫn chưa giải quyết xong việc với họ mà. Vào lúc chín giờ rưỡi, thưa ông…”.
“Chờ chút đã nào”. Mặc dù biết anh đang ở một mình với cô thư ký trong phòng, Lou vẫn thận trọng nhìn quanh trước khi nói. “Sao cô vẫn gọi tôi bằng ông? Chuyện gì xảy ra với cô vậy?”.
Cô nhìn sang hướng khác, lẩm bẩm gì đó mà âm thanh của nó khiến Lou nghĩ rằng đó là câu trả lời kiểu như “Không phải tại anh”.
“Cô vừa nói gì thế?”. Anh không chờ câu trả lời. “Tôi có một ngày rất bận. Và tôi có thể làm việc mà không cần những cách xưng hô cố tình tạo khoảng cách như thế. Cảm ơn cô nhiều. Từ lúc nào mà cô biến việc báo cáo thời khóa biểu trong ngày trở thành bảng thông báo những việc phải làm buối sáng vậy?”.
“Tôi chỉ nghĩ rằng tôi cần nói hết những việc ấy để mai mốt ông có thể quyết định được việc giảm bớt những cuộc hẹn đi…”.
“Có phải cô muốn giảm bớt công việc xuống không, Alison? Có phải tất cả thái độ này sáng giờ là vì như thế?”.
“Không”. Cô đỏ mặt. “Hoàn toàn không phải thế. Tôi chỉ nghĩ rằng có lẽ ông nên thay đổi nhịp điệu công việc của ông một chút. Thay vì trải qua những ngày vui buồn thất thường thế này với đủ thứ cuộc hẹn, ông nên dành nhiều thời gian hơn cho ít khách hàng hơn. Những khách hàng vui vẻ…”.
“Vâng, sau đó tôi và một phụ nữ xinh đẹp sẽ sống cùng bên nhau hạnh phúc mãi mãi như chuyện cổ tích hả? Alison, cô là một nhân viên mới của công ty. Vì thế tôi bỏ qua những chuyện này. Nhưng đay là việc của tôi, là lý do tại sao tôi yêu thích công việc kinh doanh, được chứ? Tôi thích được bận rộn. Tôi không cần một giờ nghỉ ăn trưa kéo dài những hai tiếng đồng hồ hay ngồi làm bài tập ở nhà bên chiếc bàn trong bếp với những đứa trẻ”.
Rồi anh chợt nheo mắt: “Cô vừa đề cập đến những khách hàng vui vẻ hơn. Ý cô là cô từng nhận được lời phàn nàn nào từ người khác về tôi?”.
“Mẹ của ông. Vợ của ông”. Cô nói giữa hai hàm răng hơi nghiến lại. “Anh trai ông. Chị gái ông. Con gái ông”.
“Con gái tôi mới năm tuổi, phàn nàn cái gì/”.
“Vâng, con bé đã gọi cho ông khi ông quên đón cô bé từ lớp học múa hồi thứ Năm tuần rồi”.
“Cái đó không tính”, anh trợn mắt. “Bởi vì chuyện đón một đứa con gái năm tuổi của tôi trễ sẽ không ảnh hưởng như việc đánh mất cả một hợp đồng giá hàng trăm nghìn euro, phải vậy không?”. Lại một lần nữa, anh không hề chờ đợi câu trả lời. “Cô có bao giờ nhận được bất kỳ lời phàn nàn nào từ những người không thuộc họ hàng của tôi?”.
Alison nghĩ một cách căng thẳng. “Chị gái ông có thay đổi tên họ của chị ấy sau khi li dị không?”.
Anh nhìn chằm chằm cô thay cho câu trả lời với câu hỏi nhuốm màu “gây sự” ấy.
“Vâng, thế thì không có đâu, thưa ông!”.
“Lại cái gì ‘ông’ nữa?”.
“Chỉ là vì tôi nghĩ là… “, mặt cô đỏ lên, “… nếu ông cư xử với tôi như một người lạ, thì tôi cũng sẽ làm tương tự như thế”.
“Tôi cư xử với cô như người lạ bao giờ?”.
Cô thư ký nhìn đi chỗ khác.
Anh hạ thấp giọng của mình. “Alison, chúng ta đang ở văn phòng. Thế cô muốn tôi phải làm thế nào? Muốn tôi nói cái cảm giác đê mê khi ở bên cô à? Nói ra ngay giữa các cuộc họp hành của chúng ta như thế này à?”.
“Ông mê đắm bên tôi hồi nào. Chúng ta chỉ… hôn nhau thôi…”.
“Gì cũng được”. Anh phẩy tay, “Chuyện cô nói có nghĩa là thế nào?”.
Cô không trả lời nhưng sau đó hai gò má của cô nóng bừng lên.
“Có lẽ Alfred đề cập điều gì đó với tôi…”.
Tim Lou đập loạn xạ với nhịp không bình thường, theo cách mà anh chưa từng biết trước đó. “Anh ta đề cập cái gì?”.
Cô nhìn đi chỗ khác, bắt đầu vân vê một góc của tờ giấy. “Vâng, anh ta đề cập chuyện gì đó về việc ông vắng mặt trong buổi họp tuần rồi”.
“Đừng có nói với tôi là chuyện gì đó, tôi muốn nghe những điều rành mạch, cụ thể. Làm ơn đi!”.
Cô nổi quạu. “Được rồi… Là thế này, sau buổi họp tuần trước với ông O’Sullivan, anh ta – ý tôi là Alfred ấy…”, cô nuốt nước bọt, “Alfred nói rằng tôi phải cố gắng quan tâm đến ông nhiều hơn. Anh ta biêt tôi mới làm việc chưa lâu và lời khuyên của anh ta cho tôi là đừng để ông phải bỏ lỡ những cuộc họp quan trọng một lần nữa.
Máu Lou muốn sôi lên và những ý nghĩ của anh nhảy loạn xạ. Anh chưa bao giờ cảm thấy hoang mang, rối rắm cực độ như thế. Anh dành cuộc đời của minh để thực hiện hết việc này đến việc khác, bỏ lỡ nửa đầu của việc này chỉ để hoàn tất nửa kết của việc kia. Anh làm như thế mỗi ngày và luôn cảm giác giống như phải cố gắng đuổi bắt cho kịp với những việc ở phía trước. Đấy là một công việc vất vả, căng thẳng và kéo dài. Anh đã hi sinh rất nhiều để có được vị trí mà anh đang có ngày hôm nay. Anh yêu công việc của mình, biết ơn từng phần nhỏ của công việc ấy.
Việc bỏ lỡ một buổi họp chưa từng bao giờ được lên lịch trước, vào ngay buổi sáng mà anh xin nghỉ phép khiến anh giận dữ. Anh cũng thấy giận dữ vì gia đình chính là nguyên nhân gây nên chuyện đó. Tự dưng anh thấy giận mẹ mình. Đó là vì anh phải đón bà từ bệnh viện về. Chính vì thế anh đã bỏ lỡ buổi họp vào buổi sáng hôm ấy. Anh thấy giận dữ vợ mình vì đã đẩy anh vào tình thế này, trong khi anh đã đề nghị hay là thu xếp một chiếc xe nào đó đón bà và cô ấy nổi cáu lên với anh. Anh thấy giận dữ chị Marcia và ông anh Quentin của mình vì đã không thay anh làm việc ấy.
Anh là một người bận rộn. Và chỉ một lần này, khi anh chọn gia đình thay vì công việc, anh đã lập tức phải trả giá. Anh đứng dậy dán mặt vào ô cửa sổ bằng kính, cắn chặt môi một cách khó khăn, cảm thấy giận dữ tới mức anh muốn nhấc điện thoại lên và gắt gỏng với hết thảy những người còn lại trong gia đình mình rằng thấy chưa, thấy chưa, chính vì mọi người mà anh không thể luôn ở đây. Thấy chưa, nào bây giờ hãy nhìn kỹ việc mà mọi người đã làm với anh đi…!
“Thế cô không muốn nói với anh ta là tôi phải đến bệnh viện đón mẹ tôi à?”. Anh nói điều đó thật nhẹ, vì thật ra anh ghét phải lấy lý do vô cùng. Anh ghét nghe những từ ngữ mà anh biết thừa rằng những đồng nghiệp khác của anh vẫn dùng. Ghét những câu xin lỗi. Ghét cung cách mang những câu chuyện cuộc đời riêng tư vào nơi công sở. Với anh, như thế là thiếu chuyên nghiệp. Đơn giản là bạn làm công việc đó, hay bạn không làm. Thế thôi. Không lý do lý trấu gì cả.
“À, không… Tôi không kịp nói. Vì đó là tuần làm việc đầu tiên của tôi và ông Patterson đang đứng đó với ông ta. Tôi không biết là ông lại muốn tôi nói ra điều ấy…”.
“Ông Patterson đứng đó với anh ta?”. Lou hỏi lớn, mắt anh gần như trợn ngược lên tới đỉnh đầu.
Cô gật gật đầu, mắt mở to, giống như một món đồ chơi với cái cổ bị lỏng ra.
“Đúng rồi”. Tim anh bắt đầu đập chầm chậm, giờ anh đã hiểu rõ tất cả những gì vừa trải qua. Người bạn thân thiết của anh, Alfred, vừa chơi anh một vố.
Mắt Lou nhìn chằm chằm xuống bàn làm việc. “Thư từ của tôi ở đâu nhỉ?”.
“Ở tầng mười hai. Cậu nhân viên nhiều kinh nghiệm lại bỏ lỡ mất tầng mười ba rồi”.
“Tầng mười ba chưa bao giờ bị bỏ lỡ cả. Chúng ta đang đứng trên nó. Thế hàng ngày chúng ta ở trên cái gì?”.
“Chúng ta đang ở trên tầng mười bốn. Và không có tầng mười ba vì quy luật thiết kế né tránh điều đó”.
“Đó không phải là quy luật thiết kế”. Anh nói với giọng hung hãn. “Một số tòa nhà vĩ đại nhất thế giới vẫn có tầng mười ba như thường”.
“Hoặc là ta đang ở trên mái nhà”.
“Cô nói cái gì?”.
“Đại hý trường cổ La Mã không có mái, nên tầng mười bốn của chúng ta cũng có thể xem như mái nhà”.
“Cái gì?”. Anh gầm lên lần nữa. “Nói với cái cậu nhân viên giàu kinh nghiệm là mang cái thang theo từ bây giờ và đếm từng tầng lầu mà cậu ta leo lên. Bằng cách đó, cậu ta sẽ chẳng bao giờ nhầm lẫn và bỏ lỡ những con số nữa. Mà tại sao một nhân viên giàu kinh nghiệm lại phải đi làm một công việc thư tín?”.
‘Harry nói chúng ta thiếu nhân sự ở phòng chuyển phát thư”.
“Thiếu nhân sự? Cái công việc ấy chỉ đòi hỏi một người bấm thang máy và mang những bức thư của tôi lên. Thế thì làm thế nào mà thiếu nhân sự được?”. Giọng anh rít lên. Một con khỉ cũng có thể làm được công việc đó. Có những người trên đường phố, họ ước ao muốn chết được làm việc ở những nơi giống như____”.
“Những nơi giống như cái gì?”, Alison hỏi. Nhưng giờ thì cô chỉ đang hỏi cái gót của Lou vì anh đã quay đi, nhìn từ cửa sổ của mình xuống vỉa hè bên dưới. Cô nhìn thấy gương mặt của anh phản chiếu lờ mờ trên mặt kính.
Cô từ từ bước đi. Lần đầu tiên trong vài tuần vừa qua, cô cảm thấy một chút nhẹ nhõm với tình cảm đã có với anh. Có lẽ cô đã trách thầm anh. Có lẽ đang có chuyện gì đó không ổn với anh. Cô là một người mới trong công ty và chưa hiểu rõ về anh hoàn toàn.
Tất cả những gì cô biết về anh là anh nhắc cô nhớ đến con thỏ trắng trong một bộ phim hoạt hình Alice ở xứ thần tiên. Luôn luôn trễ, trễ và trễ với những cái hẹn cực kỳ quan trong nhưng luôn luôn sắp xếp để có được tất cả chỉ trong một khoảng thời gian san sát nhau. Anh là một người tử tế với tất cả những người anh gặp và luôn luôn thành công trong công việc của mình. Thêm vào đó, anh đẹp trai và đầy quyến rũ, lại lái một chiếc xe Porsche đắt tiền. Những điều đó được cô đánh giá cao hơn bất kỳ thứ gì khác. Chắc hẳn rồi, cô cảm thấy một chút cảm giác tội lỗi về những việc đã xảy ra giữa cô với Lou tuần rồi, khi cô nói chuyện với vợ anh trên điện thoại. Nhưng sau đó, mọi thứ lập tức được xóa nhòa đi nhanh chóng. Trong suy nghĩ của Alison, vợ anh hoàn toàn ngây thơ trước sự thiếu trung thủy của chồng mình. Mỗi người đều có một điểm yếu. Và ai cũng có thể tha thứ cho “gót chân Áin” ấy, khi điều đó xảy ra với cô.
‘Alfred mang loại giày nào?”, Lou bật hỏi, ngay trước khi cô đóng cửa lại.
Cô bước ngược trở lại vào trong. “Alfred nào ạ?”.
“Berkeyley”.
“Tôi không biết”. Gương mặt cô ửng đỏ. “Sao anh lại muốn biết điều đó?”.
“Để tặng một món quà Giáng sinh thôi mà”.
“Giày à? Anh muốn tặng Alfred một đôi giày? Nhưng tôi đã đặt cho tất cả mọi người món quà khác, như anh đã dặn”.
“Chỉ cần bí mật tìm hiểu điều đó giùm tôi thôi. Nhưng không cần phải để Alfred biết. Tôi muốn làm anh ta bất ngờ”.
Cô nheo mắt đầy vẻ nghi ngờ. “Vâng, chắc chắn rồi”.
“Ồ, và cái cô gái mới ở bộ phận khách hàng. Tên cô ấy là… Sandra hay Sarah?”.
“Là Deirdre”.
“Kiểm tra giày cô ấy luôn giùm tôi. Hãy cho tôi biết nếu như cô ấy có đế giày màu đỏ”.
“Không đâu. Những đôi ấy chỉ có ở cửa hàng Số Một. Ở đấy toàn bốt đen, da lộn bóng loáng. Tôi từng mua một đôi năm rồi. Giày ở đó rất thời trang”.
Chỉ thế thôi, rồi cô rời khỏi.
Lou thở dài, buông thõng cả người trong chiếc ghế to quá khổ và đan những ngón tay của mình lại, đặt ngay mũi.
Có lẽ anh đã để sót một việc gì đó. Anh đã phí phạm mười lăm phút buổi sáng của mình để nói chuyện với gã đàn ông vô gia cư, điều này hoàn toàn khác với tính cách của anh. Anh không biết vì sao, nhưng khi đang đi, anh có cảm giác bị ép dừng lại. Điều gì đó ở người đàn ông ngoài lề đường khiến anh phải ngừng lại và mời anh ta một tách cà phê?
Không thể tập trung vào lịch làm việc của mình, một lần nữa, Lou xoay người nhìn xuống khung cảnh thành phố ở bên dưới, sau lớp kính dày. Cả một Giáng sinh xa hoa được trang trí dưới kia, tô điểm trên những bờ kè, bến cảng đến những cây cầu. Những vòng lá trạng nguyên, dây tầm gửi lẫn những chiếc chuông khổng lồ đu đưa từ bên này đến bên kia trong ánh đèn nê-ông sáng choang, lung linh sắc màu lễ hội.
Những vỉa hè tràn ngập người đang tất tả đi làm. Một tay mang chiếc cặp da. Tay kia là tách cà phê Starbucks. Thứ duy nhất tĩnh tại là Gabe, bên lối đi, ngay sát cửa ra vào, cuộn người ngồi trên nền đất và quan sát những đôi giày diễu hành qua lại. Mặc dù từ trên tầng mười ba nhìn xuống, Gabe chỉ lớn hơn một cái chấm trên vỉa hè, nhưng Lou vẫn có thể nhìn thấy cánh tay Gabe nâng lên hạ xuống khi anh ta nhấp từng ngụm cà phê, ngụm nào cũng thật đầy, như thể để lâu hơn thì nó nhạt mất.
Gabe kích thích trí tò mò của anh. Rõ là anh ta có tài năng đặc biệt để nhớ rõ những đôi giày của những người trong văn phòng này. Và có một điều còn gây hoang mang hơn, đó là vì con người có đôi mắt xanh biếc như pha lê kia quen thuộc với anh một cách kỳ lạ.
Thực tế, Gabe gợi nhắc cho Lou về chính anh. Hai người đàn ông cùng ở độ tuổi suýt soát nhau, nếu ăn mặc chỉnh tề, Gabe có thể dễ dàng khiến người khác nhầm lẫn đó là Lou. Anh ta cũng có vẻ thân thiện, đáng tin cậy. Trong một khoảnh khắc rất ngắn, như thể cảm nhận được đôi mắt Lou đang quan sát mình, Gabe ngẩng lên. Từ tít tầng mười ba trên kia, Lou cảm thấy như thể Gabe nhìn thẳng vào mình, thấu cả tâm hồn. Đôi mắt anh ta nhìn thật sâu vào trong anh. Điều đó làm Lou hoang mang.
Rõ ràng Gabe không thể nào nhìn thấy anh. Anh ta nhìn lên, cằm hất lên trời, tay vung lên trước trán như một cử chỉ chào nhau. Gabe chỉ có thể nhìn thấy cái óng phản chiếu từ một thứ gì đấy, Lou nghĩ. Đúng thế, chỉ có thể là cái bóng phản chiếu. Nhưng trong một khoảnh khắc, cái nhìn của Lou như chạm lên đến tận tầng thứ mười ba, nơi có cửa sổ văn phòng Lou và thấy cả đôi mắt Lou. Anh đưa hai tay lên, nhẹ mỉm cười làm một cử chỉ nhỏ như chào. Trước khi có thể có được một động tác nào từ Gabe đáp lại, anh đẩy cái ghế mình đang ngồi ra xa cửa sổ và quay tròn. Nhịp sống trong anh đang đập nhanh hơn, như thể anh đang cố bắt lấy một thứ gì đó mà anh không nên bắt.
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Chính là Alison. Giọng cô bên kia đầu dây nghe có vẻ không vui cho lắm.
“Trước khi tôi nói với anh về những gì mà tôi phải nói với anh, tôi chỉ muốn anh biết rằng tôi đã tốt nghiệp đàng hoàng và có bằng thương mại”.
“Chúc mừng cô”, Lou nói.
Cô tằng hắng giọng. “Đây, những thứ anh muốn đây. Alfred mang giày cỡ số tám, màu nâu. Hình như anh ta có đến mười đôi giày cùng một loại và anh ta mang chúng mỗi ngày. Vì thế, tôi không có ý kiến gì về chuyện anh muốn mua một đôi giày khác làm quà Giáng sinh. Tôi nghĩ rằng anh nên bỏ ý định ấy đi”.
Cô ngừng lại lấy hơi. “Còn về đôi giày đế màu đỏ, Louise đã mua một đôi mới và mang chúng tuần rồi nhưng chúng làm đau mắt cá chân cô ấy nên cô ấy đã trả chúng lại. Cửa hàng thì không chịu lấy lại bởi vì rõ ràng là cô ấy đã làm rách đôi giày. Vì thế bây giờ đôi giày đế đỏ hết được mang rồi”.
“Louise là ai?”.
“Thư ký của ông Patterson”.
“Tôi cần cô tìm hiểu xem cô ấy đã ra ngoài với ai trong mỗi ngày làm việc suốt tuần vừa rồi”.
“Không phải cách đâu. Đây không phải những điều nằm trong bảng mô tả công việc của tôi”.
“Cô có thể rời văn phòng nghỉ sớm nếu cô tìm ra được điều đó cho tôi”.
“Thôi được”.
“Cảm ơn cô đã nỗ lực làm việc dưới áp lực như thế”.
“Không có vấn đề gì. Tôi có thể bắt đầu việc mua sắm Giáng sinh của tôi rồi”.
“Đừng quên danh sách của tôi đấy”.
Thế là, mặc dù Lou chỉ biết được rất ít thông tin, nhưng một cảm giác là lạ bắt đầu chạy vào tim anh. Một điều gì đó hoàn toàn kỳ lạ. Gabe đã đúng về chuyện đôi giày và anh ta không phải là người mất trí. Hồi sớm hơn, Gabe đã hỏi Lou anh có cần một đôi mắt quan sát, một người làm công việc quan sát trong tòa nhà không, và lúc này, khi nhấc điện thoại lên, Lou đã nghĩ lại lần nữa về điều ấy.
“Cô có thể giúp nối máy cho tôi với Harry ở phòng thư tín không. Và sau đó lấy một chiếc áo sơ mi của tôi, một chiếc quần tây, áo khoác, cà vạt trong tủ quần áo, mang xuống tầng dưới cho người đàn ông đang ngồi đằng trước cửa. Cho anh ta vào toilet nam thay quần áo trước, bảo anh ta ăn mặc cho gọn gàng vào. Sau đó đưa anh ta xuống phòng thư tín. Tên anh ta là Gabe và Harry sẽ tiếp đón anh ta. Tôi giải quyết xong việc thiếu hụt nhân sự ở bộ phận của Harry rồi nhé”.
“Cái gì?”.
“Gabe. Đó là cách gọi tắt của cái tên Gabriel. Nhưng cứ gọi anh ta là Gabe”.
“Không, ý tôi là…”.
“Chỉ cần làm thế thôi. À, và Alison này…”.
“Vâng?”.
“Tôi thực sự đã thưởng thức nụ hôn của chúng ta hồi tuần rồi và mong sẽ có những phút giây mê đắm bên cô một lúc nào đó trong tương lai”.
Anh nghe thấy một tiếng cười nhẹ cố nén trong cổ họng của cô thư ký trước khi cụp điện thoại.
Anh đã làm thế một lần. Trong khi nỗ lực để nói sự thật, anh lại thực hiện một lời nói dối hoàn hảo đến mức đáng khâm phục với Alison. Và thông qua việc giúp đỡ một người khác – là Gabe – Lou cũng đã giúp đỡ mình. Một hành động tốt đẹp là sự chiến thắng của tâm hồn. Mặc dù vậy, Lou biết rằng có điều gì đó ẩn sâu bên dưới suy nghĩ của anh và tâm hồn anh đang cố công cứu vớt giờ đây đang ở ngay trên suy nghĩ ấy, bắt đầu để cứu vớt một điều gì đó khác.
Có một nỗi sợ hãi nằm sâu bên dưới, trong nỗi khát khao vị trí công việc tốt hơn của Lou. Anh càng muốn lờ đi, nó càng hiện rõ. Nỗi sợ hãi ở đó, nó ở đó mọi phút mọi giây. Nhưng nó trá hình một cách khéo léo để người khác không nhìn thấy.
Giống như cái tầng thứ mười ba.