Mộng Anh Hùng Của Một Thiếu Niên Bình Thường

Chương 3: Chương 3




Vương Khải rất đẹp trai, theo lời bà ngoại tôi là có một vẻ ngoài khiến người khác yêu mến. Mày rậm, mắt to, khuôn mặt trái xoan hồng hào, tóc rất dày, tóc trước rẽ ngôi lệch sang một bên, mỗi ngày cậu ấy đều mặc một bộ quần áo màu nhạt, trên cổ áo có thêm một cái nút, mang một đôi dép da, hoàn toàn không có vẻ nhếch nhác, luộm thuộm của trẻ con. Lại nhìn vào đứa bên cạnh cậu ấy là tôi, bà ngoại âm thầm lắc đầu.

Trong khu nhà trệt phía sau xưởng cơ khí, Vương Khải cũng là đứa nhỏ được người khác chú ý đến nhiều nhất, không chỉ vì cậu ấy học giỏi ngoan ngoãn, quan trọng hơn là cậu ấy rất có uy tín, dùng cách nói bây giờ chính là điển hình của “con nhà người ta”.

Vài ngày sau khi chúng tôi đã thân nhau, cậu ấy dẫn tôi gia nhập địa bàn của cậu ấy. Cậu ấy nói, nơi này nhỏ thôi, không sợ không quen biết, chỉ sợ bị bo xì. Nghe thấy giọng điệu y hệt người lớn của cậu ấy, tôi không biết phải hưởng ứng thế nào, chỉ đành há hốc miệng đứng đực ra nhìn cậu ấy. Loại biểu tình như vậy, rất nhiều năm sau tôi vẫn còn dùng.

Lần đầu tiên được cậu ấy dẫn đi chơi, tôi mới phát hiện thì ra toàn bộ đám nhóc ở phía đông khu chung cư đều thích tụ tập ở đây. Khu chung cư chia thành hai phía đông – tây, lấy trường học bỏ hoang làm điểm phân định, từ đó hai bên rất ít qua lại với nhau. Những đứa trẻ ở phía đông chúng tôi, mỗi ngày vào xế chiều sẽ tập trung trong trường, Vương Khải là người đứng đầu, cả đám đều gọi cậu ấy là anh Khải.

Tôi hỏi cậu ấy, có người còn lớn tuổi hơn cậu, sao mọi người lại gọi cậu là anh Khải? Cậu ấy híp mắt nhìn tôi: Đợi lát nữa cậu khắc biết.

Một đám trẻ con đứng lô nhô trên mảnh đất trống, Vương Khải dẫn theo tôi đi đến, giới thiệu cả đám cho tôi làm quen. Lần đầu tiên trong đời tôi phát hiện ánh mắt giống y hệt xã hội đen trong phim. Ánh mắt cả đám nhìn Vương Khải mang theo cả sự kính nể, sợ hãi, đặc biệt là sự sùng bái. Kẻ ăn theo là tôi cũng được hưởng hơi lây, cả đám vui vẻ nói chuyện với tôi, nhét vào tay tôi một tập hình. Lần đầu tiên tôi nhận được loại đãi ngộ thế này. Vậy là, ánh mắt nhìn Vương Khải của tôi cũng biến thành giống y như của đám nhóc đó.

Đợi cả đám tập trung gần đủ, Vương Khải vẫy tay gọi mọi người ngồi lại xung quanh, hỏi thăm tình hình làm bài tập về nhà của từng đứa, đôn đốc nhanh chóng làm xong bài tập, kiểu cách giống như một giáo viên vậy. Ngay cả những đứa lớn tuổi hơn Vương Khải cũng vâng vâng dạ dạ. Cuối cùng, cậu ấy thanh giọng, bắt đầu kể chuyện.

Vương Khải kể chuyện quả thực rất hấp dẫn, bất kể là phim hoạt hình hay câu chuyện được in trên báo, được lời kể của cậu ấy thổi hồn vào, tựa như trở thành một câu chuyện hoàn toàn mới mẻ. Ánh mắt của mọi người thay đổi theo từng lời kể của cậu ấy, có lúc cả đám còn ồ à, hoặc vui mừng hoặc tiếc nuối.

Càng khiến tôi kinh ngạc chính là, quyển sách Vương Khải đã xem lúc ở nhà ngoại tôi, dưới giọng trần thuật của cậu ấy lại vô cùng sống động. Thế giới lạ lẫm đầy màu sắc của người lớn, có sức hấp dẫn vô cùng lớn đối với trẻ con, từng đứa một đều nghe đến chăm chú. Sau này tôi hỏi cậu ấy, sao cậu lại biết kể chuyện thế, cậu nhớ được hết à?

Vương Khải kiêu ngạo ngẩng cao đầu: Hình như tôi có năng lực nhìn một lần là nhớ. Lớn lên, tôi hy vọng mình giống như gió vậy, tha hồ ra ngoài tung hoành. Tôi muốn trở thành một nhà diễn thuyết, hay là một nhà văn cũng được. Cậu nói xem tôi có làm được không?

Nước mũi của tôi suýt chút nữa chảy ra ngoài, tôi hít vào một hơi, sau đó cật lực gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.