Mộng Càn Khôn

Chương 3: Chương 3: Thức Tỉnh. (1)​




Trên bãi loạn thạch tại một sơn cốc dưới chân núi vô danh, một cảnh tượng hết sức thê lương khiến ai thấy cũng phải giật mình kinh hãi, giữa đống loạn thạch nhấp nhô lồi lõm, xác một thiếu niên nằm tại nơi đây, hình hài với dung nhan giờ phút này đã hoàn toàn biến dạng, thiếu niên nằm đó giữa vũng máu, tuy gương mặt bị dập nát loang lổ máu tươi nhìn mơ hồ không ai còn nhận ra, nhưng trên môi thiếu niên này vẫn đang nở một nụ cười, chỉ là không biết nụ cười này là hạnh phúc, hay là tự giễu nữa. Tim ngừng nhảy, mạch ngừng đập, thân thể lạnh ngắt, rõ ràng đã chết không thể chết hơn. Thiếu niên này không phải ai khác, chính là Tiêu Vũ đêm qua khi lâm tuyệt lộ đã nhảy vực tự vẫn cùng gốc Huyết Linh Sâm.

Mặt trời dần lấp ló sau những dải núi, chiếu rọi mọi nơi chốn núi rừng này. Bất quá giờ phút này, khắp không gian nơi đây đang nổi lên từng trận âm phong, làn làn hắc vụ từ bốn phương tám hướng quanh sơn cốc mãnh liệt tràn vào trung tâm, che kín một mảnh sơn cốc dưới núi này, giống như có tu sĩ đang thi triển thần thông hắc ám nào đó, hết sức tà dị. Hắc vụ sau khi tập trung lại khiến phiến không gian này như chìm trong đêm đen, đưa tay không thấy năm ngón, dù lúc này đang là ban ngày, chúng cũng không có tràn ra xâm chiếm nơi khác, mà chỉ tập trung lại trong sơn cốc. Bỗng nhiên hắc vụ xoay tròn kịch liệt, tạo thành một trận lốc xoáy, cuồng phong mãnh liệt, dã thú xung quanh phạm vi mười dặm quanh sơn cốc đều run cầm cập, nằm bất động tại chỗ không dám động đậy, trong ánh mắt chúng lộ rõ sự sợ hãi khủng khiếp.

Lốc xoáy lúc này lại đang cấp tốc thu nhỏ dần, sau thời gian một bữa cơm, hắc vụ xung quanh sơn cốc đã biến mất sạch sẽ, đến nhanh mà đi cũng nhanh, trả lại những tia nắng ấm áp cho cảnh vật nơi đây. Nếu có người đứng từ trên cao quan sát xuống, sẽ nhận ra rằng trung tâm cơn lốc từ hắc vụ tạo thành nọ, chính là nơi mà thiếu niên xấu số kia đang phơi thây. Chỉ là lúc này, thân thể thiếu niên vốn đã nát như tương, vậy mà bây giờ lại hoàn hảo không chút hao tổn, thậm chí nhìn kỹ có thể thấy thiếu niên này đã cao lớn hơn một chút, cũng không còn gầy gò ốm đói như đêm qua, y phục vẫn rách nát bụi bặm như thế, nhưng dưới lớp áo kia, có thể thấy rõ bộ ngực đang nhấp nhô lên xuống đều đặn, rõ ràng là đang thở. Trên khuôn mặt bị dập nát mới trước đó không lâu còn khiến lòng người rét lạnh, cũng đã hoàn hảo khôi phục, bất quá nhìn lại có vài phần tuấn tú khôi ngô hơn trước.

Thiếu niên hai mắt nhắm chặt, miệng vẫn nở nụ cười như vậy, từng nhịp thở đều đặn qua hai lỗ mũi, dường như vẫn chìm trong giấc ngủ say chưa tỉnh. Nổi bật lúc này là trên trán thiếu niên, lơ lửng một viên hắc châu to như long nhãn, hắc châu này xoay tròn một lúc rồi dần dần hạ xuống, sau đó không chút trở ngại chui tọt vào trong mi tâm thiếu niên, khi hắc châu này hoàn toàn biến mất, trên mi tâm thiếu niên xuất hiện một vệt nhỏ màu đen dài hơn một phân, giống như ai đó lấy bút mực thật nhỏ vẽ một đường lên vậy. Khi mọi việc kết thúc, thiếu niên bỗng khẽ nhíu mày, sau đó hai mắt từ từ mở ra.

Bầu trời trong xanh cùng những đám mây chầm chậm phiêu đãng là những gì đập vào mắt Tiêu Vũ sau khi hắn tỉnh dậy, hắn tham lam hít lấy hít để không khí trong lành nơi đây, cứ như thể đứa bé mới rời khỏi bụng mẹ vậy. Một lúc sau Tiêu Vũ nhổm người ngồi dậy, khẽ giơ hai bàn tay lên trước mặt, xoay qua xoay lại nhìn ngắm một hồi, tiếp đó lại cúi nhìn xuống thân thể của hắn. Hoàn hảo không có một chút tổn hại, một vết bầm tím cũng không, vết thương trên vai đêm qua còn bầy nhầy máu thịt, bây giờ lành lặn thậm chí sẹo cũng không có một cái khiến Tiêu Vũ ngơ ngác.

-“Thực còn sống sao? Là mộng hay thực?”

Tiêu Vũ đứng thẳng dậy, vặn vẹo thân mình một hồi, một loạt tiếng nổ vang lốp đốp từ trong xương cốt thân thể tứ chi của hắn, hắn cảm giác bây giờ khí lực tăng lên nhiều lắm, khóe miệng nhếch lên, Tiêu Vũ cười cuồng tiếu, tiếng cười vang vọng cả sơn cốc này, giải tỏa cảm xúc xong xuôi, hắn nhìn quanh nơi đây một lượt, rồi nhanh chóng nhắm bừa một phía lao đi, hắn biết lúc này không nên nấn ná ở đây, biết đâu bọn Trình Khiếu vẫn đang xục xạo tìm hắn. Dù lúc này hắn đang có rất nhiều câu hỏi cùng nghi vấn trong lòng nhưng tốt nhất vẫn cứ tìm một chỗ nào kín đáo an toàn tạm tránh trước đã.

Chạy một mạch qua hai ngọn núi, Tiêu Vũ dừng chân nghỉ lại trong một thạch động xa lạ, hắn chẳng biết đây là nơi nào, cách tông môn chắc cũng phải vài chục dặm, trong suốt bốn năm làm đệ tử tạp dịch tại Thiên Tinh Tông, hắn cũng có đôi lúc rảnh rỗi lang thang đi dạo chơi ngắm cảnh núi rừng quanh đó, nhưng chưa bao giờ đi xa như thế này. Tiêu vũ trong lòng cười khổ, không nghĩ một đường bị đuổi giết mình vô tình chạy xa như vậy, hiện tại muốn trở về Thiên Tinh Tông xem ra có chút khó khăn. Hắn tạm vứt bỏ vấn đề này khỏi đầu, tập trung tinh thần nhớ lại tình cảnh hôm qua.

Cái gì đã cứu hắn một mạng? Là có cao nhân nào ghé qua thấy thương hắn nên ra tay, hay là do gốc Huyết Linh Sâm mà trong miệng Trình Khiếu nói đã cứu hắn? Tiêu Vũ thấy lý do nào cũng hết sức khó tin. Hắn không cho rằng có vị tiên nhân nào quan tâm đến một kẻ phàm nhân không liên quan gì đến mình như hắn cả, thậm chí trong mắt người tu tiên, phàm nhân giống như đám kiến hôi vậy, sống chết mặc bay, trừ khi là thân nhân của mình, nếu không thì ngoại công, mẫu thân hắn, cùng cả cư dân Tử Vân thôn đã không phải chết. Còn thực là do gốc linh sâm kia thì chắc chắn lai lịch sâm này không hề nhỏ, không thể nào còn đến lượt tay hắn đào bới. Tiêu Vũ cũng không nhận ra, hắn hiện tại đã trầm ổn, trưởng thành, suy nghĩ thấu đáo hơn rất nhiều, nếu là trước đây hắn chắc chắn sẽ không để ý gì cả, vui mừng nhảy nhót chạy thẳng về Thiên Tinh Tông mà khoe với các sư huynh đệ cùng làm tạp dịch với mình.

Đang suy nghĩ miên man bỗng Tiêu Vũ khẽ cau mũi lại rồi ngửi ngửi, một đường chạy đến đây khiến hắn mồ hôi nhễ nhại, y phục với toàn thân hắn từ hôm qua dính đầy máu, lúc này hắn thấy cả người có một mùi tanh hôi khó chịu, Tiêu Vũ khẽ lắc đầu, có lẽ nên tìm chỗ nào tắm rửa qua đã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.