“Anh quen Ciro?” Soso thấy Hayden lộ vẻ ngạc nhiên, mới kịp nhớ ra, “A, quên, anh là nguyên soái của Kanding đế quốc.”
Hayden cười khổ: “Những lời này coi như là ca ngợi đúng không?”
Soso vội giải thích: ” Ý của tôi là, anh nhìn thật gần gũi, không giống như trong tưởng tượng.”
“Nguyên soái Kanding đế quốc trong tưởng tượng của cậu rất hung ác à?” Hayden hào hứng hỏi.
“Cũng không phải quá hung ác…” Soso có chút không biết làm sao.
Thân mình Hayden đột nhiên nghiêng về trước, “Có phải bị ảnh hưởng từ ấn tượng về Ciro không?”
Soso sửng sốt, “A?”
“Bởi vì hình tượng Ciro trong lòng cậu rất hung ác, cho nên cậu mới cảm thấy nguyên soái của Kanding đế quốc cũng thực hung ác đúng không?” Lời Hayden nghe thế nào cũng thấy giống như đang vui sướng khi người gặp họa.
“Không, Ciro không hung ác chút nào.” Soso cãi lại, “Anh ấy tốt lắm, là người tốt.”
Động tác uống rượu của Hayden khựng lại, hơi do dự, cuối cùng không đổ rượu vào miệng nữa, kinh ngạc hỏi: “Cậu ta là người tốt á?”
Soso gật mạnh đầu: “Anh ấy đã cứu tôi.”
Ánh mắt Hayden tà tà liếc sang bên, ngón tay gõ nhẹ một cái trên chén thủy tinh, cười nói: “Ta nghĩ cậu ta nhất định sẽ cảm thấy vinh hạnh sâu sắc khi biết điều này.”
“Nguyên soái, ngài có thư.” Hansen lớn tiếng ngoài cửa.
Hayden buông chén rượu, “Vào đi.”
Hai tay Hansen cầm một phong thư đi vào. Nếu con mắt hắn không tận lực vẹo về phía Soso thì điệu bộ giờ phút này của hắn đích thật là cung kính.
Soso nuốt miếng thịt, nhìn thấy ánh mắt lần thứ ba bay sang của hắn, hỏi: “Anh cũng đói bụng à?”
Hansen vội vàng thu mắt lại, vừa lúc chạm vào ánh mắt như cười như không của Hayden, “Hansen, ngươi muốn nhảy vào ôm ngực ta sao? Hiện giờ không phải lúc.”
Hansen lúc này mới chú ý tới vị trí của mình, cả người gần như dán sát vào ghế dựa của Hayden, vội lui hai bước, hai tay dâng thư lên.
Nhìn thấy con dấu độc nhất vô nhị của Quang Minh thần hội trên phong thư, tươi cười của Hayden nhạt đi rất nhiều. Hắn mở phong thư, ánh mắt xẹt nhanh qua toàn bộ nội dung, sau đó cười nói: “Bọn họ hành động thật là nhanh a.”
Soso và Hansen đều tò mò nhìn hắn.
Hayden nói: “Giáo hoàng đại nhân của Quang Minh thần hội trong vòng một giờ đã có tin tức giặc cướp tấn công, đồng thời viết thư yêu cầu đưa người sống đến thần điện phỏng vấn. Không phải hành động quá nhanh sao?”
Hansen bình luận: “Nhất định là bọn họ sợ mình bị khai ra.”
Hayden tùy tiện đặt thư lên bàn, hỏi: “Hai người sống bị tra tấn thế nào?”
Hansen đáp: “Một tên mất máu quá nhiều tử ẹo trên đường, tên còn lại vẫn đang chống đỡ.”
Hayden gật gật đầu: “Vì nể mặt giáo hoàng, ngươi đưa cái mồm đã đóng đến Quang Minh thần hội cho bọn họ chiêm ngưỡng kĩ càng một phen.”
Hansen nghi hoặc: “Mồm đã đóng là cái gì?”
Hayden hỏi ngược lại: “Mồm còn nói được là cái gì?”
Hansen giật mình, nhận lệnh đi ra.
Hayden quay đầu thấy Soso dừng dao nĩa, vẻ mặt mệt mỏi buồn ngủ, cười nói: “Ăn no rồi hả? Ta đưa cậu đi khách phòng, có thể khá sơ sài nhưng ta cam đoan giường rất thoải mái.”
Soso gật đầu, ngoan ngoãn đứng lên.
Hayden nhìn khuôn mặt trắng trắng tròn tròn của cậu, đột nhiên có thôi thúc muốn nhéo một phen. Hắn là con trai độc nhất trong nhà, không có anh chị em, lần đầu tiên sinh ra ý nghĩ có em trai thật không tệ.
“Nguyên soái.” Lần này người tới là Dinand.
Hayden cho Soso một ánh mắt xin lỗi, sau đó bảo: “Vào đi.”
Diana vẻ mặt ngưng trọng tiến vào, nhìn nhìn Soso, do dự không biết nên tiến lại nói nhỏ với nguyên soái hay tiếp tục đứng tại chỗ bẩm báo.
“Nói đi.” Hayden phất tay.
“Công tước Bassekou đưa tới chiến thiếp.”
Hayden nhíu mày, “Bây giờ?”
“Đúng vậy. Bọn họ nói nửa giờ sau tiến công.”
Hayden quay đầu nhìn đồng hồ, hỏi Soso: “Dượng của cậu không thích ngủ ban đêm hở?”
Soso đáp: “Không, dượng là người sinh hoạt rất có quy luật.”
“Vậy chắc có chuyện gì đó không hợp quy luật đã xảy ra.” Hayden nói với Dinand, “Giúp ta chuẩn bị áo giáp, bộ màu đen ấy, ta không muốn mặc áo giáp bạc vào nửa đêm để làm bia ngắm cho mọi người đâu.”
“Dạ!” Diana xoa tay đi ra.
Hayden đưa Soso vào khách phòng cách vách với phòng mình, chúc ngủ ngon xong, xoay người đi về phía một gian phòng khác đối diện khách phòng.
Gian phòng này rất nhỏ, ngay cả cửa cũng chỉ bằng một nửa phòng bình thường, nhìn qua hình như là một gian phòng tối. Nhưng sau khi Hayden mở cửa, cảnh tượng xa hoa bên trong lại có thể làm lóa mắt bất cứ kẻ nào.
“Ta nghĩ ta sai lầm rồi.” Hayden lật tay đóng cửa lại, không đi vào trong mà dựa vào cửa.
“Khó có lúc nghe thấy đấy nhỉ.” Người bên trong thản nhiên nói.
Hayden nói tiếp: “Ta đưa vị vương tử bị truy nã của Julan về đây.”
“Soso Vingtras?”
“Đúng vậy.” Hayden đáp, ” Ta vừa thu được chiến thiếp của Andre Bassekou. Xét đến hiệp nghị chúng ta ký kết trước đó, chiến đấu bất thình lình lúc nửa đêm hiển nhiên là không bình thường.”
Người bên trong hỏi: “Cậu cho rằng bởi vì Soso?”
Hayden nhún vai: “Ta không nghĩ ra lý do nào khác. Cho nên vì giấc ngủ của ta, ta đang nghĩ xem có nên đưa vị khách nhỏ đáng yêu trở về hay không đây.”
Đối phương không trả lời, ngược lại hỏi: “Bọn cướp đâu?”
“Giết gần hết, để lại một người sống, thuận tiện tặng một tên đã chết cho Quang Minh thần hội.”
“Quang Minh thần hội?” Người bên trong có chút đăm chiêu.
Hayden đột nhiên nói: “Ta có dự cảm không tốt.”
“Hửm?”
“Ta cảm thấy tối nay sẽ không ngủ được.”
“Dự cảm của cậu ứng nghiệm rồi.” Người nọ nói, “Mặc chiến bào vào, đánh cho Shamanlier đến tè ra quần rồi trở về.”
Hayden chế nhạo: “Vì Soso hử?”
“Vì thắng lợi của cuộc chiến. Ta nghĩ, đã đến lúc phá vỡ cân bằng, tìm một kết cục thích hợp.”
Hayden trầm ngâm: “Có sớm quá không? Tuy rằng phá vỡ thế hòa hảo với Shamanlier là việc phải làm, nhưng nếu hành động quá nhanh, ngược lại sẽ cho hoàng đế bệ hạ cái cớ bồi dưỡng hoàng tử Howl.”
“Tạm thời không có đâu. Đối tượng hiện giờ bọn họ ghét nhất là Quang Minh thần hội. Chỉ cần chúng ta cùng lập trường với bọn họ, bọn họ sẽ nhẫn nại thêm một thời gian nữa.”
Hayden thẳng người: “Được rồi, ta sẽ tận lực đánh nhanh thắng nhanh, để trước khi mặt trời mọc còn có thể vùi đầu vào gối.” Nói xong, hắn xoay người ra khỏi cửa, bỗng quay đầu bổ sung: “Quên nói một tin tức. Vừa nãy ở trên bàn cơm Soso nói với ta, Ciro là người tốt, một người tốt đã cứu mạng cậu nhóc.” Không đợi người nọ có phản ứng, hắn liền lùi nhanh về, đóng cửa lại.
Đúng như lời Hayden giường rất thoải mái, nhưng Soso lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.
Cậu thử đếm sao, đếm cừu, cuối cùng lấy thảm cùng gối đầu từ túi không gian ra, trải trên mặt đất ngủ, vẫn không thấy buồn ngủ.
Sau khi lăn qua lăn lại hai ba giờ, rốt cục cậu nhịn không được ngồi dậy, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là thịt bò chín quá?”
Ánh trăng chiếu vào cửa sổ, tĩnh tại an tường.
Cậu đứng lên, đẩy cửa sổ, kiễng mủi chân nhìn ra ngoài.
Trời đêm phẳng lặng, cỏ cây yên tĩnh. .
Xung quanh quân doanh đều là trạm gác, nhưng bọn họ cũng rất im lặng. Tựa như đang ngủ gật, lại tựa như đang nghe ngóng động tĩnh ban đêm.
Soso nằm úp sấp một lát, trong óc đột nhiên sinh ra một ý tưởng. Có lẽ, hiện tại là thời cơ tốt để bỏ trốn? Tuy Hayden đãi khách niềm nở lắm, rất thân mật, nhưng cũng không ngăn được mong muốn tìm Dilin của cậu.
Cậu biến ra một gò đất lót chân, sau đó thuận lợi bò lên cửa sổ.
Nơi này tổng cộng chỉ có một lầu, cho nên cậu có thể nhẹ nhàng nhảy từ trên cửa sổ xuống.
Tiếng động rơi xuống đất khiến cậu rụt vai, cảnh giác nhìn xung quanh, sau khi xác định không ai chú ý nơi này, mới rón ra rón rén men theo tường đến cổng quân doanh.
Bước chân của cậu thực nhẹ thực chậm, như một con rùa nhỏ lén lút im hơi lặng tiếng.
Mắt thấy dần đến cuối tường , tim cậu đột nhiên đập nhanh hơn. Còn đi tiếp, sẽ không có gì che chắn, không biết có bị phát hiện không.
“Ai?”
Phía trước có tiếng quát.
Hai chân Soso khựng lại, thân thể cứng ngắc như tôm chín