Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị - Đế Hỏa

Chương 119: Chương 119: Tranh đoạt đế vị (chín)




Phu nhân Rachel nói: “Nguyền rủa của hắn không phải không thể cởi bỏ.”

Hoàng hậu Samantha: “Phương pháp ấy chẳng khác gì không cởi bỏ, ta sẽ không mở mắt trừng trừng nhìn nó từ từ đánh mất chính mình, biến thành con rối trong tay các ngươi.”

“Nguyền rủa có thể cởi bỏ hoàn toàn.” Phu nhân Rachel giễu cợt nhìn nàng, “Nếu lúc đó ngươi đồng ý thả anh ấy, anh ấy có thể cởi bỏ nguyền rủa, trả lại đứa con hoàn hoàn chỉnh chỉnh cho ngươi, đó là chuyện dễ như trở bàn tay đối với anh ấy. Là dã tâm và ham muốn của ngươi đã cướp đi sinh mệnh con ngươi. Nếu ta nhớ không lầm, đứa bé kia chết khi chỉ mới hai mốt tuổi, đúng là độ tuổi đẹp nhất đời người, mang theo toàn bộ hy vọng và vinh quang của đế quốc. Hắn vốn có thể giống như Ciro, có được tương lai và tiền đồ tốt đẹp, nhưng mẫu thân kính yêu nhất của hắn đã tự tay đưa hắn vào đường cùng.”

Đôi mắt lạnh lùng của hoàng hậu Samantha nhìn nàng chằm chằm, nói từng chữ từng chữ: “Độc do ngươi hạ.”

“Độc dược ngươi cho ta.” Phu nhân Rachel nói, “Cho dù ngươi để ta hạ độc, lừa mình dối người đổ hết tội lên đầu ta, nhưng trong lòng ngươi biết rõ, là ngươi đã giết chết con trai mình.”

Không khí thật nặng nề.

Gió thổi qua mặt cỏ hoa viên, phát ra tiếng sàn sạt.

Hoàng hậu Samantha đột nhiên nở nụ cười.

***

Xe ngựa bị vây giữa ba tầng trong ba tầng ngoài, khí thế ngời ngời lướt nhanh trên đường lớn. Gallon tự mình suất lĩnh đội cận vệ của hoàng thái tử đi trước mở đường. Cho tới giờ, y đã đẩy lùi hai tốp quân thủ vệ đế đô mượn lệnh giới nghiêm đi ra ngăn cản.

Sắc mặt Ciro âm trầm.

Bức màn đỏ sậm chiếu vào mặt hắn, giống như một mảnh huyết quang.

Keane lấy một tờ danh sách ra khỏi túi không gian, giao cho Ciro, “Đây là danh dách thân tín của phu nhân Rachel, mời điện hạ xem.”

Ciro nhận lấy danh sách, trong mắt lóe lên. Thành chủ, thương nhân, ma pháp sư… nhân tài các ngành các nghề. “Ngươi biết điều này có ý nghĩa gì không?”

Keane: “Chỉ cần điện hạ yêu cầu, những người này tùy thời sẽ do điện hạ sử dụng.”

Ciro: “Ta rất có thể sẽ diệt trừ bọn họ.”

Soso giật mình nhìn lướt qua. Ciro trước mắt khiến cậu cảm thấy thực xa lạ, không phải người ban đầu ở học viện ma pháp St Paders kia, cũng không phải người cùng chung sống trong khoảng thời gian này, giống như một người khác. Nhưng cậu rất nhanh cúi đầu, giấu đi hoảng sợ của bản thân. Lúc này, cậu không muốn bất cứ cảm xúc nào của mình khiến Ciro phân tâm.

Keane mặt không đổi sắc: “Nếu đây là ý muốn của điện hạ, tôi sẽ giúp điện hạ đạt được.”

Vincent cười: “Gallon sẽ nhanh thất sủng mất.”

Ciro nhìn Keane chằm chằm, chậm rãi nói: “Nếu ta muốn diệt trừ người trong danh sách và cả Howl thì sao?”

Sắc mặt Keane hơi cứng lại, “Điện hạ sẽ không làm vậy.”

Ciro nhướng mày: “Ngươi không phải Gallon.”

Keane không hiểu nhìn hắn.

“Cho nên ngươi không thể đoán được ý ta.” Trong lòng hắn vô cùng vô cùng hy vọng có thể làm vậy. Khóe miệng Ciro nhếch lên thành nụ cười lạnh, Keane nhìn thấy thì hết hồn. Nếu đối phương là vương tử Howl…

Keane cắn răng: “Tôi sẽ giúp điện hạ đạt được nguyện vọng.”

Mặt Ciro lộ vẻ khác lạ, “Ngươi không sợ phu nhân Rachel trở về?”

Cánh tay giấu trong áo của Keane siết chặt, một lúc lâu sau mới nói: “Ngài ấy sẽ không trở về.”

Xe ngựa bỗng dừng lại.

Lát sau, Gallon mở cửa từ bên ngoài, cung kính nói: “Điện hạ, đã đến nơi.”

***

Nụ cười chia làm nhiều loại.

Cười nịnh, cười châm biếm, cười ngây ngô, cười mỉa, cười lạnh, cười giả tạo, cười vui… Nhưng nụ cười của hoàng hậu Samantha không thuộc bất kỳ loại nào. Nụ cười của nàng giống như vốn đã ở sẵn trên mặt, nhìn không ra rốt cục nàng cười vì cái gì.

Phu nhân Rachel bình tĩnh nhìn nàng, giống như đang nhìn một người điên.

“Ngươi đang chọc giận ta, vì sao?” Hoàng hậu Samantha chậm rãi thu lại tươi cười, lạnh nhạt hỏi.

“Bởi vì có những lời nếu bây giờ không nói, vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội nói nữa.” Giọng điệu của phu nhân Rachel bình thản như đang bình luận bữa sáng hôm nay, “Từ một khắc ngươi cho ta độc dược, ta đã biết sau khi thành công, chắc chắn ngươi sẽ không buông tha ta.”

Hoàng hậu Samantha không phủ nhận, “Cuối cùng ngươi đã giúp ta đạt được mục đích.”

Phu nhân Rachel: “Mạng của ta không quan trọng, quan trọng là… ngươi đừng quên lời hứa của mình, ngươi đã nói sẽ thả anh ấy tự do.”

Hoàng hậu Samantha nhìn nàng, “Đúng vậy, ta từng hứa hẹn. Nhưng hình như ngươi cũng không thực hiện được lời mình đã hứa.”

Phu nhân Rachel nhìn nàng.

Hoàng hậu Samantha: “Ta đã từng nói cho ngươi, đừng có tiếp tục âm thầm giở thủ đoạn, nhưng ngươi lại phái Keane ám sát Ciro.”

Phu nhân Rachel: “Nếu lúc đó hắn chết, có lẽ sẽ hạnh phúc hơn bây giờ nhiều lắm. Chí ít hắn không cần nhìn rõ bộ mặt thật độc ác của mẫu thân mình, chí ít khi đó hắn vẫn nghĩ mẫu thân yêu thương hắn.”

Hoàng hậu Samantha: “Như vậy thật xin lỗi đã khiến ngươi thất vọng.”

“Có muốn biết vẻ mặt của Ciro khi biết rõ sự thật không? Ta rất vui lòng nói cho ngươi biết.”

“Ta có thể tưởng tượng được, nó là con trai ta.”

“Đúng vậy.” Phu nhân Rachel ngẩng đầu, nhìn mây đen âm u trên bầu trời, “Nếu có thể, thật muốn nhìn thấy bộ dáng điên cuồng suy sụp của ngươi khi bị chính con mình tự tay lật đổ.”

Hoàng hậu Samantha: “Ngươi có thể dùng trí tưởng tượng phong phú của mình mà tự thỏa mãn.”

Phu nhân Rachel nở nụ cười trong vắt như dòng suối, “Ngươi thật sự khiến ta buồn nôn.”

Hoàng hậu Samantha lạnh nhạt tiếp nhận, “Còn gì nữa?”

“Còn nữa, ta rất thương hại ngươi.” Phu nhân Rachel nói, “Hành động hiện tại của ngươi cuối cùng sẽ chỉ dẫn đến một kết quả. Ngươi cho rằng mình chiếm được hết thảy, kỳ thật chẳng chiếm được gì, còn đánh mất tất cả những gì mình có.”

Hoàng hậu Samantha: “Không có gì để nói với Howl sao?”

Sóng mắt của phu nhân Rachel chậm rãi nhu hòa, “Nó sinh ra đã là sai lầm. Nếu nó có thể sửa đúng sai lầm này, ta sẽ mừng cho nó.”

Hoàng hậu Samantha: “Nó là con trai ngươi, cũng còn rất trẻ.”

Phu nhân Rachel cười tự giễu: “Đúng vậy. Chúng ta thuộc cùng một loại người, cho nên mới ngồi cùng nhau.”

Hoàng hậu Samantha: “Ngươi thích chết kiểu nào?”

“Có thể chọn à?”

“Nếu hợp lý, có thể.” Hoàng hậu Samantha chậm rãi uống trà.

Phu nhân Rachel mỉm cười: “Ta muốn tận mắt nhìn thấy ngươi cầm dao đâm vào cơ thể ta.”

Hoàng hậu Samantha nhìn nàng, một lúc lâu sau mới nói: “Ta chưa bao giờ làm bẩn tay mình.”

Phu nhân Rachel: “Đúng vậy. Bởi vì trước kia ngươi khống chế tay ta.”

Ánh mắt hoàng hậu Samantha chuyển qua tay nàng, “Ta muốn khống chế một lần nữa.”

***

Lò sưởi trong phòng đã mở.

Murdoch và Hopkin một trái một phải ngồi bên lò sưởi, mỗi người một ly rượu đỏ, thật thoải mái.

Ciro ngồi giữa bọn họ, đối diện với lò lửa. Ánh lửa hừng hực thiêu đốt ra sức hòa tan hàn băng trên mặt hắn, lại chỉ làm sắc mặt hắn càng thêm lạnh lùng. Vincent và Soso lưu ở ngoài chờ.

“Điện hạ.” Hopkin liếc mắt nhìn Murdoch vẫn giữ im lặng, thấp giọng nói, “Có lẽ ngài còn chưa biết, nửa giờ trước hoàng đế bệ hạ đã gặp nạn bỏ mình.”

Ciro ngẩn ra, sắc mặt âm trầm càng thêm u ám, so với sắc trời bên ngoài cửa sổ còn tối tăm hơn.

Murdoch: “Nghe nói tử vong do tín ngưỡng lực, hô, cho nên hung thủ tình nghi là hai vị đến từ Quang Minh thần hội.”

Hopkin: “Đúng vậy. Cho nên dù ngài có đầy đủ chứng cứ tố cáo trước đó hoàng đế bệ hạ cầm tù ngài, hiện tại cũng vô dụng.”

Đúng vậy.

Ciro không nói cho bọn họ âm mưu mà hoàng hậu Samantha có khả năng đang tiến hành, bởi vì những điều này không thể bày ra ánh sáng. Hắn không có chứng cớ, lời của phu nhân Rachel, lời của Keane, thậm chí lời của Olivia đều không đủ để tố cáo một hoàng hậu đế quốc. Vì vậy điều duy nhất hắn có thể làm, chính là phô bày chân tướng vụ mất tích của hắn, lấy chuyện này để lôi kéo gia tộc Charlie và Dana đứng về phía mình. Bề ngoài là đối đầu Kastalon II, bên trong là âm thầm thử nghiệm chiếm đoạt quyền khống chế ba đại gia tộc từ tay hoàng hậu Samantha.

Nhưng Kastalon II băng hà.

Ông ta thế mà lại băng hà.

Đáy lòng Ciro trống rỗng. Lần gặp mặt cuối cùng, kỳ thật hắn đã đoán trước được kết cục này, cho nên mới nhịn không được nhắc nhở ông ta chú ý an toàn của bản thân. Nhưng hóa ra vẫn không thể thay đổi được kết cục.

“Điện hạ.” Hopkin lo lắng nhìn hắn.

Ciro giơ tay lên, chậm rãi lau mặt một lượt, “Hung thủ dùng tín ngưỡng lực sao?”

Hopkin: “Nghe đồn là vậy.”

Ciro: “Mộng đại lục chỉ có Quang Minh thần hội có thể sử dụng tín ngưỡng lực?”

Hopkin nhìn về phía Murdoch.

Người sau nhún vai.

“Mộng đại lục rất thần bí, chúng tôi không thể gạt bỏ bất cứ khả năng nào. Nhưng Quang Minh thần hội hiển nhiên là hiềm nghi lớn nhất.” Hopkin trả lời đầy khéo léo.

Ciro: “Người Quang Minh thần hội chỉ có thể dùng tín ngưỡng lực để giết người?”

“Đương nhiên không phải.” Murdoch nói, “Bọn họ am hiểu nhất là dùng ngôn từ giết người, cổ động nhân tâm là sở trường của bọn họ.”

Ciro vốn muốn hướng sự chú ý của họ vào hoàng hậu hoặc phu nhân Rachel, nhưng nghe thấy lời Murdoch nói, đột nhiên phát hiện ra mình đã xem nhẹ một chuyện vô cùng quan trọng – sau khi Kastalon II chết ai là người được lợi nhất?

Hiển nhiên, chính là mình.

Phu nhân Rachel là tình nhân của Kastalon II, Howl là người thừa kế thứ hai. Hoàng hậu Samantha giấu sau màn, còn đại biểu trước mặt hoàng hậu chính là mình.

Dù bề ngoài Quang Minh thần hội có bao nhiêu hiềm nghi, thật ra hắn mới là người đáng nghi nhất!

Hơn nữa hắn mới vừa nói qua, Kastalon II có ý giam lỏng hắn. Dưới tình huống như vậy, để đi lên ngai vàng hoàng đế đế quốc, để phản kích áp bách của Kastalon II, ra tay mưu sát trước để chiếm lợi thế hoàn toàn là hợp lẽ.

Lưng Ciro toát mồ hôi lạnh, bởi vì ngay lúc vừa rồi, ngay cả bản thân hắn suýt nữa cũng bị thuyết phục rằng mình là người giết Kastalon II.

Hoàn mỹ không có chút khuyết điểm.

“Điện hạ?” Tiếng Hopkin gọi về sự chú ý của hắn.

Ciro trấn định, tựa hồ muốn từ trên mặt bọn họ nhìn ra điểm gì, nhưng hắn chỉ nhìn thấy Hopkin bình tĩnh và Murdoch trầm mặc.

Hai lão cáo già.

“Nếu phụ hoàng thật sự chết trong tay Quang Minh thần hội, là con và là người thừa kế của ngài, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng!” Ngữ điệu nói chuyện của Ciro lập tức thay đổi. Đúng vậy, dù bọn họ hoài nghi hắn là hung thủ, nhưng hiện giờ nhất định chưa có chứng cớ. Hắn không biết mấy ngày nữa liệu sẽ có “chứng cớ” bất lợi cho hắn xuất hiện hay không, nhưng chí ít bây giờ chưa thể nhanh như vậy. Cho nên hắn phải nắm lấy thời cơ này, tranh thủ cho mình càng nhiều ích lợi càng tốt.

Hopkin nói: “Bệ hạ trên trời có linh thiêng nghe thấy câu ấy nhất định sẽ rất vui mừng.”

Ciro đi thẳng vào vấn đề: “Ta cần hai vị giúp đỡ.”

Hopkin và Murdoch liếc mắt nhìn nhau một cái.

Ciro: “Đế quốc cần lãnh tụ.”

Hopkin chậm rì rì nói: “Hiện giờ hoàng hậu đang trấn giữ hoàng cung.”

Tim Ciro nhất thời lạnh phân nửa. Tại thời điểm thế này, người đầu tiên ông ta nghĩ tới không phải hắn mà là hoàng hậu.

Murdoch tiếc chữ như vàng đột nhiên mở miệng: “Lúc này hẳn là do hoàng thái tử điện hạ đứng ra.”

Hopkin kinh ngạc nhìn.

Murdoch tựa hồ không biết mình vừa nói ra lời kinh dị cỡ nào, hỏi ngược lại: “Không phải sao? Điện hạ mới là tương lai của đế quốc.”

Hopkin rất nhanh hiểu được ngụ ý của ông ta. Kastalon II băng hà, để lại hai người thừa kế – hoàng thái tử Ciro và vương tử Howl. Đối với bọn họ, ai thích hợp làm hoàng đế hơn? Đáp án không phải nghi ngờ. Ngay từ đầu, phu nhân Rachel và bọn họ đã không đứng trên cùng trận tuyến. Vào lúc này, Ciro là lựa chọn duy nhất. Huống chi, hoàng hậu Samantha đã giành trước chạy tới hoàng cung, chiếm giữ tiên cơ!

Khi Hopkin kịp phản ứng, Ciro cũng đồng thời ý thức được, bọn họ không biết âm mưu của mẫu thân mình. Nói cách khác trong cảm nhận của bọn họ, mình và mẫu thân vẫn chung một chiến hào. Cho nên cùng là hoàng hậu trấn giữ hoàng cung nhưng đối với bọn họ lại có ý nghĩa khác.

“Đúng vậy. Ta phải đứng ra.” Ciro không buông tha cho cơ hội này. Hắn nói đầy thâm ý, “So với mẫu hậu, ta càng cần hai vị ủng hộ.”

Hopkin và Murdoch nghi hoặc liếc nhau, tựa hồ không hiểu ý tứ trong lời hắn.

Ciro khẽ thở phào, chậm rãi đứng lên. Chỉ cần ba đại gia tộc không biết đến tính toán của hoàng hậu, không rình rập sau lưng hắn, cục diện sẽ không quá khó giải quyết. Hắn khẽ mỉm cười với Hopkin và Murdoch: “Ta muốn đảm đương trách nhiệm mới có của ta. Mời hai vị tiếp tục.”

Cửa đột nhiên bị phá mở.

Soso nghiêng ngả lảo đảo bổ nhào vào.

Ciro theo bản năng vươn tay muốn đỡ cậu, nhưng khoảng cách giữa hai người gần hai ba thước, cho nên chờ đến khi hắn tới nơi, chỉ kịp nâng Soso đang nằm dưới thảm dậy.

“Xảy ra chuyện gì?” Ciro vừa nâng Soso lên, vừa giúp cậu xoa mũi.

Soso đau đến mức nước mắt vòng quanh, “Hỏa nguyên tố, xao động rất lợi hại.”

Vincent đứng ở cửa bổ sung, “Hỏa nguyên tố bạo động.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.