Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tam Vong Tích

Chương 33: Chương 33: Blue castle (ba)




Mặc dù Hayden không thực sự cho rằng gã tới mời bọn họ tham dự vũ hội chào mừng, nhưng cũng không ngờ gã lại thẳng thừng đòi bắt người như vậy.

Hansen nói: “Lý do đâu? Chẳng nhẽ bởi vì chúng ta quá đẹp trai?” (ghẹo trai again?? =))))

Giáp vàng làm lơ câu trêu chọc của hắn, ngọn thương lại dấn về trước, mũi thương sắc bén gần như đã đâm vào trán hắn, “Đây là lý do”

Hansen liếc qua Hayden, thấy hắn không ra hiệu gì, liền nói: “Nếu chúng ta từ chối thì sao?”

Giáp vàng nói: “Như vậy, do xúc phạm luật pháp đế quốc các ngươi sẽ bị đưa lên giá treo cổ”

Hansen nhìn mũi giáo ngay sát đầy khinh thường nói: “Pháp luật đế quốc mà ngươi nói sẽ không phải là cái này đấy chứ?”

Giáp vàng nói: “Không. Là xúc phạm quý tộc”

Hansen nói: “Ai? Ngươi á?”

“Thành chủ vĩ đại”

Hansen nói: “Ta không nhớ là xúc phạm quý tộc thì bị đưa lên giá treo cổ”

Giáp vàng đã mất kiên nhẫn đối với mấy lời nhảm nhí của hắn, tiến lên một bước, gí mũi thương vào trán hắn, “Không cần biết nhiều, ngươi chỉ cần biết một chuyện là đủ rồi. Đây là thành Cotter, thành chủ của nó là ngài Michael”

“Đây là hai chuyện”. Mundra thản nhiên nói.

Giáp vàng quay đầu nhìn về phía cậu.

Hayden đẩy Mundra về phía sau, dùng thân thể cản đường nhìn săm soi của giáp vàng.

Giáp vàng đứng thẳng lưng nói: “Thành chủ không thích con gái nói nhiều”

Hayden cười tủm tỉm nói: “Ta thích là đủ rồi”

Giáp vàng lạnh nhạt lướt nhìn hắn từ trên xuống dưới, sau đó nói: “Đưa đi”

Đám giáp bạc ở phía sau gã đi tới, bao vây bọn họ.

Tiểu ma pháp sư bất an nhìn Hayden, tựa như chờ hắn ra lệnh, nhưng Hayden chỉ đưa Mundra ra trước, vòng tay bảo vệ cậu, sau đó rất chi ngoan ngoãn đi theo gã giáp vàng kia.

Gregory và Hansen cũng không chần chừ bước theo sát.

Tiểu ma pháp sư đứng do dự tại chỗ, bị một giáp bạc đẩy đi, mới không tự nhiên mà đi theo. Cậu không có nhiều cơ hội tới thành Cotter, lần tới đây duy nhất là thầy dẫn cậu tới mua một loại thuốc nước kì quái có thể khiến thực vật phân thành hai. Chuyện buôn bán dân cư ở chợ cũng là thầy nói cho cậu biết. Cậu nói cho Hansen biết là vì cảm thấy thân phận như Hayden không thích hợp tới nơi lộn xộn như vậy, nhưng cậu không hiểu vì sao khi giáp vàng đòi bắt bọn họ, Hayden lại không bộc lộ thân phận.

Đây là một căn nhà màu xám thấp tịt, nếu không phải căn nhà nhìn qua coi như kiên cố, tiểu ma pháp sư gần như cho rằng nó là đống bụi.

Căn nhà thấp tịt tỏa ra mùi hôi thối chua lòm khiến người khác buồn nôn. Trên mặt đất gián bò lổm ngổm, trong không trung ruồi bay vo ve, nóc nhà nhện chăng chằng chịt, là một nơi hàng xóm rất phong phú.

Cho dù trước khi đến đã chuẩn bị tâm lý, Hayden vẫn bị hoàn cảnh ác liệt như vậy làm cho giật mình.

Bên trong chen chúc một đống người. Ánh sáng mờ ảo rất khó thấy rõ có bao người, chỉ có thể dựa vào tiếng rên rỉ mà phán đoán, tình cảnh bọn họ không được tốt lắm.

Giáp vàng đẩy bọn họ vào trong, đóng cửa lại. Toàn bộ căn nhà chỉ có một lỗ thông gió cỡ gan bàn tay, thỉnh thoảng sẽ có gió thổi vào, nhưng đối với mùi hôi thối bên trong mà nói, không khác gì muối bỏ bể, không có tác dụng.

Hansen im lặng nghe động tĩnh bên ngoài căn nhà, thấp giọng nói: “Tổng cộng có hai mươi người, mỗi mặt năm người. Chắc là kỵ sĩ cấp ba bốn”

“Kỵ sĩ à”. Khóe miệng Hayden hàm chứa nụ cười, nhưng không có vẻ ấm áp trước kia.

Hansen nói: “Chúng ta nên làm gì tiếp theo?”

Gregory nói: “Đương nhiên phải rời khỏi đây. Trước khi bọn họ phát hiện… thân phận”. Y nói rất hàm súc, nhưng ở đây người có thân phận nhất không thể nghi ngờ đó là Hayden. Y thậm chí có thể tưởng tượng, khi Michael biết thuộc hạ của mình vì mình mà bắt giữ một nguyên soái đế quốc, vẻ mặt sẽ đặc sắc cỡ nào. Có điều đáng tiếc, hiện tại y không muốn nhìn thấy cảnh tượng kia, bởi vì vẻ mặt đặc sắc qua đi, thường là đuổi giết càng thêm đặc sắc.

Hansen hiếm khi đồng tình với y nói, “Chúng ta có thể triệu tập một đơn vị quân đội, cho đám áo giáp này ra bã!”

“Như vậy chúng ta ra khỏi đây bằng cách nào?” Hayden nhìn lướt qua đám người chật ních hai góc nhà, mặc dù giáp vàng không nói những người này làm gì, nhưng liên hệ với nội dung cuộc đối thoại trước đó của Hansen và Gregory, rất dễ dàng đoán ra được.

Hansen nói: “Đến đêm, tôi sẽ dẫn dụ bọn họ, sau đó gặp nhau ở công hội ma pháp”

Gregory nói: “Bọn chúng nhất định sẽ canh gác công hội ma pháp”

Hansen nói: “Hi vọng bọn chúng sẽ không thông minh như thế”

Gregory nói: “Vì sao không rời khỏi tòa thành này trước?” Từ khi bước vào thành thị này, trong lòng y liền xuất hiện cảm giác bất an. Trực giác của y rất chuẩn, trước đây như vậy, y tin tưởng lần này cũng vậy.

Hansen nói: “Rời thành để sau đó bọn họ cưỡi ngựa đuổi theo? Như vậy quá ngu xuẩn”

Gregory không nói gì. Y không biết phải biểu đạt bất an của mình như thế nào, nhưng có thể khẳng định, công hội ma pháp cho y cảm giác nguy hiểm vô cùng.

Hayden hỏi tiểu ma pháp sư: “Cậu có ý kiến gì hay không?”

Gregory và Hansen đều quay sang nhìn cậu.

Tiểu ma pháp sư rụt đầu nói: “Ý kiến ý kiến của mọi người đều tốt lắm. Tôi không không có ý kiến”

Hayden choàng vai Mundra, khẽ giọng trấn an nói: “Đừng lo, chúng ta sẽ sớm ra ngoài thôi”

Mundra giật giật cánh mũi, sau đó ngồi xuống.

Hansen bịt mũi nói nhỏ: “Hôi quá”. Hiện tại cách buổi đêm còn nửa ngày, thực sự khó mà chịu nổi.

Hayden duỗi tay che mũi Mundra lại, cười nói: “Thế này tốt hơn chút nào không?” Trên người hắn có mùi hương tulip cực nhạt, bình thường không nhận thấy rõ, nhưng trong tình huống hiện tại, tỏ ra vô cùng trong lành.

Nhưng Mundra cũng không cảm kích, lập tức đẩy tay hắn ra. “Khó thở”

Hayden bất đắc dĩ vỗ vai cậu nói: “Nếu chịu không nổi nữa nói cho tôi biết”

Mundra gật đầu lấy lệ. Trên thực tế, cậu không hề cảm thấy mùi ở đây khó ngửi. Mùi khó ngửi nồng nặc hơn gấp mười lần cậu cũng đã ngửi, tối đa khiến dạ dày hơi có phản ứng mà thôi, cũng không phải không chịu được.

Hansen ngồi tại chỗ một lúc, bắt đầu bắt chuyện với đám người ngồi trong góc.

Những người đó hữu khí vô lực, căn bản không có ai đáp lời. Chỉ có một thiếu niên gầy gò, sau khi nghe Hansen hỏi rất nhiều câu, nhịn không được hỏi ngược lại: “Mấy người là ai?”

Hansen ưỡn ngực nói: “Đàn ông”

Thiếu niên nhìn hắn, lại rụt về.

Hansen khó khăn lắm mới túm được một người có thể nói, làm gì có chuyện dễ dàng buông tha, lập tức truy vấn: “Các ngươi thì sao?”

Thiếu niên chần chừ mãi mới nói: “Chúng tôi là bị bán tới đây”

Chẳng nhẽ ngoại trừ thành Mael và thành Cotter, còn có nơi khác cũng buôn bán dân cư? Hansen kinh ngạc. Hắn không ngờ đế quốc hắn sinh sống vậy mà đã bị từng con từng con sâu mọt cắn cho trăm hổng nghìn lỗ. Hắn quay lại nhìn Hayden, phát hiện nguyên soái của hắn cũng quan tâm tới cuộc đối thoại bên này, liền hỏi tiếp: “Ngươi là người ở đâu?”

“Thành Gila”

Hansen tịt.

Hayden nói: “Thành Gila của Biyage?”

(*) Biyage 比亚各 căn cứ theo phiên âm có thể là Bianco nhưng trên bản đồ Mộng đại lục tên quốc gia này được phiên theo bính âm

Thiếu niên sửng sốt nói: “Anh từng nghe nói?”

Hayden nói: “Nó rất gần đế quốc”

Thiếu niên buồn bã nói: “Đúng vậy. Cho nên nơi này có rất nhiều đồng hương với tôi”

Hansen nói: “Các ngươi đều bị bắt tới?”

Thiếu niên lắc đầu nói: “Có người là bị lừa, có người là cam tâm tình nguyện tới, cũng có người… là bị cha mẹ bán”

Lúc nhắc tới cha mẹ, Hansen nghe giọng nói cậu ta trầm xuống, đoán được cậu ta thuộc loại sau cùng, trong lòng không khỏi sinh ra chút cảm thương. “Ta nhớ Biyage là quốc gia cấm buôn bán dân cư”

Thiếu niên nói: “Đế quốc không phải cũng thế sao?”

Hai người nhìn nhau, đều trở nên im lặng.

Tiểu ma pháp sư đột nhiên móc ra từ trong túi không gian một chiếc bánh mì trắng, đưa đến trước mặt thiếu niên nói: “Cậu đói không? Có muốn ăn gì không?”

Toàn bộ căn phòng đột nhiên hỗn loạn, ngoại trừ nhóm người Hayden, tất cả đều như hổ đói nhìn chằm chặp chiếc bánh mì trên tay cậu, nếu không phải nhóm người Hayden nhìn qua không dễ chọc, chắc chắn bọn họ đã lao đến rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.