Bước nhanh rời khỏi quầy hàng của nữ pháp sư vong linh, Hayden đến một quầy hàng khác bị vây quanh trong ngoài ba tầng, ngay cả chủ quán cũng không nhìn thấy.
Các pháp sư vong linh giữ trật tự không tồi, một đám im lặng xếp hàng, an tĩnh đến mức không giống như đang giao dịch mà như đang ai điếu.
Hayden chờ một lát không thấy động tĩnh, liền tính toán tiết kiệm chút thời gian đi nơi khác nhìn trước xem.
Đội ngũ đột nhiên di chuyển, tựa như con rắn thức tỉnh khỏi giấc ngủ đông, chậm rãi giãn mở ra. Hai vòng người trong cùng lục tục rời đi, hắn rốt cục thấy rõ ở chính giữa là một lều trại xanh lá. Một người đàn ông kéo cái rương ra khỏi lều trại, sau đó mở rương, “Đây là nhóm hàng thứ hai, mọi người nhìn xem có gì muốn trao đổi.” Gã ta nói xong, đem từng kiện từng kiện hàng bày ra.
Đều là mấy cái bàn chải lớn lớn nhỏ nhỏ cùng vài cái chai kỳ kỳ quái quái, Hayden nhìn lướt qua định rời đi, nhưng Mundra kéo tay hắn lại.
“Em muốn mua à?” Hayden hồ nghi nhìn cậu.
Mundra chỉ vào một cái bàn chải lông xanh trong tay người đàn ông, kích động: “Muốn!” Tuy rằng không phải cái bị thất lạc kia, nhưng cán hai cái giống nhau, cầm vào chắc cũng cho cảm giác như nhau!
Hayden thấy có người xuất ra đủ loại xương cốt, yên lặng thả kim tệ trở về, hỏi: “Xương cốt em nhặt còn không?”
Mundra sờ soạng trong túi không gian, lấy ra một cái sọ.
Hayden: “…”
Mundra cố gắng đưa cái sọ tới trước mặt người đàn ông.
Người đàn ông ngắm nghía hỏi: “Cô muốn đổi cái gì?”
“Bàn chải!” Mundra tham lam nhìn thứ trong tay gã ta.
Người đàn ông lắc đầu: “Cái này không được. Khối sọ của cô nhiều nhất đổi được…” Gã chọn từ trong đám bình lớn bình nhỏ của chiếc rương ra một cái bình thiệt bé, “Cái này.”
“Bàn chải!” Mundra không thèm chớp mắt.
Người đàn ông cười nhạo, quay đầu tiếp nhận giao dịch của những người khác.
Hayden đang vội tìm phụ thân, dứt khoát lôi một túi kim tệ ra quơ quơ trước mặt gã, “Dùng cái này được không?”
Người đàn ông nghe thấy tiếng đinh đinh đang đang thì ngẩn người, “Là cái gì?”
Hayden không nói gì mở túi, lộ ra kim tệ bên trong.
Người đàn ông đột nhiên xoay người hô về phía lều trại: “Dorothy, xem cái này có thể để làm trang sức không?”
Dorothy?
Cái tên quen thuộc khiến cho tinh thần của Hayden rung lên, mắt nhìn chằm chằm lều trại.
Lều trại loảng xoảng một hồi, một phụ nữ che mặt chui ra. Tư thế đi đường của nàng cứng ngắc, thời điểm nhìn đồ vật mắt nheo lại như người già, có vẻ đã lớn tuổi.
Hayden thăm dò: “Chị muốn loại trang sức nào? Chỗ tôi còn có bảo thạch, có lẽ chị sẽ thích.”
Dorothy mặt không đổi sắc hỏi: “Người nơi khác?”
Hayden đáp: “Một người bạn nhờ tôi tìm hộ vợ anh ấy. Khéo sao, vợ anh ấy cũng tên là Dorothy.”
Người đàn ông giống như bị giẫm phải đuôi, đề phòng quan sát hắn: “Ta không giao dịch với ngươi, ngươi đi đi!”
Trong mắt Dorothy rốt cục có vài phần thần thái, “Anh là bạn của Duncan?”
Người đàn ông tức giận nắm cánh tay Dorothy, “Cô còn nghĩ đến cái tên ti bỉ đó à? Dorothy! Cô quên mất mình từng nói gì sao? Cô đã nói về sau không còn muốn hắn nữa.”
Dorothy sợ hãi rụt lui thân thể.
Hayden tiến lên một bước, ngón tay nhẹ nhàng nhéo khuỷu tay người đàn ông, thừa dịp gã ta buông tay liền tách hai người ra, “Tôi có lời muốn nói riêng với chị.”
Người đàn ông âm trầm uy hiếp: “Cô còn nhớ đã ưng thuận với ta những gì không? Nếu không có ta, một mình cô không thể sống sót ở Tây Côi Mạc. Cô cứ cân nhắc cho cẩn thận.”
Hayden nói: “Tôi muốn mua hai người kia.”
Rối rắm trong mắt Dorothy chuyển thành kinh nghi, “Anh ấy nói cho anh biết?”
“Đúng vậy. Dù phải trả cái giá nào tôi cũng có thể lo liệu.” Hayden hít một hơi thật sâu, “Xin nói cho tôi biết chỗ của bọn họ.”
Dorothy hỏi: “Anh có quan hệ với bọn họ như thế nào?”
Hydeine trả lời: “Hai người kia thiếu nợ mẫu thân tôi, tôi phải đích thân đòi lại.”
Dorothy cúi đầu trầm ngâm: “Duncan có nói gì thêm không?”
Hayden nói: “Anh ấy nhờ tôi nhìn chị.”
Phanh.
Người đàn ông đá mạnh cái rương, quay đầu vào lều trại.
Những khách hàng pháp sư vong linh thấy thế, phi thường biết điều tản đi.
Môi Dorothy run rẩy, phảng phất có nghìn vạn lời muốn hỏi, rồi lại không dám mở miệng, sợ nghe phải đáp án không muốn nghe. Nàng đấu tranh thật lâu, mới hỏi: “Anh ấy sẽ trở về chứ?”
Hayden đáp: “Có lẽ.”
Dorothy rũ mi, hai hàng lệ chảy xuống từ khóe mắt, không ngờ có màu xám nhàn nhạt.
“Mắt của chị?” Hayden nhíu mày.
“Không có gì.” Dorothy lau nước mắt, “Đừng nói cho anh ấy.”
Hayden cũng không muốn truy hỏi việc riêng của nàng, việc hắn thật sự quan tâm chỉ có một, “Hai người kia đâu?”
Dorothy đáp: “Chỉ sợ mẫu thân anh phải chịu thất vọng rồi.”
Tâm Hayden mãnh liệt trầm xuống.
“Bọn họ tạm thời chỉ có một người sống sót.” Dorothy ngừng một lát, “Nhưng ông ta đã không ăn không uống năm ngày, tôi thấy không còn cầm cự được bao lâu.”
“Bọn họ ở nơi nào?” Hayden tận lực khống chế giọng nói của mình, tránh ngữ điệu run rẩy tiết lộ tâm tình.
“Anh đi theo tôi.” Dorothy xoay người ra khỏi cửa trước.
Hayden kéo Mundra đuổi theo sít sao.
Mundra mất mát quay đầu nhìn đỉnh lều trại trơ trụi, trong lòng vô cùng hy vọng người đàn ông kia có thể cầm bàn chải đuổi theo.
Nhưng mà, không có.
Ra khỏi nơi giao dịch, thành Dans đương chìm đắm trong ráng chiều chạng vạng, thành thị mang sắc đồng thau giống như ông lão lúc nhá nhem mệt mỏi buồn ngủ nằm trong một mảnh cát vàng, yên lặng không tiếng động.
Dorothy mang theo bọn họ đi vào ngõ nhỏ giữa hai dãy nhà ở. Con đường hẹp đến mức cánh tay Hayden không thể tránh khỏi cọ xát vào nhà cửa hai bên. Hắn theo bản năng định quay đầu hỏi tình hình của Mundra, nhưng nhớ ra cậu ta không phải một cô gái cần người chăm sóc mà là một bé trai sẽ lớn dần thành đàn ông, tức khắc đem lời đã đến bên cổ họng nuốt vào.
Đường dần dần rộng ra, hai bên san sát những căn nhà lớn nhỏ mấy thước vuông, cửa cao ngang tầm Hayden.
Dorothy chọn một gian đẩy cửa vào.
Mùi tanh tưởi khó ngửi hơn cả mùi xác thối thiếu chút khiến Hayden ngất xỉu. Hắn một tay bưng mũi, một tay trước khi lý trí kịp thức tỉnh đã nhẹ nhàng nắm mũi Mundra.
Mundra mờ mịt nhìn hắn, kéo tay hắn ra hỏi: “Làm sao vậy?”
Hayden kinh ngạc: “Em không thấy khó ngửi sao?”
Mundra ngửi mạnh hai cái, “Không tồi.” Kỳ thật hương vị này đối với Mundra rất là thân thuộc. Còn nhớ rõ trước kia mỗi lần thầy để thi thể phát ra mùi này, ông ấy sẽ sai cậu dùng nước thuốc chà lau một lần để bảo dưỡng.
Hayden nhìn đến da đầu run lên. Phụ thân thích sạch sẽ. Ông thật sự ở trong này? Có thể… chỉ là trùng hợp hay không? Có lẽ bề ngoài người kia có chút giống…
Ầm.
Phòng tối như mực truyền đến tiếng va chạm.
Hayden kiên trì vọt vào.
Dorothy đứng giữa phòng. Mũi chân nàng đặt trước một đống nằm úp sấp, ánh sáng quá mờ không nhìn rõ, nhưng từ tiếng thều thào trên mặt đất phát ra, có thể khẳng định thứ này có thể chuyển động.
“Còn, cho… ta.” Trên mặt đất truyền đến tiếng gầm nhẹ bị kìm chế.
Dorothy nói: “Ông ấy đã chết.”
“Còn, cho, ta.” Ba chữ y hệt, giọng nói lại vang lên.
Hayden ngồi xổm xuống, cố gắng phân biệt mặt đối phương. Bên cạnh sáng lên ánh lửa, Mundra không biết từ nơi nào tìm được giá nến, đang dùng hai tay cầm, ngồi xổm bên cạnh hắn chiếu sáng cho hắn.
Nương theo ánh lửa, Hayden rốt cục thấy rõ mặt người kia.
Một khuôn mặt rất khó có liên hệ với ký ức.
Trong trí nhớ, người đó thần thái phấn chấn, tràn ngập sung mãn, dù chia rẽ gia đình người khác cướp chồng người khác, vẫn mang bộ dáng đúng lý hợp tình. Nhưng hiện giờ, râu dài ra, hai mắt vô thần, hai gò má và hốc mắt lõm sâu, duy nhất không đổi, đại khái chỉ có cái mũi thẳng tắp.
Tay ông ta đột nhiên bắt lấy giầy Dorothy, “Trả ông ấy lại cho ta.”
Hayden đột nhiên bừng tỉnh.
Nếu hắn ta còn sống, người kia không phải là…
Hắn nắm cánh tay Dorothy, dùng một chút lý trí cuối cùng khắc chế sức lực bàn tay, trầm giọng hỏi: “Một người đàn ông khác ở đâu?”
Dorothy trả lời: “Tôi bỏ ở nơi trữ xác, chắc đã bị xử lý xong.”