Condralph không thể tin trừng to mắt.
Làm sao có thể?!
Cư nhiên có người cưỡng bách giải trừ khống chế của ông ta với vu thi. Tuy vu thi kia ông ta vừa tiếp nhận, liên hệ tinh thần giữa bọn họ còn chưa sâu sắc, nhưng giải trừ được đã chứng tỏ tinh thần lực của đối phương cường đại hơn ông ta.
Cùng khiếp sợ còn có Hayden. Hắn đứng sau Mundra, một bàn tay còn ở tư thế bảo vệ khoát lên vai cậu, nhưng khí vong linh từ lòng bàn tay truyền đến giống như một cái tát hung tợn vào mặt và trong lòng hắn, lặp đi lặp lại châm biếm hắn ngu xuẩn.
Mundra tựa hồ không chú ý tới phản ứng của hắn, khoan khoái gọi Claire về, đưa đến trước mặt Hayden, lấy lòng nhìn hắn, “Cho anh.”
Bàn tay Hayden càng nắm chặt, thân kiếm hơi rung động.
Lý trí gắt gao trói buộc linh hồn không ngừng gào thét kích động, hắn cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân mới có thể khống chế không đem kiếm trong tay chỉ vào Mundra.
“Không phải anh muốn sao?” Mundra nhận thấy không thích hợp, trong lòng ẩn ẩn bất an, chớp mắt nhìn Hayden, chú ý nhất cử nhất động của hắn.
Hayden tránh ánh mắt cậu, đưa tay ôm Claire, lại bị gạt ra.
Mundra giải thích: “Trên người ông ấy có độc. Dùng nước thuốc ngâm trước, xem có thể rửa độc trên người đi không.” Tuy cậu nói vậy, trong lòng lại đầy nuối tiếc. Khối vu thi này tuy không có được ma pháp và đấu khí hoa lệ như ma pháp sư hoặc kỵ sĩ cấp cao, nhưng khói độc trên người nó còn khó phòng bị hơn ma pháp và đấu khí. May mà mình đã có một cái vu thi nhỏ không khác lắm, cho nên tổn thất trước mắt chỉ khiến cho đau lòng, chưa đến nông nỗi không dứt bỏ được.
“Có ngâm nữa, cũng chỉ là người chết.” Hayden chậm rãi nhắm mắt, tựa hồ làm một quyết định gian nan.
Mundra nhíu mày, bàn chân theo bản năng lui về sau một bước.
Hayden đột nhiên mở to mắt, trường kiếm trong tay vẽ một đóa hoa trên không trung, tước rụng đầu Claire.
Mundra mở to hai mắt nhìn hắn.
Ngay cả Meron và Condralph cách đó không xa đang quan sát bọn họ cũng lắp bắp kinh hãi.
Hayden bình tĩnh nói: “Ta tin tưởng nếu phụ thân còn sống, nhất định cũng sẽ lựa chọn như vậy.” Hắn thà rằng cha của mình an nghỉ trong lòng đất, chứ không nguyện ý để thân thể ông biến thành vũ khí cho pháp sư vong linh lợi dụng.
Là như vậy.
Nhất định là như vậy.
Hayden gắng sức áp chế cảm xúc xa lạ sắp nảy lên trong lòng!
Khóe miệng Mundra giật giật, ánh mắt lóe ra chút không biết làm sao, một lúc lâu mới nói: “Muốn tôi giúp anh khâu đầu vào không? Kỹ thuật của tôi tốt lắm.”
Hayden lấy thảm từ túi không gian, cúi xuống mềm nhẹ đặt trên thân thể Claire.
Mundra lôi ra một đôi găng tay, đem đầu Claire suýt nữa bị hỏa cầu của một vu thi khác thiêu cháy mang về, đặt ở trên thảm, lại lấy ra bàn chải và nước thuốc từ túi không gian, không coi ai ra gì bắt đầu chải.
Hayden kinh ngạc nhìn cậu. Lời ngăn cản đều vì biểu tình chăm chú của cậu mà nghẹn nơi cổ họng, lát sau mới hỏi: “Em đang làm gì đấy?”
Mundra trả lời: “Giữ tươi.”
Từ động tác nhẹ nhàng ánh mắt nóng cháy, có thể nhìn ra cậu tràn ngập yêu thương và nhiệt tình với công việc này.
Hayden: “…”
Mundra vừa chải vừa nghĩ đến bàn chải Dorothy và người đàn ông kia bán, nếu là cái đó, hiện giờ nhất định chải càng nhanh càng cân xứng. Cậu có chút ảo não, đáng nhẽ nên để gã ta chết chậm một chút, ít nhất giao bàn chải kia ra đây hãy chết.
Không thuận tay thì không thuận tay, cậu vẫn rất nhanh đã chải xong.
Đầu Claire giống như quét một tầng ánh sáng, tuy màu sắc vẫn là xanh đen, nhưng nhìn vào có tinh thần hơn rất nhiều, cảm giác lục quang đầy mặt.
Mundra lôi ra một cái túi màu đen, trịnh trọng đặt đầu Claire vào, sau đó buộc dây thừng đưa cho Hayden, thuận miệng nói: “Đưa cả thân ra đây để chải.”
Nhìn Mundra, nhìn cái đầu bị cất vào, nhìn thi thể không đầu trên mặt đất… trong lòng Hayden lấp kín hoảng sợ.
Hắn biết là một pháp sư vong linh, phương pháp đối phương xử lý thi thể không sai, hắn không thể trông cậy một pháp sư vong linh sinh ra kính ý gì đó với một cỗ thi thể, hơn nữa hiện giờ mà nói, phương thức cậu xử lý thi thể phụ thân đã là thỏa đáng nhất, nhưng tim hắn, dạ dày hắn, thân thể hắn, đều bị một tảng đá khổng lồ đè nặng.
Đầu phụ thân hắn tự tay chặt bỏ, dù trước đó ông ấy đã chết nhưng dù sao cũng là thân thể của phụ thân. Hai tay hắn tiếp nhận gói chứa đầu, cánh tay run rẩy vài cái khó nhận ra.
Cảm xúc vừa rồi chưa kịp nhận rõ đã bị mạnh mẽ áp xuống nay không ngừng cuồn cuộn bốc lên, thậm chí còn gầm gừ kháng nghị.
Đầu Hayden đau muốn nứt ra.
Rõ ràng báo thù cho phụ thân, nhưng hắn không vui chút nào, oán khí vẫn ngụ trong cơ thể, thậm chí theo từng giây từng phút trôi qua nhanh chóng lên men.
Nhớ… quá, cứ như vậy hỏng mất, điên cuồng….
Trong óc hắn toát ra suy nghĩ nguy hiểm.
Ở trong này, một đám là pháp sư vong linh, đầu sỏ gây ra cái chết của phụ thân, một đám là Quang Minh thần hội, đồ đốn mạt như hổ rình mồi mơ ước đế quốc, hắn còn kìm chế và ẩn nhẫn vì cái gì?!
Hắn hẳn phải giết bọn họ…
Hốc mắt Hayden từng chút từng chút đỏ lên.
Hậu quả của việc trường kỳ dùng lý trí trói buộc cảm xúc chính là cảm xúc của hắn thường xuyên bị áp chế xuống trước khi dâng lên, nhưng hết thảy đều có giới hạn, đến khi vượt qua giới hạn kia, sẽ tràn ra, sẽ bùng nổ.
Một khi người lý trí bạo phát, tựa như con ngựa hoang thoát cương, không kiêng nể gì, không khống chế được.
“Không mở được dây lưng.” Giọng nói của Mundra giống như suối mát, mạnh mẽ xâm nhập vào cái đầu đã bị cừu hận và xúc động chiếm lĩnh.
Hayden nâng mắt.
Hai mắt đỏ đậm lạnh lùng nhìn cậu, như đang nhìn một người xa lạ.
Mundra sửng sốt, tay nắm bàn chải ngừng lại.
Oanh!
Mười mấy hỏa cầu thừa dịp Hayden và Mundra phân tâm từ trên trời giáng xuống.
Hayden theo bản năng tạo kết giới bao bọc mình và thi thể phụ thân… Còn có Mundra, lập tức phát hiện phía trên sớm đã có sáu vu thi tạo sáu kết giới bất đồng.
Mundra nói: “Tôi sẽ bảo vệ anh.”
Cùng một câu, đến từ cùng một người, nhưng mỗi lần hắn nghe thấy đều không có cùng tâm tình. Mà hiện tại, hắn đã dần quên lần đầu tiên nghe được những lời này có cảm giác gì.
Ngay cả như vậy, lửa giận bị chế trụ một cách quỷ dị.
Hayden hít một hơi thật sâu, cố sức nảy ra một suy nghĩ tương đối rõ ràng giữa đám suy nghĩ hỗn loạn. Hắn thấp giọng hỏi: “Chải nước thuốc xong, có thể bảo tồn trong bao lâu?”
Mundra đáp: “Nếu đặt trong túi không gian, có thể bảo tồn từ ba tháng đến năm năm. Tốt nhất ba tháng chải một lần.”
Hayden nói: “Chải một lần đủ rồi. Ta muốn đưa ông ấy về nhà.” Hắn không biết mẫu thân có nguyện ý đối mặt với cỗ thi thể này không, cho nên hắn thà mang về trước, tránh lưu lại cho mẫu thân tiếc nuối.
Mundra tiếp tục cởi dây lưng.
Hayden nói: “Em trước hết đem cha ta… trước hết thu ông ấy vào đã. Chờ đi khỏi đây rồi tiếp tục chải.” Một câu vô cùng đơn giản, hắn lại dùng mấy hơi nói mới xong.
Mundra gật đầu: “Được.” Cậu thu hồi bàn chải, sau đó bỏ Claire cả người cả thảm vào túi không gian. Để dọn cho ông ta vị trí tốt, cậu còn đem mấy cỗ vu thi ra, thả từng đám từng đám.
Chờ cậu thả xong, phát hiện Hayden đứng lên, đến bên cạnh cậu.
“Em muốn lưu lại à?” Hayden hỏi.
Mundra nói: “Anh thì sao?”
“Rời đi.” Hắn không còn lý do lưu lại.
Mundra nghiêng đầu: “Được.”
Hayden quay đầu, tránh ánh mắt ngóng nhìn của cậu.
Dù “Monica” là nam, dù cậu là pháp sư vong linh, nhưng ở trong này, cậu là người duy nhất đáng giá để hắn có chút tin tưởng.
Chính là có chút mà thôi.
Hayden tự nói với mình như vậy.
Mundra đứng lên, phủi bụi trên người: “Tốt lắm.”
Hayden nói: “Đi.” Hắn không nắm tay Mundra, chỉ mở đường phía trước.
Mundra phi thường tự giác đi sau hắn.
Bọn họ dễ dàng đột phá vòng vây pháp sư vong linh dùng vu thi và kỵ sĩ vong linh tạo ra, một trước một sau xuất hiện ở giới tuyến giữa pháp sư vong linh và Quang Minh thần hội.