Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tứ

Chương 31: Chương 31: Con đường thí luyện (nhất)




Kleist chớp mắt rút ra Honorable Gruson. Trải qua khoảng thời gian kề vai chiến đấu, mức độ ăn ý giữa hắn và kiếm ngày càng tăng, gần như tâm tư vừa động, tay đã xuất kiếm ra.

Nhưng dây leo còn giảo hoạt hơn so với hắn tưởng tượng. Dây leo kích thước không đều giống như đội quân được huấn luyện nghiêm chỉnh, thoáng chốc đã đan thành một cái lưới lớn vây lấy bọn họ từ dưới lên.

Danco và Taiya biến thành long. Danco mở miệng phun ra một ngọn lửa. Dây leo bị thiêu cháy phát ra tiếng “xèo xèo”, màu xanh tươi tốt hóa thành xanh sẫm, nhưng không sợ lửa.

Kleist trốn trong cánh Taiya, dùng Honorable Gruson chém về phía dây leo. Dây leo uốn éo, hoàn hảo không hề hấn gì. Cổ tay hắn rung lên, chém tới lần nữa, tăng thêm Quang Minh thần lực, dây leo gọn gàng tách ra.

Quả nhiên Quang Minh thần lực mới có tác dụng.

Hắn hiểu rõ ngọn nguồn, nhưng không vội ra tay, chỉ giả vờ chém bừa lung tung, muốn xem trong hồ lô của tên lãnh chúa này có cái gì.

“Đau quá!” McKee bỗng nhiên hét lên một tiếng.

Cùng lúc đó, Kleist cảm giác được dây thừng đang tự động siết chặt lấy cổ tay mình, mạnh đến mức muốn xoắn đứt cổ tay.

Taiya ngửa đầu kêu gào. Tuy nó đã biến thành hình long, nhưng sợi dây trên chân trước chẳng những không bị đứt, mà còn trói chặt hơn. Lửa Danco phun ra ngày càng mãnh liệt, cây cối xung quanh bị thiêu đốt, lửa cháy hừng hực, hắt vào bóng dáng nôn nóng chật vật của bọn họ.

Lại có thêm nhiều dây leo lao tới từ giữa đống lửa bừng bừng, xoay tròn giữa không trung, như một cái ***g xanh thẫm từ từ thu nhỏ lại cho đến khi bó chặt lấy bọn họ. Bên trong, Taiya và Danco mấy lần không quan tâm móng vuốt đau đớn muốn bay lên, nhưng đều bị dây leo đánh về.

“Cảm giác bị bắt có dễ chịu không?”

Tiếng cười quen thuộc vang lên sau đám cháy, một hình bóng mơ hồ chậm rãi hiện ra từ ngọn lửa. Nó mặc áo giáp xanh làm bằng dây leo, trong tay cầm gậy gỗ, khoảng bảy tám tuổi……

Cô nhóc kia không chết?

Trái tim McKee co rút lại, nhớ tới đau đớn trước khi chết của nó, gần như đã đoán được hình dáng lúc chết của mình.

Taiya không kiên nhẫn cử động hai chân trước, “Ngươi là ai?”

Cô nhóc lộ vẻ mặt dữ tợn, “Các ngươi vừa mới giết chết ta, quên rồi sao?”

Taiya nói: “Đúng vậy, giết rồi, vậy ngươi là ai?”

Cô bé giận đến run người, “A, ngươi cho rằng đã giết được ta, nhưng ta không chết. Hiện tại là các ngươi chết. Hơn nữa còn chết vô cùng thê thảm, vô cùng xấu xí.” Theo lời nó, bốn sợi dây leo bốp bốp tát lên mặt họ.

Kleist dùng đấu khí che, Taiya và Danco da dày thịt thô, chỉ có McKee lãnh đủ, sau đó thảm thiết gào lên.

“Câm miệng! Lúc các ngươi giết ta có nghĩ sẽ đau đớn tới mức nào không?” Nó há miệng, hàm răng trắng lóe sáng dưới ánh mặt trời.

Taiya nói: “Ngươi không phải nó. Nó chết rồi.”

“Ta không chết.”

“Mùi không giống.” Taiya tỏ vẻ ‘chút tài mọn đó bị ta nhìn thấu từ lâu rồi, đừng cố làm bộ nữa’.

Kleist hỏi: “Ngươi là chị em sinh đôi của nó sao?”

Cô nhóc nhìn hắn, đôi mắt tràn ngập điên cuồng, “Còn ngươi, ngươi là kẻ ra tay giết. Ta thấy rất rõ ràng. Đồ máu lạnh. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không giết các ngươi, ta muốn các ngươi tự giết lẫn nhau……”

Dù sao cũng là chị em, sở thích gần giống nhau. Cô nhóc trước dùng phương thức ba mộc bài cho hai* để bọn họ tự giết lẫn nhau, không biết vị này sẽ dùng phương thức gì đây.

*ý là có ba người nhưng chỉ cho hai mộc bài để mấy người giành nhau chơi vậy đó.

Kleist nhìn nó vắt một sợi dây leo lên vai, xoay người đi về phía trước, kéo theo ***g dây leo đang nhốt bọn họ.

Lửa nóng hừng hực đối mặt lao tới.

McKee kinh hoàng kêu loạn.

Danco và Taiya song song thở ra, lửa tức khắc bị thổi lui.

Cô nhóc quay đầu lườm bọn họ, cười lạnh một tiếng, tiếp tục đi về trước.

Mới đầu McKee còn bị kéo đi, lúc sau lòng bàn chân bị ma sát nóng đến phát đau, đành phải đạp lên mảnh vụn chạy, lần chạy này kéo dài đến hơn tám tiếng. Danco và Taiya chống đỡ không nổi phải khôi phục hình người.

Cô nhóc vì tra tấn bọn họ, cố ý chọn đường gập ghềnh. McKee đi không nổi nữa, phải bám vào treo lên cánh tay Danco để chân nghỉ ngơi một lát.

Taiya duỗi thẳng tay mấy lần đợi treo, nhưng thấy mặt Kleist vẫn không chút thay đổi đi tới, thiếu kiên nhẫn nói: “Ngươi không mệt sao?”

Kleist bình tĩnh đáp: “Mệt.”

“Vậy sao không nghỉ ngơi một lát?” Taiya nhún nhún vai, ra bộ ‘ngươi dựa vào đây đi, bổn soái long không ghét bỏ ngươi’.

Kleist nói: “Chưa tới nỗi kiệt sức.”

Vậy mà còn chưa kiệt sức?

Môi Taiya giật giật, muốn hỏi chừng nào mới kiệt sức, nhưng nhìn khuôn mặt thấy sóng lớn không sờn của Kleist thì hết hứng hỏi tiếp.

Giữa rừng cây, có một đại thụ hình chữ “Y” lớn cỡ mười hai người ôm cao chọc trời. Tán cây phân ra hai nhánh, một bên cành lá xum xuê xanh tươi mơn mởn, bên kia lá cây héo úa sức sống tàn lụi.

Kleist trong lòng hơi xao động, ung dung nhìn cô nhóc trói bọn họ vào thân cây.

Cô bé cắm gậy gỗ xuống đất, châm lửa lên, mùi hương như lan như quế dần trở nên sực nức, gần như muốn sặc mũi.

McKee hắt xì vài cái, “Đây là cái gì……” Cơn choáng váng bất ngờ khiến chân hắn mềm nhũn, thuận thế tựa vào người Danco.

Danco vươn tay, nhưng không phải đỡ hắn, mà là bóp chặt cổ hắn……

Taiya thấy thế lập tức gỡ tay nó ra, giữ chặt hai tay nó, “Ngươi làm gì?”

Cô nhóc lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi, ta sẽ khiến các ngươi tự giết lẫn nhau.”

Kleist nhắm chặt mắt, dùng Quang Minh thần lực tẩy rửa thân thể mình. Mùi hương của loại gỗ này len lỏi khắp nơi, vô cùng mãnh liệt. Nếu không có đấu khí hộ thể, chỉ sợ cũng bị khống chế thần trí trong nháy mắt. Khiến hắn bất ngờ là Taiya hình như hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Cô bé nhìn Taiya và Danco đấu sức, ánh mắt như muốn phát điên, “Giết đi, giết đi, mau giết chết đối phương đi! Móc mắt nó ra, bẻ gãy tay nó, cắm tay nó vào tim nó!”

McKee đột nhiên tỉnh táo lại, cắn một phát lên tay Danco, miệng phát ra tiếng nức nở khổ sở. Thịt long hiển nhiên không tươi mới mềm mại chút nào.

“Các ngươi là Thụ tinh* sao?” Kleist dựa vào thân cây, lười biếng hỏi.

*yêu tinh cây

Cô nhóc không để ý tới hắn, vẫn nhìn chằm chằm hai con long đang quần nhau.

“Các ngươi ký sinh trên cùng một cây, là chị em sinh đôi.” Dù không ai nghe, nhưng Kleist vẫn tự mình nói tiếp, “Cùng sinh ra, cùng lớn lên, cùng trở thành lãnh chúa thủ hộ con đường thí luyện. Ngươi có thể quan sát thế giới này qua ánh mắt của nó, còn nó hiểu ngươi rõ nhất.” Ngay từ đầu, nó đã biết bọn họ sẽ không bỏ qua cho nó, không hy vọng sống sót, cái gọi là giao dịch chỉ để thiết kế tiếp cạm bẫy dụ bọn họ nhảy vào. Nó biết rõ năng lực và thủ đoạn của cô nhóc trước mắt này. Bọn họ làm ra dây thừng coi như cung cấp vật liệu, chẳng khác gì dẫn sói vào nhà. Nó quả nhiên đã tính đến điểm này.

Cô nhóc nhe răng, “Ngươi giết nó!”

“Chưa hết đâu……” Kleist bỗng nhiên thoát khỏi trói buộc của dây thừng và dây leo, vọt tới chỗ nó.

Cô nhóc vung gậy gỗ lên, dây leo ùn ùn kéo tới ngăn giữa hai người.

Kleist vốn không định bổ nhào tới trước mặt nó, chỉ chém ra một đường đấu khí.

Đấu khí vàng kim kết hợp với khí tức thần thánh khiến cô nhóc chớp mắt không có sức tránh né, trơ mắt nhìn nó xẹt qua, chém thân thể mình thành hai nửa.

Kleist thu kiếm lại, đổ nước thánh lên cây gỗ đang cháy kia. Cây gỗ “xèo” một tiếng, tỏa ra một luồng khói nhẹ, không còn mùi hương gì nữa.

Lúc McKee và Danco tỉnh lại, trăng đã treo trên ngọn cây. Bọn họ ngủ dưới gốc đại thụ đã hoàn toàn héo rũ, đầu và vai tựa vào nhau. McKee nhìn gương mặt anh tuấn cương nghị của Danco ở khoảng cách gần, tim đột nhiên đập mạnh, theo bản năng muốn tránh ra, nhưng bị bàn tay to lớn của Danco kéo về.

“Ta ôm ngươi.” Danco phát ra từng chữ đã luyện tập vài ngày, cuối cũng có cơ hội nói ra miệng.

McKee giãy dụa một lát không tránh thoát, hít hít lỗ mũi ngứa ngáy, thấp giọng nói: “Không được quay mặt về phía ta.”

Danco vỗ vỗ vai hắn, dựa vào đại thụ ngủ tiếp.

McKee đi xung quanh tìm Kleist và Taiya, thấy bọn họ đang ngồi dưới tàng cây cách đó không xa nói chuyện.

Taiya hỏi nửa ngày vẫn không ra đáp án, bề ngoài ngạo mạn, nhưng trong lòng giận lắm rồi, nói: “Thôi, kỳ thực bổn soái long không hề quan tâm ngươi có phải là Thánh kỵ sĩ hay không, cũng không muốn biết tại sao ngươi lại sử dụng Quang Minh thần lực, nãy giờ chỉ hỏi chơi thôi.”

“Ừ.” Kleist nhắm mắt ngủ.

Taiya: “……” Đồ khó ưa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.