Toàn bộ sự chú ý bị hấp dẫn lại đây.
Kleist run lẩy bẩy đứng giữa trung tâm chú ý, nếu không phải được phu nhân Grantham kẹp chặt lấy cánh tay như càng cua, hắn nhất định đã xụi lơ trên đất.
“Đừng có đùa!” Jeff không để ý tiếng kêu sợ hãi của phu nhân Grantham, lôi Kleist đến trước ngực, nâng đầu của người đang chịu đủ khiếp sợ lên, cười dữ tợn nói, “Thím à, thím thực sự cùng đường rồi sao. Dám tùy tiện tìm một nhân tình đến kế thừa di sản của chú, thím không sợ chú chết không nhắm mắt, từ quan tài nhảy ra chỉ trích đôi gian phu *** phụ các người sao?”
Phu nhân Grantham tức đến run người, phẫn nộ chỉ vào hắn: “Ngươi, sao ngươi dám……”
“Tôi nói rồi mà, bà ta chỉ là con chó cái rẻ tiền.” Gã Kim lớn giọng, không hề khắc chế ý tứ, “Nhìn mà xem, thi thể lão gia Grantham vẫn còn ở nhà, vậy mà bà ta dám cùng gã đàn ông khác chơi bời phóng đãng, làm ra chuyện lăng loàn! Bây giờ còn muốn chiếm đoạt tiền của người tôn quý đã khuất, quả thực không biết liêm sỉ đến cực điểm!”
“Nói hưu nói vượn!” Phu nhân Grantham chưa bao giờ chịu qua nỗi nhục nhã như thế này, hoàn toàn quên mất tài ăn nói thường ngày, chỉ có thể cố gắng duy trì thể diện trước mặt mọi người.
“Mau rửa cái miệng dơ bẩn của các ngươi đi! Nơi này là nhà Grantham, không phải chỗ để loại người vô lễ như các ngươi giương oai!” Audrey không thể nhịn được nữa, bất chấp phong thái thục nữ. Cô chắn trước mặt mẹ mình, ngẩng đầu đối mặt với khiêu khích của Kim, sự cao ngạo khắc sâu trong máu cô tiểu thư nhà giàu hoàn toàn bộc lộ ra. Cô coi thường tên ác ôn nổi tiếng bại hoại này, không hề tỏ ra sợ hãi, “Không cần phô trương thanh thế, trò này không dùng được với các vị khách quý sáng suốt ở đây! Chỉ cần nhìn khuôn mặt đáng ghê tởm, nghe cách nói chuyện nông cạn của các ngươi, họ sẽ biết ai mới nói sự thật.”
Kim bị bộ dáng tức giận của cô hấp dẫn, ánh mát *** tà không kiêng nể gì đánh giá gương mặt đỏ bừng và bộ ngực mềm mại của cô, chỉ thiếu điều chảy nước miếng nhào lên. “Cô nói cái gì, đáng ghê tởm, ha ha, muốn nhìn vẻ mặt còn đáng ghê tởm hơn của ông đây một chút không?”
Phu nhân Grantham dù sao cũng từng gặp qua nhiều loại người, lúc này, bà đã phục hồi tinh thần, giận dữ nhìn Jeff, “Cậu dám mang loại người này đến gây rối.”
“Gây rối? A, đó là trong mắt bà thôi. Tôi thấy mình đang làm một việc tốt cực kỳ vĩ đại. Giải cứu gia tộc Grantham khỏi tay người đàn bà độc ác như bà!” Jeff nắm cằm Kleist, hai người một hướng lên một cúi xuống, gần như kề sát vào nhau, “Nhìn bộ dạng của tên nhóc này, cho dù đầu thai một vạn lần cũng không có khả năng mang họ Grantham, chẳng lẽ mày là con riêng bên ngoài!”
“Jeff, buông cậu ta ra.”
Tiếng quát uy nghiêm từ cửa truyền đến.
Phu nhân Grantham thở phào nhẹ nhõm.
Jeff không cam lòng buông tay, Kleist chậm chạp trốn ra phía sau phu nhân Grantham. Mặt Audrey lặng lẽ hồng lên, thầm nghĩ: Trời ơi. Vận mệnh của mình thực sự giống như mẹ nói sao, phải dựa dẫm vào cái loại nhát gan vô dụng này ư?
“Xem ai đến kìa.” So với Jeff im lặng, Kim lại càng phấn khích, “Ồ, ra là ngài thị trưởng tôn quý của trấn Ripe, đại nhân Marshall! Thật xin lỗi, tôi chưa kịp diện lễ phục sang quý để hoan nghênh ngài.” Là một trong những tên côn đồ hiếm hoi ở trấn, hắn được Marshall đặc biệt ‘quan tâm’, chịu không biết bao nhiêu thiệt hại, hai người như nước với lửa.
Marshall không để ý tới hắn, đi thẳng đến trước mặt Kleist, lấy mắt kính trong túi áo ra, tỉ mỉ quan sát Kleist, “Lúc cậu còn nhỏ, ta từng ôm cậu, còn nhớ không?”
Đây là chuyện ngày trước. Trong ký ức của hắn, thị trưởng lão gia luôn diện trang phục đẹp đẽ, cử chỉ tao nhã, mắt luôn nhìn thẳng về phía trước, không chút hứng thú với những sự vật tầm thường.
Kleist yếu ớt nhìn ông ta, không lên tiếng.
“Khi đó Julia còn sống.” Marshall đem kính bỏ lại vào túi, quay đầu nói với Jeff: “Cậu đúng là có em họ, tên là Kerry Grantham. Cậu thanh niên trước mắt này đúng là Kerry mà ta nhớ.”
Jeff nhảy dựng lên như bị giẫm đuôi: “Tôi không thể tùy tiện tin tưởng một kẻ xa lạ đột nhiên chui từ đâu ra!”
Marshall gật đầu nói: “Đúng là cần phải cẩn thận. May mà sau khi Kerry sinh ra, trên trấn có lưu giữ hồ sơ, ta sẽ so sánh dấu vân tay để xác minh thân phận.”
Jeff nhìn vẻ bình tĩnh của phu nhân Grantham, trong lòng vô cùng hoang mang. Mặc kệ Kerry này là thật hay giả, bọn họ tất nhiên đều cùng một giuộc, quyết tâm muốn đem tài sản đưa cho cái tên lùn này.
Hắn mải mê suy nghĩ, gã Kim vỗ vai hắn cũng không phát hiện, mãi đến khi gã hét lớn một tiếng mới hồi phục tinh thần.
Phu nhân Grantham hướng dẫn đoàn người thẳng đến hoa viên, đại sảnh chỉ còn hai người bọn họ.
“Kim, Kim, bọn chúng muốn cướp tiền của tôi, tôi phải làm sao bây giờ?” Jeff khẩn trương nắm tay anh bạn tốt, hy vọng gã cao to luôn giúp mình giải quyết phiền toái này ra tay thêm lần nữa.
Kim giãy khỏi tay hắn, cười nham hiểm, “Một ả đàn bà góa chồng, một thằng lùn nhát như chuột, một lão thị trưởng ăn nói hàm hồ, việc gì phải sợ. Ha ha, nên biết trấn Ripe không phải là nơi chỉ có mấy kẻ giàu có và các lão quý tộc mới có tiếng nói. Chẳng qua, bạn của tôi, cậu đừng quên đáp ứng chuyện của tôi đấy nhá?”
“Yên tâm. Mười ngàn đồng vàng, một đồng cũng không thiếu.”
“Lần này đối phó đâu chỉ có một đôi mẹ con bơ vơ không nơi nương tựa, còn có lão gia Marshall nữa. Ít nhất phải ba mươi ngàn đồng vàng.”
Sắc mặt Jeff cứng đờ, do dự.
“Hai mươi ngàn cũng không phải cho tôi.”
“Vậy cho ai?”
Kim không vui, “Đến lúc đó cậu sẽ biết. Cậu tham gia lễ tang của ngài Grantham đáng thương kia trước đi.”
Jeff thấy hắn ra ngoài, khẩn trương nói: “Anh đi đâu?”
“Tìm người có tiếng nói ở trấn Ripe.”
Không có bóng dáng cao lớn đáng tin cậy của Kim, Jeff tại lễ tang hết sức ít nói, chỉ đến khi Kleist lên phát biểu mới lên tiếng chế nhạo, nhưng vẫn chưa gây ra sóng to gió lớn gì, vì đa số người cũng khe khẽ thì thầm.
“Cậu ta là con trai của lão gia Grantham thật sao? Không giống một chút nào. Vóc dáng thậm chí không cao bằng một nửa lão gia Grantham.”
“Nhìn cậu ta sắp ngất tại chính lễ tang của cha mình đến nơi rồi kìa, cũng chẳng phải đau lòng gì, mà lại sợ hãi mới chết. Có khi nào cậu ta nghĩ chúng ta là quái vật ăn thịt người không?”
“Nữ thần phù hộ! Audrey đáng thương, nữ thần ban cho cô ấy vẻ đẹp trẻ trung, lại không mang đến một người anh trai đáng tin cậy. Thật không biết Jeff với người nhu nhược này, ai tốt hơn ai.”
“……”
Nghe lời bàn tán như vậy, sắc mặt Jeff ngày càng đen. Bọn họ nói thế, xem như đã nhận định tên lùn không rõ lai lịch này là người thừa kế Grantham. Ở đây thêm một phút đồng hồ nào nữa cũng khiến hắn thấy khó thở.
Hắn bỏ đi quá sớm, nên không biết không bao lâu sau, Kleist cũng bị phu nhân Grantham ‘săn sóc’ dụ dỗ về phòng.
Đang nhàm chán gục bên giường quan sát lễ tang giết thời gian, McKee nhanh chóng quay đầu lại, “Tuy không nghe thấy gì, nhưng nhìn thì thấy vẻ mặt của cậu rất thích hợp.”
Kleist tháo nơ, cởi nút áo sơmi, ngã lên giường.
“Nè, đây là lễ tang của cha cậu, cậu không thấy buồn chút nào sao? Ông ta là cha cậu mà!”
“Chỉ mang tiếng là cha tôi thôi.”
“Quan hệ cha con tệ lắm sao?”
“Chúng tôi không có quan hệ.”
“Cậu được nhận nuôi?”
“Không phải.”
“…… Tôi biết rồi.” Vợ mang thai, cha đứa bé lại không phải mình. Tình tiết vừa cẩu huyết vừa bi thương. Đứa trẻ phải sống trong gia đình thế này đúng là quá lúng túng. McKee sâu sắc đồng tình.
“Cũng không phải.”
“Tôi chưa nói gì cả.” McKee dừng một chút nói, “Cậu chắc mình là con ruột?”
“Phải.”
McKee trầm ngâm chốc lát, lại nói: “Cậu lùn quá nên không được chào đón à?”
Hắn vừa dứt lời, liền thấy Kleist đột ngột xuất hiện trước mặt, mắt đối mắt, không quá 5cm.
McKee vội vàng nói: “Cậu từng bảo muốn xây dựng quan hệ tín nhiệm. Tôi đang cố gắng hiểu rõ…… tâm hồn của cậu.”
Kleist vuốt ve mắt cá chân của hắn, “Tôi thì muốn hiểu rõ thân thể của anh.” Hắn cứ tưởng McKee sẽ kinh hoảng thất thố, nhưng lại nhìn thấy một đôi mắt ngập nước và lỗ tai hồng hồng.
“……”
“……”
“Tôi ngủ một lát.” Kleist về giường ngủ tiếp.
“Được.” McKee hiếm có lúc không nhiều chuyện.
Kleist không ngủ bao lâu đã bị gọi ra, cùng ngồi xe ngựa với phu nhân Grantham và Audrey đưa lão gia Grantham một đoạn đường cuối cùng.
Nghĩa trang tọa lạc trên sườn đồi, trên đường bước vào, Kleist nhìn thấy rất nhiều người họ Grantham, bao gồm cả người mẹ mất sớm của mình. Tuy rằng lục tung trí nhớ cũng không tìm ra nửa điểm dấu vết của mẹ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự mong mỏi và lòng mong chờ hắn dành cho bà. Bởi vậy, sau khi lão gia Grantham hạ táng xong, hắn cầm riêng một bó hoa bách hợp đặt trước bia mộ của mẹ.
Hành động này khiến phu nhân Grantham không vui. Thân làm vợ hai, bà luôn cảm giác như đang sống dưới cái bóng của cố phu nhân Grantham, hôm nay lại càng thấy như vậy. Vừa nghĩ đến nửa đời sau của mình phải phó thác cho kẻ đang chảy dòng máu của người nọ, lòng bà càng khó giữ bình tĩnh.
Bà kéo Audrey, khẽ nói: “Chuẩn bị sẵn sàng đi, ngày mai chúng ta đến nhà Humphrey một chuyến.”
Audrey trầm mặt, “Đi làm gì?”
“Mẹ biết cách làm của ba mươi bốn khiến con bất mãn. Nhưng cậu ta cũng có nỗi khổ tâm riêng, không thể kết hôn với một cô dâu không có của hồi môn.”
“Gia thế anh ta như vậy còn quá mức coi trọng địa vị đến thế, sao không chán nản cho được.”
Grantham phu nhân nói: “Sao con lại nghĩ thế?! Quý tộc nào mà không muốn lấy được cô dâu danh giá, nếu con vì vậy mà khúc mắc với cậu ta thì quá hẹp hòi rồi.”
Audrey không hề nghĩ mẹ mình lại hoàn toàn đứng về phía đối phương, nỗi tủi thân không biết giãi bày cùng ai, chỉ biết đứng tại chỗ yên lặng rơi lệ.
Phu nhân Grantham bị dọa, “Con yêu, con đang khóc sao?”
“Bị người mẹ thân yêu nhất quở trách vì chính mình bị tổn thương, con không nên thương tâm mà khóc sao?”
“Mẹ không có ý này. Trời ạ, Audrey, con phải hiểu chứ.” Thấy những người khác bắt đầu chú ý, bà thu lại nét mặt, hạ giọng nói, “Mặc kệ thế nào, ngày mai nhất định phải đến nhà Humphrey. Bây giờ con oán hận mẹ, nhưng tương lai có một ngày sẽ hiểu được tấm lòng chân thành của mẹ.”
Hai người nói chuyện dựa vào rất gần, giọng hạ thấp xuống cực điểm, cứ tưởng không ai nghe được, lại không biết cuộc nói chuyện đã vào tai Kleist không sót chữ nào.
Nhá nhem tối, phu nhân Grantham mới cho hắn biết tin này.
Kleist tỏ vẻ khó xử, nhưng bị bà ‘thuyết phục’ rất nhanh.