Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tứ

Chương 50: Chương 50: Mối nguy của thần hội (thập)




Layton ngăn cái tay lấy tiền của nhân viên tiếp tân, cười tủm tỉm: “Chuyện đó không đáng giá chừng này tiền, tin nhà Humphrey tuyển người ai cũng biết.”

“Đáp án hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của ngài, không phải sao?”

Layton lắc đầu: “Nó không đáng mười đồng bạc, ngươi đừng hòng lừa bịp ta.”

Nhân viên tiếp tân thấy hắn không chịu buông tay, có chút nóng nảy, khẽ nói: “Được rồi, tôi khuyến mãi thêm một tin tức. Tuy có rất nhiều người đăng ký, nhưng nhà Humphrey rất bắt bẻ, tiêu chuẩn lựa chọn kỵ sĩ cũng rất cao.”

Layton bấy giờ mới mỉm cười, “Đây mới là mục đích thực sự ta tới đây, mau tiết lộ chút tin tức bên trong đi.”

Nhân viên tiếp tân bất đắc dĩ: “Nhà họ yêu cầu đặc biệt về xuất thân, không hoan nghênh con em quý tộc lắm, sợ bọn họ không ăn được khổ.”

Layton cười nói: “Thế thì không hợp lý. Trong mười kỵ sĩ thì có một nửa xuất thân quý tộc, nửa kia chỉ cần vượt trội một chút là có thể luận công trạng phong tước. Từ trước tới nay, Samanlier chưa bao giờ bạc đãi nhân tài.” Đúng chuẩn giọng điệu người Samanlier.

“Tôi nói không hoan nghênh chứ không phải không nhận, nói chung là cũng tùy người. Tóm lại, tính tình mấy lão gia quý tộc gàn dở lắm, nếu ngài đăng ký thì lúc biểu hiện cứ bỏ qua càng nhiều lễ nghi kỵ sĩ càng tốt, vậy dễ được ưu tiên hơn.”

Layton nói: “Chuyện này đúng là kỳ quái. Ngươi biết họ tuyển được bao nhiêu người rồi không? Ta còn cơ hội không?”

Nhân viên tiếp tân thấy tướng mạo hắn tốt, tươi cười càng thân thiết hơn, tạm thời quên mất sự khó chịu khi bị ‘bắt chẹt’: “Thành Zul không phải nơi đảo Song Tử cần chú trọng nhất, địa điểm giao chiến đầu tiên là trấn Iverson có Ngũ hoàng tử tọa trấn, đó mới là nơi cường giả chân chính tụ hợp. Nếu ngài có đủ lộ phí, không bằng đến đó thử thời vận xem sao. Nếu không đủ, có thể tới nhà Humphrey trước, dù sao ở đó cũng thiếu người.”

Layton hỏi thêm vài câu, không moi thêm được tin tức nào nữa mới giao mười đồng bạc ra. Lúc quay ra báo cáo quá trình và kết quả cho Kleist, hắn có hơi thấp thỏm.

Vẻ mặt Kleist vô cùng tự nhiên, dường như thủ đoạn nhỏ vừa rồi của hắn chỉ là chuyện cực kỳ bình thường.

Đoàn trưởng quả nhiên không giống người thường. Đám Reginald không thích phương thức làm việc của hắn, nếu đi cùng họ, Layton thể nào cũng bị ăn mắng.

Kleist hỏi: “Cậu thấy sao?”

Layton nói: “Humphrey hẳn đang phòng bị một vài quý tộc.” Sợ con em quý tộc không chịu khổ được á? Lừa quỷ à. Có chịu khổ được hay không cứ nhìn cấp bậc kỵ sĩ là biết, mấy lão trong quân đội lên cấp có khi không nhanh bằng kỵ sĩ cấp trung. “Ông ta lo quý tộc Samanlier có liên quan với đảo Song Tử?” Hắn nói tiếp.

Kleist nói: “Cũng có thể.”

Đột nhiên, một bàn tay thò vào giữa bọn họ. Taiya không vui chen vào giữa hai người đang chuyện trò đến không coi ai ra gì, “Ta đói bụng!”

Layton nói: “Đoàn trưởng, anh có chắc là tìm được long không?” Không chừng là heo mới đúng?

Kleist nói: “Nó cũng có lúc hữu dụng.”

“Cái gì gọi là cũng có lúc?! Bổn soái long từ đầu đến chân đều rất hữu dụng!” Taiya giơ chân.

Tránh cho cái họng lớn của nó khiến nhiều người chú ý, Kleist đưa nó đi ăn cơm.

Rời khỏi Công hội Kỵ sĩ không bao lâu, Kleist và Layton liền biết mình bị theo dõi. Layton có chút hưng phấn, lâu lắm rồi mới gặp được kẻ không có mắt như vậy. Bọn họ quẹo vào một hẻm nhỏ yên tĩnh ôm cây đợi thỏ.

Thỏ con ngốc nghếch quả nhiên cũng quẹo vào, bị tóm nhưng không hề tỏ ra sợ hãi, nịnh nọt cười cười với Layton: “Công hội Nhà mạo hiểm có công việc ngài muốn, có muốn đến thử không?”

Công hội Nhà mạo hiểm không mọc lên như nấm giống Công hội Ma pháp và Công hội Kỵ sĩ, so ra thì quy mô giống với Công hội Đạo tặc hơn, số lượng phân hội ít và bí mật. Không phải không công khai, mà là không có hội viên cố định, thu nhập cũng không đáng kể. Kỵ sĩ, đạo tặc, ma pháp sư…… Bất kỳ ai cũng có thể đến Công hội Nhà mạo hiểm xin giúp đỡ, chỉ cần chịu trả tiền, không có thêm ưu đãi gì. Đơn giản mà nói, không có khách quen.

Kleist hơi kinh ngạc khi thấy nơi đó chủ động ra ngoài tìm mối làm ăn.

“Tôi tên là Leo, là hội trưởng phân hội Công hội Nhà mạo hiểm thành Zul.” Y móc ra một tờ giấy bổ nhiệm nhăn nhúm.

Layton nói: “Ngươi có thể cung cấp công việc gì?”

Leo nói: “Công việc rất nhiều, quan trọng là anh có thể làm được bao nhiêu thôi. Nếu các anh muốn biết cụ thể hơn, xin đi một chuyến với tôi đến công hội, nếu không muốn cũng không sao, Công hội Nhà mạo hiểm luôn mở rộng cửa hoan nghênh.”

Layton nhìn Kleist.

Leo để ý thấy người nho nhỏ dáng vẻ rất không thu hút này mới là người có tiếng nói nhất trong ba người.

Kleist bảo: “Chúng ta đang cần tiền, đi xem thử cũng tốt.” Nói xong, vừa quay đầu lại thì thấy sắc mặt âm trầm của Taiya, “Ta, đói.” Mỗi chữ nặng ngàn cân.

Leo giải vây: “Trong công hội có thức ăn.”

Công hội Nhà mạo hiểm tọa lạc tại một góc cực kỳ hẻo lánh ở thành Zul, biển số nhà chỉ lớn cỡ bàn tay, không nhìn kĩ còn tưởng là một tiệm tạp hoá. Họ vào xong mới phát hiện, quả thực là một tiệm tạp hoá.

Leo giải thích: “Nơi này hơi rộng, thỉnh thoảng làm thêm nghề phụ.”

……

Đám Kleist chen chúc trong căn phòng năm mét vuông đang gian nan lý giải từ ‘quá rộng’ trong miệng Leo… Chỗ này mà rộng cái nỗi gì? Não bị rỗng hả?!

Leo lấy một hộp bánh quy và ba hộp sữa trong tiệm tạp hoá, sau đó rút một quyển sổ ghi chép hơi cũ cho Kleist, “Nhiệm vụ ở trong này, bên cạnh có giá, anh xem đi……”

“Ăn xong rồi.” Taiya mặt không chút thay đổi cầm hộp bánh quy rỗng, quai hàm phồng lên chậm rãi nhai.

Leo: “……”

Taiya hai má phồng lên bê bảy hộp bánh quy rỗng theo Kleist và Layton ra khỏi tiệm tạp hoá. Lúc từ biệt, Layton lặng lẽ nhét một đồng bạc qua, Leo từ chối.

Leo mỉm cười: “Tiệm tạp hoá chỉ là nghề phụ, quan trọng nhất là chúng ta hợp tác thuận lợi.”

Lần đầu tiên Kleist nhìn thấy một công hội ăn nói khép nép cầu mong nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi như thế.

Layton bị thái độ chuyên nghiệp của y lây nhiễm sâu sắc, cầm tay y: “Nữ thần phù hộ!” Kỵ sĩ không thể đưa ra lời hứa hẹn giả dối, đây đã là câu tốt nhất hắn có thể nghĩ đến.

Rời khỏi Công hội Nhà mạo hiểm, họ đến khách sạn đã hẹn trước tập hợp với bọn Reginald.

Reginald và Ernest đã đến, không thấy Buniel và Matt đâu.

Đầu tiên, Layton kể lại chuyện nghe được ở Công hội Kỵ sĩ.

Mục tiêu hỏi thăm của Reginald là nhà Humphrey, “Cũng giống như nhân viên tiếp tân kia nói. Hôm nay chỉ có hai kỵ sĩ và một ma pháp sư đến hưởng ứng lệnh triệu tập, một kỵ sĩ thông qua. Người thông qua là kỵ sĩ cấp ba, xuất thân tầng lớp bình dân Samanlier, ngược lại, kỵ sĩ cấp bốn đến từ gia tộc Bruce ở Ankara bị loại. Ma pháp sư đến từ Masai cũng thông qua.”

Layton nghĩ nghĩ, nói: “Tam hoàng tử phi hình như họ Bruce?”

Kleist nói: “Catherine Bruce.”

Ernest hỏi: “Chẳng lẽ gia tộc Humphrey còn dây dưa đến cả cục diện chính trị của Samanlier?”

Layton cười nhạo: “Có gì lạ đâu. Các quý tộc luôn thích mưu cầu lợi ích giữa lúc tình hình quốc gia hỗn loạn.”

Reginald nói: “Trước mắt, Humphrey đã chiêu mộ được hơn ba trăm kỵ sĩ, hơn một trăm ma pháp sư, đa số là cấp trung và cấp thấp.”

Ernest bổ sung: “Bọn họ đang tích cực chuẩn bị vật tư rời bến, tôi nghĩ sẽ sớm có hành động thôi.”

Kleist nói: “Ta muốn danh sách vật tư cần chuẩn bị của họ.”

Ernest gật đầu, đứng dậy đi ngay.

Layton nói tiếp chuyện Công hội Nhà mạo hiểm, “Có rất nhiều nhiệm vụ. Ra khơi dò xét vị trí đảo Song Tử, tìm hiểu tin tức về Ngũ hoàng tử đang đóng giữ ở trấn Iverson… đủ loại.”

Kleist nói: “Đều xoay quanh đảo Song Tử.”

Reginald đáp: “Cũng không có gì lạ. Đảo Song Tử là một trong tứ đại cấm địa, nghe đồn liên quan tới long, khó tránh khỏi khiến người nghĩ đến tiền của.”

Taiya đang ăn bánh ngọt lau mặt, ngẩng đầu: “Vì sao lại nghĩ đến tiền của?”

Mắt Layton dời từ cái miệng dính bơ của nó sang hộp bánh quy bị nó thu thập, gật đầu nói: “Không sai, liên tưởng này không có chút căn cứ nào cả.” Long thích mấy thứ sáng bóng lấp lánh, vàng bạc bảo thạch cũng lấp lánh, nhưng phế liệu cũng có cái sáng bóng lấp lánh!

Kleist nghĩ khác bọn họ. Hắn nghĩ đến hội phó Công hội Nhà mạo hiểm là Pierce, tên đó bị giết nhưng chưa kịp xác nhận sống chết đã rơi xuống biển. Công hội Nhà mạo hiểm đột nhiên phát triển như vậy, liệu có liên quan gì đến Pierce không?

Đáng tiếc, nghi vấn này hắn chỉ có thể tự ngẫm lại. Loại chuyện lạm sát kẻ vô tội này không thể nhắc tới trước mặt Đoàn Thánh kỵ sĩ, quan hệ giữa McKee và Pierce không tồi, đương nhiên cũng không thích hợp nói, Taiya thì không cần băn khoăn, chỉ có điều…

Nói cũng vô ích.

Bọn họ đợi gần nửa tiếng, Buniel và Matt mới đến. Mặt hai người một đen một đỏ, rõ ràng là đang tức giận.

Layton gọi hai ly cà phê nóng, tự động pha thêm đường cho bọn họ.

Buniel một hơi uống cạn cà phê, nổi giận đùng đùng nói: “Phải lập tức bắt Conrad lại!”

Reginald nói: “Ngoài tội tham ô tài sản thần hội ra, hắn còn gây ra chuyện không thể tha thứ gì?”

Matt trầm giọng: “Hắn tư thông với con gái nhà Humphrey.”

Kleist nhíu mày.

“Chúng tôi tận mắt nhìn thấy.” Buniel phẫn nộ, “Ngay trong giáo đường, ngay trước mặt nữ thần, không coi ai ra gì! Quả thực coi trời bằng vung!”

“Tư thông?”

“Hắn có vợ rồi!” Không hề cố kỵ làm vấy bẩn danh dự của thần hội, cứ nhớ tới vẻ mặt và giọng điệu khinh thường khi nhắc tới đồng hương và Quang Minh thần hội của hắn ta là Buniel lại căm tức.

Layton nói: “Vậy có thể giải thích tại sao hắn lại to gan như vậy. Tình yêu chính là liều thuốc mê khiến người ta mê muội, người ở độ tuổi nào cũng không thể thoát khỏi.”

Reginald nói: “Sao này đừng hành động lỗ mãng để bị lập án đấy.” Cậu vẫn còn ghi hận. Nếu không phải lúc trên xe ngựa Layton hỏi em gái Kleist có giống anh ấy không, cậu sẽ không mải suy nghĩ mà quên trả lời, đường tình của cậu và Audrey cũng không bị thêm mấy phần nhấp nhô.

Layton: “……”

Kleist nói: “Giờ họ còn ở giáo đường không?”

Buniel nói: “Sao không? Tôi có hỏi thăm mấy người đồng hương, hai người đi đâu cũng có đôi, dính như keo như sơn, y như đôi vợ chồng mới cưới, không thèm để ý gì đến ánh mắt người khác, không có chút liêm sỉ nào.”

Kleist đáp: “Nếu vậy, chúng ta nên đến gặp hắn một lần.”

Cả bụng lửa của Buniel không có chỗ phát tiết, nghe vậy lập tức nhảy dựng lên: “Tôi dẫn đường cho.”

“Cậu ở lại chờ Ernest.” Kleist nói.

Buniel ỉu xìu ngồi xuống: “Vì sao?”

Kleist nói: “Ta sợ cậu đánh hắn, khuyên can rất phiền phức.”

“……”

Phân hội Quang Minh thần hội thành Zul lớn hơn trấn Ripe, từ ngoài vào trong bố trí rất lộng lẫy.

Đây là một tòa thành lớn, tế tự được cử đến đương nhiên không chỉ có một người giống trấn Ripe, ở đây ngoài hội trưởng và hội phó, còn có sáu tế tự khác. Conrad bề ngoài thì được điều từ trấn Ripe đến thành Zul, là lên chức, kỳ thực là giáng chức — hắn ta thuộc phe Feta, Sophiro điều động dĩ nhiên sẽ không cho hắn ta ưu đãi gì.

Matt nói: “Nghe nói sau khi Conrad cấu kết với nhà Humphrey, phân hội này liền do hắn định đoạt, ngay cả phân hội trưởng cũng phải nhìn sắc mặt hắn để làm việc.”

Thế lực của quý tộc địa phương quá lớn, nhân viên của Quang Minh thần hội quá ít, cách hành xử quá yếu hoặc không thân cận với tổng bộ, thì sẽ phát sinh vấn đề như vậy. Đây cũng là mục đích tuần tra hàng năm của Đoàn Thánh kỵ sĩ, vừa phải giám sát các nhân viên phân hội lớn, ngoài ra còn giúp đỡ bọn họ.

Kleist hỏi: “Hội trưởng và hội phó là người thế nào?”

“Hội trưởng tên là Malone, bảy mươi chín tuổi, đã nằm liệt trên giường một năm rưỡi.” Matt hạ giọng, “Ông ta từng là thượng cấp dưới trướng đại nhân Sophiro. Nghe nói cũng là người đầu tiên đề bạt đại nhân Sophiro.”

Kleist gật đầu.

“Hội phó là con trai ông ta, năm nay bốn mươi ba tuổi, là đứa con đến tuổi trung niên mới có, rất được cưng chiều, nhưng tính cách yếu đuối vô năng. Một tuần chỉ đến giáo đường một hai lần.”

Kleist nói: “Lần này Sophiro tính sai rồi.” Vốn muốn dùng thân tín của mình khống chế thủ hạ của Feta, kết quả là ngược lại.

Lúc họ nói chuyện, người đã tiến vào giáo đường. Không khí giáo đường rất ảm đạm, cũng không có người, Kleist không đụng phải cảnh tượng một nam một nữ yêu đương vụng trộm nên có hơi tiếc hận.

Matt dạo một vòng sân sau, thu được tin tức: “Nhà Humphrey mời bọn họ qua.”

Kleist ngẫm nghĩ, nói: “Các cậu đến Công hội Nhà mạo hiểm đi, ta đến hưởng ứng lệnh triệu tập của nhà Humphrey.”

Đoàn Thánh kỵ sĩ luôn quang minh chính đại xuất hiện, chỉ có Kleist là khác biệt. Tuy Reginald rất mâu thuẫn với việc mạo danh lẻn vào, nhưng người đề xuất là đoàn trưởng, người tham gia là cũng oàn trưởng… Một bụng kháng nghị chỉ đành giấu đi.

Layton xoa tay, ngược lại rất muốn đi theo nhìn một phen, nhưng ngại ánh nhìn chăm chú của Reginald, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể dùng ngôn ngữ ám chỉ: “Đoàn trưởng, đấu khí của anh bị giam cầm, bên cạnh rất cần người… sai bảo.” Hắn không dám nói bảo vệ.

Kleist vừa muốn mở miệng, Taiya đã lách mình chắn giữa hai người.“Có bổn soái long ở đây, ngươi không cần bận tâm!”

Có ngươi mới càng cần bận tâm.

Đây là tiếng lòng nhất trí của toàn bộ thánh kỵ sĩ.

Reginald cảm thấy nên suy xét chuyện để Layton đi theo Kleist.

Matt nói: “Hay là trực tiếp dùng danh nghĩa Đoàn Thánh kỵ sĩ?”

Những người khác nhìn hắn.

Matt nói tiếp: “Lúc Dongguimo cùng Xiguimo gặp chuyện không may, chúng ta cũng phái tế tự cùng kỵ sĩ đi trước đó thôi. Lần này là đảo Song Tử đảo, tôi nghĩ hẳn là… cũng… có thể… mà?” Sao ánh mắt mọi người nhìn mình kỳ vậy?

Reginald vỗ tay: “Đúng vậy!”

Kleist nói: “Có hai điều phải lưu ý.”

“Hai điều gì?”

“Thứ nhất, có khả năng nhà Humphrey tham dự vào việc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế Samanlier.” Tiêu chuẩn lựa chọn lựa kỵ sĩ nhất định có vấn đề. Trong đầu Kleist nổi lên rất nhiều suy đoán, nhưng do không có bằng chứng thực tế nên không thể xác nhận.

Reginald nhíu mày. Đúng thế, nếu Humphrey tham gia tranh đoạt ngôi hoàng đế Samanlier, bọn họ dùng danh nghĩa Đoàn Thánh kỵ sĩ gia nhập cũng rất không ổn.

“Thứ hai, nếu là vì đảo Song Tử, hẳn chúng ta nên gia nhập đội quân của Ngũ hoàng tử.” Tại Samanlier, Ngũ hoàng tử đóng giữ ở canh giữ ở trấn Iverson bên cạnh đảo Song Tử mới là nhân vật khó đối phó nhất.

Reginald nghẹn lời.

Kleist nói: “Nhưng điều này đã nhắc nhở ta, có thể đi con đường thứ ba.”

“Là gì?”

“Khởi binh vấn tội.”

Lúc cả nhà Humphrey đang vui vẻ dùng bữa tối, đoàn trưởng Đoàn Thánh kỵ sĩ dẫn đàn em giết tới cửa, hậu quả là một nửa số người không tiêu hóa nổi bữa cơm đêm đó.

Lúc ba lão Humphrey dẫn lớn nhỏ nhà Humphrey ra nghênh đón, thì nhìn thấy một gương mặt quen thuộc và một dàn anh đẹp trai tỏa sáng làm nền. “Cậu là… Kerry Grantham?”

Trí nhớ của mấy lão Humphrey không tồi.

Kleist nói: “Còn có tên là Kleist Sawasadi.”

……

“Là đoàn trưởng Đoàn Thánh kỵ sĩ sao?”

“Người lùn thần kỳ kia?”

“Không phải Quang Minh thần hội mới thất bại trước đế quốc Kanding sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở Samanlier? Chẳng lẽ bọn họ tính đấu với Samanlier?”

“Sao lại không? Hoàng đế Samanlier sắp…”

“Suỵt!”

Các kỵ sĩ và ma pháp sư nhà Humphrey chiêu mộ được đang nấp ở khắp nơi tò mò nhìn nhóm nhân vật truyền kỳ của Mộng đại lục.

Lão Humphrey nhanh chóng bình tĩnh lại: “Không biết các vị tới đây có chuyện gì?”

Kleist nói: “Hơn nửa năm trước, tôi từng hiến toàn bộ gia sản nhà Grantham cho Quang Minh thần hội, dùng hình thức ước định bằng miệng nhờ tế tự Twain mang số tiền này đi giúp đỡ những người khốn khổ. Căn cứ vào ghi chép tài chính của thần hội, số tiền này hiện đang ở quý phủ, nên chúng tôi đến xem cuộc sống của các vị khốn khó đến mức nào, có cần chúng tôi hỗ trợ hay không.”

Ước định bằng miệng đương nhiên là giả. Nhưng Twain đã chết không thể đối chứng, không ai nghi ngờ thành tín của đoàn trưởng Đoàn Thánh kỵ sĩ. Cho nên, Kleist chưa làm cũng có thể nói thành đã làm.

Sắc mặt lão Humphrey hơi khó coi, cười gượng: “Tôi nghĩ chuyện này có hiểu lầm.”

Kleist nói: “Hiểu lầm sẽ khiến chuyện tốt đẹp trở thành không thể cứu vãn, tôi nguyện ý nghe ngài giải thích.”

Lão Humphrey mời người vào phòng lớn.

Trên đường vào trong, Kleist lạnh nhạt nhìn lướt qua Humphrey ba mươi bốn đang cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, còn cố ý cười cười với hắn. Humphrey ba mươi bốn hoảng hốt, càng lui về phía sau.

Taiya chợt khoác tay lên vai Kleist, kéo hắn vào lòng mình.

Reginald hận không thể hất văng cái tay tay chướng mắt của Taiya ra. Làm vậy rất tổn hại đến uy nghiêm của đoàn trưởng!

Matt và Layton đều nhịn không được vươn hai tay ra.

Kleist cầm tay Taiya, thả vài đồng vàng vào.

……

Taiya vui vẻ đếm vàng.

Đám Reginald: “……”

Người hầu nhà Humphrey đi tới đi lui bưng cà phê, điểm tâm…, tranh thủ chút thời gian cho nhóm lão Humphrey thương lượng đối sách. Bọn họ lấy cớ thay quần áo tụ lại một chỗ bàn bạc.

“Không ngờ Kerry lại là đoàn trưởng Đoàn Thánh kỵ sĩ, thật không tin được.” Lão Humphrey lớn tuổi nhất.

“Có lẽ việc đảo Song Tử đột nhiên xuất hiện có liên quan tới hắn. Lần đó, tôi rõ ràng nhận được hồi báo hắn đã lên thuyền đến đảo Song Tử.” Lão Humphrey nhỏ tuổi nhất nói.

Lão Humphrey thứ gật đầu: “Chúng ta sơ suất quá. Đáng lẽ lúc đưa thiệp mời nên nhìn ra người này không đơn giản.”

Ba người nói vuốt đuôi một lát*, nhóm hậu bối đứng nghe bên cạnh gấp đến đổ mồ hôi đầy đầu, rất muốn nhắc bọn họ giờ không phải lúc cảm khái, Đoàn Thánh kỵ sĩ còn đang bị bỏ mặc bên ngoài kia kìa.

*lời nói/hành động vô ích, không giúp ích được gì nữa

May mà nhóm lão Humphrey nhanh chóng trở lại vấn đề chính.

“Việc cấp bách, trước hết phải rũ bỏ quan hệ với số tiền kia. Nếu lời đồn đại không sai, Kleist là người không dễ chọc nhất Đoàn Thánh kỵ sĩ. Những người khác có lẽ còn có thể nói chút đạo lý, hắn thì…… Nhìn cái kiểu hắn giả trang thành Kerry là biết lòng dạ thâm sâu rồi.”

“Số tiền kia không nhỏ, chúng ta đã dùng đến……” Lão hàm hồ cho qua chuyện, “Sao có thể lấy ra?”

“Đi vay cũng được, lấy trang viên mà thế chấp.” Lão Humphrey lớn tuổi nhất quyết định thật nhanh, “Cứ đổ hết trách nhiệm cho Conrad. Hiện tại là thời điểm gấp rút, quyết không thể phát sinh tranh chấp với Quang Minh thần hội.”

“Quang Minh thần hội thất bại trước đế quốc Kanding, danh vọng kém hơn trước rất nhiều, chúng ta có cần lo lắng đến thế không?” Lão Humphrey thứ nói.

Lão Humphrey lớn tuổi nhất mắng liền ba câu: “Vô sỉ! Ngu xuẩn! Đần độn! Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, Quang Minh thần hội chỉ thua một trận, thánh kỵ sĩ và quang minh tế tự tổn thất bao nhiêu? Hơn nữa, trận kia là đấu trên quốc thổ đế quốc Kanding, ai tổn thất nhiều hơn còn chưa biết đâu!”

Lão Humphrey nhỏ nhất bảo: “Đổ trách nhiệm cho Conrad, vậy Mira làm sao bây giờ? Nó và ông ta đã……”

Lão Humphrey lớn nhất nói: “Có nhiều kỵ sĩ trẻ anh tuấn như vậy, tìm người khác thì khó gì?”

Lão Humphrey thứ đột nhiên nói:“Thánh bọn kỵ sĩ cũng là kỵ sĩ trẻ anh tuấn.”

Lão Humphrey nhỏ nhất giật mình: “Anh muốn gả Mira cho thánh kỵ sĩ?”

“Không phải Mira.” Lão Humphrey lớn nhất hiểu ra, “Là Gloria.”

Lúc Taiya ăn hết tất cả điểm tâm, Kleist uống đến tách cà phê thứ hai, nhóm lão Humphrey rốt cuộc cũng thay quần áo xong. Bọn họ giải thích: “Lớn tuổi rồi, mặc quần áo cũng không nhanh nhẹn được, để các vị đợi lâu rồi, xin thứ lỗi.”

Kleist mỉm cười: “Không sao, thương lượng ra kết quả là tốt rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.