Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 70: Chương 70: Bánh củ cải và ghen tuông




Triệu Kiến Thận mới từ trong phòng đi ra, đã nghe thấy mùi thơm của thức ăn, nhìn thấy một gã sai vặt trong phòng bếp đang bưng một mâm điểm tâm đi qua, trong ánh mắt Triệu Chính đứng bên cạnh hiếm khi hiện lên vẻ mặt thèm thuồng, hứng thú hỏi thăm: “Ngươi biết đây là cái gì không?”

Triệu Chính trả lời: “Tạ quản sự lệnh cho phòng bếp làm bánh củ cải, bảo mời mọi người cùng nếm thử.”

“Ngươi thử chưa? Mùi vị thế nào?” Triệu Kiến Thận mỉm cười hỏi.

Triệu Chính dựa vào kinh nghiệm nhiều năm hầu hạ Triệu đại Vương gia, lập tức ngửi thấy mùi vị nguy hiểm trong câu nói này, cẩn thận nói: “Vẫn chưa, Lam Tinh nói trễ một chút sẽ để chừa lại cho nô tài.”

Triệu Kiến Thận liếc mắt nhìn hắn, trong đầu thầm hiểu rõ thằng nhóc này cố tình nói như thế là vì sợ cơn đố kỵ của mình đốt lây sang người hắn, Lam Tinh là đệ tử chân truyền của hắn, cho dù Tuyền Cơ không dặn dò riêng, cũng không có chuyện mang những thứ thừa lại đến cho sư phụ của mình.

Nghĩ đến Tuyền Cơ bình thường đều gọi rất thân thiết “Triệu đại ca”, “Triệu đại ca”, chắc chắn phần điểm tâm đầu tiên đã chui vào khoang thuyền của Triệu Chính rồi!

Triệu Chính hãi hồn khiếp vía nhìn hàn quang chợt lóe trong mắt Triệu Kiến Thận, không khỏi âm thầm kêu khổ.

Triệu Kiến Thận vẫy vẫy tay áo, bước về phía phòng của Tuyền Cơ: “Ngươi cũng không cần phải chờ phần thừa lại đâu, chúng ta bây giờ phải đi làm phiền một chút điểm tâm của Tạ quản sự.”

Lúc Triệu Kiến Thận ngông nghênh đi vào phòng Tuyền Cơ, Tuyền Cơ đang cắn nửa miếng bánh củ cải, ăn đến mặt mày vui vẻ. Vừa nhìn thấy Triệu Kiến Thận bước vào, nhớ tới chuyện lúc chiều, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nguội lạnh.

Triệu Kiến Thận sớm biết Tuyền Cơ đối với tôn ti trật tự không quá để ý, không ngờ tới lúc chiều nói tin tức bản thân sắp đăng cơ cho nàng biết, nàng còn dám trước sau như một mặt nặng mày nhẹ với mình như thế, kỳ lạ là hắn không có tí nào tức giận, ngược lại còn có chút vui vẻ.

Theo góc độ của người khác mà nói, điều này đại biểu cho sự tin tưởng của Tuyền Cơ đối với hắn, tin tưởng hắn sẽ không tổn thương nàng, sẽ tiếp tục dung túng nàng. Con người ở trước mặt người mình thân nhất luôn thể hiện một mặt thật của chính mình, thậm chí là tồi tệ, bởi vì tin tưởng đối phương sẽ không bởi vì vậy mà xa lánh chán ghét mình.

Nghĩ đến đây, Triệu Kiến Thận làm sao còn có thể để tâm đến vẻ mặt của Tuyền Cơ nữa, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng, không khách khí thật tình nắm lấy bàn tay đang cầm chiếc đũa giơ lên của nàng, đưa nửa miếng bánh củ cải còn dính trên đũa vào miệng mình.

Tất cả người ở hiện trường đều bị hành động vô cùng thân thiết không chút kiêng kị của hắn làm chấn động, toàn bộ hóa thạch.

Sắc mặt Tuyền Cơ ửng lên mấy điểm hồng hồng, miếng… miếng bánh củ cải đó nàng vừa mới cắn một cái á.

Triệu Chính vốn đang đứng ở cửa còn đang do dự có nên vào hay không, vừa nhìn thấy thế, phản ứng mau lẹ thu một chân mới bước vào cửa về, tiện thể còn cho Lam Tinh một cái nháy mắt, người liền thối lui ra canh giữ ngoài cửa.

Lam Tích, Lam Tinh đang định lặng lẽ rời khỏi, Tuyền Cơ đã lớn tiếng nói: “Các ngươi ở lại, không được đi!”

Triệu Kiến Thận tựa tiếu phi tiếu nhìn Tuyền Cơ liếc mắt một cái, Tuyền Cơ cũng tự biết mình phản ứng quá mức, thế nhưng buổi chiều mới thiếu chút nữa đã cướp cò nổ súng, bây giờ nàng làm sao ở riêng một mình với Triệu Kiến Thận, ngộ nhỡ hắn định làm gì, chính mình cho dù kêu trời cũng không thấu, gọi đất cũng không hay.

“Ta phát hiện, mỗi lần nàng nhìn ta cứ như con thỏ bị hoảng sợ, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chạy trốn, bộ ta đáng sợ đến thế sao?” Triệu Kiến Thận đặt câu hỏi rất lễ độ.

“Dùng ‘đáng sợ’ để hình dung ngài, đúng là đánh giá thấp ngài quá rồi!” Tuyền Cơ vừa nói vừa dùng sức rút cánh tay cầm đũa trở về.

Triệu Kiến Thận tao nhã cười nói: “Nàng luôn thích nói đùa như thế, ta vốn cũng chỉ định quấy rầy chút điểm tâm của nàng mà thôi, nàng cũng không cần phải chống cự người ở ngàn dặm xa như thế chứ.”

Tuyền Cơ nhìn hắn thần thanh khí sảng, quả thật không giống bộ dạng sắp biến thành sắc lang, vì thế tâm trạng cũng thả lỏng.

Lam Tích chuẩn bị mang bát đũa tới, Triệu Kiến Thận dường như thật sự đơn giản chỉ muốn ăn một chút mà thôi, chỉ chọn những đề tài thoải mái nói chuyện phiếm với Tuyền Cơ.

Tuyền Cơ đã sớm biết, chỉ cần hắn sẵn lòng, hắn có thể là đối tượng nói chuyện phiếm tốt nhất, dần dần cũng thu hồi hết sự đề phòng, trọng tâm câu chuyện bất tri bất giác rơi lên đồ ăn.

“Ngoại trừ làm bánh củ cải, Tuyền Cơ còn biết bí quyết làm món gì ngon nữa không?” Triệu Kiến Thận tùy ý hỏi.

“Điểm tâm cũng có nhiều loại a, trước đây ta từng nếm qua bánh khoai môn, bánh đậu xanh, bánh đậu đỏ, bánh móng ngựa[1], bánh mật vân vân, điểm tâm phương Nam có rất nhiều loại bánh, bánh bao xíu mại, gà chéo quẫy, hì hì, mấy thứ này không nói tới, còn có dùng trái cây để nấu ăn nữa: cam sành, cua, bí đỏ hầm, dừa hầm gà ô, táo dồn thịt… mới nhắc thôi đã chảy nước miếng rồi!”

[1] Các loại bánh:

Bánh khoai môn:

Bánh đậu xanh:

Bánh đậu đỏ:

Bánh móng ngựa:

“Nếu có thời gian nàng xuống nhà bếp dạy cho họ cách làm, ta cũng muốn nếm thử.” Triệu Kiến Thận nhẹ nhàng gõ ngón tay trên mặt bàn nói, những món ăn mà Tuyền Cơ kể, hắn chưa từng nghe qua, cái gọi là điểm tâm ‘phương Nam’, là chỗ nào ở phía Nam? Ninh quốc nằm ở phía Tây Bắc của Kỉ quốc, tin tức từ thám tử tình báo đã cơ bản chứng minh được thân phận thật sự của Tuyền Cơ, chỉ có điều thân phận này cùng với những lời nói, cử chỉ, thói quen của Tuyền Cơ tương đối trái ngược nhau, lại có vô số điểm đáng ngờ…

Tuyền Cơ cũng không thèm để ý tới lời nói của mình có là cố ý hay không, dù sao lai lịch của bản thân cái ‘xác’ này vốn cũng không minh bạch, linh hồn lại càng không có chút nào liên quan tới thời đại này, đương nhiên sẽ không có ai tra ra được một cái thân phận hợp tình hợp lí, một khi đã như vậy, còn trốn trốn tránh tránh làm gì?

Chỉ là một bữa bánh củ cải đơn giản, lại ăn đến cả khách lẫn chủ đều vui vẻ.

Giữa trưa ngày thứ hai, thuyền đi tới huyện Nam An, đây là thị trấn phồn hoa nhất trong phạm vi cách kinh thành ba trăm dặm, Triệu Kiến Thận mang mặt nạ dẫn theo vài tên tùy tùng lên bờ viếng thăm những khách thương hợp tác quan trọng của Trầm thị ở đây, Tuyền Cơ ở lại trên thuyền sắp xếp lại những tin tức liên quan thu được trong mấy ngày lên đường.

Lam Tinh đợi Lam Tích rời khỏi, nói với Tuyền Cơ: “Tạ quản sự, có thể dành chút thời gian nghe nô tỳ nói mấy câu được không?”

Tuyền Cơ ngẩng đầu lên cười nói: “Ngươi ngồi xuống đã rồi từ từ nói, ta phán đoán… để ta đoán đã, có phải là có liên quan đến Lam Tích đúng không.”

Lam Tinh gật đầu, cũng không dám ngồi xuống, cắn cắn môi nói nhỏ: “Lam Tích trước giờ chịu rất nhiều uất ức, cho nên nói chuyện làm việc có chút cực đoan, nô tỳ muốn xin Tạ quản sự đừng tính toán với nàng ấy, chớ có nói với thiếu gia…”

“Ngươi sợ nàng ấy bị phạt? Ngươi yên tâm đi, nàng ấy đối xử với ta thế nào, ta cũng không để bụng, chỉ cần nàng ấy không gây sự với ta, ta cũng không làm gì nàng ấy cả. Có điều ngươi tự quyết định chạy tới đây nói những lời này với ta, nàng ấy cũng chưa chắc gì đã vui vẻ đâu.”

Lam Tinh cười khổ nói: “Nàng đối với nô tỳ thế nào, nô tỳ cũng không chút oán than, nếu không nhờ nàng, nô tỳ đã sớm chết thảm ở đầu đường rồi.”

“Ừ, nàng là ân nhân của ngươi à? Nàng ấy chỉ tỏ thái độ nhắm vào ta, hay là với ai cũng như thế?”

Lam Tinh xấu hổ không biết trả lời thế nào, nếu đáp là vế đầu, e rằng sẽ khiến Tuyền Cơ giận dữ, đáp là vế sau, Lam Tích lại có vẻ cực kỳ xấu xa không chịu nổi. Trên thực tế Lam Tích cũng không phải chỉ nhắm vào Tuyền Cơ, nàng đối với hết thảy sự quan tâm chăm sóc hạ nhân của phu nhân, tiểu thư đều vô cùng chán ghét, nàng cho rằng bọn họ bất quá là cao cao tại thượng muốn bố thí lòng thương hại, cực kỳ dối trá.

Bản thân Lam Tinh cũng có ý nghĩ giống như vậy, nhưng mà xuất thân của nàng với Lam Tích không giống nhau, bởi vậy thà rằng gặp được một chủ tử dịu dàng giả dối chí ít cũng còn có những ngày tháng tốt lành mà trải qua.

Lam Tích vốn là tiểu thư trong phủ Ninh quốc tướng quân, được che chở cưng chiều từ nhỏ, đáng tiếc bởi vì tổ phụ ăn hối lộ trái luật, làm nên một vụ án lớn, vì thế chẳng những bản thân bị mất chức chém đầu, mà còn liên lụy đến người nhà không phải bị xung quân thì bị bán làm nô tỳ, năm Lam Tích chín tuổi chỉ trong một đêm từ một thiên kim con nhà quan được cưng chiều bị lưu đày bán làm tôi tớ, theo mẫu thân lang bạc khắp đầu đường xó chợ, chịu hết khuất nhục. Sau khi mẫu thân bị bệnh chết, nàng cũng coi như là may mắn được người của cửa hiệu Trầm thị mua về, mới miễn cưỡng sống yên ổn qua ngày. Mặc dù thân là nô tỳ, nhưng tâm cao khí ngạo, thương hại đồng cảm bố thí của người khác, trong mắt nàng, so với đánh nàng mắng nàng còn khiến nàng khó chịu hơn.

Tuyền Cơ nhìn thấy Lam Tinh khó xử, cũng không hỏi tiếp, nàng vốn cũng không phải là loại người rất có lòng hiếu kỳ đối với chuyện riêng tư của người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.