Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 206: Chương 206: Bắt đầu đánh rồi




Không lâu sau khi Kỉ Kiến Thận cùng Tuyền Cơ rời khỏi cung Cảnh Thái, tin cấp báo Lung Giang khai chiến do Trầm thị truyền tới, nửa tháng trước, Nhạc quốc đã gia tăng binh lực dày đặc bên bờ Lung Giang, hai ngày trước rốt cuộc đã phát động tổng tấn công, tám chiếc chiến hạm từ thượng nguồn Lung Giang bảo hộ đoàn thuyền chiến mạnh mẽ tiến công.

Chiến lược mà Lương Vĩnh Thâm sử dụng trên sông bước đầu đạt hiệu quả, triển khai công kích quân Nhạc, phóng hỏa thiêu hủy ba chiếc thuyền chiến, một chiếc chiến hạm của đối phương, chủ soái lần này của Nhạc quốc là Dương Kiến Khuê tác phong vững vàng, vừa thấy thế trận không ổn, liền ra lệnh thu binh, Lương Vĩnh Thâm cũng không mạo hiểm truy kích, hai bên lại quay về tình trạng giằng co.

Tuy rằng Kỉ quốc đã đánh lui trận tiến công đầu tiên của Nhạc quốc, nhưng cũng tổn thất không ít thuyền hạm, binh lính chết trong trận giao chiến là hơn bốn trăm người, không ít trong số đó là chết đuối cùng mất tích.

Nói tóm lại, trận giao chiến trên sông lần này chưa tạo thành thương tổn quan trọng cho quân địch, nhưng so với trận chiến tái phản công do quân địch khởi xướng ngày trước thì số người chết đã giảm nhiều, đây xem như là kết quả không tồi.

Tuyền Cơ nghe xong tin tức thì vô cùng buồn bực, tại sao đến ngày hôm qua mình mới nhớ đến chuyện khoang kín nước cùng áo phao, bây giờ mới bắt tay vào chế tạo, không biết có kịp không… Làm ra mấy thứ này chậm một ngày thì số người chết sẽ còn tăng lên rất nhiều.

Cố gắng tìm kiếm trong đầu tư liệu về thủy chiến, tiếc rằng tìm tới tìm lui cũng chỉ có hỏa thiêu liên hoàn thuyền, thuyền cỏ mượn tên trong chuyện xưa tam quốc, những kế này phải có đối phương phối hợp mới được.

Kỉ Kiến Thận nhìn bộ dạng nàng, cười sờ sờ tóc nàng nói: “Không cần lo lắng, Xích gia ta chuẩn bị nhiều năm như vậy, sớm có tính toán phải ứng phó như thế nào rồi.”

Tuyền Cơ rầu rĩ nói: “Nhưng nếu có thể đối phó đơn giản một chút thì sẽ không có nhiều người chết như vậy, cậu nói hiện tại Ninh kinh cũng không thái bình, có người muốn giở trò.”

“Ừ, bọn họ không giở trò mới là kỳ lạ, cái tên Ninh Tuấn ngược lại còn dễ thu thập hơn, hiện giờ chỉ chờ bọn họ có động tác xác thực, ta mới hốt một lưới bắt hết, lúc tiếp nhận Ninh quốc không ít địch nhân đầu hàng, nhất thời không thể nhận ra ai có tâm tư khác trong đó, giờ cho bọn hắn một cơ hội, là người hay quỷ liền hiện ra thôi.” Kỉ Kiến Thận cười như đã liệu trước.

Tuyền Cơ không nói gì. Đại ma vương có chuẩn bị là tốt rồi, nghĩ nghĩ vẫn thấy có chút không cam lòng, tốt xấu gì mình cũng xem như là người hiện đại, hỏa dược chính mình làm ra lại không biết hỏa lực lớn nhất sẽ như thế nào, có thể hay không lúc nổ sẽ ảnh hưởng đến thuyền của quân mình?

Kỉ Kiến Thận nhìn bộ dạng nàng cũng biết nàng đang bận suy nghĩ, vì thế cũng không quấy rầy nàng. Phân phó Hồng Vượng chuẩn bị cho nàng ít trà nước điểm tâm, còn chính mình ngồi sau ngự án phê duyệt tấu chương.

Cứ như thế bình yên trôi qua đến buối tối. Kỉ Kiến Thận mang theo Tuyền Cơ. Lại truyền Kỉ Tư Viễn vào cung, cùng đến chỗ Vũ Vương phi dùng bữa tối.

Vũ Vương phi ban ngày vẫn còn bình thường. Nhưng bây giờ ánh mắt nhìn Tuyền Cơ lại có chút kỳ lạ. Tuy vậy vẫn không có khó xử nàng. Bữa cơm diễn ra coi như hòa thuận vui vẻ.

Tuy Tuyền Cơ không thích kiểu người một nhà ăn cơm cùng nhau lại trầm mặc nghiêm túc như vậy, bên người còn có đầy cung nữ thái giám đứng hầu hạ, nhưng không thể vì thói quen cá nhân của mình mà yêu cầu người ở đây cũng sẽ giống như mình. Nếu mẹ chồng thích, nàng sẽ chìu theo, dù sao nàng ta cũng sẽ không ở lâu trong này, nhân nhượng một chút là được rồi.

Sau khi ăn xong, Vũ Vương phi bỗng nhiên gọi Tuyền Cơ ở lại nói chuyện với mình. Kỉ Kiến Thận nhíu mi, cười nói: “Nhi tử cũng muốn nghe, chuyện gì mà mẫu phi chỉ muốn nói riêng với con dâu thế?”

Cho tới bây giờ Vũ Vương phi đối với đứa con nuôi này vẫn là không thể trở mặt. Nhất là khi hắn nói chuyện với giọng điệu mang vài phần xấu xa như thế này. Nhưng hôm nay lại khác.

“Hoàng thượng, Người muốn nghe đàn bà bàn chuyện riêng tư sao? Yên tâm đi, bản cung cũng không thể ăn tươi Hoàng hậu được.” Vũ Vương phi cười nhạt nói. Trong giọng nói mang ngữ điệu không thể cãi lời.

Kỉ Kiến Thận nhướng cao mày, nhìn về phía Tuyền Cơ.

Tuyền Cơ nháy nháy mắt với hắn, nàng hiểu rõ Vũ Vương phi bảo nàng ở lại, khẳng định không phải chuyện tốt gì. Nhưng cũng không đến mức sẽ làm gì nàng, tuy rằng không muốn, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng, ở lại nghe một chút cũng được.

“Vậy nhi thần cáo lui!” Kỉ Kiến Thận bất đắc dĩ, đành nghe lời rời đi.

Kỉ Tư Viễn đi theo phía sau hắn vừa vặn quay đầu thấy được biểu cảm vui sướng khi người gặp họa của Anh Lan. Trong lòng giật mình hiểu được chính nữ nhân này nói xấu sau lưng Tuyền Cơ.

Kỉ Tư Viễn cười lạnh trong lòng hai tiếng, mở miệng nói: “Dì họ, ta hộ tống người hồi cung nhé!”

Anh Lan sửng sốt, sao bỗng dưng tiểu ma vương này lại tốt bụng vậy?! Nàng rất muốn ở lại châm ngòi thổi gió, nhưng lại sợ nếu không cho Kỉ Tư Viễn mặt mũi thì sau này ở trong cung gặp chuyện không tốt, đành phải cười gật đầu theo chân bọn họ lui ra.

Kỉ Kiến Thận ra khỏi cung Cảnh Thái liền phân phó Kỉ Tư Viễn hộ tống Anh Lan còn mình đến ngự thư phòng, liền xoay người rời đi.

Kỉ Tư Viễn cười tủm tỉm một đường đưa Anh Lan về chỗ ở của nàng, sau đó liền trở mặt lạnh nói: “Phụ hoàng nói, trong cung hiện nay không yên ổn. Ban đêm người nào không được truyền mà đi lại lung tung, xử tội mưu nghịch. Giết ngay không cần hỏi!”

Anh Lan bị hắn dọa, mặt trắng bệch. Cho đến ngày hôm qua cũng không nghe có quy định khủng bố như vậy! Nhất định là tiểu ma vương sợ nàng ban đêm đi tìm cô cáo trạng, cố ý hù dọa nàng.

Kỉ Tư Viễn nhìn bộ dạng nàng, khinh thường nói: “Phòng ngự trong cung đêm nay do bản cung phụ trách, bản cung đã phân phó thị vệ, cho dù một con mèo chạy loạn cũng bắn chết. Dì họ, sau này có chuyện gì đừng trách bản cung không nhắc nhở người trước.”

Anh Lan vừa tức vừa giận, xoay người muốn rời đi, đi được hai bước, bỗng nhiên nghe thanh âm lạnh lùng của Kỉ Tư Viễn: “Không phải ai cũng giống mẫu hậu dễ ở chung như vậy, nếu ngươi muốn bình an sống ở kinh thành, tốt nhất nên an phận một chút, đóng kín miệng lại, nếu không đừng trách bản cung lòng dạ độc ác, không niệm tình nghĩa thân thích.”

Anh Lan bị giọng điệu hung ác của Kỉ Tư Viễn dọa sợ chấn động, bước chân càng thêm gấp gáp giống như chạy trốn, vào đến cung liền đóng cửa lại, bổ nhào lên giường khóc lớn.

Người đàn bà kia dựa vào cái gì chứ?! Dựa vào cái gì mà mỗi người ở đây đều bênh vực nàng ta.

Chẳng qua nàng chỉ muốn gả cho biểu ca thôi mà, đàn ông tam thê tứ thiếp, Hoàng đế có phi tần hàng đàn, đây chẳng phải chuyện bình thường sao? Lúc trước trong nhà biểu ca, tì thiếp đâu phải ít, vì sao có nữ nhân này thì liền một người cũng không dung?

Từ nhỏ nàng đã ngưỡng mộ biểu ca tài hoa anh tuấn nhất thế gian này, ảo tưởng có một ngày mình sẽ trở thanh tân nương của hắn, vì sao đã nhiều năm trôi qua, biểu ca ngay cả liếc cũng không liếc nàng một cái.

Nàng không cam tâm! Nàng không cam tâm!

Ở cung bên kia, Kỉ Kiến Thận cho thái giám thị vệ hầu hạ lui xuống, một mình trở lại đợi bên ngoài cung Cần Thái. Mẫu phi nói gì với Tuyền Cơ, trong lòng hắn hiểu rõ, điều hắn lo lắng là phản ứng của Tuyền Cơ.

Hướng về hộ vệ ẩn trong tối ra dấu, mọi người rất ăn ý lẳng lặng thối lui.

Hắn nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, với nội công của mình, đã có thể nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.

Vũ Vương phi lấy lý do biện hộ rằng Xích gia đơn bạc, hy vọng Kỉ Kiến Thận nạp nhiều phi tử để khai chi tán diệp, đồng thời khuyên răn một số hành động lẫn lộn tôn ti, không hợp lễ nghĩa của Tuyền Cơ.

Tuyền Cơ chỉ lẳng lặng lắng nghe, không phát biểu bình luận gì.

Cuối cùng Vũ Vương phi tổng kết nói: “Việc Hoàng thượng tuyển phi, bản cung thấy vẫn nên nhanh chóng tiến hành đi! Trong suốt các triều đại đã qua, chưa từng có Hậu cung một Quốc quân nào chỉ có mỗi một mình Hoàng hậu? Đối với thanh danh của Hoàng hậu cũng không phải rất tốt, Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, hành động lời nói càng phải cẩn thận, khoan dung hiền đức mới là lẽ phải. Ngươi là Quận chúa Ninh quốc, lại có danh xưng Thiên nữ, Hoàng thượng ngưỡng mộ ngươi vô cùng, dù có thêm một trăm phi tử nữa cũng không thể lay chuyển ngôi vị Hoàng hậu của ngươi, coi như ngươi vì Hoàng thượng mà suy nghĩ, đừng tùy hứng nữa!”

Thanh âm rành mạch của Tuyền Cơ truyền đến: “Mẫu phi, việc con cái nối dõi đương nhiên là không cần phải lo, chẳng phải là của Tiểu Viễn sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.