Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 149: Chương 149: Chơi đùa với ngươi một chút




“Ta quy thuận ngươi.” Tuyền Cơ xoa xoa bả vai bị đau, trả lời không một chút do dự.

Lần này đến phiên Nhạc Nghịch bất ngờ, hắn làm mặt lạnh châm chọc nàng: “Trẫm còn nghĩ ngươi không biết sợ chết, thật đúng là nữ nhân.”

“Trước kia thì không sợ.” Hiện tại… nghĩ đến những người mà nàng lưu luyến, Tuyền Cơ nhịn không được khẽ cười.

“Bây giờ vì sao lại sợ?” Nhạc Nghịch thấy Tuyền Cơ mỉm cười, bỗng thấy vô cùng chướng mắt. Trong nụ cười này có những thứ mà hắn không thể hiểu được, chẳng biết vì sao lại khiến hắn rất thống hận, khiến hắn muốn xóa sạch nụ cười này trên mặt nàng.

“Trên đời còn có rất nhiều người khiến ta lưu luyến, nếu ta chết đi, sẽ không bao giờ gặp lại bọn họ, ta cũng không muốn bọn họ đau lòng vì ta.”

“Xấu xí như ngươi, chết một vạn lần cũng không có ai đau lòng. Ngươi lưu luyến người khác, họ không chừng lại hận ngươi vì sao không chết đi, nếu không vì sao người Trầm thị đến bây giờ vẫn chưa giải cứu cho ngươi?” Nhạc Nghịch khinh thường hỏi vặn lại.

Tuyền Cơ liếc hắn, lớn lên không đủ đẹp trai thì cũng thôi đi, rõ ràng còn có chứng bệnh thần kinh tâm lý có vấn đề nữa chứ.

“Sao lại không nói nữa?” Nhạc Nghịch hỏi.

“Nói nữa sợ ngươi nổi cơn lôi đình, lại dùng quyền cước đấm đá ta.”

“Xấu nữ như ngươi thì có cái bản lĩnh gì khiến cho ta nổi giận?”

Dọc trên đường đi thấy tên tặc Hoàng đế này rõ ràng một bộ dạng rất lạnh lùng tàn ác, sao mà mới quay về địa bàn của mình thì lại trở nên nhiều lời như vậy? Nhưng nếu muốn nàng nói, vậy thì nói, ai sợ ai nào!

“Ta biết bộ dạng ta xấu xí, ngươi không cần nhắc nhở ta hoài, lớn lên như vậy không phải lỗi của ta, ta cũng không muốn để ngươi nhìn rồi thấy khó chịu. Nhưng là ngươi bắt ta đến đây đó chứ.” Tuyền Cơ nhắc khéo hắn hành vi ‘người ác cáo trạng trước’ là đã cũ rích rồi.

“Người Trầm thị không đến cứu ta, đó là do ngươi động cái là giết người, bọn họ không muốn ta gặp nguy hiểm. Ta cũng chẳng muốn bọn họ vô duyên vô cớ phải hy sinh.” Tuyền Cơ tiếp tục rào rào phun nước đắng.

“Không phải ta tự đại, người thích ta, quan tâm ta rất nhiều, ngươi có ganh tị với ta cũng vô phương.” Cuối cùng tổng kết lại bằng một câu tự kỷ, nói xong liền rút vào một góc tiếp tục là rùa.

Nhạc Nghịch lạnh lùng đánh giá nàng, trong xe nhất thời yên tĩnh không một tiếng động.

Sau đó… sau đó… Nhạc Nghịch phát hiện, nữ nhân xấu xí to gan kia lại có thể ở trước mặt hắn bắt đầu ngủ rồi!

Vốn nên tức giận mà trị tội bất kính của xấu nữ này, nhưng lại phát hiện bản thân không có chút ý tứ tức giận nào cả.

Xấu nữ này và những người hắn đã từng gặp qua thật không giống chút nào.

Nữ nhân Hậu cung lắm mồm nhiều lời, trước mặt hắn không phải phong thái yêu kiều thì là nơm nớp lo sợ giả thanh cao, xoay người lại thì tự cho mình thông minh, lòng dạ hẹp hòi. Trong triều đủ loại quan lại, phú thương vì lợi ích của mình việc gì cũng dám làm.

Nữ nhân này bình thường trầm mặc ít lời, mở miệng ra nói thì rất trực tiếp lại thú vị, có vui hay không đều hiện lên trên mặt, rõ ràng là rất sợ chết, nhưng lại có thể vì đệ đệ mà ung dung chịu chết.

Vốn hắn đối với xấu nữ này cũng không quá chấp nhất, nhưng bởi vì việc ở Kỉ quốc không thể đạt được mục đích như kỳ hạn, vì thế mới thuận nước đẩy thuyền lợi dụng Trầm thị, xấu nữ này có chạy trốn hay chết đối với hắn cũng chẳng có việc gì là lớn.

Nhưng lúc ở Hồi Tâm Nhai thấy nàng vì đệ đệ không chút do dự nhảy xuống vách núi chỉ trong nháy mắt, hắn chợt có chút hâm mộ đối với thiếu niên đang bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất ấy. Sau đó cơ thể đã nhanh hơn phản ứng của đầu óc, mạo hiểm cứu lấy xấu nữ kia.

Hắn không quan tâm xấu nữ trước mặt mình và Trầm Kiếm có quan hệ gì, ở Trầm thị đóng vai trò gì, chỉ cần sau này nàng an phận vì hắn hành sự, hắn sẽ cho nàng lợi ích còn cao hơn so với Trầm thị.

Hơn nữa, bộ dạng nữ nhân này xấu xí, tính cách xem ra cũng coi như là yên tĩnh, chắc là cũng không gây phiền toái gì, nói chuyện thú vị, để ở bên cạnh giải sầu, dường như cũng không tồi.

Đoàn người đi đến lúc chạng vạng mới dừng lại nghỉ ngơi. Hình như bọn họ vô cùng nóng lòng trở về Kinh thành, chấp nhận bỏ qua mấy dịch quán cũng muốn đi tiếp mấy chục dặm đường dài ròng rã.

Hai tên thuộc hạ của Nhạc Nghịch đã chạy trước về Kinh thành một bước, Tuyền Cơ đi theo hắn. Tuy rằng vị Hoàng đế Nhạc quốc này sẽ không chiếu cố nàng như Kỉ Kiến Thận, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là đế vương, ăn ở so với người khác vẫn tốt hơn, ban đêm cũng có lều trại nghỉ ngơi.

Vốn Nhạc Nghịch nghĩ xấu nữ này sẽ vì chuyện ngủ chung một lều với hắn mà cằn nhằn nhăn nhó, không ngờ Tuyền Cơ không than lấy một tiếng, cầm chăn đệm bung ra nằm xuống là ngủ, đặc biệt thản nhiên.

Khi ở lại khách điếm ven đường, bọn họ cũng ở cùng một phòng, nhưng là, khi đó có đến bốn người. Bây giờ quân lính mấy trăm đôi mắt nhìn vào, nữ nhân này chẳng lẽ vì bộ dạng xấu xí thì không ngại đến danh tiết của mình sao?

Kỳ thật Tuyền Cơ rất để ý chuyện ở chung một chỗ với bọn bắt cóc. Bất đắc dĩ vì đã lâu nàng không được ngủ ngon, hơn nữa ban ngày phải ngồi trên xe, tư thế ngủ gà ngủ gật cực kỳ khó chịu, ngủ so với không ngủ còn mệt hơn, tinh thần của nàng đã chống đỡ không nổi nữa.

Lại nói bộ dạng của mình như vậy, phỏng chừng tên sắc lang không kén chọn nhất cũng không có hứng thú ra tay, huống chi đối phương lại là vua một nước đã ăn đủ các loại mỹ nữ xinh đẹp rồi?

Nhạc Nghịch nhìn trân trân khuôn mặt Tuyền Cơ bởi vì quá mệt mỏi mà ngủ say sưa. Vẫn thực xấu, làn da dù có trắng trẻo, nhưng thâm lại bị phù thũng, giống như cái bánh bao để qua đêm, nhìn chẳng muốn ăn.

Nhưng càng nhìn lại không muốn thôi, hắn cảm thấy tâm tình tự nhiên bình yên hẳn… loại bình yên chưa từng có kể từ sau thời ấu thơ.

Con đường giữ lấy ngôi vị Hoàng đế của Nhạc Nghịch cực kỳ gian khổ, phản bội, giết chóc, âm mưu, máu tươi dường như mỗi ngày đều diễn ra ở cạnh hắn. Kể cả trong giấc ngủ, lúc nào cũng phải phòng ngừa có người đánh lén. Nhưng đêm nay, Nhạc Nghịch nhìn cái bản mặt khiến người khác không muốn ăn của Tuyền Cơ, hắn tự nhiên thấy bình yên vô cùng, một đêm không mộng mị thẳng đến bình minh.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tuyền Cơ bị gọi dậy thật thô lỗ, mông lung mở ra đôi mắt ngáy ngủ, chào đón nàng là sắc mặt âm trầm của Nhạc Nghịch.

Hừm! Cái tên hỗn đản quấy nhiễu mộng đẹp, nàng còn muốn cho hắn đẹp mặt nữa kìa? Ngược lại còn muốn giở trò này với nàng trước sao.

Nhạc Nghịch mở miệng sai bảo: “Hầu hạ trẫm thay quần áo!”

Vẻ mặt Tuyền Cơ mờ mịt hỏi: “Cái gì?” Nói xong còn tặng kèm một cái ngáp thật dài.

“Hầu hạ trẫm thay quần áo! Đừng để trẫm phải nói đến lần thứ ba!” Xấu nữ này thật không biết thân biết phận.

“Ngươi không muốn nói đến lần thứ ba thì không cần nói, chỉ là mặc có mấy cái quần áo, tiểu hài tử ba tuổi đã biết làm, chẳng lẽ một người tay chân khỏe mạnh như vậy thì không?” Tuyền Cơ bị bắt phải rời giường thì nhất thời quên mất thân phận là tù nhân, nói xong mới giật mình thầm than tiêu rồi.

“Xấu nữ, ngươi muốn chết?!” Cổ họng quả nhiên lại bị bóp mà.

Tuyền Cơ nhắm mắt lại. Dứt khoát không nói gì nữa, tên thần kinh này động cái là bóp cổ người khác, chỉ cần không bóp mình chết, vậy hắn cứ tự nhiên đi.

Nhạc Nghịch hít sâu một hơi, chậm rãi buông tay ra, âm thanh lạnh lùng nói: “Tự biết rõ thân phận của mình, nếu không muốn chết, thì biết điều một chút cho trẫm.”

Tuyền Cơ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng mà không có ý định động thủ.

Nhạc Nghịch đại khái cũng cảm thấy không cần lãng phí thời gian quấn quýt lấy cái chuyện nhỏ nhặt này, giũ giũ quần áo rồi mặc vào, bước nhanh ra khỏi lều.

Một tên tiểu binh đi vào xem Tuyền Cơ như không hề tồn tại, bắt đầu thu dọn giường chiếu. Tuyền Cơ biết mình chắc chắn sẽ không ngủ lại được nữa, đành phải xám xịt rời lều chuẩn bị khởi hành.

Lại là hai người ngồi chung xe, Tuyền Cơ ở gần được hưởng chút ánh sáng của Hoàng đế, nhận được mấy gói lương khô. Tuyền Cơ ngẩng đầu thở dài, càng ngày càng nhớ đến cái tốt của Đại ma vương nhà mình.

Cùng xuất môn với Kỉ Kiến Thận, tuy rằng có thể gặp chuyện kinh hoàng, bị khi dễ một tí, nhưng vật chất luôn luôn phong phú.

Kỉ Kiến Thận ra tay hào phóng. Bản thân hắn cũng thích hưởng thụ, chẳng những phương tiện đi lại phải xa hoa thoải mái, trên đường đi còn phải có điểm tâm tinh xảo ngon cực kỳ, dù là lương khô thì cũng phải là loại lương khô hương sắc vị đầy đủ.

Không ngờ cũng đều là Hoàng đế, Nhạc quốc lại kém xa như vậy.

Theo như Tuyền Cơ thấy thì thứ Nhạc Nghịch ăn cũng không tốt hơn cái của mình bao nhiêu, tội cho hắn là một Hoàng đế vậy mà có thể nuốt trôi mấy cái thứ khô khan như vậy.

Nhạc Nghịch thấy Tuyền Cơ đang nhìn lương khô trên tay đến xuất thần, hắn hỏi: “Ngươi lại đang tính toán chủ ý gì đó?”

Tuyền Cơ lắc đầu, cầm lấy lương khô từng miếng từng miếng từ từ cắn.

Từ lúc Nhạc Nghịch đăng cơ tới giờ, chưa từng có người dám làm như có lệ trước mặt hắn như vậy. Xấu nữ này dựa vào cái gì?

Nhấc chân lên đá Tuyền Cơ một cái nói: “Trẫm hỏi, ngươi phải trả lời!”

“Ngươi muốn nghe nói thật hay là giả dối.” Tuyền Cơ bất đắc dĩ hỏi, có thể đừng hỏi cái gì hết, xem mình như đồ bài trí tốt hơn không.

Tuy rằng đồ này đem bài trí có chút gây ảnh hưởng mỹ quan…

“Nói thật như thế nào? Nói dối như thế nào?” Nhạc Nghịch đột nhiên cảm thấy chọc nữ nhân này nói chuyện rất có thú vị, từ miệng của nàng, hắn sẽ nghe được một số đáp án ngoài dự đoán.

“Nói thật thì lương khô này quá khó ăn. Ta không hiểu sao ngươi có thể nuốt trôi nó.” Tuyền Cơ chọn một cách nói tương đối ôn hòa.

Ngẩng đầu lên nhìn thái độ của Nhạc Nghịch như kêu nàng nói tiếp, Tuyền Cơ thở dài tiếp tục: “Lời nói dối chính là ‘ta tự hỏi về sau làm sao để cúc cung tận tụy báo đáp ơn tri ngộ của Hoàng thượng ngài’.”

Nhạc Nghịch đánh giá Tuyền Cơ, bỗng dưng cười to: “Làm sao báo đáp ơn tri ngộ của trẫm thật không khó, đầu tiên hãy nói ra điều kiện của ngươi đi.”

Tuyền Cơ nghĩ nghĩ, tuy rằng mình sẽ không thật sự vì hắn làm cái gì, nhưng viện cớ này tranh thủ một chút đãi ngộ từ hắn quả là không tồi, vì thế nói: “Thứ nhất, ta làm việc cho ngươi, có thể. Nhưng ngươi phải thể hiện sự tôn trọng cơ bản nhất đối với ta. Ta nghĩ ngươi hẳn đã bỏ ra nhiều công sức đem ta về Nhạc quốc. Ta muốn quy thuận ngươi, không phải muốn về làm nha hoàn hầu hạ ngươi thay quần áo mỗi ngày.”

Nhạc Nghịch cười lạnh. Ra giá không nhỏ, một cái xấu nữ, sao có thể có ngạo khí lớn như vậy? Chỉ có điều nếu như nàng thật sự là nhân tài, tùy tiện làm nhục nàng ta thì càng dễ mất đi lòng trung thành, đối với mình không có lợi gì, vì thế gật đầu đáp ứng.

Tuyền Cơ cũng không khách khí, từ sàn xe đứng dậy, tự chọn cho mình một vị trí thoải mái ngồi xuống.

Nhạc Nghịch làm thinh, kết luận rằng: Nữ nhân quả nhiên không nên sủng, sủng một cái là lên ngất trời, mặc kệ xấu đẹp đều giống nhau.

“Thứ hai, ta thay ngươi làm việc, phải có thù lao, ta không cần nhiều lắm, ta nhận làm việc gì thì sau khi thành công, lợi nhuận phải chia cho ta một phần.” Tuy rằng không định thay hắn làm việc, nhưng nếu không ra cái giá này, ngược lại sẽ khiến hắn hoài nghi thành ý của mình.

“Trầm thị cho ngươi cái giá này sao?” Nhạc Nghịch thực sự không tin.

Xí! Trầm thị căn bản đã tùy ta ra giá rồi! Tuyền Cơ trong lòng thầm cười gian, ngoài miệng lại nói: “Trầm thị cho ta là cho một nửa phần, nhưng mà, chuyện làm ăn của Trầm thị đã đi vào quỹ đạo, lợi nhuận vô cùng dễ dàng lại rất nhiều.”

Nhạc Nghịch hừ lạnh một tiếng, ý nàng ta nói, rõ ràng là Hoàng gia Nhạc quốc của hắn kinh doanh không bằng Trầm thị. Tuy đây chính là sự thực, nhưng trước mặt hắn mà dám nói huỵch toẹt như vậy, lá gan thực to lắm rồi.

Hắn không phản đối, Tuyền Cơ xem như hắn đã đồng ý, tiếp tục nói: “Thứ ba, đã dùng người thì chớ nghi ngờ người, ta không chờ mong ngươi hào phóng đến mức không phái người đến giám sát ta. Nhưng ta có phương pháp làm việc của ta, nếu ngươi không làm theo phương pháp của ta, ta cũng không dám cam đoan sẽ mang lại đủ tiền lời cho ngươi. Cho nên, một khi ta đã nhận việc gì thì phải dựa theo lời ta mà làm.”

Nhạc Nghịch thực hết ý kiến rồi, một nữ nhân mà dám cùng hắn luận điều kiện, còn có thể nói hào hùng bức người như vậy, bộ dạng không cho phép trả giá nữa, mà nữ nhân này lại còn đang là tù nhân của hắn!

Nếu không phải vì nàng ta có tài hoa, tuyệt đối sẽ không dám làm ra chuyện như vậy, nàng ta có thể lấy được sự tôn trọng của Trầm Kiếm, tất phải có chút tài năng. Nếu Trầm Kiếm là người tùy tiện đi trọng dụng một nữ nhân ở dưới quyền, chẳng phải đến một thương nhân quèn hắn cũng chẳng bằng?

“Được! Nhưng nếu để trẫm phát hiện ngươi có dị tâm gì, trẫm nhất định khiến ngươi phải hối hận đến suốt cuộc đời!” Nhạc Nghịch trầm giọng cảnh cáo.

Tuyền Cơ cười: “Thành giao.”

Nàng làm sao lại có dị tâm, rõ ràng toàn tâm toàn ý của nàng đều hướng về Đại ma vương nhà mình đó thôi! Hì hì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.