Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 125: Chương 125: Có kẻ địch từ phương xa đến




Khi Triệu Kiến Thận đến, ba người đang bàn luận thật sôi nổi, một tên quản gia dáng dấp trung niên thở phì phò chạy như bay đến nói: “Thiếu… thiếu gia, nguy rồi! Quân đội Thành quốc đang tiến đến bên ngoài cốc, mấy người của chúng ta đi ra ngoài làm việc đã bị bọn họ bắt, nói… nói muốn gặp thiếu gia và tiểu thư! Nếu không, nếu không thì sẽ giết hết bọn họ!”

Dịch Thanh Vân mặt biến sắc vì tức giận, cười lạnh một tiếng, xoay người đi ra con đường đá ra vào cốc.

Khiết Cẩn Minh cùng Triệu Kiến Thận trao đổi ánh mắt với nhau, hai người đến Phồn Tinh cốc là chuyện vô cùng bí mật, Thành Quốc hẳn là không biết rõ tình hình, hơn nữa đối phương chỉ định muốn gặp Dịch Thanh Vân và Tuyền Cơ, e rằng sự tình có nguyên nhân.

Lạc Dương ở lại để chăm sóc Tuyền Cơ, hai huynh đệ đi theo Dịch Thanh Vân.

Ra vào Phồn Tinh cốc không chỉ có con đường đá mà Dịch Thanh Vân dẫn Tuyền Cơ đi, cũng có thể vượt qua núi non trùng điệp để tiến vào, nhưng mà núi non bao quanh Phồn Tinh cốc rất dốc đứng, không được bằng phẳng giống như sườn Phồn Tinh cốc, quái thạch (đá có hình dánh kỳ dị) mọc thành bụi cực kỳ khó đi, năm đó mẫu thân của Dịch Thanh Vân lợi dụng địa thế bày ra kỳ trận, không người dẫn đường, không hiểu trận pháp thì cho dù là cao thủ hạng nhất cũng sẽ bị lạc ở bên trong núi, kiệt sức mà chết.

Dịch Thanh Vân đối với việc người của Thành quốc có thể tìm được Phồn Tinh cốc để đến gây rối cảm thấy rất kỳ lạ, càng thêm kỳ lạ hơn nữa là bọn họ còn biết mình và tiểu muội ẩn cư ở đây, đặc biệt tìm đến cửa.

Khi đi ra bên ngoài con đường đá, nhìn thấy người dẫn đầu quân đội Thành quốc, mới hiểu ra sự việc.

Người dẫn dắt quân đội chính là người quen cũ - huynh đệ họ Bạch! Hơn nữa trên người bọn họ đang mặc quân phục của Thành quốc, xem ra bọn họ đã đầu phục (đi nương nhờ) Thành quốc?!

Dịch Thanh Vân từ miệng của người quản sự ra ngoài làm việc đã nghe qua sơ lược một ít chuyện chính biến của Ninh quốc, cũng biết hai huynh đệ này ở Ninh quốc đã thành chó chết chủ (ví với mất nơi nương tựa, lang thang đây đó), không ngờ nhanh như vậy đã tìm tới chủ nhân mới.

Năm đó lúc Dịch Thanh Vân bị thương, Bạch Chí Dao bèn phái người đưa hắn đến bên ngoài Phồn Tinh cốc, do Lạc Dương đi ra tiếp nhận đưa về Phồn Tinh cốc, bản thân Bạch Chí Dao có nghiên cứu khá nhiều về trận pháp, chẳng trách có thể mang theo những người này tìm tới cửa.

Dịch Thanh Vân sắc mặt xanh đen, nói với Bạch Chí Dao: “Không ở Thành quốc bợ đỡ chủ mới của nhà ngươi. Chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc của ta làm gì?”

Bạch Chí Dao nghe xong cách nói mang tính gây hấn rõ rệt như vậy thì trong lòng buồn bực, nhưng nét mặt lại không hé lộ tí nào, chỉ ôn hòa nói: “Tại hạ chờ đợi Ninh Vân Thế tử và Ninh Nguyệt Quận chúa nhiều ngày không thấy, rất là mong nhớ, muốn mời hai vị đến Thành quốc làm khách.”

Dịch Thanh Vân cười lạnh nói: “Cái gì Ninh Vân Thế tử, Ninh Nguyệt Quận chúa. Nghe cũng chưa nghe qua. Thả người của ta ra, từ đâu đến thì mau cút về đó!”

Bạch Chí Dao ở bên cạnh nghe xong, sắc mặt trầm xuống nói: “Người cùng Ninh Nguyệt Quận chúa theo chúng ta đi. Tới kinh đô Thành quốc chúng ta tự nhiên sẽ thả người.”

“Người của ta bây giờ đang ở đâu?” Dịch Thanh Vân lười nhiều lời.

Bạch Chí Dao quay ra sau dùng tay ra hiệu cho một binh lính, từ trong hàng ngũ đẩy ra một ông già, chính là Tăng lão bá ông nội của Tiểu Tuyết. Bạch Chí Dao cười nói: “Cháu gái cụ già này và những người khác đều làm khách trong quân doanh (doanh trại quân đội) của ta ở ngoài núi Lục Hà.”

Dịch Thanh Vân vừa từ miệng gia đinh biết quân đội Thành quốc lần này kéo đến cả nghìn người. Phần lớn đóng quân bên ngoài núi Lục Hà, suy nghĩ xoay chuyển, tốt nhất trước tiên nên ổn định đối phương, sau đó mình lén đến dưới chân núi cứu người ra.

“Muốn ta theo các ngươi đi không khó, nhưng tiểu muội phải chuẩn bị một chút, các ngươi đợi đến giờ này vào ngày mai lại đến đây đón người đi.”

Bạch Chí Dao cười lạnh nói: “Chúng tôi chờ một chút không sao, chỉ sợ ta và nhị đệ trở về trễ, những tên thô lỗ trong quân doanh kia lại xúc phạm đến vài vị khách, vậy cũng không tốt lắm.”

Dịch Thanh Vân tức giận, những người khác không nói, Tiểu Tuyết là một nữ nhi, nếu có chuyện gì, vậy so với việc trực tiếp giết chết nàng còn tàn khốc hơn. Hiện giờ hai tên vô lại này đã biết ý đồ kéo dài thời gian của hắn.

Dịch Thanh Vân thản nhiên nói: “Nếu bọn họ có tổn thương gì, ta sẽ bắt huynh đệ các ngươi trả lại gấp trăm lần. Bây giờ ta trở về thương lượng với tiểu muội. Trước hoàng hôn sẽ cho các ngươi câu trả lời thuyết phục.” Nói xong cũng không quay đầu lại, đỡ Tăng lão bá đi vào con đường đá.

Khiết Cẩn Minh và Triệu Kiến Thận đã ở trong đường đá. Ba người trao đổi ánh mắt với nhau, không cần phải nhiều lời, vội vàng trở về Phồn Tinh cốc.

Ra khỏi con đường đá, Triệu Kiến Thận hỏi Tăng lão bá số người bị bắt, cho bồ câu gửi thư liên lạc với thuộc hạ bên ngoài cốc, ra lệnh bọn họ dò xét thực hư chuyện quân doanh Thành quốc, suy nghĩ một chút, lại đặt bút viết một phong thư khác cho bồ câu đưa tin đến Thành quốc.

Dịch Thanh Vân đen mặt muốn đi tìm Tuyền Cơ, bị Triệu Kiến Thận ngăn lại, nói: “Tại sao phải để loại chuyện này làm nàng phiền lòng?”

“Hừ! Huynh đệ Bạch gia đã quy phục Thành quốc thì cũng thôi đi, bây giờ Ninh quốc đã bị Kỉ quốc thôn tính, còn có ý đồ với huynh muội bọn ta, thật vô liêm sỉ!” Dịch Thanh Vân nghĩ đến việc bị hai tên vô lại này khống chế, oán hận vô cùng.

Khiết Cẩn Minh lôi kéo Lạc Dương ngồi bên cạnh, nói như không có vấn đề gì: “Rất đơn giản, hiện tại hoàng thất Ninh quốc trên cơ bản đã hoàn toàn phục tùng Kỉ quốc, hơn nữa chỉ với đám ngu đần này, cho dù có đổi ý cũng không thể trở mình. Thái tử Kỉ quốc muốn có Thiên nữ hiển linh để dùng danh tiếng đó tạo dư luận tốt trong dân gian. Thành quốc đương nhiên không thể đứng nhìn nước bạn biến thành cường địch, phương pháp tốt nhất chính là tìm ra người Thiên nữ kia, trợ giúp một tên hoàng thất Ninh quốc chân chính trở thành tân chủ (chủ mới), cho dù tạm thời không thể đoạt được ngôi vị Hoàng đế, trước tiên cũng có thể làm Ninh quốc nổi lên một trận náo loạn, để cho Thành quốc có thể có càng nhiều thời gian để chuẩn bị ứng phó cho chiến loạn có thể phát sinh sau này giữa hai nước. Huynh đệ các ngươi rõ ràng chính là người lựa chọn tốt nhất.”

Lời này của Khiết Cẩn Minh nói đúng một nửa, thật ra mục tiêu chính của Thành quốc chỉ là một mình Tuyền Cơ.

Nhìn Dịch Thanh Vân rời đi, Bạch Chí Tiêu nói nhỏ với đệ đệ: “Dịch Thanh Vân võ công cao cường, rất khó khống chế, thật ra chúng ta chỉ cần một mình Ninh Nguyệt Quận chúa là được, tại sao phải kèm theo hắn?”

Bạch Chí Dao cười nói: “Đại ca có điều không biết, theo ý tứ Hoàng thượng thì đúng là chỉ cần một mình Ninh Nguyệt Quận chúa, nhưng nếu chúng ta nói rõ với Dịch Thanh Vân, dựa vào mức độ quan tâm của hắn với Ninh Nguyệt, e là thà hy sinh toàn bộ người bên ngoài núi cũng sẽ không để cho Ninh Nguyệt đi theo chúng ta. Để cho hắn theo cùng, bất quá chỉ làm cho hắn an tâm mà thôi. Hơn nữa, cho dù hắn để cho một mình Ninh Nguyệt theo chúng ta về kinh, trên đường chắc chắn sẽ âm thầm xuống tay cứu người, đường về kinh thành dài đằng đẵng, thương giáo công khai dễ tránh còn đâm sau lưng rất khó phòng, so với việc để hắn đánh lén trên đường, thà để cho hắn theo bên cạnh, đến lúc đó chúng ta bỏ thuốc cũng được, phái cao thủ bao vây tấn công cũng được, bắt hắn phục tùng thì sẽ có thêm một lợi thế khống chế Ninh Nguyệt, chẳng phải càng tuyệt vời sao?”

Bạch Chí Tiêu nghe xong liên tục gật dầu, nhớ tới dung mạo xinh đẹp của Ninh Nguyệt Quận chúa, mấy ngày sau này tiểu mỹ nhân sẽ sớm chiều ở cùng mình, trong lòng không kiềm chế được nóng lên.

Bạch Chí Dao đã sớm đoán được Hoàng đế Thành quốc có ý định lập Tuyền Cơ làm Thái tử phi. Đã là Thiên nữ lại còn là Quận chúa ruột thịt của hoàng thất Ninh quốc, vị hôn phu của nàng đương nhiên so với Thái tử Kỉ quốc sẽ có tư cách ngồi lên ngai vàng Hoàng đế Ninh quốc hơn. Trong dân gian Ninh quốc đã sớm lưu truyền tin đồn Quận chúa Ninh Nguyệt là Thiên nữ, hơn nữa trước khi Ninh Nguyệt rời khỏi kinh thành còn không kiêng dè mà phóng thích (thả) tất cả nô bộc trong nhà, thanh danh càng tốt, làm con dân Ninh quốc, đương nhiên càng mong muốn tin tưởng Quận chúa nhà mình là Thiên nữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.