Anh Lan ca xong, Hồng công công báo lại rằng Hoàng thượng phái nhạc sư từ trong cung đến vì yến tiệc gia đình của Vương gia hiến khúc, nói là bởi vì khúc ca mới của vị nhạc sư này thập phần dễ nghe, cho nên muốn để Vương gia nghe thử.
Mọi người trong tiệc đều vui mừng lộ rõ, Hoàng thượng đến cả một khúc nhạc mới cũng không quên cùng Vương gia thưởng thức, tuy rằng phái nhạc sư đó đến đây cũng không có gì là ban thưởng quý giá, nhưng quan trọng là ý nghĩa.
Duy chỉ có bà dì nhà họ Triệu cảm thấy thập phần không vui, khó có được thể diện cho con gái mình, lại ở đâu ra một nhạc sư cung đình, trước sau đối lập lớn, lỡ như so sánh tài nghệ với con gái mình khiến tiết mục lại không bằng người ta, làm sao bây giờ?
Nhạc sư cung đình là một vị trung niên tuổi chừng hơn năm mươi, diện mạo bình thường nhưng vì hàng năm say mê âm nhạc ca múa, nên cử chỉ đều toát ra khí chất tao nhã của nghệ thuật gia.
Người nhạc sư này tựa hồ thường đến Vương phủ, Triệu Kiến Thận tùy ý cùng ông đối đáp vài câu, thái độ lại rất ôn hòa - hơn nữa không phải là chỉ tỏ vẻ ôn hòa ngoài mặt.
Thị nữ thuần thục sắp đặt cầm ổn thỏa, chờ nhạc sư ngồi vào thử thanh âm đàn cầm, sau lại tấu lên khúc nhạc.
Tiếng nhạc vừa nổi lên, những người khác chỉ cảm thấy giai điệu quái dị lại thấp thoáng có khí chất tiêu sái, Tuyền Cơ nghe xong lại như tiếng sấm bên tai, hiển nhiên là khúc nhạc “Biển xanh một tiếng cười”, thủ khúc đời trước nàng từng nghe trong phim điện ảnh “Tiếu ngạo giang hồ”, nàng chưa từng đàn qua cho người khác nghe, lẽ ra trên đời này không có người nào biết, trừ phi người này với mình có cùng lai lịch!
Tuyền Cơ nhìn người nhạc sư trung niên, kích động không thôi, đồng hương gặp đồng hương a, hơn nữa lại là ở nơi vẫn tưởng là không có người cùng đường, sao có thể không khiến người ta kích động được chứ?
Một khúc kết thúc, Triệu Kiến Thận thấy thần sắc Tuyền Cơ có chút kỳ quái, liền thuận miệng hỏi lai lịch khúc nhạc, người nhạc sư không dám giấu giếm, cất cao giọng nói: “Kỳ thật, thủ khúc này là hạ quan trong lúc vô ý nghe được, hơn nữa… hơn nữa chính là ở trong Vương phủ mà nghe được.”
Tuyền Cơ vừa nghe, thấy mình đại khái là mừng hụt rồi, trong lòng còn ẩn ẩn dự cảm không tốt, quả nhiên nhạc sư tiếp tục nói: “Một tháng trước hạ quan đến Vương phủ tấu nhạc, được ngủ lại, đêm khuya đang suy nghĩ một điểm khó hiểu trên cầm phổ, đi ngang qua Thính Tùng cư thì nghe được khúc nhạc này, bởi vì quá muộn nên không dám mạo muội quấy rầy, ngày hôm sau định đến bái phỏng, lại phát hiện trong viện hình như không có người. Hạ quan sau khi trở về đem khúc nhạc phổ này ghi nhớ, mấy ngày trước đây Hoàng thượng triệu kiến, hạ quan nói ra việc nay, Hoàng thượng liền phân phó hạ quan đến Vương phủ diễn tấu, hy vọng có thể tìm ra được người diễn tấu đêm đó.”
Lời vừa nói xong hết, Triệu Kiến Thận cùng Triệu Tư Viễn ánh mắt thập phần khủng bố đồng loạt xoát xoát hướng Tuyền Cơ, cơ thiếp nhẹ giọng châu đầu vào thì thầm cũng đều biết Thính Tùng cư là nơi ở của Tạ quản sự, ở cùng Tạ Tuyền Cơ cũng chỉ có một thị nữ, thị nữ sẽ không có lá gan nửa đêm đánh đàn, khúc đàn kia hiển nhiên là Tạ Tuyền Cơ tấu rồi, vừa mới rồi nàng còn tuyên bố là mình không biết âm luật… Ánh mắt của đám nữ nhân hoặc lộ rõ hoặc là thấp thoáng ý vui sướng khi người gặp họa.
Tuyền Cơ đã không còn ý tưởng gì nữa, thật không ngờ nhân phẩm của mình lại kém đến mức này, người khác tùy tiện khoác lác một hồi thì không sao, còn nàng chỉ thuận miệng từ chối một câu liền bị vạch trần. Nhạc sư này cũng thật là, để cho nàng mừng hụt một hồi thì thôi đi, thế nhưng còn gián tiếp cáo trạng chuyện xấu của nàng.
Cáo trạng chuyện xấu thì cũng thôi đi, hắn nên nói hết tất cả chứ, chẳng lẽ hắn không nghe ra nàng là một tay mơ sao, khúc nhạc đàn lên cũng đứt quãng không liên tục, những chuyện này tại sao không nói? Bây giờ người trên toàn thế giới đều nhận định là nàng nói dối không chớp mắt, làm cái gì vậy a.
Triệu Kiến Thận trong mắt đã lạnh như băng tuyết, lúc này tuyên bố yến hội chấm dứt, đuổi nhạc sư cùng cơ thiếp đi chỉ lưu lại Tuyền Cơ, chuẩn bị nghiêm hình bức cung.
Triệu Tư Viễn cũng muốn lưu lại, lại bị Triệu Kiến Thận mạnh mẽ phân phó trở về nghỉ ngơi.
Vốn một phòng náo nhiệt vô cùng, trong nháy mắt chỉ còn lại hai người mắt lạnh trừng nhau.
“Tạ quản sự, ngươi có gì để giải thích không?” Triệu Kiến Thận rất hợp lễ hỏi chuyện.
“Ta bây giờ có giải thích gì thì ngài cũng xem là lấp liếm mà thôi.” Tuyền Cơ nhụt chí nói.
“Nói không chừng, nếu lời của ngươi đủ êm tai, ta sẽ cân nhắc tin tưởng.”
“Không muốn giải thích, ngài tin hay không thì tùy.” Bổn tiểu thư nhịn đủ rồi, không chơi nữa, mình cũng chẳng nợ cái tên phúc hắc Vương gia này, dựa vào cái gì lúc nào cũng bị hắn ta chà đạp chỉnh tới chỉnh lui như trò đùa.
Tuyền Cơ đêm nay bụng tích đầy oán khí, không còn bình tĩnh nhìn mặt đoán ý nữa, tức mình đứng lên xoay người bước đi.
Triệu Kiến Thận nhìn thấy bóng dáng nàng đi xa, kỳ lạ chính là không có một chút ngăn trở, cứ như vậy để nàng rời khỏi.
Tuyền Cơ ra khỏi Thu Thủy các, mặc kệ ngoài cửa biết bao ánh mắt kinh ngạc, một đường bước nhanh về Thính Tùng cư.
Nghe bên trong Thính Tùng cư thật im ắng, đoán chừng Khả Nhi còn ở tiền viện uống rượu, không tính trong viện nhỏ trải đầy ánh trăng, Tuyền Cơ nhìn cái bóng của mình, nhất thời một cảm giác bi ai nổi lên, nước mắt cứ vậy mà rơi xuống.
Triệu Kiến Thận vào Thính Tùng cư thì gặp ngay tình cảnh này, Tuyền Cơ cứ như một con thú nhỏ cuộn mình ở bên đình thút thít khóc, hơn nữa khóc đến quên mọi thứ xung quanh, ngay cả hắn ngồi xuống bên cạnh nàng cũng không hề hay biết.
Thẳng đến khi bị kéo vào một cái ôm ấm áp, Tuyền Cơ mới kinh ngạc ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú của Triệu Kiến Thận kề ngay sát mặt nàng, trên mặt không có nụ cười giả tạo thường thấy, trong đôi mắt cũng chẳng có nửa điểm âm u, chỉ là nhẹ nhàng ôm lấy nàng, bình tĩnh chờ đợi nàng mở lời.
“Ngài đến làm cái gì?” Trong thanh âm nồng đậm giọng mũi.
“Nàng đang khóc cái gì?” Triệu Kiến Thận nhìn gương mặt khóc tèm nhèm của nàng, lần đầu tiên thấy mỹ nữ khóc một cách “thoải mái” như vậy, mỹ nhân khác thì khóc lê hoa đái vũ, mỹ nhân của hắn thì lại khóc thành cái mặt mèo, nhưng cái mặt mèo này của nàng lại khiến hắn càng nhìn càng yêu.
Tuyền Cơ hơi hơi giãy giụa một chút, phát hiện Triệu Kiến Thận không có nửa phần muốn buông ra, vì thế liền lười hao phí lực.
Tâm tình bây giờ thực kém, có người để dựa vào một chút cũng không tệ, tuy rằng người này là một trong những đầu sỏ làm nàng tâm tình buồn bực.
“Tâm tình không tốt thì khóc, ngài còn chưa nói, ngài tới đây làm gì?”
Triệu Kiến Thận không trả lời ngay, một tay vỗ vai Tuyền Cơ, một tay lấy ra khăn lụa nhẹ nhàng lau mặt mèo nhỏ, cử chỉ ôn nhu khiến Tuyền Cơ giật mình.
“Tại sao lại nhìn ta như vậy, không nhận ra ta sao?” Triệu Kiến Thận thấy Tuyền Cơ trừng lớn con mắt, bộ dáng thực buồn cười.
“Ngài thật kỳ quái!”
“Kỳ quái chỗ nào?”
Tuyền Cơ chớp chớp đôi mắt có chút ran rát vì khóc, Triệu Kiến Thận dịu dàng mà không có lực sát thương như vậy, vô cùng hiếm thấy, bình thường đều là sau khi hung hăng khi dễ nàng xong mới ngẫu nhiên xuất hiện áy náy.
“Ta quyết định chấp nhận đề nghị của nàng.” Triệu Kiến Thận chậm rãi vuốt cho vào nếp mái tóc dài có chút hỗn độn của Tuyền Cơ.
“Ân?”
“Thay đổi phương pháp trừng phạt với nàng…”
Tuyền Cơ suy sụp xụ mặt, quả nhiên, Triệu Đại ma vương ôn nhu đều không phải là chuyện tốt, cái đầu óc này chỉ biết nghĩ làm sao ức hiếp nàng.
“Ta sẽ đối xử với nàng tốt một chút để cho nàng áy náy, chịu lương tâm cắn rứt.” Triệu Kiến Thận cười như không cười nói, để cho người nghe không rõ được ý nghĩ thật sự trong đó.
Tuyền Cơ mờ mịt nhìn hắn, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.