Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 134: Chương 134: Đường về xa túy lúy




Rùa cũng biết tức giận nhé, hừ hừ! Tuyền Cơ dĩ nhiên không cam tâm lúc nào cũng ở vào thế thụ động phải chịu đựng khổ sở, tránh né sự công kích bằng răng môi của Triệu Kiến Thận, miệng nhỏ nhắn há ra hướng về phía ngực hắn cắn ngược lại, có điều hành động này chẳng những không tạo được hiệu quả sát thương khiến địch lui quân, ngược lại làm cho Đại ma vương lần nữa nổi lên hưng phấn.

Tuyền Cơ chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, người đã bị ép dưới tận cùng đáy xã hội, nụ cười không có ý tốt của Đại ma vương lơ lửng bên trên, ngọn lửa âm trầm lóe lên trong mắt hắn khiến nàng lập tức ý thức được đại nạn rơi xuống đầu đến nơi rồi…

“Huynh, huynh đừng xằng bậy, ta rất mệt rồi! Ta… đối với năng lực của huynh ta sâu sắc hài lòng, không cần thử đâu! Thật sự không cần thử đâu!” Một cô nương thông minh sẽ không chịu thiệt thòi trước mắt, Tuyền Cơ rất thức thời lập tức đầu hàng xin tha thứ.

Đại ma vương thực ra phải thành đại sắc ma rồi, rõ ràng nam giới làm chuyện này sẽ tốn nhiều khí lực, vì sao hắn giống như không biết mệt vậy, tóm lấy nàng làm liên tục, nàng đã mệt muốn chết rồi! Chẳng lẽ người từng luyện võ công với chưa từng luyện võ công thể lực khác biệt lớn thế sao?

“Nàng cả đời này sẽ không có cơ hội để so sánh đâu, không kiểm tra rõ ràng sao mà được?” Móng vuốt của Đại ma vương thăm dò tìm đến nơi trắng noãn đầy đặn trước ngực nàng, môi và răng lập tức bắt đầu tập kích toàn diện.

Những lời kháng nghị xin tha thứ của Tuyền Cơ chẳng mấy chốc hóa thành kêu than trầm bổng, êm tai. Đối với cơ thể của nàng, Đại ma vương còn quen thuộc hơn cả chính chủ là nàng, chỗ nào mẫn cảm đều nắm rõ, khí lực của nàng đã sớm hết sạch, thân thể lại không nghe lời cứ tự nhiên phản ứng lại sự khiêu khích của hắn.

Toàn thân như đang được ngâm trong ôn tuyền, ấm áp thật thoải mái!

Tuyền Cơ miễn cưỡng hé mắt, phát hiện bản thân quả nhiên đang ở trong ôn tuyền, một đôi tay cường tráng đang ôm chặt nàng, chủ nhân của chúng, không cần nhìn cũng biết chính là tên Đại ma vương vừa anh tuấn vừa tà ác vừa háo sắc kia.

Ngẩng đầu nhìn lên thấy cửa sổ sát mái cửa phòng tắm đã bị mở ra, có thể thấy những ánh sao lấp lánh đầy trời, giống như những viên kim cương khảm trên một tấm vải nhung xanh thẫm.

Kiếp trước của nàng chưa từng được trải qua loại hưởng thụ này đâu, dưới trời sao có mỹ nam cao cấp làm bạn cùng tắm uyên ương trong ôn tuyền…

Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống. Khuôn mặt Tuyền Cơ ửng hồng, trong mắt Triệu Kiến Thận mang vẻ đẹp cực kỳ rung động lòng người, không nhịn được sáp lại khẽ hôn lên má nàng, cười nói: “Tuyền Cơ của ta thực biết hưởng thụ!”

Tuyền Cơ đang thoải mái không muốn động đậy, cứ bình an làm tổ trong ngực hắn nói: “Huynh không cần phải hâm mộ ta vậy đâu. Cuộc sống như thế này, huynh cũng có thể trải qua, chẳng qua là do chính huynh chọn cách sống khiến huynh mệt mỏi mà thôi.”

“Ừm, cũng đúng. Ta quả thật rất mệt, nàng về sau phải đối tốt với ta đấy.” Giọng nói của Triệu Kiến Thận mang theo ý cười thoải mái.

“Phải là huynh sau này không được lúc nào cũng trêu chọc ta, chỉnh ta mới đúng!” Tuyền Cơ xoay đầu cắn lại Triệu Kiến Thận.

“Con rùa nhỏ nhà nàng sao lại thích cắn người thế chứ…” Triệu Kiến Thận bất đắc dĩ đành thuận theo nàng mà la lối om sòm, kỳ thật rùa nhỏ cắn khiến người ta ngứa ngáy đến thoải mái, ngứa ngáy đến tận trong lòng hắn.

“Huynh mới là rùa!” Tuyền Cơ hờn dỗi phản bác. Cuộn người tựa cằm lên ngực của Đại ma vương, khóe mắt chạm đến vết thương nàng lưu lại trên vai hắn vào ngày hắn cứu nàng từ trong quân đội của Thành quốc ra.

Dấu răng nhàn nhạt một trên một dưới đều nhau hiện rõ trên vai hắn, ngày hôm đó bản thân mình phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể lưu lại miệng vết thương như thế này chứ!

“Vết thương này đáng lẽ phải tan rồi chứ?” Tuyền Cơ vừa có chút áy náy lại có chút hiếu kỳ.

Triệu Kiến Thận đưa tay lên sờ sờ nói: “Nàng cắn sâu như vậy, có lẽ không tan được đâu, nha đầu nhẫn tâm vong ân phụ nghĩa này.”

Tuyền Cơ mím mím môi nói: “Ai bảo huynh hại ta thương tâm! Cũng tốt, hì hì! Để lại ấn ký, huynh là của ta!” Nói xong lại đắc ý.

Triệu Kiến Thận dở khóc dở cười, búng trán Tuyền Cơ nghiêm túc nói: “Được! Sau này cũng chỉ một mình nàng, không có người khác.”

Mũi Tuyền Cơ cay cay, chôn trong lồng ngực hắn ngang ngạnh uy hiếp: “Nếu huynh dám tìm nữ nhân khác, ta sẽ cắn chết huynh!”

Triệu Kiến Thận cười cười ôm chặt nàng, Tuyền Cơ trộm nghĩ, bất kể tương lai ra sao, có một khắc này cũng đáng giá rồi!

Buổi chiều khi Tuyền Cơ tỉnh lại, đã phát hiện mình lại bị người nào đó đem lên xe, rời khỏi Lục Hà sơn, xuất phát đi về phía Kỉ quốc.

“Sao huynh không gọi ta dậy? Ta còn chưa nói tạm biệt với Lạc Dương đại ca, Tô đại nương và Tiểu Tuyết mà?” Tuyền Cơ cực kỳ bất mãn với hành vi chưa thèm hỏi đã tùy tiện đem nàng chuyển đi chuyển lại của hắn.

“Nàng rất mệt mỏi. Ngủ rất sâu, ta không nỡ đánh thức nàng.” Triệu Kiến Thận cười có chút ái muội.

Mặt Tuyền Cơ thoắt cái ửng hồng, hung hăng liếc xéo hắn, không khí hôm qua quá lãng mạn, nhất thời không kháng cự lại được sự hấp dẫn, ở trong ôn tuyền đã bị hắn hết lần này đến lần khác lừa gạt ăn triệt để, cuối cùng còn rất mất mặt mà hôn mê bất tỉnh do quá kích động, thật là… thật là quá sa đọa!

Không dám tiếp tục đề tài này nữa. Dù sao, thật ra nàng cũng đã nói lời cáo biệt với bọn Lạc Dương đại ca một lần rồi, tương lai muốn gặp cũng không khó lắm. Tuyền Cơ chuyển tầm mắt, phát hiện trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh Đại ma vương là một chồng sách, chậc chậc, đúng là cái số vất vả mà!

Triệu Kiến Thận theo tầm mắt của Tuyền Cơ nhìn về phía chồng sách, một tay kéo Tuyền Cơ ôm vào trong lòng, cười hỏi: “Tuyền Cơ ngoan, giúp ta làm việc được không?”

Tuyền Cơ dào dạt đắc ý nhìn hắn nói: “Có thể, đổi lại ta được gì?”

Triệu Kiến Thận vỗ vỗ mông nhỏ của Tuyền Cơ, ôm chặt nàng nói: “Buổi tối vi phu sẽ hầu hạ Tuyền Cơ thật tốt được không?”

“Đồ bại hoại! Buổi tối không cho phép huynh chạm vào ta nữa, thắt lưng đau muốn chết rồi, hừ hừ!” Vừa nói tay chân cũng đồng thời tách ra khỏi hắn.

Triệu Kiến Thận cũng không sốt ruột, hắn vất vả cả buổi sáng, nhìn Tuyền Cơ tỉnh lại, lúc này cũng vừa vặn nên thoải mái một chút.

Hai người ở trong xe cười đùa một hồi, chiếc áo ngủ Tuyền Cơ mặc vốn thắt lỏng lẻo, giờ còn có chút cảnh xuân lộ ra, thấy ánh mắt trở nên sâu thẳm của Đại ma vương, không dám đùa giỡn tiếp, vội vàng lui vào một góc chỉnh trang quần áo.

Chỗ này dù gì cũng ở trên xe, Triệu Kiến Thận chưa hoang dâm háo sắc đến mức không phân biệt được tình huống mà tùy tiện cầu hoan với Tuyền Cơ, đành phải nhấp mấy ngụm trà đặc, bình ổn tâm tình, bảo Tuyền Cơ ăn chút điểm tâm lót dạ rồi tự mình tiếp tục làm việc.

Tuyền Cơ ăn mấy miếng điểm tâm đã thấy hơi no, nhìn Triệu Kiến Thận đang tập trung tinh thần xem thư hàm cơ mật, thế là cũng lấy văn kiện trên bàn ra đọc để giải sầu.

Triệu Kiến Thận đưa qua một tờ giấy trắng với một cây bút than Tuyền Cơ quen dùng để nàng ghi lại những chỗ cảm thấy có vấn đề, sau đó lại quay đầu đi làm việc của mình, Tuyền Cơ cũng chẳng có việc gì làm, liền bắt đầu xem từng quyển từng quyển một.

Kỉ quốc có rất nhiều chuyện cấp bách cần xử lý, vì để tranh thủ thời gian đi đường, không thể giống như lúc trước ngủ lại tại dịch trạm lữ quán, buổi chiều đành phải hạ trại ăn ngủ ngoài trời ở vùng dã ngoại.

Tuyền Cơ đối với chuyện này không để ý chút nào. Thỉnh thoảng trải nghiệm một lần cũng có điểm thú vị.

Hơn nữa thời gian này nàng và Triệu Kiến Thận đúng vào lúc luyến gian tình nhiệt… khụ khụ, là nùng tình mật ý, cho nên khi nghe nói phải đóng quân dã ngoại, ngược lại còn cười tủm tỉm rất vui vẻ.

Thuộc hạ bắt gà rừng về để tăng thêm thức ăn, Tuyền Cơ vừa nhìn thì linh cơ động, kêu muốn làm món gà ăn mày. Nàng tìm một thuộc hạ giỏi nấu nướng của Trầm thị đến, hướng dẫn tỉ mỉ cách làm gà, người nọ thấy thiếu phu nhân tự mình phân phó, đương nhiên cẩn thận làm theo.

Triệu Kiến Thận mới đầu thấy Tuyền Cơ lôi kéo thuộc hạ thì thà thì thầm thì cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng để mặc cho nàng vui vẻ.

Đến bữa cơm chiều, lúc thuộc hạ mang đến một vật tròn tròn đắp đất bị nướng tới đen sì, Tuyền Cơ kêu lên vui thích đem khối đất đặt trên tấm ván gỗ cầm chủy thủ gõ cho lớp đất bên ngoài vỡ ra, hương thịt gà ngào ngạt xông vào trong mũi.

Triệu Kiến Thận cười ngắm Tuyền Cơ nghịch ngợm một hồi, đem con gà rừng sau khi bỏ lớp đất ra cho vào một chiếc đĩa sạch, lấy con dao bạc nhỏ cắt một miếng thịt, thịt non thơm mềm, vị rất ngon, không kìm được tán thưởng: “Không tồi không tồi, cách làm này thật đặc biêt. Tuyền Cơ của ta biết không ít chuyện cổ quái nha!”

Tuyền Cơ học hắn nhướng mày đắc ý: “Đương nhiên đương nhiên, huynh không cần ngưỡng mộ ta quá thế, công nhận ta quả thật bác học đa tài!” Nói xong, bản thân cũng cười rộ lên.

Con gà rừng khá to, Tuyền Cơ đưa người thuộc hạ làm món gà ăn mày kia nửa con gà không động đến, bảo phân phát xuống dưới, tên thuộc hạ kinh ngạc, lập tức nói không dám.

Tuyền Cơ nghi hoặc nói: “Con gà này rõ ràng do ngươi làm, sao ngươi lại không dám ăn?”

Triệu Kiến Thận đương nhiên biết tên kia sợ vượt phép tắc, không dám ăn đồ ăn thiếu phu nhân từng động tay xử lý qua. Có điều trong lòng Tuyền Cơ cho đến giờ chưa từng để ý đến sự khác biệt thân phận, không hiểu được tâm tư của tên kia cũng không lạ, bèn lạnh nhạt nói với hắn: “Phu nhân thưởng cho các ngươi, ngươi cứ yên tâm ăn đi.”

Một mệnh lệnh một động tác, tên thuộc hạ kia không dám nhiều lời, cẩn thận dè dặt bưng nửa con gà rừng lui xuống.

“Người của nhà huynh thật quái lạ…” Tuyền Cơ nhìn bóng dáng người nọ gần như có thể gọi là chạy trối chết mà oán giận nói với Triệu Kiến Thận.

Triệu Kiến Thận cười, quái nhân như vậy, chỉ sợ những ngày sau Tuyền Cơ còn phải gặp nhiều, trong lòng chợt mơ hồ cảm thấy sầu lo.

Đoàn xe ngày đi đêm nghỉ, chẳng bao lâu đã tới Lung Giang. Qua Lung Giang, vượt qua một ngọn núi nữa, chính là biên cảnh trước đây của Kỉ quốc. Nhưng bây giờ Ninh quốc đã nhập vào Kỉ quốc, cho nên đồn trú nơi này đều do quan binh Kỉ quốc đóng quân.

Đoàn người của Triệu Kiến Thận đến nhà khách bên bờ sông, đổi sang giả dạng đoàn người đi theo nghi trượng, khi ra khỏi nhà khách, chính là sứ đoàn Thái tử Kỉ quốc uy phong lẫm liệt.

Vì đã đồng ý với Tuyền Cơ tạm thời không cử hành đại hôn, cũng không công bố thân phận để tránh rước phải phiền phức, nên hiện tại Tuyền Cơ dịch dung thành nữ quan tùy thân của Thái tử theo ở trong sứ đoàn, có điều người sáng suốt đều biết Thái tử đối với nữ quan dung mạo bình thường đột nhiên xuất hiện này sủng ái hết mực, sợ là sau khi trở về sẽ thành thê thiếp của Thái tử, vì vậy đối với nàng càng thêm lễ phép, cực kỳ khách khí.

Tuyền Cơ mới lười quản chuyện này, bình thường đều bị Triệu Kiến Thận lấy danh nghĩa là hầu hạ chuyện bút nghiên mà kéo lên xa giá của Thái tử, lên rồi thì khi tinh thần tốt sẽ bồi hắn làm việc, khi tinh thần kém thì sẽ nằm ở đệm mềm mà ngủ khì khì, rất tiêu diêu.

Nhưng mà bộ dạng thường xuyên thụy nhãn mông lung của Tuyền Cơ, trong mắt đám sứ thần tùy tùng, lại khiến bọn họ âm thầm lắc đầu, một nữ tử bình thường như thế sao lại được Thái tử độc sủng nhỉ?

Đám sứ thần tùy tùng xem chừng hoài nghi mắt của Thái tử có phải có tật hay không, dọc đường đi quan viên địa phương luôn đặc biệt tuyển chọn mĩ tì đến để hầu hạ Thái tử. Thái tử chẳng liếc mắt nhìn cái nào cũng chẳng gọi cô nào, sau đó vất vả lắm mới thu nhận hai mĩ tì kêu Lam Tích, Lam Tinh do thương hào Trầm thị đưa tới, nhưng thực sự lại chỉ coi các nàng như tỳ nữ để sai bảo, ngày ngày đều dính lấy tiểu nữ quan không rõ lai lịch kia.

Thái tử bình thường khi vẫn còn là Triệu thất Vương gia, trong nhà rõ ràng mĩ thiếp như mây, cũng không phải là người trẻ tuổi chưa từng thấy nữ nhân bao giờ, nhưng trước khi đi sứ Ninh quốc bỗng nhiên nghe nói các tì thiếp ca cơ trong nhà đều giải tán hết, các đại thần còn tưởng rằng Thái tử muốn làm một tấm gương tài đức sáng suốt không gần nữ sắc, không nghĩ đến hiện tại xem ra là do khẩu vị có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, thật là kỳ quặc quái gở!

Rùa cũng biết tức giận nhé, hừ hừ! Tuyền Cơ dĩ nhiên không cam tâm lúc nào cũng ở vào thế thụ động phải chịu đựng khổ sở, tránh né sự công kích bằng răng môi của Triệu Kiến Thận, miệng nhỏ nhắn há ra hướng về phía ngực hắn cắn ngược lại, có điều hành động này chẳng những không tạo được hiệu quả sát thương khiến địch lui quân, ngược lại làm cho Đại ma vương lần nữa nổi lên hưng phấn.

Tuyền Cơ chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, người đã bị ép dưới tận cùng đáy xã hội, nụ cười không có ý tốt của Đại ma vương lơ lửng bên trên, ngọn lửa âm trầm lóe lên trong mắt hắn khiến nàng lập tức ý thức được đại nạn rơi xuống đầu đến nơi rồi…

“Huynh, huynh đừng xằng bậy, ta rất mệt rồi! Ta… đối với năng lực của huynh ta sâu sắc hài lòng, không cần thử đâu! Thật sự không cần thử đâu!” Một cô nương thông minh sẽ không chịu thiệt thòi trước mắt, Tuyền Cơ rất thức thời lập tức đầu hàng xin tha thứ.

Đại ma vương thực ra phải thành đại sắc ma rồi, rõ ràng nam giới làm chuyện này sẽ tốn nhiều khí lực, vì sao hắn giống như không biết mệt vậy, tóm lấy nàng làm liên tục, nàng đã mệt muốn chết rồi! Chẳng lẽ người từng luyện võ công với chưa từng luyện võ công thể lực khác biệt lớn thế sao?

“Nàng cả đời này sẽ không có cơ hội để so sánh đâu, không kiểm tra rõ ràng sao mà được?” Móng vuốt của Đại ma vương thăm dò tìm đến nơi trắng noãn đầy đặn trước ngực nàng, môi và răng lập tức bắt đầu tập kích toàn diện.

Những lời kháng nghị xin tha thứ của Tuyền Cơ chẳng mấy chốc hóa thành kêu than trầm bổng, êm tai. Đối với cơ thể của nàng, Đại ma vương còn quen thuộc hơn cả chính chủ là nàng, chỗ nào mẫn cảm đều nắm rõ, khí lực của nàng đã sớm hết sạch, thân thể lại không nghe lời cứ tự nhiên phản ứng lại sự khiêu khích của hắn.

Toàn thân như đang được ngâm trong ôn tuyền, ấm áp thật thoải mái!

Tuyền Cơ miễn cưỡng hé mắt, phát hiện bản thân quả nhiên đang ở trong ôn tuyền, một đôi tay cường tráng đang ôm chặt nàng, chủ nhân của chúng, không cần nhìn cũng biết chính là tên Đại ma vương vừa anh tuấn vừa tà ác vừa háo sắc kia.

Ngẩng đầu nhìn lên thấy cửa sổ sát mái cửa phòng tắm đã bị mở ra, có thể thấy những ánh sao lấp lánh đầy trời, giống như những viên kim cương khảm trên một tấm vải nhung xanh thẫm.

Kiếp trước của nàng chưa từng được trải qua loại hưởng thụ này đâu, dưới trời sao có mỹ nam cao cấp làm bạn cùng tắm uyên ương trong ôn tuyền…

Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống. Khuôn mặt Tuyền Cơ ửng hồng, trong mắt Triệu Kiến Thận mang vẻ đẹp cực kỳ rung động lòng người, không nhịn được sáp lại khẽ hôn lên má nàng, cười nói: “Tuyền Cơ của ta thực biết hưởng thụ!”

Tuyền Cơ đang thoải mái không muốn động đậy, cứ bình an làm tổ trong ngực hắn nói: “Huynh không cần phải hâm mộ ta vậy đâu. Cuộc sống như thế này, huynh cũng có thể trải qua, chẳng qua là do chính huynh chọn cách sống khiến huynh mệt mỏi mà thôi.”

“Ừm, cũng đúng. Ta quả thật rất mệt, nàng về sau phải đối tốt với ta đấy.” Giọng nói của Triệu Kiến Thận mang theo ý cười thoải mái.

“Phải là huynh sau này không được lúc nào cũng trêu chọc ta, chỉnh ta mới đúng!” Tuyền Cơ xoay đầu cắn lại Triệu Kiến Thận.

“Con rùa nhỏ nhà nàng sao lại thích cắn người thế chứ…” Triệu Kiến Thận bất đắc dĩ đành thuận theo nàng mà la lối om sòm, kỳ thật rùa nhỏ cắn khiến người ta ngứa ngáy đến thoải mái, ngứa ngáy đến tận trong lòng hắn.

“Huynh mới là rùa!” Tuyền Cơ hờn dỗi phản bác. Cuộn người tựa cằm lên ngực của Đại ma vương, khóe mắt chạm đến vết thương nàng lưu lại trên vai hắn vào ngày hắn cứu nàng từ trong quân đội của Thành quốc ra.

Dấu răng nhàn nhạt một trên một dưới đều nhau hiện rõ trên vai hắn, ngày hôm đó bản thân mình phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể lưu lại miệng vết thương như thế này chứ!

“Vết thương này đáng lẽ phải tan rồi chứ?” Tuyền Cơ vừa có chút áy náy lại có chút hiếu kỳ.

Triệu Kiến Thận đưa tay lên sờ sờ nói: “Nàng cắn sâu như vậy, có lẽ không tan được đâu, nha đầu nhẫn tâm vong ân phụ nghĩa này.”

Tuyền Cơ mím mím môi nói: “Ai bảo huynh hại ta thương tâm! Cũng tốt, hì hì! Để lại ấn ký, huynh là của ta!” Nói xong lại đắc ý.

Triệu Kiến Thận dở khóc dở cười, búng trán Tuyền Cơ nghiêm túc nói: “Được! Sau này cũng chỉ một mình nàng, không có người khác.”

Mũi Tuyền Cơ cay cay, chôn trong lồng ngực hắn ngang ngạnh uy hiếp: “Nếu huynh dám tìm nữ nhân khác, ta sẽ cắn chết huynh!”

Triệu Kiến Thận cười cười ôm chặt nàng, Tuyền Cơ trộm nghĩ, bất kể tương lai ra sao, có một khắc này cũng đáng giá rồi!

Buổi chiều khi Tuyền Cơ tỉnh lại, đã phát hiện mình lại bị người nào đó đem lên xe, rời khỏi Lục Hà sơn, xuất phát đi về phía Kỉ quốc.

“Sao huynh không gọi ta dậy? Ta còn chưa nói tạm biệt với Lạc Dương đại ca, Tô đại nương và Tiểu Tuyết mà?” Tuyền Cơ cực kỳ bất mãn với hành vi chưa thèm hỏi đã tùy tiện đem nàng chuyển đi chuyển lại của hắn.

“Nàng rất mệt mỏi. Ngủ rất sâu, ta không nỡ đánh thức nàng.” Triệu Kiến Thận cười có chút ái muội.

Mặt Tuyền Cơ thoắt cái ửng hồng, hung hăng liếc xéo hắn, không khí hôm qua quá lãng mạn, nhất thời không kháng cự lại được sự hấp dẫn, ở trong ôn tuyền đã bị hắn hết lần này đến lần khác lừa gạt ăn triệt để, cuối cùng còn rất mất mặt mà hôn mê bất tỉnh do quá kích động, thật là… thật là quá sa đọa!

Không dám tiếp tục đề tài này nữa. Dù sao, thật ra nàng cũng đã nói lời cáo biệt với bọn Lạc Dương đại ca một lần rồi, tương lai muốn gặp cũng không khó lắm. Tuyền Cơ chuyển tầm mắt, phát hiện trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh Đại ma vương là một chồng sách, chậc chậc, đúng là cái số vất vả mà!

Triệu Kiến Thận theo tầm mắt của Tuyền Cơ nhìn về phía chồng sách, một tay kéo Tuyền Cơ ôm vào trong lòng, cười hỏi: “Tuyền Cơ ngoan, giúp ta làm việc được không?”

Tuyền Cơ dào dạt đắc ý nhìn hắn nói: “Có thể, đổi lại ta được gì?”

Triệu Kiến Thận vỗ vỗ mông nhỏ của Tuyền Cơ, ôm chặt nàng nói: “Buổi tối vi phu sẽ hầu hạ Tuyền Cơ thật tốt được không?”

“Đồ bại hoại! Buổi tối không cho phép huynh chạm vào ta nữa, thắt lưng đau muốn chết rồi, hừ hừ!” Vừa nói tay chân cũng đồng thời tách ra khỏi hắn.

Triệu Kiến Thận cũng không sốt ruột, hắn vất vả cả buổi sáng, nhìn Tuyền Cơ tỉnh lại, lúc này cũng vừa vặn nên thoải mái một chút.

Hai người ở trong xe cười đùa một hồi, chiếc áo ngủ Tuyền Cơ mặc vốn thắt lỏng lẻo, giờ còn có chút cảnh xuân lộ ra, thấy ánh mắt trở nên sâu thẳm của Đại ma vương, không dám đùa giỡn tiếp, vội vàng lui vào một góc chỉnh trang quần áo.

Chỗ này dù gì cũng ở trên xe, Triệu Kiến Thận chưa hoang dâm háo sắc đến mức không phân biệt được tình huống mà tùy tiện cầu hoan với Tuyền Cơ, đành phải nhấp mấy ngụm trà đặc, bình ổn tâm tình, bảo Tuyền Cơ ăn chút điểm tâm lót dạ rồi tự mình tiếp tục làm việc.

Tuyền Cơ ăn mấy miếng điểm tâm đã thấy hơi no, nhìn Triệu Kiến Thận đang tập trung tinh thần xem thư hàm cơ mật, thế là cũng lấy văn kiện trên bàn ra đọc để giải sầu.

Triệu Kiến Thận đưa qua một tờ giấy trắng với một cây bút than Tuyền Cơ quen dùng để nàng ghi lại những chỗ cảm thấy có vấn đề, sau đó lại quay đầu đi làm việc của mình, Tuyền Cơ cũng chẳng có việc gì làm, liền bắt đầu xem từng quyển từng quyển một.

Kỉ quốc có rất nhiều chuyện cấp bách cần xử lý, vì để tranh thủ thời gian đi đường, không thể giống như lúc trước ngủ lại tại dịch trạm lữ quán, buổi chiều đành phải hạ trại ăn ngủ ngoài trời ở vùng dã ngoại.

Tuyền Cơ đối với chuyện này không để ý chút nào. Thỉnh thoảng trải nghiệm một lần cũng có điểm thú vị.

Hơn nữa thời gian này nàng và Triệu Kiến Thận đúng vào lúc luyến gian tình nhiệt… khụ khụ, là nùng tình mật ý, cho nên khi nghe nói phải đóng quân dã ngoại, ngược lại còn cười tủm tỉm rất vui vẻ.

Thuộc hạ bắt gà rừng về để tăng thêm thức ăn, Tuyền Cơ vừa nhìn thì linh cơ động, kêu muốn làm món gà ăn mày. Nàng tìm một thuộc hạ giỏi nấu nướng của Trầm thị đến, hướng dẫn tỉ mỉ cách làm gà, người nọ thấy thiếu phu nhân tự mình phân phó, đương nhiên cẩn thận làm theo.

Triệu Kiến Thận mới đầu thấy Tuyền Cơ lôi kéo thuộc hạ thì thà thì thầm thì cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng để mặc cho nàng vui vẻ.

Đến bữa cơm chiều, lúc thuộc hạ mang đến một vật tròn tròn đắp đất bị nướng tới đen sì, Tuyền Cơ kêu lên vui thích đem khối đất đặt trên tấm ván gỗ cầm chủy thủ gõ cho lớp đất bên ngoài vỡ ra, hương thịt gà ngào ngạt xông vào trong mũi.

Triệu Kiến Thận cười ngắm Tuyền Cơ nghịch ngợm một hồi, đem con gà rừng sau khi bỏ lớp đất ra cho vào một chiếc đĩa sạch, lấy con dao bạc nhỏ cắt một miếng thịt, thịt non thơm mềm, vị rất ngon, không kìm được tán thưởng: “Không tồi không tồi, cách làm này thật đặc biêt. Tuyền Cơ của ta biết không ít chuyện cổ quái nha!”

Tuyền Cơ học hắn nhướng mày đắc ý: “Đương nhiên đương nhiên, huynh không cần ngưỡng mộ ta quá thế, công nhận ta quả thật bác học đa tài!” Nói xong, bản thân cũng cười rộ lên.

Con gà rừng khá to, Tuyền Cơ đưa người thuộc hạ làm món gà ăn mày kia nửa con gà không động đến, bảo phân phát xuống dưới, tên thuộc hạ kinh ngạc, lập tức nói không dám.

Tuyền Cơ nghi hoặc nói: “Con gà này rõ ràng do ngươi làm, sao ngươi lại không dám ăn?”

Triệu Kiến Thận đương nhiên biết tên kia sợ vượt phép tắc, không dám ăn đồ ăn thiếu phu nhân từng động tay xử lý qua. Có điều trong lòng Tuyền Cơ cho đến giờ chưa từng để ý đến sự khác biệt thân phận, không hiểu được tâm tư của tên kia cũng không lạ, bèn lạnh nhạt nói với hắn: “Phu nhân thưởng cho các ngươi, ngươi cứ yên tâm ăn đi.”

Một mệnh lệnh một động tác, tên thuộc hạ kia không dám nhiều lời, cẩn thận dè dặt bưng nửa con gà rừng lui xuống.

“Người của nhà huynh thật quái lạ…” Tuyền Cơ nhìn bóng dáng người nọ gần như có thể gọi là chạy trối chết mà oán giận nói với Triệu Kiến Thận.

Triệu Kiến Thận cười, quái nhân như vậy, chỉ sợ những ngày sau Tuyền Cơ còn phải gặp nhiều, trong lòng chợt mơ hồ cảm thấy sầu lo.

Đoàn xe ngày đi đêm nghỉ, chẳng bao lâu đã tới Lung Giang. Qua Lung Giang, vượt qua một ngọn núi nữa, chính là biên cảnh trước đây của Kỉ quốc. Nhưng bây giờ Ninh quốc đã nhập vào Kỉ quốc, cho nên đồn trú nơi này đều do quan binh Kỉ quốc đóng quân.

Đoàn người của Triệu Kiến Thận đến nhà khách bên bờ sông, đổi sang giả dạng đoàn người đi theo nghi trượng, khi ra khỏi nhà khách, chính là sứ đoàn Thái tử Kỉ quốc uy phong lẫm liệt.

Vì đã đồng ý với Tuyền Cơ tạm thời không cử hành đại hôn, cũng không công bố thân phận để tránh rước phải phiền phức, nên hiện tại Tuyền Cơ dịch dung thành nữ quan tùy thân của Thái tử theo ở trong sứ đoàn, có điều người sáng suốt đều biết Thái tử đối với nữ quan dung mạo bình thường đột nhiên xuất hiện này sủng ái hết mực, sợ là sau khi trở về sẽ thành thê thiếp của Thái tử, vì vậy đối với nàng càng thêm lễ phép, cực kỳ khách khí.

Tuyền Cơ mới lười quản chuyện này, bình thường đều bị Triệu Kiến Thận lấy danh nghĩa là hầu hạ chuyện bút nghiên mà kéo lên xa giá của Thái tử, lên rồi thì khi tinh thần tốt sẽ bồi hắn làm việc, khi tinh thần kém thì sẽ nằm ở đệm mềm mà ngủ khì khì, rất tiêu diêu.

Nhưng mà bộ dạng thường xuyên thụy nhãn mông lung của Tuyền Cơ, trong mắt đám sứ thần tùy tùng, lại khiến bọn họ âm thầm lắc đầu, một nữ tử bình thường như thế sao lại được Thái tử độc sủng nhỉ?

Đám sứ thần tùy tùng xem chừng hoài nghi mắt của Thái tử có phải có tật hay không, dọc đường đi quan viên địa phương luôn đặc biệt tuyển chọn mĩ tì đến để hầu hạ Thái tử. Thái tử chẳng liếc mắt nhìn cái nào cũng chẳng gọi cô nào, sau đó vất vả lắm mới thu nhận hai mĩ tì kêu Lam Tích, Lam Tinh do thương hào Trầm thị đưa tới, nhưng thực sự lại chỉ coi các nàng như tỳ nữ để sai bảo, ngày ngày đều dính lấy tiểu nữ quan không rõ lai lịch kia.

Thái tử bình thường khi vẫn còn là Triệu thất Vương gia, trong nhà rõ ràng mĩ thiếp như mây, cũng không phải là người trẻ tuổi chưa từng thấy nữ nhân bao giờ, nhưng trước khi đi sứ Ninh quốc bỗng nhiên nghe nói các tì thiếp ca cơ trong nhà đều giải tán hết, các đại thần còn tưởng rằng Thái tử muốn làm một tấm gương tài đức sáng suốt không gần nữ sắc, không nghĩ đến hiện tại xem ra là do khẩu vị có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, thật là kỳ quặc quái gở!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.