Tuyền Cơ một lần nữa phủ thêm áo choàng lông cừu, ôm lấy lò sưởi cầm tay do Khả Nhi đưa, không nói hai lời liền đi theo Hồng Vượng. Hồng công công lần này khôn ngoan hơn, thành thành thật thật ở phía trước dẫn đường, Vân Hoa các rất gần ngoại viện, không xuyên qua cửa lớn giữa ngoài viện và nội viện, chỉ cần quẹo trái mấy chục bước là đến.
Tuyền Cơ đang định đi vào, bỗng nhiên Hồng công công đi lên một bước, nói nhỏ: “Tạ quản sự hết thảy nên cẩn thận.”
Trong ánh mắt của Hồng công công toát ra vài phần lo lắng, bà dì Triệu gia kia ỷ vào thân phận là chị ruột của lão Vương phi, ở trong phủ hoành hành ngang ngược, trước kia Vương phi chưa hồi hương thì luôn đối với nàng hết sức nhường nhịn, dù sao cũng là thân thích một nhà, hơn nữa phu quân của bà dì Triệu gia sớm đã qua đời quả thật đáng thương, lâu ngày về sau, Triệu phu nhân sống trong Vương phủ càng giống chủ nhân hơn so với chủ nhân nơi này. Hôm nay dẫn theo ba hạ nhân trong phòng đến nháo trước mặt Vương gia, luôn mồm mắng to Tạ quản sự như thế nào phạm thượng, dám dùng ô ngôn vũ nhục nàng, hùng hùng hổ hổ, chỉ sợ Tạ quản sự phải vì vậy mà bị phạt.
Hồng công công đang ở nội viện, tính luôn cả lần này cùng Tuyền Cơ gặp mặt bất quá chỉ vỏn vẹn hai lần, nhưng là đối với Tuyền Cơ rất có hảo cảm, cảm thấy không muốn nàng phải chịu thiệt thòi. Chính vì thân phận mình thấp kém, cũng không thể giúp ích được gì, đành phải hy vọng Vương gia có thể theo lẽ mà phân xử công bằng, đừng để Tuyền Cơ chịu ủy khuất.
Tuyền Cơ đương nhiên biết vị công công này là xuất phát từ ý tốt, cười yếu ớt đáp: “Hồng Vượng, cám ơn ngươi, ta sẽ không sao đâu.” Dứt lời ngẩng đầu bước vào thư phòng.
Triệu Kiến Thận đang ngồi ở sau bàn viết, bà dì Triệu gia ngồi ở đầu phía bên trái thấy Tuyền Cơ tiến vào liền bày ra vẻ mặt oán hận liếc nhìn một vòng trên người Tuyền Cơ, bà ta nhìn ra được lai lịch của chiếc áo choàng lông cừu trên người Tuyền Cơ, âm thầm nghiến răng.
Bên trong phòng có lò sưởi, Tuyền Cơ tùy tay cởi xuống áo choàng, giao cho Hồng công công bên cạnh, tiến lên hướng Triệu Kiến Thận thi lễ liền hỏi: “Không biết Vương gia gọi Tuyền Cơ đến đây là có chuyện gì?”
“Hừ, ngươi làm ra việc tốt gì còn đi hỏi Vương gia?!” Bà dì Triệu gia đánh phủ đầu.
Tuyền Cơ xoay qua cười nói: “Ta thường xuyên làm việc tốt, không biết phu nhân ám chỉ là việc nào?”
Triệu phu nhân không nghĩ ra Tuyền Cơ ở trước mặt Vương gia cũng dám dùng lời khiêu khích, đập bàn trà quát: “Lớn mật!” Quay đầu đối Triệu Kiến Thận nói: “Kiến Thận, ngươi xem thuộc hạ của mình, ở trước mặt ngươi còn đối với ta vô lễ như thế, có thể đoán ra chuyện vừa rồi ở cửa hàng bạc đã nhục mạ ta cũng không phải do người trong phòng ta đặt điều thị phi. Lão bà tử tự biết ở trong Vương phủ ăn nhờ ở đậu, bản thân không muốn nhiều rắc rối, chính là tiểu tiện nhân này khinh người quá đáng! Kiến Thận, ngươi cần phải vì lão bà tử ta làm chủ a!”
Một tràng nói ra thật là tình cảm dạt dào, đáng tiếc Triệu Kiến Thận lại một bộ dáng không chút gợn sóng, cũng chẳng khuyên giải, chỉ lạnh lùng thản nhiên nhìn, nửa ngày mới mở miệng hướng Tuyền Cơ hỏi: “Tạ quản sự, buổi sáng ở cửa hàng bạc ngươi vì sao sai người đả thương hạ nhân trong phòng của bà dì?”
“Đánh người? Không có a!” Tuyền Cơ vẻ mặt vô tội.
“Tiện nhân ngươi còn dám chống chế, rõ ràng là ngươi ra lệnh thị vệ cửa hàng bạc trước mặt mọi người ẩu đả Liễu ma cùng Tiểu Lan, Tiểu Ngọc!”
“Tiện nhân mắng ai?” Tuyền Cơ rõ ràng là cùng bác gái điên trước mắt này chơi chữ một chút.
“Tiện nhân mắng ngươi!”
“Nga, thì ra là có tiện nhân đang mắng ta a, không sao, người đê tiện nói hưu nói vượn ta từ trước đến nay đều không để trong lòng.” Tuyền Cơ bĩu môi, thật sự là ngu ngốc không có tính khiêu khích.
Triệu Kiến Thận bên khóe miệng câu ra một tia cười: Nha đầu này chẳng những gan lớn mà còn xảo quyệt… Nàng là chắc chắn ta sẽ làm chỗ dựa cho nàng sao?
Triệu phu nhân lớn tuổi như vậy, vẫn chưa bao giờ phải chịu thiệt lớn như vậy, phát cuồng xông lên phía trước định giáng một bạt tai vào Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ sớm đã đề phòng người đàn bà chanh chua này sẽ động thủ, thấy bà ta tiến lại, liền nghiêng người nhanh chóng tránh đi.
Bà dì Triệu gia dùng lực quá lớn, cơ hồ muốn té ngã xuống đất, Hồng công công tay mắt lanh lẹ nhanh giúp đỡ một phen mới miễn cho bà ta mất mặt trước mọi người.
Nhưng người đàn bà chanh chua này cũng không có cảm kích, vừa mời đứng vững liền giáng một bạt tay vào Hồng công công, mắng: “Cẩu nô tài!”
Hồng công công vô cớ bị đánh, không những nửa câu không dám biện bạch, ngược lại còn quỳ trên đất thỉnh tội.
Tuyền Cơ nhướng mày, hít một hơi thật sâu mới miễn cưỡng nhịn xuống tức giận, thầm nhắc nhở mình nếu bây giờ thay Hồng Vượng đòi lý lẽ, sẽ chỉ làm hắn về sau trở thành mục tiêu trả đũa của Triệu phu nhân mà thôi.
Triệu Kiến Thận nhìn Triệu phu nhân thất thố như vậy, đối với thuộc hạ của mình muốn đánh là đánh, sắc mặt cũng trở nên không tốt: “Dì, thư phòng không phải là nơi dành cho nội quyến cãi nhau ầm ĩ, chớ động thủ lung tung, mất thân phận!”
Bà dì Triệu gia đối với người cháu này có chút kiêng kị, nhưng lại nuốt không trôi cái khẩu khí này, xem ra đứa cháu này rõ ràng thiên vị Tuyền Cơ, tức giận đến cả người phát run. Phía sau ba kẻ đến cáo trạng vội chạy lên đỡ lấy bà ta, đưa bà ta về chỗ ngồi.
Nghỉ ngơi lấy sức một hồi, bà dì Triệu gia đấm ngực dậm chân khóc lớn lên: “Muội a, ngươi vừa mới hồi hương có mấy tháng, đứa con của ngươi liền che chở cho cái hồ ly tinh muốn đuổi quả phụ ta đi! Nhớ đến lúc đầu ta và ngươi cùng nhau ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng hắn lớn, hôm nay hắn lại như thế mà báo đáp lão bà tử ta, ta cô nhi quả phụ về sau còn có thể dựa vào ai?! Muội muội a, sớm biết như vậy ta đã cùng ngươi trở về quê, cũng không cần ở lại Vương phủ khiến người ta khinh ghét, chỉ trách lão bà tử ta mệnh không tốt a!...”
Tuyền Cơ tự nhiên thấy có chút đồng cảm Triệu Kiến Thận, có một người dì như vậy thật đáng thương, nhưng mà chuyện nhà bọn họ tự nháo là được rồi, cần gì phải kêu nàng đến “xem lễ”?
Triệu Kiến Thận hiển nhiên đã muốn thập phần không kiên nhẫn, lạnh nhạt nói: “Nếu dì muốn cùng mẫu phi đoàn tụ, Kiến Thận đương nhiên sẽ phái người an bài thỏa đáng hộ tống, cần gì kích động như thế.”
Cao! Thật sự là cao! Chuyển hướng câu chuyện đi sang hướng khác, lại khiến đối phương tự cắn lưỡi mình. Tuyền Cơ âm thầm kính nể.
Đầu óc của bà dì Triệu gia quả thật không quá linh hoạt, trước giờ ở trong Vương phủ vẫn luôn vô địch, chỗ dựa bất quả cũng chỉ nhờ vào thân phận của mình và sự nhường nhịn của Vương phi, cho nên trước giờ làm chuyện xấu cũng rất thẳng thắng trực tiếp, không cần suy nghĩ đến hành vi nghệ thuật hay là âm mưu kế sách. Đối với đứa cháu phúc hắc đã vô cùng không nhẫn nại với bà ta và một người không thèm coi thân phận của bà ta ra gì như Tuyền Cơ. Trừ thất bại thảm hại ra thì không còn con đường nào khác
Lúc này nghe được Triệu Kiến Thận nói thẳng thừng muốn đuổi nàng hồi hương, lập tức ngây ngẩn cả người không biết nên phản ứng như thế nào, bà ta với muội muội bất đồng, quen ở kinh thành phồn hoa, mỗi ngày vênh mặt hếch hàm sai khiến, hưởng hết vinh hoa phú quý cùng nghe nịnh nọt, kêu bà trở về cái nơi mở cửa chỉ thấy nước chảy rừng cây um tùm, làm sao có thể sống quen?!
Lời nói ra không thể vãn hồi, đành phải một hơi khóc nháo, lặp đi lặp lại những lời đại loại như là Triệu Kiến Thận không có lương tâm.
Tuyền Cơ nghe được cảm thấy phiền chán đến cực điểm, hướng Triệu Kiến Thận nói: “Vương gia xử lý gia sự, Tuyền Cơ cáo lui trước.”
Bà dì Triệu gia mới chợt nhớ ra chuyện hôm nay đến đây nháo là vì cái gì, lúc này tìm được cọng rơm cứu mạng, quệt đi giọt nước mắt không tồn tại trong khóe mắt, nhảy dựng lên chỉ thẳng vào mặt Tuyền Cơ: “Tiện nhân, không nói cho rõ ràng đã muốn đi?”
Tuyền Cơ liếc bà ta một cái: “Tiện nhân mắng ai?”
“Tiện nhân mắng… Được lắm, nô tài xảo quyệt! Kiến Thận, tiểu tiện nhân này ở cửa hàng bạc nhục mạ ta, còn sai sử người đánh hạ nhân trong phòng ta, nhân chứng vật chứng đều có, ngươi hôm nay phải cho ta một cái công bằng!” Triệu phu nhân kích động suýt chút nữa lại bị mắc mưu.
“Nhân chứng ở đâu? Vật chứng ở đâu?” Tuyền Cơ cảm thấy đấu đá cùng loại người nhược trí này thật sự không có ý nghĩa.