Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 165: Chương 165: Không chiếm được ngươi, sẽ giết ngươi




Sau khi Nhạc Nghịch tránh được âm mưu sát hại của mẫu thân và huynh trưởng, nằm gai nếm mật bắt đầu chịu đựng gian khổ để phản kích, hai năm sau rốt cuộc thành công lấy được binh quyền, sát nhập cung thành đoạt đi ngôi vị Hoàng đế.

Cụ thể quá trình Tả Kính Tùng không có nói tỉ mỉ, nhưng Tuyền Cơ hồi tưởng một chút ở trong cung cũng chưa từng nghe có người nhắc tới Nhạc Nghịch còn có huynh đệ tỉ muội, tiến cung ngày đó còn mơ hồ nghe nói ngay cả Thái hậu đều tự sát, phỏng chừng cũng là do Nhạc Nghịch bức, xem ra cha mẹ ruột của Nhạc Nghịch đúng là đều bị hắn giết sạch rồi.

Bản thân mình lại luôn cùng một tên sát nhân cuồng sống chung một chỗ nhiều ngày đến thế, Tuyền Cơ nghĩ đến điều này liền sợ hãi không thôi, nơm nớp lo sợ hướng Tả Kính Tùng hỏi: “Ách, cái kia hoàng tộc cùng gia tộc của mẫu hậu hắn, thật sự đều bị hắn giết hết sao?”

Tả Kính Tùng yên lặng gật đầu.

Tuyền Cơ kinh hãi, người này cũng thật quá độc ác đi, danh hào Đại ma vương hẳn là nên tặng cho hắn, chính mình bây giờ còn có thể sống, thật sự là mạng lớn a!

Khó trách hắn lại tin tưởng lời nói của vị quốc sư kia, thì ra năm đó thật đúng là bị vị quốc sư kia nói trúng rồi.

Cuối cùng là lời tiên đoán ứng nghiệm, vẫn là lời tiên đoán khiến cho lòng người tồn tại thành kiến mà thúc đẩy thành kết quả như vậy, thật sự khó có thể phân rõ được.

Nếu lúc trước mọi người không đem lời tiên đoán để ở trong lòng, đối đãi Nhạc Nghịch thật tốt, nói không chừng hôm nay hắn chỉ là một cái hoàng tử bình thường có chút lòng dạ âm hiểm, không biến thái đến mức muốn giết sạch thân nhân của chính mình để giải hận.

Tả Kính Tùng nhìn ra sự e ngại của Tuyền Cơ, vội an ủi nói: “Nương nương xin yên tâm, trong lòng Hoàng thượng, nương nương cùng người bên ngoài bất đồng, theo vi thần thấy, Hoàng thượng đối với Hoàng hậu thật là yêu thích.”

Tuyền Cơ sờ sờ cổ của chính mình, lòng vẫn còn run sợ nói: “Động một tí liền bóp cổ ta, loại yêu thích này, thật không mấy người hưởng thụ được.”

Tả Kính Tùng cười mỉa, trong lòng nói: Nếu không phải Hoàng thượng trong lòng thích ngươi, làm sao mà bóp cổ ngươi nhiều lần như vậy còn chưa đem ngươi bóp chết.

Bất quá đối với nữ tử bình thường mà nói, hành vi như vậy quả thật có chút dữ dằn khủng bố. Tả Kính Tùng cười khổ khuyên: “Hoàng thượng có tuổi thơ bất hạnh, người xử sự với mọi người không khỏi có chút cực đoan, vẫn mong nương nương thông cảm nhiều hơn.”

Tuyền Cơ khoát tay nói: “Ta hiểu được ý của ngươi. Tuổi thơ bất hạnh không có nghĩa là có thể đem sự căm hận bất hạnh của chính mình phát tiết trên người của người khác, vậy người bị hại kia phải tìm ai để phát tiết sự căm hận của chính mình đây?”

“Ta luôn luôn cho rằng, phải làm người như thế nào, là do chính mình quyết định. Tìm đến các loại lý do lấy cớ, trách cái này oán cái kia, có ý nghĩa gì? Chuyện giết người phóng hỏa, làm chính là làm. Tại sao lại bởi vì người khác không bằng cầm thú, liền đem chính mình biến thành cầm thú.” Quan niệm đúng sai của Tuyền Cơ vẫn là rất mạnh mẽ.

“Vậy nương nương có thể khuyên Hoàng thượng cho tốt. Hóa giải oán hận kia trong lòng Hoàng thượng, được vậy là phúc của Nhạc quốc ta, vi thần bây giờ tạ ơn nương nương trước!” Dứt lời vái chào thật sâu.

Gì? Có cách phân chia nhiệm vụ như vậy sao? Đem nàng làm thánh mẫu, còn cứu vớt con cừu non lạc đường sao!

Tuyền Cơ vội vàng thoái thác nói: “Ta còn muốn giữ mạng nhỏ này sống lâu vài năm, nhiệm vụ gian khổ như vậy, vẫn là để người khác làm đi.”

“Hoàng thượng quyết tâm đem nương nương giữ ở bên người cả đời. Vì bản thân mình cũng là vì người khác, nương nương cũng nên khuyên giải Hoàng thượng vài câu mới phải.” Tả Kính Tùng đây là ám chỉ Tuyền Cơ: Ngươi không đem Hoàng thượng dỗ dành tốt, ngươi cũng không có một ngày lành.

Tuyền Cơ bĩu môi, thầm nghĩ: Ta mới không cùng Nhạc biến thái cả đời đâu, sống với hắn cả đời, còn không bằng cho ta thoải mái một lần, đến địa phủ đi cầu quỷ sai đại ca tìm hộ một người trong sạch đầu thai một lần nữa làm người đi.

Nhưng là xem vị Tả thừa tướng trung thành và tận tâm này bộ dáng không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, nếu chính mình tiếp tục cự tuyệt, hắn sẽ noi theo Đường Tăng đem chính mình đang sống lải nhải đến chết, cũng không phải là không có khả năng a, vì thế lấy lệ nói: “Để ta nghĩ kỹ lại rồi nói sau.”

Tả Kính Tùng xem nàng cũng không có hoàn toàn cự tuyệt, cũng không muốn quá bức bách nàng, ngoan ngoãn cáo từ rời đi. Trở lại trong phủ, lập tức phân phó người mời đến hảo hữu Phù Dương.

Phù Dương là một trong những thành viên nòng cốt chủ yếu lúc trước phụ trợ Nhạc Nghịch đăng cơ, cũng là trung thần của Nhạc Nghịch, vừa mới được điều nhiệm làm thống lĩnh thị vệ ở trong cung.

Tả Kính Tùng đem chuyện của Hoàng hậu rõ ràng tỉ mỉ kể lại một lần, Phù Dương nghe xong lơ đễnh nói: “Bất quá chỉ là một cái nữ nhân, có khả năng gây ra sóng to gió lớn gì chứ? Nàng ở trong cung cơ bản không di chuyển được, cùng nhóm phi tử cũng không có tiếp xúc, an phận cực kỳ, lão Tả ngươi cứ yên tâm đi.”

Tả Kính Tùng trừng mắt nói: “Hoàng thượng cùng ngươi từ trước đến nay đều chẳng bận tâm đến nữ nhân, nhưng mà vị Hoàng hậu nương nương này, vi huynh nhìn thế nào cũng cảm thấy không thích hợp! Chính là thái độ không đếm xỉa đến này, nàng dường như chắc chắn sẽ không ở lại lâu dài trong cung, nàng liền như vậy tin tưởng người của Trầm thị nhất định sẽ đến cứu nàng? Hơn nữa thật sự có năng lực sẽ cứu nàng ra? Nàng cũng không phải là loại nữ nhân vô tri như Oánh phi, cách nói chuyện rất có chủ kiến, lòng tin của nàng ta đối với người của Trầm thị, chắc chắn không phải tự nhiên mà có!”

Phù Dương suy nghĩ một lát rồi nói: “Ngươi là hoài nghi, lần này hành trình đi núi Xích Thánh, rất có thể người của Trầm thị sẽ đến cướp người?”

Tả Kính Tùng nói: “Chỉ mong sẽ không, nếu bọn họ thật sự đến đây, càng chứng minh Trầm thị thật sự không đơn giản, giá trị con người của Hoàng hậu nương nương chúng ta càng khó lường.” Thương nhân của một quốc gia, dám dẫn người đến nước láng giềng cùng Quân vương của một nước đoạt lão bà, loại hành vi dũng mãnh này quả thật chưa từng thấy qua.

Vẻ mặt của Phù Dương lại nghiêm túc vài phần, lần này hành trình đến núi Xích Thánh quả thật quá vội vàng, hộ vệ chuẩn bị vô cùng có khả năng xảy ra sơ suất, đối với chính hắn là một tân quan vừa mới nhận chức quả thật là một khảo nghiệm lớn, không chấp nhận được bất cứ sai lầm nào, nghĩ đến đây, Phù Dương rốt cuộc ngồi không yên, nhảy dựng lên muốn hồi phủ đem sự sắp xếp phòng vệ trên đường đi lại suy tính một lần, để tránh xảy ra sự cố.

Tả Kính Tùng giơ tay giữ lấy tay áo hắn, thần sắc quái dị muốn nói lại thôi.

Phù Dương hiếm khi thấy biểu tình của hắn như vậy, hiếu kỳ nói: “Lão Tả có việc gì khó xử, cứ việc mở miệng, chúng ta là cái giao tình gì, đối với ta còn khách khí như vậy sao?”

Khẽ cắn môi, Tả Kính Tùng thấp giọng đáp: “Vi huynh có một yêu cầu quá đáng, xin Phù huynh đáp ứng.”

“Cái gì?”

“Trên đường nếu như thật sự có người có ý đồ đem Hoàng hậu cướp đi, mà tình thế lại vạn phần nguy cấp, thật sự không thể ngăn cản, xin… xin Phù huynh nghĩ cách giết chết Hoàng hậu!” Tả Kính Tùng rốt cuộc nói ra, hai mắt nhìn chằm chằm phản ứng của Phù Dương.

Phù Dương chấn động một lúc, sau mới tỉnh ngộ: “Ngươi là lo lắng Hoàng hậu rơi vào tay người bên ngoài, sẽ gây bất lợi cho Hoàng thượng?”

Tả Kính Tùng cười khổ nói: “Phải, quốc sư nói Hoàng hậu là Thiên nữ, vi huynh đoán tám chín phần cũng không phải là nói nhảm, nếu Thiên nữ rơi vào tay người khác… Này là thứ nhất, thứ hai là, có lẽ Hoàng thượng chính mình cũng chưa phát hiện, hắn đối với Hoàng hậu sớm đã có tình, lực ảnh hưởng của Hoàng hậu đối với hắn là rất lớn, nếu Hoàng hậu ở bên người Hoàng thượng, tất nhiên sẽ không gây ra sóng to gió lớn gì, nếu Hoàng hậu rơi vào tay địch nhân, hoặc là phản bội Hoàng thượng, rất có thể sẽ kích thích Hoàng thượng làm ra một vài việc không khôn ngoan, sẽ gây họa thật lớn!”

Ngước mắt nhìn Phù Dương vẫn còn đang do dự, Tả Kính Tùng cười khổ nói: “Vi huynh biết chuyện này cực kỳ khó khăn, nói không chừng có thể sẽ hại Phù huynh mất cả mạng, chỉ là vi huynh thật sự băn khoăn hết cách rồi. Tình thế hiện tại, Thành quốc, Miến quốc tuy nhất thời không phải lo ngại, nhưng lại như kim chích sau lưng, kiềm chế khiến nước ta không cách nào buông tay được, Kỉ quốc hợp nhất với Ninh quốc, đối với Nhạc quốc của chúng ta như hổ rình mồi, Nhạc quốc bây giờ không thể chấp nhận bất cứ rủi ro nào.”

Phù Dương ngẫm nghĩ một lát, trong mắt lóe lên tia sắc lạnh, quyết đoán nói: “Được, huynh đệ chúng ta nhận đại ân của Hoàng thượng, cái mạng này chính là của Hoàng thượng rồi, lão Phù ta hôm nay hứa với ngươi, cho dù là ai, nếu như uy hiếp đến an nguy của Hoàng thượng và giang sơn xã tắc, thiên hoàng lão tử ta cũng chém một đao! Về việc trách phạt của Hoàng thượng… bất quá thì mạng này của ta trả lại cho hắn là được

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.