Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 16: Chương 16: Làm xiếc? Bán thân? Chọn một trong hai




“Tại sao? Nàng đừng quên thân phận của nàng.” Mỹ nam kế thất bại, Triệu Vương gia thật rất cụt hứng, từ từ thả lỏng vòng tay ôm Vân Ca, trong lời nói bất giác có chút lạnh lùng.

“Thân phận gì chứ? Thiếp là thủ quỹ của ngài.”

“Nàng là nữ nhân của ta.” Giọng nói bỉnh thản vạch trần sự thật.

Vân Ca giật nảy mình, đột nhiên ý thức lại sự thật mà nàng đã quên khuấy đi.

Nửa năm cuộc sống nhàn hạ, nhận công việc ở thư phòng được vài tháng, Vân Ca theo trực giác đem danh nghĩa mình có được, xem nam nhân cao quý kia là ông chủ, là sếp lớn, là miếng cơm manh áo, chưa hề có suy nghĩ chuyện nam nữ thường tình.

Nam nhân có quyền uy này không chỉ là ông chủ của nàng, thậm chí ở trước mặt hắn nàng cũng không có quyền lợi đòi hỏi chuyện gì.

Hiện tại mới chợt nhớ mình còn mang danh nghĩa là nữ nhân của hắn, Vân Ca ơi là Vân Ca, ngươi thật không phải ngu si bình thường. Nếu biết sớm, ngay từ đầu đã nên tránh xa hắn ra.

Đối với hắn mà nói, nàng bất quá chỉ là một món đồ chơi, bình thường vui vẻ thì quan tâm tới, lúc mất hứng thì dẹp qua một bên.

Nơi mà nàng đã từng sinh sống, từ nhỏ nàng đã được giáo dục, nhất định chỉ có thể bán đi sức lực, chứ tuyệt đối không thể bán rẻ thân thể và sự tự trọng.

Vân Ca có chút sợ, dù thế nào, ở cái chỗ này, đứng trước mặt nam nhân này, nàng không có cái quyền cự tuyệt hắn.

Vân Ca hai tay ôm lấy người, cuộn mình lại như một quả bóng nhỏ, im lặng đối đầu với thế lực lớn ở bên kia thùng xe.

Triệu Kiến Thận còn đang thắc mắc không biết Vân Ca im lặng tính toán chuyện gì, đột nhiên nàng ta mở miệng nói:

“Thiếp có thể giúp ngài kiếm tiền, kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, nhưng hãy để cho thiếp làm thuộc hạ của ngài, hoặc chỉ là… là nữ nhân của ngài, ngài chỉ có thể chọn một.”

Câu nói này tuyệt đối có thể coi là đã mạo phạm nhưng lại làm cho Triệu Kiến Thận cười phá lên, cười một cách hào hứng:

“Nàng dựa vào cái gì mà nói điều kiện với ta?”

“Đối với ngài, nữ nhân như nằm trong lòng bàn tay, nhưng tìm được thuộc hạ tốt không dễ dàng gì, nhất là thuộc hạ có thể giúp đem lợi lộc nhiều về cho ngài.”

Hy vọng nàng không nhìn lầm, nếu hắn ta thật sự là một tay ăn chơi trác táng, đã nói trắng ra điều kiện như vậy, nữ nhân tuy có thể giúp vui vẻ nhất thời, nhưng chuyện đại sự lợi lộc dĩ nhiên vẫn có sức hấp dẫn hơn nhiều.

Nhưng dựa vào thái độ tôn sùng của Trương mẫu đối với hắn, Vân Ca cảm thấy được cái tên Vương gia này tuy biến thái, chỉ số thông minh cao cũng biến thái, lý trí phán đoán chắc sẽ không dễ bị bản năng làm ảnh hưởng.

“Ta có yêu cầu rất cao đối với thuộc hạ.” Triệu Kiến Thận chậm rãi nói.

“Ngài yên tâm, chỉ cần ngài đáp ứng điều kiện của thiếp, ngài sẽ không thất vọng.” Xem ra cá đã cắn câu.

“Ta có thể cho nàng một cơ hội, hy vọng nàng sẽ không hối tiếc về chuyện này. Trước khi nàng trở thành thuộc hạ của ta…”

Vân Ca cảnh giác nhìn nụ cười mê hồn của tên quỷ đẹp trai kia, cảm giác được nguy hiểm đang tới gần.

Nhưng mà còn chưa kịp đề phòng, cả thân hình đã bị hắn ôm đè sát thành xe, một nụ hôn dữ dội lập tức đè bẹp hết mọi suy nghĩ của Vân Ca.

Cái lưỡi xảo quyệt kia nhanh chóng tấn công mọi ngõ ngách trong miệng nàng, như tên chúa tể kiêu ngạo tuần tra trên lãnh thổ của mình, vừa mạnh mẽ đàn áp mọi phản kháng, vừa tỉ mỉ nhẹ nhàng như họa sĩ đang vẽ tranh, lưỡi hắn thô bạo quấn chặt lấy lưỡi nàng, liếm láp khám phá không bỏ sót một tí ti nào.

Vân Ca hoàn toàn bị nụ hôn cuồng nhiệt này làm cho đờ đẫn, hoàn toàn không biết phản ứng như thế nào, cho đến khi cảm giác nghẹt thở ập đến, cơ thể theo phản xạ mới vùng vẫy đẩy cái nguyên nhân làm mình ngộp thở ra xa.

Triệu Kiến Thận sung sướng vì thỏa mãn được ước muốn bấy lâu nay, không nghĩ đến đã làm tiểu mỹ nhân này sợ hãi, hắn tiếc nuối buông người nữ nhân yêu kiều đang giận dữ kia ra, liếm liếm môi, còn khao khát, nói:

“Hiện tại ta đang có chút hối hận, nàng khiêu khích ta như vậy, làm cho ta cũng có lý do thay đổi ý định.”

Chỉ một câu, đã ngừng mọi hành động trả đũa của Vân Ca.

Ánh mắt giết người của Vân Ca sừng sộ tia về phía cái gương mặt tuấn tú nhã nhặn thực chất bên trong là một con dê xồm chính hiệu, cảm thấy quá bất lực.

“Ánh mắt của nàng quả thật làm người ta động lòng…”

Câu nói còn chưa dứt, Vân Ca đã xoay người nhìn chỗ khác, quyết định đối phó với tên vô lại này bằng chính sách bốn không: Không nghe, không nhìn, không nói, không để ý.

Bật ra tiếng cười sung sướng khoái trá, nhưng thật sự trong lòng Triệu Kiến Thận không hề vui vẻ như tiếng cười của hắn.

Cái tiểu nữ nhân này ngang nhiên thù ghét hắn, lần đầu tiên trong đời hắn bị nữ nhân ghét, tuy chỉ là một chuyện vặt, nhưng trong lòng hắn lần đầu tiên cảm giác được sự buồn bực.

Nhìn đến vóc dáng thanh mảnh đang run lên vì tức giận, trong lòng hắn cười khổ sở: Có một câu nàng đã hoàn toàn nói trật, nữ nhân đối với ta quả thật như nằm trong lòng bàn tay, nhưng nữ nhân làm cho ta thật sự động lòng, đời này chỉ có một người duy nhất.

Đến gần trưa, xe ngựa ngừng lại, bên ngoài vang lên tiếng của Trương lão đầu:

“Vương gia, đã gần đến thảo nguyên, hôm nay hãy dừng chân ở đây dùng cơm trưa, ngài thấy thế nào?”

Triệu Kiến Thận mở cửa xe ra, trả lời:

“Không phải tiên sinh đang ở tiền trang sao? Đuổi kịp lúc nào vậy?”

“Lúc mà nghe có người la to ‘đồ không đứng đắn’.” Giọng của Trương lão đầu vang lên cho hai người bên trong xe phải nghe rõ, vẻ mặt ông ta châm chọc.

Sắc mặt Triệu Kiến Thận cứng đờ, Vân Ca thì sượng sùng muốn độn thổ.

Nghĩ đến chuyện xuống xe ngựa, Vân Ca mới chợt nhớ đến vấn đề về trang phục, cúi đầu nhìn xuống, không biết là nên vui hay buồn nữa - trên người nàng đang mặc thường phục hằng ngày, không phải bộ đồ ngủ đêm qua nàng mặc.

Ai đã thay đồ cho nàng? Nếu đem chuyện này hỏi tên Vương gia hạ lưu kia chẳng phải đã cho hắn cơ hội châm chọc nàng sao, đổi thì dù sao cũng đã đổi rồi, có truy cứu hay không thì cũng không thể quay ngược lại thời gian.

Hơn nữa nếu mặc đồ ngủ lên xe, bây giờ càng thêm xấu hổ mà thôi.

Thân thể này dù sao cũng không phải của nàng, Vân Ca vừa xuống xe vừa thầm tự an ủi bản thân.

Do suy nghĩ đến thất thần, nên không phát hiện trước cửa xe đã xếp sẵn một đội thị vệ đứng chào đón, không chút ý tứ, Vân Ca nhảy uỵch một phát xuống xe.

Bọn thị vệ trợn tròn mắt ồ lên, Trương lão đầu giơ tay áo lên che miệng, ho khụ khụ vài tiếng che giấu tiếng cười, sau đó hạ tay áo xuống, vẻ mặt rất nghiêm túc nói:

“Vân Ca cô nương có còn nhớ lão phu?”

Triệu Kiến Thận buông thõng cánh tay xuống. Tuy Vân Ca không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng cảm nhận được bầu không khí có cái gì đó không đúng, chộp ngay lấy cơ hội có người giải vây - tuy rằng mới vừa bị ông ta trêu chọc - nàng cúi người thi lễ, cười nói:

“Nhớ chứ, lần trước ở thư phòng đã gặp qua tiên sinh, Trương mẫu nói ngài là phụ thân của bà ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.