Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 152: Chương 152: Rùa vào rọ




Ngô Mãn chờ đợi ở ngoài cốc đến phát run, trong lòng hận chết Kiều Thương nhưng chẳng thể làm gì, sớm đã không còn vẻ vênh vang như lúc xuất phát rồi.

Bên trong cốc, Kiều Thương đã đem tất cả sự tình trình bày xong, hắn liền quỳ ở trên mặt đất dập đầu lạy Nhạc Nghịch ba cái, đứng dậy lui về phía sau vài bước, rút ra bội kiếm định sẽ tự vẫn để tạ tội. Tuyền Cơ từ đầu đến cuối chứng kiến hết thảy, vừa thấy tư thế của hắn, cuối cùng vẫn nhịn không được, lớn tiếng kêu gọi: “Chậm đã!”

Kiều Thương sửng sốt, liếc nhìn Tuyền Cơ một cái, lại giơ lên bội kiếm kề ngang cổ.

Mắt thấy sẽ xảy ra kết cục đổ máu, đột nhiên vang lên một tiếng đinh giòn giã, kiếm của Kiều Thương đã bị lệch, mặc dù vẫn để lại một vết thương, nhưng không tính là sâu, cũng chẳng phải điểm trí mạng.

Vật dùng để ngăn Kiều Thương trong lúc nguy cấp chính là một chiếc nhẫn vàng, và người ném nó để cứu hắn một mạng đúng là Nhạc Nghịch.

Nhạc Nghịch nhìn về phía Tuyền Cơ, trầm giọng: “Nếu Hoàng hậu đã tha cho ngươi tội chết, vậy thì ngươi cứ giữ lại cái mạng, lấy công chuộc tội đi!”

Kiều Thương sửng sốt không ít, xấu nữ này bị bắt cóc từ Kỉ quốc, từ khi nào trở thành Hoàng hậu rồi? Nhưng nếu là Hoàng thượng nhà mình đã mở miệng, Kiều Thương không dám nhiều lời, quỳ rạp xuống trước mặt Tuyền Cơ nói: “Tạ ân Hoàng hậu đã tha tội chết!”

Tuyền Cơ lúng túng, đầu đầy hắc tuyến, nàng đối với hai người thân tín của hắn không có nửa phần hảo cảm, chuyện ngăn Kiều Thương tự sát hoàn toàn là do tình thế bức bách. Hiện tại bên ngoài cốc đoán chừng có hơn vạn đại quân, Tuyền Cơ tốt xấu gì cũng đã từng xem vài câu chuyện lịch sử ở kiếp trước, loại sự tình ở dưới tình thế ‘đâm lao thì phải theo lao’ mà tạo phản cũng không phải chưa từng xảy ra. Giờ phút này chuyện cần phải giải quyết chính là ổn định nhóm người ngoài kia, Kiều Thương lại là nhịp cầu nối tốt nhất. Hơn nữa nếu như tên tội phạm chính là Kiều Thương còn có thể được tha, vậy thì những binh tướng Hoa Châu bị lung lạc ngoài kia nhất định sẽ an tâm không ít.

Tính tình Nhạc Nghịch lạnh bạc, ở trong mắt hắn, mặc kệ Kiều Thương là xuất phát từ mục đích gì, thì phản bội chính là phản bội, căn bản chết không đủ rửa sạch tội. Nhưng vì Tuyền Cơ ngắt lời khiến cho hắn chợt hiểu, ít ra thời điểm rất mẫn cảm này, Kiều Thương không được chết.

Suy nghĩ tỉnh táo lại, tuy rằng không nhìn thấy được sắc mặt của đám người Ngô Mãn, nhưng cũng đoán được tâm tư bọn hắn. Tình hình bên kia Kinh thành báo nguy, thật sự không nên ở chỗ này giằng co thêm. Dây dưa thêm chuyện thì ngược lại lại trúng ý với đám tiện nhân và loạn tặc trong kinh thành kia.

Tuyền Cơ thấy Nhạc Nghịch không phản bác, chỉ đành nói cho xong: “Niệm tình hai huynh đệ của ngươi trung quân ái quốc, hy sinh vì nhiệm vụ, ngươi đã làm ra chuyện hồ đồ như thế này cũng vì huynh đệ tình thâm, tạm thời giữ lại mạng của ngươi lấy công chuộc tội, cũng như cho ngươi cơ hội về kinh giết giặc tận tay thay hai vị huynh đệ báo thù. Ngươi trở về nói rõ với Hoa Châu quân, bọn họ đều là do phản tặc Kha Thừa tướng che mắt, chỉ vì có lòng trung thành với nước nhà nên mới bị người khác lợi dụng, người không biết không có tội, Hoàng thượng sẽ không trách cứ. Phái bọn họ nhanh chóng chỉnh đốn lại quân đội, hộ tống Hoàng thượng vào kinh bình loạn, lập công. Hoàng thượng chắc chắn sẽ trọng thưởng.”

Nếu chẳng phải bây giờ phải ngồi chung một thuyền với tặc Hoàng đế, nàng mới lười nhiều chuyện mà xuất đầu, quản chi bọn họ sống hay chết, đánh tới đánh lui càng loạn càng tốt, như vậy mình mới có cơ hội bỏ trốn. Nhưng bây giờ nếu mặc kệ Nhạc Nghịch, để Ngô Mãn tạo phản, quân binh loạn lạc mình chết lúc nào cũng không hay. Còn phải lưu mạng nhỏ để trở về sống những ngày tốt lành, không đáng phải chết chung với đám khốn này.

Kiều Thương quỳ rạp ở trên mặt đất, nghe như vậy liền ngước lên nhìn Nhạc Nghịch.

Nhạc Nghịch nói: “Lời của Hoàng hậu rất hợp ý trẫm, ngươi đi đi!”

Kiều Thương vào cốc không lâu, nhưng đủ khiến Ngô Mãn chờ đến độ sắp tái phát bệnh tim. Hắn chờ không phải chờ Kiều Thương. Chiếu theo phong cách của Hoàng thượng từ trước đến nay, một khi Kiều Thương đi vào cốc thỉnh tội chắc chắn sẽ không thể toàn mạng quay trở lại, thứ hắn chờ chính là người đến truyền chỉ của Nhạc Nghịch.

Nhìn lại vạn nhân mã thân mang quân phục đang nghiêm túc chờ đợi, nếu bọn họ biết đối tượng mình đang tấn công chính là Hoàng thượng nhà mình, vậy còn bao nhiêu người sẽ nguyện ý đồng cam cộng khổ với hắn?

Hoàng thượng tuy rằng khốc liệt tàn nhẫn, nhưng sự chí tôn vô thượng của Hoàng quyền và bản thân uy tín của Hoàng thượng ở trong quân đội, khiến cho Ngô Mãn hoàn toàn không có lòng tin có thể diệt sạch những người trong cốc, chỉ mong Hoàng thượng muốn đánh muốn giết thì chỉ cần đánh giết bản thân mình thôi là đủ. Đừng liên lụy đến người nhà là đã cảm ơn trời đất rồi.

Trăm triệu lần hắn không ngờ, Kiều Thương thế nhưng lại còn mạng đi ra, hơn nữa còn mang theo tin tốt đến không thể tốt hơn nữa. Ngô Mãn lập tức bất chấp mọi thứ, nhanh chóng cho gọi quan tướng thân binh tất cả tự mình đến trước cửa cốc cung nghênh Hoàng thượng.

Ngô Mãn trừng to đôi mắt nhìn Hoàng đế bệ hạ khí khái bất phàm nắm tay một xấu nữ đi lên xe ngựa, không nén được nhiều chuyện, làm bộ lơ đãng quay sang Kiều Thương hỏi thăm: “Nữ tử kia là người phương nào lại có vinh hạnh cùng ngồi một xe với Bệ hạ?”

Hôm nay Kiều Thương đã trải qua quá nhiều chuyện, thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, nghe vậy thì mơ màng đáp: “Đó là Hoàng hậu.”

“Cái gì?!” Âm điệu Ngô Mãn đều thay đổi, Hoàng đế bệ hạ anh minh thần võ, làm sao có thể, làm sao lại để cho một người xấu xí như vậy làm Hoàng hậu được! Xấu nữ này có khi nào dùng yêu thuật hay không?

Kiều Thương bất đắc dĩ cười khổ: “Hôm nay ngươi và ta có thể sống được từ cõi chết, còn phải nhờ Hoàng hậu cầu tình đấy.”

Nói xong cũng không nhiều lời nữa, đánh ngựa đi theo xe ngựa của Nhạc Nghịch, bản thân hắn bây giờ vẫn còn là kẻ mang tội, vẫn không cần qua lại với quan tướng lãnh đạo các châu tay nắm binh quyền thì tốt hơn, để khỏi phải rước lấy nghi kị của Hoàng thượng, nếu không thì bản thân mình không thức thời rồi.

Bên trong xe, Nhạc Nghịch nhìn Tuyền Cơ chăm chú đánh giá, đột ngột lên tiếng: “Ngươi rất giỏi mua chuộc lòng người.”

Tuyền Cơ cả giận hỏi: “Ta đã thu mua ai? Ngươi không cần mạng nhưng mà ta cần, giết tới giết lui hay lắm sao?”

Thật thần kỳ là Nhạc Nghịch không hề tức giận, ngược lại nói: “Ngươi quả thật rất thích hợp làm Hoàng hậu của trẫm.”

Tuyền Cơ vừa nghe xém chút nữa bùng phát tại chỗ, chết tiệt, gặp trúng kẻ điên mà, Đại ma vương a Đại ma vương, ngươi làm sao còn chưa tới nữa!

Nhạc Nghịch thấy biểu tình như ăn phải ruồi của Tuyền Cơ, cười nhạt: “Có thể trở thành Hoàng hậu Nhạc quốc là phúc phần ngươi có tu mấy kiếp cũng chưa được, bộ dáng của ngươi là để cho ai coi? Không cần phải dùng mấy cái lý do rác rưởi giả thanh cao không màng danh lợi phú quý nói với trẫm.”

Tuyền Cơ có chút phát hỏa, quẳng lại một câu: “Làm Hoàng hậu có gì quý hiếm, chẳng qua là mỗi ngày đều bị người khác chỉnh đốn, ngủ, ăn uống đều không được yên, có cái gì tốt?”

Bản cô nương muốn làm đã làm từ sớm, chờ đến phiên ngươi?! Đại ma vương người ta đẹp trai hơn ngươi chu đáo hơn ngươi nhiều kìa, hừ hừ!

“Làm Hoàng hậu chính là dưới một người trên vạn người, thống lĩnh Hậu cung phi tần, nữ tử trong thiên hạ lấy ngươi làm gương, trên dưới Nhạc quốc ngoại trừ trẫm, mỗi một người thấy ngươi đều phải quỳ xuống hành lễ, ai cũng phải nghe lời của ngươi, hưởng thụ lạc thú nhân gian, hô mưa gọi gió, thân quyến thăng tiến nhanh.” Nhạc Nghịch thuận miệng sổ ra một tràng những chỗ tốt của Hoàng hậu, đáng tiếc Tuyền Cơ lại cười mỉa.

“Mỗi người gặp đều phải quỳ xuống hành lễ thì sao, có bao nhiêu người sẽ cam tâm tình nguyện khom lưng uốn gối chứ? Có bao nhiêu người vui lòng phục tùng mà thành tâm khấu bái chứ? Chẳng qua là vì sợ quyền thế không thể không làm, bên cạnh đều là những kẻ nịnh hót bụng đầy mưu toan thâm độc, cuộc sống như vậy có gì thú vị, phú quý nhân gian chỉ bằng hai tay của ta cũng có thể làm ra. Về phần thân quyến, bọn họ không cần dựa vào ta thì vẫn có thể sống rất tốt!” Nhớ tới ca ca và cậu của mình không biết đang dạo chơi đến nơi nào, bên môi Tuyền Cơ lộ ra nụ cười hạnh phúc sáng ngời.

Lại là nụ cười đáng giận này, Nhạc Nghịch cảm thấy chói mắt cực kỳ, thanh âm lạnh lùng nói: “Nếu như lời trẫm nói không có lực hấp dẫn, vì sao có nhiều người lại vì nó mà tranh giành?”

“Người khác ra sao là chuyện của bọn họ, ta vì sao phải giống như bọn họ?” Tuyền Cơ hỏi lại.

Nhạc Nghịch nghẹn lời, quẳng lại một lời bình rằng “Dẻo mồm dẻo miệng” thì không giằng co với Tuyền Cơ nữa, dựa vào một bên chợp mắt một lát.

Tuyền Cơ vốn không phải người thích tìm phiền toái, thấy Nhạc Nghịch không để ý đến mình nữa, ngược lại rất hài lòng, tự tìm một vị trí thoải mái để ngủ. Tuy rằng không có thói quen ở trước mặt nam nhân xa lạ ngủ, nhưng cơ thể đã quá mệt mỏi, cho nên không cầm cự được bao lâu.

Tiếng tăm Nhạc Nghịch cường hãn, tàn nhẫn không phải là hư vô. Một đường dẫn theo Mặc Châu, Hoa Châu, Tử Châu ba quân thẳng tiến Kinh đô, dọc đường đi ngay cả một chút cản trở nho nhỏ cũng không có.

Thật ra không phải do Nhạc Nghịch cường đại đến mức không ai địch nổi, mà là loạn đảng thực lực quá yếu kém. Oánh phi là đích nữ trong đại tộc của Nhạc quốc, lại vì Nhạc Nghịch hạ sinh một con trai, vốn không cần phải tạo phản, nhẫn nhịn mười mấy năm nữa, không chừng có thể lên làm Thái hậu. Dù cho không đảm đương nổi vị trí Thái hậu, chờ sau khi đứa con lớn lên, tân Hoàng đăng cơ, nàng cũng có thể dựa vào đứa con ra ngoài cung mà hưởng phúc. Hỏng bét chính là ở chỗ vị Oánh phi này trước khi nhập cung đã có một tình nhân tự định chung thân, mà kẻ này lại chính là Kha Thừa tướng.

Oánh phi tuy rằng xinh đẹp, nhưng trong mắt Nhạc Nghịch thì người như vậy chẳng qua chỉ là một bình hoa biết đi, mới mẻ qua đi thì quẳng sang một bên không thèm hỏi đến, thiếu phụ trở thành oán phụ, lại càng thêm nhớ nhung đến những cái tốt đẹp của nhân tình cũ.

Gia tộc của Oánh phi dựa vào quyền thế đã làm không ít chuyện thất đức, một hai năm gần đây nhẫn nại của Nhạc Nghịch đối với bọn họ đã dùng hết, đành phải cho người bắt tay tìm cách đối phó, Oánh phi hoảng hốt lén lút cầu cứu tình nhân của mình. Một người khuê phòng cô tịch, một người tình cũ khó quên, vì thế liền bắt tay hợp tác.

Hai người đều lo sợ chuyện thông gian bị bại lộ, bấy giờ nghe tin Nhạc Nghịch phải rời kinh để làm việc, Oánh phi lập tức tìm tình nhân thương lượng, quyết định nhân cơ hội này tìm người ám sát Nhạc Nghịch, sau đó phò trợ con của Oánh phi đăng cơ.

Hai người lại không ngờ hết thảy mọi chuyện đều đã nằm trong tính toán của Nhạc Nghịch. Tất cả thích khách hai người phái đi đều bặt vô âm tín, không biết phải làm sao, đành lợi dụng huynh đệ Kiều thị luôn được Nhạc Nghịch tín nhiệm, cản trở Nhạc Nghịch hồi kinh, kéo dài thêm thời gian để chạy trốn.

Hai người ngay từ đầu đều không nghĩ rằng sẽ có thể có cơ hội thắng lợi khi đánh với Nhạc Nghịch bằng đao thật kiếm thật trên chiến trường, cho nên khi âm mưu đã bị bại lộ, điều đầu tiên nghĩ ra chính là chạy trốn. Căn bản ngay cả một chút ý nghĩ phản kháng cũng chưa từng nghĩ.

Tuy Tuyền Cơ là một người mê hòa bình, nhưng xét trên quan hệ kẻ địch giữa mình và Nhạc Nghịch, không khỏi có chút oán thầm loạn đảng ở Kinh đô sao mà vô dụng dữ vậy. Vốn nghĩ nếu nội quốc của Nhạc Nghịch có phản loạn, đại đa số thời gian sẽ giằng co đánh nhau, như vậy cơ hội để mình đào thoát sẽ lớn hơn, không ngờ chỉ như vậy là đã kết thúc.

Tuyền Cơ vô cùng thất vọng nhưng đồng thời cũng thầm đề phòng Nhạc Nghịch. Người này làm chuyện nhỏ bé xé ra to hẳn đằng sau có thâm ý, tình hình trong kinh rõ ràng nắm ở trong tay, thừa biết loạn đảng sẽ không làm được cái gì, lại gióng trống khua chiên viện cớ này triệu tập lực lượng ba Châu quân. Sợ là còn có chiêu trò gì mà nàng không thể đoán ra nổi.

Giận là giận bản thân hiểu biết quá ít về chuyện của Nhạc quốc, cũng không biết nên làm gì trước tình hình này để giành nhiều điều kiện có lợi cho mình, đành phải trơ mắt nhìn Nhạc Nghịch lôi mình nghênh ngang tiến vào Hoàng cung. Lòng vừa sốt ruột vừa bất đắc dĩ, ở ngoài Hoàng cung hy vọng trốn thoát còn lớn hơn một chút, một khi đã vào Hoàng cung, người Trầm thị nếu muốn cứu mình càng thêm khó khăn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.