Dịch Thanh Vân vì luôn lo lắng Hi thân vương sẽ gây khó dễ cho Tuyền Cơ, vì thế mới đáp ứng với Hi thân vương sẽ nhận liệt tổ liệt tông kế thừa địa vị Thế tử.
Khi đoàn người đã đến kinh thành, Hi thân vương liền phân phó cho hạ nhân gióng trống khua chiên chuẩn bị đón tiếp hai huynh muội này sao cho thật nổi bật trong lần đầu tiên hiện diện trước công chúng. Đặc biệt y còn mời một ma ma giáo lễ từ trong cung đến dạy cho Tuyền Cơ.
Kết quả khỏi nghĩ cũng biết…
Dịch Thanh Vân né người sang một bên, thấy một vị ma ma mặc cung trang tức giận đùng đùng đi lướt qua người, chạy đi như điên, cái gì gọi là đoan trang tao nhã đều đem ném tới nước Java[1] rồi.
[1] Nước Java: quần đảo Java ở biển đông thời cổ đại, dùng để chỉ một nơi xa xôi, hư vô.
“Tiểu muội, đây là vị ma ma thứ tư muội chọc giận bỏ đi trong ba ngày nay rồi đó!” Dịch Thanh Vân tấm tắc cười đi vào Nguyệt Hoa uyển của Tuyền Cơ.
“Muội cũng đâu có làm gì đâu, chẳng biết các nàng vì sao lại kích động như vậy.” Vẻ mặt Tuyền Cơ lười biếng khẽ nghiêng qua cửa sổ bên cạnh ghế quý phi, nàng giống như một chú mèo con còn chưa tỉnh ngủ.
Dịch Thanh Vân lắc đầu, Từ Vân mỗi ngày đúng giờ đều đưa thuốc giải Triền miên đến, nhưng Tuyền Cơ cả ngày vẫn là một bộ dạng hữu khí vô lực như vậy, có khi ngủ là ngủ cả nửa ngày.
Ma ma quản giáo thao thao bất tuyệt, Tuyền Cơ ngáp tới ngáp lui mấy ngày liền cũng chẳng để ý, bởi vì ngại thân phận cao quý của nàng, nhóm ma ma đương nhiên không dám dùng những phương pháp xử phạt thể xác hay thủ đoạn thường dùng để đối phó với cung nữ trong cung, chỉ dám nhẹ nhàng dụ dỗ, nghiêm nghị đe dọa nhưng Tuyền Cơ cũng chẳng mảy may để ý đến. Những ma ma này ở trong cung lâu năm nên rất có thế lực, các tần phi công chúa bình thường gặp các nàng cũng chẳng dám đắc tội, chưa từng gặp qua người học trò nào cứng đầu như nàng. Sau khi hồi cung, bốn phương tám hướng đều nổi lên đồn đãi Ninh Nguyệt Quận chúa vô lễ lỗ mãng ra sao, chẳng qua chỉ có vài ngày, thanh danh của Tuyền Cơ trong giới hoàng tộc cũng đã vang xa.
Hi thân vương hôm nay cuối cùng không thể nhịn được nữa, Dịch Thanh Vân đi vào Nguyệt Hoa uyển không bao lâu, Từ Vân liền đến đưa thuốc, trong lời nói mang theo giọng điệu giáo huấn, cằn nhằn.
Tuyền Cơ ném viên thuốc Triền miên trong tay trả lại cho hắn, lạnh nhạt bảo: “Không hài lòng ta thì không cần đem thuốc đến đây, chết trong lúc ngủ trước giờ luôn là kiểu chết lý tưởng của ta.”
Từ Vân trợn mắt há hốc mồm, không dám nhiều lời nữa, cẩn thận cầm thuốc đặt lên trên bàn rồi vội vàng lui xuống.
Dịch Thanh Vân cầm thuốc đưa cho Tuyền Cơ nói: “Tính tình tiểu muội cũng không hiền a, làm sao mà trước giờ huynh lại không biết đây?”
Tuyền Cơ cười gượng đáp: “Muội không mắng cũng chẳng đánh hắn, sao lại nói là hung dữ chứ?”
“Muội thật bướng bỉnh, bướng bỉnh đến cả sinh mệnh của mình cũng chẳng để ý.” Dịch Thanh Vân cười khổ.
Tuyền Cơ im lặng, mấy ngày gần đây, bản thân quả thật khó ở chung. Đại khái giống như những tức giận phải chịu trong cả hai đời đều bộc phát trong lúc này, chẳng qua là muốn yên ổn mà sống thôi nhưng những người này lại sống chết không cho mình sống yên, hơn nữa phụ thân của thân thể này lại đối với nữ nhi mà xuống tay hạ độc. Những oán hận của Tuyền Cơ đối với người cha ở kiếp trước nay lại bị gợi lên, cộng thêm việc bản thân trúng độc phải chịu người khác khống chế, thật khiến nàng cảm thấy phiền hà, thực sự muốn cứ như vậy mà chết đến địa phủ đi tìm quỷ sai đại ca khóc lóc than thở một hồi để được chọn một gia đình tốt bụng đầu thai vào đó.
Nhưng nghĩ đến Dịch Thanh Vân, vú Trương, Triệu Tư Viễn, Trương Kiều Dư, Triệu Chính, Khả Nhi… Bọn họ đều thật tâm đối đãi, quan tâm mình. Hơn nữa bây giờ có Dịch Thanh Vân bên cạnh bầu bạn, nếu như mình chết, y chắc cả đời sẽ không ngừng tiếc thương đi.
Không biết Triệu Kiến Thận có thương tâm hay không nhỉ? Cái ý niệm này bất chợt xuất hiện trong đầu, rồi nàng tự cười khổ một tiếng, thầm mắng bản thân mình mê muội, người ta đã không cần mình, cũng chính bản thân mình nói phải rời khỏi, chẳng lẽ còn mơ tưởng người ta sẽ nhớ nhung mình mãi hay sao? Đã vậy bên người y cũng không thiếu hoa thơm mật ngọt…
Lúc bấy giờ ở kinh thành Kỉ quốc xa xôi, Triệu Kiến Thận vừa mới hoàn thành tất cả những chuẩn bị, qua bảy ngày nữa, Thừa Thiên đế sẽ ở trước triều chính công bố thân phận của mình, trong vòng một tháng sẽ cử hành nghi lễ chính thức nhận tổ quy tông, trở thành Thái tử Kỉ quốc, tất cả đều dựa theo kế hoạch mà tiến hành, nhưng là ở trong lòng vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó.
Thược Dược phu nhân ở trong vòng ngực một chút cũng không nhận ra Triệu Kiến Thận không chú tâm, lại nhu thuận đưa một miếng táo đã gọt sạch đến bên miệng đút cho y. Triệu Kiến Thận ngửi được mùi hương quả táo thì khẽ giật mình, nhớ đến trong phòng của Tuyền Cơ ở trên thuyền, đều tràn ngập mùi hương chua chua ngọt ngọt của loại quả này, nữ nhân kia đến cả hương vị cũng khác biệt hẳn so với người khác.
Mỉm cười cắn lấy miếng táo, cúi người hôn lên khuôn mặt đầy vẻ mong chờ của mỹ nhân, đem miếng táo trong miệng đưa vào miệng đối phương, chút vị ngọt còn sót lại làm y thầm tưởng như mình đang hôn người con gái quỷ quyệt luôn làm mình phiền lòng, khiến ôm hôn càng thêm thắm thiết.
Thược Dược phu nhân chỉ cảm thấy thần hồn say đắm, Vương gia cao cao tại thượng, trước giờ chưa bao giờ cẩn thận thương tiếc hôn nàng như thế. Kỹ xảo tán tỉnh của Vương gia từ trước đến giờ vô cùng tốt, chỉ là hôm nay cảm giác có chút bất đồng, dường như mình đã trở thành trân bảo mà hắn toàn tâm toàn ý yêu thương. Kìm lòng không đậu, liền giơ tay quấn lấy người hắn, nghĩ cho dù bây giờ mình có chết đi thì cũng không oán trách.
Triệu Kiến Thận từ từ tỉnh táo lại, buông tay ra đứng dậy nói: “Ái cơ không phải nói gần đây mới học được một khúc nhạc mới sao?”
Thược Dược trong lòng hơi thất vọng, nhưng lập tức dịu dàng đáp: “Dạ! Liên đại nhân vừa mới dạy một khúc ‘Ngư chu xướng vãn’.” Nói xong liền ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống trước cây cầm trong phòng, nâng tay lên tấu khúc nhạc.
Mấy ngày gần đây, vì Triệu Kiến Thận thường xuyên nán lại đây, ban thưởng không ngừng, Thược Dược phu nhân trở thành đối tượng cho các phu nhân khác trong nội viện ghen ghét, nhưng chỉ có một mình nàng ta hiểu rõ, Vương gia chẳng qua chỉ đến đây để nghe nàng đàn một khúc cầm mà thôi, còn phải là khúc nhạc mới do Liên Thao truyền dạy, những khúc nhạc mới này về sau nàng khó lắm mới tìm hiểu được là do cái vị Tuyền Cơ kia tấu ra.
Thược Dược phu nhân nói không rõ được trong lòng có tư vị gì, chỉ là rất cam chịu mà nghĩ, có thể làm một vật thay thế cũng tốt, ít nhất cũng được thường xuyên nhìn thấy Vương gia.
Tạ quản sự có biết cô có bao nhiêu may mắn không? Vì sao có được sự sủng ái hết lòng của Vương gia, lại bỗng nhiên biến mất.
Khúc cầm chưa hết đã có người gõ cửa nói có việc cần bẩm báo, Thược Dược phu nhân vội vàng đứng dậy lui vào hậu đường.
Một mật thư được trình lên trước mặt Triệu Kiến Thận, thủ hạ rất kinh ngạc mà phát hiện ra, Vương gia trước giờ vốn lạnh nhạt bình tĩnh vậy mà nhìn thấy thư của mật thám Ninh quốc đưa tới, dường như có chút khẩn trương.
Mật hàm là mới vừa được bồ câu đưa thư đem đến, mặt trên chỉ ghi ngắn gọn có vài câu, trong đó chính là: Ninh Nguyệt Quận chúa trúng độc Triền miên, ngụ tại Hi Vương phủ.
Triệu Kiến Thận vẫy tay cho hạ nhân lui xuống, đọc đi đọc lại câu này hai lần, khóe môi cong lên không rõ là phiền muộn hay là giận.
Hi thân vương không còn phái ma ma đến nữa, Tuyền Cơ cũng từ từ điều chỉnh lại tâm tình, dù sao nếu cứ tiếp tục làm càn, cho dù bản thân mình không sợ chết nhưng đại ca sẽ rất khó chịu. Ngày đó lén lút nhét hai viên thuốc Triền miên cho hắn, để hắn đem cho sư đệ của mình phân tích thành phần trong đó.
Sự lười nhác mấy bữa nay của Tuyền Cơ cũng không hoàn toàn là giả vờ, vì để giữ lại càng nhiều thuốc nên dường như mỗi ngày nàng chỉ dùng có nửa viên thuốc. Dù sao Dịch Thanh Vân cũng đã xác nhận, chỉ cần không phải không dùng thuốc trong bảy ngày liền thì sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng. Cứ như thế mà đem thuốc giấu đi, dù cho vị sư đệ Lạc Dương kia có phân tích không ra thành phần cụ thể cũng có thể để Dịch Thanh Vân phối ra Triền miên có thành phần khác một chút rồi để cho động vật thử thuốc, không biết chừng một ngày nào đó có thể tìm ra được giải dược.
Chỉ là cứ như vậy thì sát sinh rất nhiều rồi… Ai.