Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 147: Chương 147: Ta chết ngươi sống




Hai gã ám vệ phát hiện tình hình có vẻ không ổn, một trái một phải bảo vệ cho Tuyền Cơ, cùng nhau tiếp chiến với nam tử kia.

Nam tử tấn công Tuyền Cơ chính là gã được gọi là “Chủ thượng” trong ba người, võ công cực kỳ cao thâm, hai ám vệ rất nhanh bị rơi xuống thế hạ phong.

Hai người giao chiến với Kỉ Tư Viễn cũng rất mạnh, Kỉ Tư Viễn mặc dù chiếm thế thượng phong nhưng vẫn bị hai người kia cầm chân. Không bao lâu bên phía Tuyền Cơ phát ra tiếng thét của một gã ám vệ, biết là không xong, trong lòng hắn quýnh lên, thiếu chút nữa là bị địch nhân cơ hội lợi dụng sơ hở tấn công.

Lại thêm một tiếng thét, gã ám vệ còn lại cũng bị một chưởng đánh trúng ngực, té ngã trên mặt đất, nhìn là biết dữ nhiều lành ít.

Tuyền Cơ trơ mắt nhìn hai người bị giết trước mặt mình, trong lòng đã sợ hãi đến cực điểm, nhưng vẫn nén xuống không thốt một tiếng sợ hãi, bởi cô biết rất rõ Kỉ Tư Viễn sẽ lo lắng cho cô. Nếu giờ phút này kêu loạn lên một tiếng, khiến tinh thần của hắn bị nhiễu loạn, chỉ sợ ngay cả hắn cũng sẽ gặp phải bất trắc.

Tên nam tử kia lạnh lùng nhìn Tuyền Cơ, ánh mắt sắc lạnh vô tình, Tuyền Cơ toàn thân rét run, trong lòng gào thét: Không thể nào! Chẳng lẽ ta nhanh như vậy lại đi gặp Quỷ sai đại ca?

Tên nam tử nhận ra Tuyền Cơ không biết võ công, biết cô có chạy cũng không được bao xa, vì thế quay trở lại định giải quyết Kỉ Tư Viễn rồi nói sau.

Lúc này Tuyền Cơ không nhịn được nữa, cao giọng gọi Kỉ Tư Viễn: “Tiểu Viễn chạy mau!”

Nam tử kia cười lạnh một tiếng: “Hiện giờ muốn đi? Quá muộn rồi!” Hai tay liền đánh về phía Kỉ Tư Viễn.

Kỉ Tư Viễn hai mặt đối địch, hơn nữa người nam tử này mang võ công thật ra còn cao hơn cả hắn, miễn cưỡng chống đỡ được mấy chục hiệp, cuối cùng vẫn bị tên đó một chưởng đánh trúng bụng, hộc máu ngã trên mặt đất.

Tuyền Cơ kinh hãi, cũng không để tâm được những thứ khác, chỉ có thể xông lên phía trước nhìn hắn. Thấy Kỉ Tư Viễn hô hấp đã hỗn loạn, tay chân lạnh ngắt, sắc mặt còn trắng hơn tuyết, một chữ cũng không thốt được, gần như muốn lâm vào hôn mê. Tuyền Cơ không dám tùy tiện đụng chạm vào người của hắn, chỉ đành phải lấy áo choàng trên người cởi xuống, trùm kín người hắn, hy vọng có thể giữ lấy thân nhiệt cho hắn.

Nam tử đầu lĩnh tiến lên dùng một tay tóm lấy cổ của Tuyền Cơ. Âm thanh lạnh lùng nói: “Đã lâu không gặp a, Vân Ca phu nhân!”

Vân Ca phu nhân? Xưng hô này nghe quen tai dữ!

Tuyền Cơ khó thở nhìn chằm chằm vào mắt nam tử, một hồi lâu sau hỏi: “Ngươi là ai?”

Nam nhân kia hừ lạnh một tiếng, buông tay, lúc này Tuyền Cơ liền ngã trên mặt đất.

“Khó trách Trầm Kiếm không cho ngươi cởi bỏ mạng che mặt ra, thì ra bộ dạng khó coi như vậy.” Nam nhân lãnh như băng nói.

“Ngươi, ngươi đã gặp ta ở Vân Xuyên?” Tuyền Cơ hiểu rồi.

Hắn không thèm để ý đến cô nữa, ra lệnh cho một tên thuộc hạ bên cạnh: “Đem bọn họ toàn bộ ném xuống núi.”

Tên thuộc hạ kia đứng rất gần chỗ Tuyền Cơ, nghe vậy dùng một tay đẩy Tuyền Cơ ra, định đem Kỉ Tư Viễn đang nằm sắp chết trên mặt đất ném xuống vách núi.

Tuyền Cơ khẩn trương, bổ nhào ôm chặt Kỉ Tư Viễn quyết không chịu buông tay.

Nam nhân kia lạnh lùng nói: “Nam nhân này là gì của ngươi? Chẳng lẽ Trầm Kiếm không cần ngươi nữa. Người liền đi tìm một tình nhân khác? Cũng chỉ có gã xấu xí như vậy mới coi trọng xấu nữ như ngươi!”

Tuyền Cơ nổi giận: “Hắn là đệ đệ của ta, các ngươi ai cũng không được động vào hắn!” Nam nhân kia dường như nghĩ ra được điều gì, ánh mắt càng phát lạnh: “Đệ đệ? Khó trách xấu xí như thế. Được! Hai tỷ đệ các ngươi, hôm nay ta chỉ giết một tên, giờ ngươi buông tay, ta tha cho ngươi một mạng! Nếu ngươi từ vách núi này nhảy xuống, ta liền tha cho hắn một mạng.”

“Ngươi nói thật?” Tuyền Cơ giương mắt nhìn vào tên nam nhân cao lớn trước mặt.

“Thật! Hôm nay, các ngươi chỉ có một người được sống, đệ đệ ngươi đã bị trọng thương, có rơi xuống núi hay không cũng chỉ có một con đường chết, bây giờ ngươi chỉ có một đường sống ngay trước mắt. Ngươi suy nghĩ cho kĩ…” Giọng điệu của hắn như một ác ma đang dụ hoặc người phàm trần.

Hai tay Tuyền Cơ buông ra Kỉ Tư Viễn, lặng lẽ đứng dậy, lùi lại hai bước. Trong tiếng cười khinh bỉ của mấy người nam nhân, cô bỗng nhiên nói lớn: “Mong là ngươi giữ đúng lời hứa!”

Dứt lời liền xoay người hướng vách đá mà nhảy!

Chỗ Tuyền Cơ đứng cách vách đá không xa, chỉ cần vài bước chạy thì người đã xông tới bên ngoài vách núi nhanh chóng rơi xuống vực thẳm.

Ba nam nhân vốn tưởng rằng Tuyền Cơ sợ chết sẽ buông đệ đệ ra, không ngờ nàng ngược lại dứt khoát, không chút suy nghĩ, cam tâm tình nguyện hy sinh mình để đổi lấy sinh mạng cho đệ đệ.

Người có phản ứng lại sớm nhất là tên đầu lĩnh, lúc Tuyền Cơ nói chuyện, hắn đã phát hiện có điều không đúng, hắn vọt tới vách đá chậm hơn Tuyền Cơ nửa bước, võ công của hắn cực cao nên động tác rất nhanh, cùng nhảy xuống vách núi đen. Một tay nắm lấy cổ áo Tuyền Cơ quăng ngược lên trên, đồng thời quát một tiếng: “Đỡ lấy!”

Lúc nhảy xuống thì hắn đã thấy cách đó không xa nhô ra một chỏm đá. Sau khi quăng người trở lên trên dốc núi thì dốc hết toàn lực dùng một chưởng đánh về phía chỏm đá, liền mượn phản lực mà xông hướng lên trên, lần nữa quay trở lại trên vách núi.

Hai gã thuộc hạ sửng sốt, trăm triệu lần cũng không ngờ Chủ thượng vì cứu một xấu nữ mà lại dấn thân vào nguy hiểm.

Tuyền Cơ tuy rằng thoát chết, nhưng trải qua một hồi quăng tới quăng lui như vậy, hiện giờ cũng có chút thấy trời đất xoay chuyển, ngồi mãi trên đất nhất thời không có phản ứng.

Nam nhân kia trở lại trên vách núi thì đi đến trước mặt Tuyền Cơ, dùng sức túm lấy cổ áo của cô kéo cô lại trước mặt, thanh âm lạnh lùng quát: “Đồ ngu! Một sinh mạng sắp chết đáng giá để ngươi dùng mạng mà đổi?”

Tuyền Cơ nghĩ cùng lắm thì chỉ chết thêm một lần nữa mà thôi, trào phúng nói: “Tình cảm con người, loại cầm thú như ngươi làm sao hiểu được?”

Hắn hiển nhiên bị Tuyền Cơ chọc giận, thay vì tóm lấy cổ áo của cô nay lại bóp lấy cổ, từ từ siết chặt hơn.

Tuyền Cơ vô cùng khó chịu, nghĩ thầm nếu chết thì cứ chết đi, nhưng tại sao lại để cho cô chết đau đớn như thế này a, đã vậy còn phải chết ngay trên tay một kẻ biến thái không biết từ đâu nhảy ra này nữa.

Tầm mắt dần biến thành một màu đen, trong mông lung hình như cô thấy rất nhiều rất nhiều người, có mẹ mình ở kiếp trước, có ca ca, cậu ở kiếp này, có Kỉ Kiến Thận, có Trương mẫu, có Tiểu Viễn, có rất nhiều người kiếp trước kiếp này quan tâm chăm sóc, cuối cùng chỉ còn lại khuôn mặt cười như không cười của Kỉ Kiến Thận, nhưng khuôn mặt đó cũng dần dần mơ hồ… Mình mà chết đi, bọn họ hẳn sẽ đau buồn nhỉ… Thực sự có lỗi với bọn họ, mình sống ở đây chẳng qua chỉ có ba năm ngắn ngủi, tận hưởng quan tâm thương yêu của bọn họ, lại khiến cho bọn họ buồn khổ…

Sẽ gặp lại Quỷ sai đại ca sao? Sẽ không được gặp lại Đại ma vương đẹp trai đến hồ đồ kia, không biết có hối lộ Quỷ sai đại ca được không, để cho mình kiếp sau lại được gặp hắn? Cô chợt nhận ra, mình không nỡ rời xa hắn… vô cùng, vô cùng không nỡ…

Yên ắng quá, yên lặng giống như chết rồi vậy. Từ từ bắt đầu nghe thấy một vài thanh âm, đầu đau đến như muốn vỡ ra, vì sao lại đau như vậy? Nhớ rõ ràng là lúc đến địa phủ liền không còn có cảm giác gì nữa mà.

Tuyền Cơ mơ màng mở mắt ra, toàn thân bị cứng ngắc tê dại thật khó chịu. Hình như mình bị đặt ngồi trên ghế, vừa lạnh lại vừa cứng, trời thật tối, bên tai nghe được tiếng nói chuyện của ba nam nhân.

Mình còn sống? Tuyền Cơ phát hiện bản thân vì nhận thức này mà mừng rỡ không thôi. Nghĩ đến sinh tử của Kỉ Tư Viễn thì lại thầm lo lắng.

“Chủ thượng, hôm nay tóm được xấu nữ này, thân phận dường như rất quan trọng, trấn bên cạnh có không ít người khả nghi tìm kiếm tin tức của ả.”

“Thân phận của ả ta ở Trầm thị nhất định không thấp, chẳng những có đệ đệ võ công vô cùng thâm hậu, còn có hai tên thị vệ ở trên giang hồ cũng xếp vào hạng cao thủ. Chỉ sợ là ám vệ trong truyền thuyết của Trầm thị.”

Tên đầu lĩnh không lên tiếng, sau một hồi lâu mới nói: “Trầm thị và hoàng thất Kỉ quốc có quan hệ rất chặt chẽ, xấu nữ này là lợi thế tốt nhất để đem ra đàm phán với Trầm thị. Không ngờ, hành trình ở kinh thành không thành công, nhưng đem về xấu nữ này, cuối cùng cũng không bị tay không mà về.”

Tuyền Cơ nghe được đến đó bất chợt thấy cổ họng và thái dương đều đau, kìm không được ho khan hai tiếng.

Ba nam nhân trong phòng đều quay đầu phát hiện nàng đã tỉnh, một tay tên đầu lĩnh kéo Tuyền Cơ dậy hỏi: “Ta hỏi ngươi, ngươi không muốn ăn khổ thì thành thật trả lời.”

Đại khái là trước đó bị siết cổ mà thành thương tích rồi, Tuyền Cơ ho khan hết một trận mới miễn cưỡng dừng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm kẻ đầu lĩnh một hồi, chợt nói: “Ngươi cạo râu rồi.” Lời vừa mới ra khỏi miệng mới biết âm thanh khàn khàn khó nghe cực kỳ.

Loại bỏ lúc mình ở Vân Xuyên gọi là “Vân Ca”, là tiểu thiếp của Trầm Kiếm thì duy chỉ có những người lần đó tham gia đại hội muốn mua bán quặng sắt. Loại bỏ thân hình không phù hợp nữa, thì chỉ còn lại cái tên Hắc y râu ria to cao.

Nam nhân kia hừ lạnh một tiếng, xem như thừa nhận.

Tuyền Cơ hỏi ra vấn đề mà mình muốn biết và sợ hãi nhất: “Còn đệ đệ ta… hắn sao rồi?”

“Ta không đem hắn ném xuống vách núi, bất quá hắn đã bị trọng thương, ở lại chỗ đó sợ là cũng không cầm cự được bao lâu.” Hắn ác ý nói.

Nước mắt che mờ tầm nhìn. Tuyền Cơ cắn răng, ngửa đầu lên đè nén không muốn để chúng chảy xuống, trong lòng lại thầm cầu khẩn: Tiểu Viễn… Tiểu Viễn, ngươi nhất định phải bình an đến khi được giải cứu mới được!

Sự đau lòng sốt ruột của cô dường như lấy lòng được tên nam nhân kia, hắn cười lạnh ép hỏi: “Nói! Ở Trầm thị ngươi có thân phận gì?”

Tuyền Cơ lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ một cái, đáp: “Ta là đương gia Trầm thị.”

Ba nam nhân cứng đờ, một kẻ trong đó chỉ vào Tuyền Cơ khinh thường nói: “Một nữ nhân xấu xí như ngươi?”

Lúc này, thành thật ngược lại chẳng ai tin.

Tuyền Cơ động động thân mình, may mắn là không bị thương gì. Vừa rồi nghe trong lời bọn hắn nói. Cô hẳn đã hôn mê hết một buổi chiều, bọn họ khẳng định còn ở trong lãnh thổ Kỉ quốc. Bọn chúng cũng biết rõ mình không có võ công, phòng bị tất nhiên lơi lỏng, chỉ cần có được cơ hội, muốn chạy trốn sẽ không quá khó, nhưng phải một lần là thành công.

Cũng may mình đang dùng nửa viên dịch dung, cho nên da chưa bị biến dạng, chỉ là ngũ quan có chút phù thũng, nếu không người này ở Vân Xuyên nhìn qua nửa khuôn mặt trên của mình, tất nhiên sẽ đoán được mình đang dịch dung, rơi vào tay ba tên ác tặc, mình tình nguyện là một xấu nữ khiến người ta không có khẩu vị.

Kỉ Kiến Thận và Trương Kiều Dư hẳn đã có được tin tức, năng lực của Đại ma vương cô rất tin tưởng, chỉ là không biết Tiểu Viễn có tránh thoát một kiếp này hay không, nói đến cùng thì cũng là mình đã liên lụy đến hắn.

Một trận lắc người thô lỗ đã kéo Tuyền Cơ về lại hiện thực, kẻ thủ lĩnh quát khẽ: “Xấu nữ, ngày đó bên cạnh cuộc họp ở Vân Xuyên, người thay Trầm Kiếm ra giá có phải là ngươi hay không.”

Tuyền Cơ lắp bắp kinh hãi: “Làm sao ngươi biết?” Lúc ấy cô đã làm vô cùng cẩn mật, hẳn là mọi người không chú ý đến mới đúng.

Hắn không trả lời vấn đề của cô, phân phó thuộc hạ lấy ra bút viết, tùy tiện viết trên mặt giấy mười đề toán, ném tới trước mặt Toàn Cơ ra lệnh: “Lập tức viết kết quả ra, viết sai một cái lập tức chặt một đầu ngón tay của ngươi xuống.”

Hảo nữ không chịu thiệt thòi trước mắt, Tuyền Cơ lấy ra bút xoát xoát xoát vài nét bút trả lại kết quả.

Kẻ đầu lĩnh thực sự kinh ngạc, đưa lại cho thuộc hạ nói: “Tính lại thật kĩ.”

Tên thuộc hạ còn lại bán tín bán nghi tiếp nhận, ra gian ngoài một hồi lâu mới mang theo vẻ mặt kinh ngạc quay trở lại, thấp giọng bẩm báo: “Toàn bộ không có gì sai sót.”

Đầu lĩnh cười lạnh hai tiếng: “Khó trách Trầm Kiếm nguyện lấy xấu nữ như ngươi làm thiếp, thì ra là thế!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.