Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 161: Chương 161: Treo giá soái ca




Nhạc Nghịch cùng quan viên dưới quyền thương lượng chuẩn bị ba ngày sau sẽ đến núi Xích Thánh, bởi vì hiện tại không có chứng cớ khác chứng minh Hoàng hậu chính là Thiên nữ, cho nên để phòng ngừa rủi ro, việc này chỉ lấy danh nghĩa tế bái Thánh quân, các trọng thần trong triều ngoại trừ một số người ở lại trấn thủ kinh đô, còn lại đều đi theo, để tiện bề cùng kiểm chứng thân phận Thiên nữ, đồng thời cũng ngăn ngừa một vài phần tử có dã tâm thừa cơ hội làm loạn.

Sau khi Nhạc Nghịch dặn dò xong một số điều quan trọng liền phái quan viên trở về hoàn thành các chi tiết, thừa tướng vừa nhậm chức là Tả Kính Tùng ở lại trong điện không rời đi.

Tả Kính Tùng này là do một tay Nhạc Nghịch đề bạt từ một chức quan nhỏ ở địa phương đến địa vị hôm nay, rất có tài mà cũng rất trung thành với Nhạc Nghịch.

Nhạc Nghịch hỏi hắn thấy sự việc thế nào, Tả Kính Tùng do dự một lát rồi nói: “Vi thần chỉ cảm thấy việc này có chút không ổn, nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra được là không ổn ở chỗ nào…”

Như vậy chẳng phải là trả lời nước đôi, thế nhưng Nhạc Nghịch lại không trách mắng, ngược lại còn nghiêm túc nói: “Ngươi có ý gì, đừng ngại cứ mạnh dạn nói thẳng.”

“Vi thần cảm thấy Thiên nữ xuất hiện thật kỳ quái, bối cảnh rất đáng nghi. Hơn nữa chuyện lần này cần Hoàng thượng rời kinh mấy ngày, khiến cho vi thần cảm thấy rất lo lắng.” Trên tay Tả Kính Tùng không có bất kỳ bằng chứng đáng tin cậy nào, chỉ dựa vào khứu giác sắc bén, phát hiện cả sự việc có một vài chỗ quái dị khiến người ta bất an.

“Bối cảnh của Hoàng hậu, trẫm vẫn không biết gì thêm, chỉ biết nàng là nhân vật quan trọng trong hiệu buôn Trầm thị, có quan hệ mật thiết với Trầm Kiếm, như lời nói của ái khanh, quả thật cần phải tra xét lại. Về việc trẫm rời khỏi kinh mấy ngày, lần trước trẫm rời khỏi kinh một thời gian lâu cũng vẫn bình an vô sự không phải sao?”

Lúc nói đến những lời “có quan hệ mật thiết với Trầm Kiếm”, Nhạc Nghịch gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói ra. Trong lòng đột nhiên suy nghĩ, nếu xấu nữ kia vốn có diện mạo xinh đẹp vậy thì rất có thể là tư sủng (người được một cá nhân sủng ái, yêu chiều) của Trầm Kiếm. Tưởng tượng đến cảnh nữ nhân kia lúc ở Vân Xuyên cùng Trầm Kiếm thân mật trước mặt mọi người, sự đố kị mãnh liệt thiêu đốt trong lòng Nhạc Nghịch, hận không thể lập tức bắt Trầm Kiếm đến trước mặt mà thiên đao vạn quả (róc xương lóc thịt/ lăng trì).

“Tha thứ vi thần nói thẳng. Lần trước Hoàng thượng rời kinh lẻn vào Kỉ quốc quả thật rất mạo hiểm, sự tình trong kinh nhìn như có vẻ tất cả đều được nắm chắc, kết quả cuối cùng vẫn là xảy ra cuộc nổi loạn của Hoa Châu quân. Suýt nữa làm hỏng đại sự, Hoàng thượng là thiên kim quý thể (thân thể cao quý). Không nên tùy tiện mạo hiểm!” Lời này nói ra thật lớn mật, giống như là trách móc Nhạc Nghịch tính toán sai lầm.

Nhưng mà Nhạc Nghịch đối với điều này cũng không hề trách cứ, người mà hắn tin tưởng rất ít, Tả Kính Tùng trùng hợp lại là một trong số đó, chỉ trích trước mặt như thế, trái lại Nhạc Nghịch còn xem đó như là biểu hiện của lòng trung thành.

“Lần này rời kinh thời gian ngắn ngủi, vả lại do ngươi trấn giữ kinh thành, trẫm rất yên tâm.” Nhạc Nghịch nói. Ý là chắc chắn phải đi núi Xích Thánh.

Tả Kính Tùng biết Hoàng thượng nhà mình cố chấp, cười khổ một cái ngừng đề tài không khuyên can nữa, lại tiếp tục bàn về điểm đáng nghi của thân phận Hoàng hậu.

“Vi thần nhớ rõ, việc Ninh quốc bị Kỉ quốc thôn tính cùng Thiên nữ này có nhiều mối liên quan.” Đây mới là nguồn gốc bất an của Tả Kính Tùng, hắn nhận thấy rằng Ninh quốc xuất hiện Thiên nữ, nhất định chính là tai tinh (ngôi sao tai họa).

“Sau lời tiên đoán của Thông Thiên đại sư, các quốc gia đều xuất hiện Thiên nữ. Mà Thiên nữ Ninh quốc là nổi danh nhất, chẳng qua bởi vì đó chính là Ninh Nguyệt Quận chúa của nhà Bình Hi thân vương, tin đồn rằng vị Ninh Nguyệt Quận chúa này bẩm sinh đã kém cỏi, trời sinh ngu ngốc, sau khi rơi xuống nước ở Lung Giang đột nhiên lại minh mẩn hơn, chẳng những tài thơ ca hơn người còn tinh thông số học, ngay cả tính thần (thần tính toán) Lí Ngôn cũng cam lòng bái phục, nhưng mà phụ thân vị Quận chúa này là Bình Hi thân vương lại gặp chuyện chết đột ngột trên phố. Sau đó người này liền mất tích. Kế tiếp cả hoàng tộc Ninh quốc tự giết hại lẫn nhau, toàn bộ nhân vật quan trọng đều chết oan uổng.”

Lúc Nhạc Nghịch nghe được câu “tinh thông số học” mày rậm liền run lên, trong lòng gần như đã xác định nữ nhân mà chính mình đã bắt về chính là Ninh Nguyệt Quận chúa, chỉ là đường đường là một vị Quận chúa, tại sao lại lưu lạc trở thành cơ thiếp của một thương nhân Kỉ quốc.

Tả Kính Tùng dừng một chút lại tiếp tục nói: “Một Thiên nữ khác lại xuất hiện đúng trong khoảng thời gian Quận chúa Ninh Nguyệt mất tích, vừa xuất hiện đã giúp Thái tử Kỉ Kiến Thận gặp được bốn thượng cổ thần khí, lại chỉ rõ hắn là Thánh quân, làm cho hắn có lý do thôn tính Ninh quốc.”

“Hừ, lừa đời lấy tiếng, chỉ có phụ nữ và trẻ con không biết gì mới có thể tin tưởng những trò này.” Nhạc Nghịch nghĩ đến đây liền bực bội.

Tả Kính Tùng cười cười nói: “Về sau nghĩ lại, tự nhiên hiểu rõ đây là một âm mưu đã được sắp xếp từ lâu, nhưng mà không chỉ có dân chúng bình thường ở Ninh quốc tin tưởng, kỳ lạ nhất chính là, những hoàng thân quốc thích còn lại của hoàng tộc và đại thần Ninh quốc vậy mà đa số đều không có phản kháng gì liền chấp nhận sự thật quốc gia bị thôn tính chỉ vì một trò lừa bịp vớ vẩn. Thái độ hợp tác quả thật tốt đến mức khiến người khác phải thở dài.”

Nhạc Nghịch trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng thừa nhận, nói: “Thật ra trẫm cũng không thể không kính phục Kỉ Kiến Thận, chuyện Ninh quốc bao gồm cả trò lừa bịp về Thiên nữ, bao gồm cả nội loạn hoàng tộc kinh thành, còn có Kỉ Kiến Thận đột nhiên trở thành Thái tử đi sứ Ninh quốc, Thái tử Thành quốc gặp chuyện làm cho quan hệ ngoại giao hai nước xấu đi, Khiết quốc đột nhiên chuyển sang giúp Miến quốc chiến tranh với chúng ta.v.v... Từng việc, từng việc tách ra cũng không xem là cao minh, nhưng mà Kỉ Kiến Thận lại nắm bắt rất đúng thời cơ, lồng ghép vào với nhau, làm cho trẫm và Thành quốc cho dù biết là có sự giả dối, biết rõ hắn tìm cách cản trở, lại cố tình chần chừ bất động, còn bị sự việc khác ngăn cản, không thể nhúng tay, trơ mắt nhìn Ninh quốc to như vậy chỉ trong mấy tháng bị Kỉ quốc không đánh mà thắng thu vào trong túi. Nhìn thấy thủ đoạn Kỉ quốc nhanh chóng khống chế Ninh quốc, dường như các phòng ngự trọng điểm, các cơ quan trọng yếu của Ninh quốc đều nắm rõ như lòng bàn tay, chỉ sợ là đã vạch kế hoạch nhiều năm, có thể kiên nhẫn đến hôm nay, trẫm không bằng cha con bọn họ.”

Tả Kính Tùng cúi người thật sâu nói: “Hoàng thượng chớ tự xem nhẹ mình, nội bộ Nhạc quốc nhiều năm qua đều mạnh ai nấy làm, tình hình so với Kỉ quốc vốn luôn yên ổn thì gian nan hơn nhiều, nhưng từ lúc Hoàng thượng đăng cơ đến nay đã trở thành một trong ba nước lớn, binh quyền cũng đã tập trung toàn bộ vào tay Hoàng thượng, thiệt hơn nhất thời cần gì để ở trong lòng. Theo thời gian, Nhạc quốc ta nhất thống thiên hạ cũng không phải là việc không có khả năng.”

Nhạc Nghịch cười cũng không nói tiếp, việc tranh đoạt thiên hạ, trong lòng hắn đã có tính toán trước, thêm một Kỉ quốc, hắn bất quá xem như thêm một phần biến cố, quân địch tuy rằng hùng mạnh, nhưng hắn cũng không phải kẻ yếu, Kỉ quốc thích dùng âm mưu quỷ kế, nếu phải xung đột vũ trang chưa chắc đã là đối thủ của hắn. Đã có đầy đủ sự tự tin, cũng không cần phải khoe khoang khoác lác bằng lời.

Tả Kính Tùng suy nghĩ lại nói tiếp: “Có lẽ vi thần suy nghĩ nhiều, thần cảm thấy rằng, việc của Ninh quốc tuy rằng Kỉ quốc đã chuẩn bị nhiều năm, nhưng trong đó không phải không có việc lợi dụng tình hình, thuận theo tình thế mà tính toán, mà nguồn gốc phát sinh vẫn là từ Thiên nữ. Trước tiên hại phụ thân, sau đó hại cả hoàng tộc, cuối cùng khiến Ninh quốc hoàn toàn rơi vào tay giặc, Thiên nữ đúng là tai tinh diệt quốc của Ninh quốc.”

“Thân phận của Hoàng hậu, trẫm sẽ phái người điều tra cẩn thận, trẫm hiểu được mối nghi ngại lớn của ngươi đối với Thiên nữ, nhưng trước khác nay khác, trẫm không phải Cảnh Hòa đế ngu ngốc đa nghi của Ninh quốc, tình hình hoàng thất Nhạc quốc cũng khác biệt so với Ninh quốc, cho dù có người muốn lợi dụng Thiên nữ làm hại Nhạc quốc, cũng không phải dễ dàng.” Nhạc Nghịch khó mà tin rằng nữ nhân có thói quen thích ngủ trong Ý Hoa cung kia sẽ có năng lực gây tai nạn và rắc rối cho Nhạc quốc.

Tả Kính Tùng nghe được lời này, không tiện nhiều lời, ngẫm lại cũng thấy có thể mình quá đa nghi, vì thế cười coi như không có gì.

Mà người được hai vị quân thần này kính nể Kỉ Kiến Thận giờ phút này đang ở cứ điểm bí mật của Trầm thị tính toán toàn bộ kế hoạch cứu viện Tuyền Cơ, mọi nguy cơ có thể phát sinh đều bị liệt kê từng cái lên trên giấy, lại bị gạch chéo từng cái từng cái một.

Nhìn trang giấy chứa đầy bí mật hóa thành tro tàn trong chậu than, Kỉ Kiến Thận thở dài một cái, khẽ cười đứng lên, vài ngày nữa, tiểu rùa sẽ trở lại trong lòng hắn.

Tiểu rùa chắc là đã thấy được “tín vật” kia rồi, nghĩ đến dáng vẻ xấu hổ, tức tối đỏ mặt đến đáng yêu của nàng, nguồn nhiệt của thân thể gần như lập tức tập trung về bụng dưới… Cười khổ gắng gượng điều dưỡng hơi thở áp chế nguồn nhiệt, trong lòng vô cùng nhớ khoảng thời gian Tuyền Cơ ở bên cạnh, cũng vô cùng căm hận Nhạc Nghịch kia dám can đảm xuống tay đối với vợ hắn.

Nhưng mà nghĩ đến thiệt hại mà Nhạc Nghịch có thể phải đối diện, Kỉ Kiến Thận không nén được cười lạnh.

Đúng lúc này, nghe được âm thanh hoảng sợ của Triệu Chính ở ngoài sân, trong nháy mắt cửa phòng bị một cước đá văng ra, một gã áo xanh nhanh như quỷ xông vào.

“Không biết anh vợ hạ cố đến có gì chỉ bảo?” Kỉ Kiến Thận thong thả ngồi xuống, lấy ánh mắt gian thương đánh giá hàng hóa mà quét một vòng từ trên xuống dưới người vừa đến.

Người tới đúng là Dịch Thanh Vân, hắn đến Nhạc quốc đã vài ngày, luôn ầm ĩ phải ẩn vào trong cung để cứu Tuyền Cơ, bị Kỉ Kiến Thận khuyên giải, đến hôm nay đã không thể nhịn được nữa.

“Ngươi nói thật đi, rốt cục ngươi tính thế nào? Ta lo lắng gần chết ngươi còn mang bộ mặt ung dung tự tại như vậy.” Dịch Thanh Vân lớn tiếng oán giận nói.

“Ta cho ngươi gặp người của Quỷ Công giáo, ngươi đi chưa?” Kỉ Kiến Thận vẫn hời hợt.

“Đi rồi, đi rồi, không phải đi bàn bạc thỉnh cầu bọn họ hỗ trợ làm việc sao? Thật không hiểu ngươi, thủ hạ Trầm thị của ngươi ở trong Nhạc quốc cũng không tính là ít, Quỷ Công giáo từ trước đến nay có tiếng xấu là nói chuyện không uy tín, ngươi tìm người hỗ trợ tìm ai chẳng tốt, tại sao lại muốn tìm bọn họ? Mà còn muốn ta dùng thân phận quang minh chính đại đi tìm, không phải ngươi muốn tính kế ta chứ?!” Dịch Thanh Vân thật sự rất kiêng dè đối với muội phu này.

“Ngươi là đại ca của Tuyền Cơ, vì mặt mũi của Tuyền Cơ ta sẽ không đối xử với ngươi như thế.” Kỉ Kiến Thận cười ôn hòa lại thành khẩn.

Đúng là sẽ không như thế, chẳng qua chỉ nghĩ làm sao để bán hắn với giá tốt mà thôi!

Dịch Thanh Vân nghi ngờ nhìn Kỉ Kiến Thận, lo lắng nói: “Lần trước ngươi nói Quỷ Công giáo có một tay cao thủ trong cung, khi cần thiết có thể bảo vệ Tuyền Cơ, cao thủ này là ai? Nhạc Nghịch cũng không phải là quả hồng mềm (dễ bị bắt nạt), hơn nữa người của Quỷ Công giáo có tin được không?”

Kỉ Kiến Thận cười nói: “Cao thủ này, bản lĩnh còn lớn hơn ngươi, ngươi cứ yên tâm đi! Ngươi làm theo lời ta nói là được, những người khác trong Quỷ Công giáo không tin được, nhưng vị cao thủ này thì tin được.”

Trong đêm tối, một cung nữ nhỏ xinh đẩy ra cửa lớn của Linh Tuyền cung, Nhạc Linh đang ở trong hoa viên ngắm trăng, kỳ lạ là bên người không hề thấy một cung nữ thái giám nào theo hầu hạ.

Cung nữ đi đến, cung kính khom người hành lễ nói: “Thuộc hạ bái kiến giáo chủ!”

Nhạc Linh nhìn người vừa đến, tùy tiện nói: “Chuyện gì mà cấp bách đến tìm ta thế này, bên Trầm Kiếm có vấn đề sao?” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng như nước, khí thế bức người.

Cung nữ đáp: “Hôm nay trưởng lão gặp hai người, đều là nhờ giáo ta làm giúp việc, trưởng lão khó quyết định, cố tình phái thuộc hạ đến xin chỉ thị của giáo chủ. Hai người kia, một gã dường như là có người nhà làm quan to trong triều, hứa hẹn vạn lượng hoàng kim, muốn ám sát Hoàng hậu trên đường Hoàng đế qua lại núi Xích Thánh, một tên khác giới thiệu là Tích Hoa công tử Dịch Thanh Vân, hứa hẹn đáp ứng một yêu cầu của giáo chủ, nhờ giáo ta giúp đỡ cứu Hoàng hậu an toàn ra đưa đến tay hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.