Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 136: Chương 136: Trở lại phủ thái tử




Xa cách hơn nửa năm, Tuyền Cơ trở lại Vương phủ một lần nữa, Trương Kiều Dư, Trương mẫu, Triệu Tư Viễn và Khả Nhi đã ở trong phủ chờ từ sớm, lúc ở trên xe Tuyền Cơ đã dùng thuốc làm mất lớp dịch dung ngụy trang, khi xuống xe đã khôi phục lại diện mạo vốn có.

Trong lòng mọi người đều biết rõ rằng tuy vẫn chưa cử hành đại hôn, nhưng trên thực tế Tuyền Cơ đã tương đương với nữ chủ nhân của phủ Thái tử, ba người thấy Tuyền Cơ liền làm lễ chào hỏi.

Tuyền Cơ cũng không quan tâm nhiều như thế, nhảy xuống xe liền trực tiếp bổ nhào vào trong lòng Trương mẫu làm nũng, khiến Trương mẫu dở khóc dở cười, vừa vui mừng vừa cảm động.

Trương Kiều Dư ở bên cạnh vuốt râu mỉm cười không nói gì, hắn đã sớm đoán được rằng chỉ cần Thái tử có lòng, sớm muộn gì Tuyền Cơ cũng phải trở về.

Khả Nhi khóc lóc, nàng ở phủ Thái tử trông coi Thính Tùng cư lạnh lẽo, buồn bã, sợ hãi này hơn nửa năm qua, rốt cục cũng đã chờ đợi được tiểu thư trở lại.

Trong lòng Triệu Tư Viễn rất hâm mộ Trương mẫu được đối xử nhiệt tình, nhưng ngoài mặt vẫn bày ra bộ dáng nghiêm nghị. Tuyền Cơ chớp mắt nhìn hắn, cười nói: “Tiểu Viễn, ngươi lớn thật nhanh, vậy mà đã cao hơn ta một khúc nha!”

Lần trước gặp Triệu Tư Viễn nàng nhìn không kỹ, bây giờ nhìn lại, cằm hắn đã đến đỉnh đầu nàng, có lẽ cao xấp xỉ Triệu Kiến Thận.

Triệu Tư Viễn nghe thấy bình phẩm như vậy, gương mặt xụ xuống ngay lập tức, nữ nhân này chỉ biết xem hắn là tiểu hài tử!

“Bộ dáng này của ngươi đi ra ngoài, có thể lừa được không ít tâm hồn thiếu nữ của không ít tiểu cô nương!” Câu nói tiếp theo của Tuyền Cơ chính là lời trêu chọc không đứng đắn.

Triệu Tư Viễn bị nàng nói đến dở khóc dở cười, gắt gỏng nói: “Ai thèm!”

Tuyền Cơ đáp trả hắn một cái mặt quỷ, trong lòng cười thầm, dáng vẻ có cao to, anh tuấn cũng vô dụng. Đúng là một tiểu thí hài (trẻ con, ngây thơ, không trưởng thành).

Trương mẫu cười tủm tỉm dẫn Tuyền Cơ đi nghỉ ngơi, đi được một đoạn Tuyền Cơ bỗng nhiên phát hiện điều không đúng, hỏi: “Không phải ở Thính Tùng cư sao?”

“…” Một đám người nhìn Tuyền Cơ không nói gì.

Trương Kiều Dư cười nói: “Bây giờ Tuyền Cơ là nội quyến (người trong nhà) của Thái tử, ở trong nội viện thì thích hợp hơn.”

Gương mặt Tuyền Cơ nổi lên một chút ửng đỏ, cái gì, cái gì mà nội quyến chứ! Cùng lắm cũng chỉ xem là nam nữ yêu đương, quan hệ tình nhân thôi!

“À, ta quen ở Thính Tùng cư hơn, ra vào thuận tiện hơn…” Tuyền Cơ nói với vẻ mặt vô tội, vừa nói vừa lắc lắc cánh tay Trương mẫu để tìm kiếm người ủng hộ.

Trương mẫu do dự. Trong đáy lòng của bà cũng không tán thành việc Tuyền Cơ đến nội viện ở vào lúc này, dù sao Thái tử và Tuyền Cơ vẫn chưa công khai danh phận, Tuyền Cơ cứ vào ở như vậy không rõ ràng, dẫn đến lời ong tiếng ve cũng không tốt.

Để Tuyền Cơ ở nội viện vốn là sự sắp xếp của Thái tử trước khi đi Ninh quốc, hiện tại nếu Thái tử không ở trong phủ thì Tuyền Cơ là lớn nhất, Trương mẫu nghĩ nghĩ lại gật đầu nói: “Cũng tốt, dù sao Khả Nhi luôn trông nom Thính Tùng cư, vẫn giống như trước khi ngươi rời đi. Có thể ở vào ở bất kỳ lúc nào.”

Khả Nhi vốn tưởng rằng có thể thấy được tẩm cung của Thái tử phi đang được sửa chữa mới ở nội viện, đang âm thầm vui vẻ, lúc này lại nghe thấy Tuyền Cơ vẫn muốn ở Thính Tùng cư, không nén được thất vọng. Nhưng mà lời nói và việc làm “không cân nhắc” của tiểu thư không phải ngày một ngày hai, chỉ cần Thái tử thích, một ngày nào đó mình vẫn có thể ra vào tẩm cung Thái tử phi. Cứ tưởng tượng đến đó, Khả Nhi lại vui vẻ lên. Tuyền Cơ không chú ý tới biểu tình phong phú của Khả Nhi đang lo được lo mất, quay đầu nói với Lam Tinh, Lam Tích: “Thái tử có nói các ngươi ở đâu không? Nếu không có, vậy theo ở cùng ta tại Thính Tùng cư đi.”

Lam Tinh, Lam Tích gật đầu đồng ý, theo mọi người đi đến sào huyệt của Tuyền Cơ. Triệu Kiến Thận vốn ra lệnh cho các nàng làm thị vệ bên cạnh Tuyền Cơ từ lúc còn ở trên thuyền. Nhưng mà sau đó lại xảy ra chút “biến cố”, nhưng mệnh lệnh này vẫn không có thu hồi lại, trong lòng hai người đều biết, đương nhiên Tuyền Cơ đến chỗ nào, các nàng liền nghỉ ngơi ở đó.

Cũng may Thính Tùng cư trước đây là nơi để chiêu đãi các quản sự và khách quan trọng, những thứ khác không nhiều nhưng phòng thì rất dư dả.

Tuyền Cơ cũng không có hành lý gì. Hai ba cái đã sắp xếp tốt, đúng vào thời gian ăn cơm trưa, trong cung truyền chỉ kêu Triệu Tư Viễn vào cung cùng Thừa Thiên đế và Thái tử điện hạ tụ họp gia đình, tất cả những người còn lại đều bị Tuyền Cơ giữ lại cùng ăn cơm.

Khả Nhi trước đây thường ngồi cùng bàn ăn cơm với Tuyền Cơ, tuy rằng bây giờ thân phận của Tuyền Cơ đã khác, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể làm quen, Lam Tinh, Lam Tích từ chối mãi mới dám ngồi xuống, nhưng mà nhìn thấy Tuyền Cơ thoải mái vừa ăn vừa nói chuyện với Trương Kiều Dư, Trương mẫu, Khả Nhi thì cũng từ từ thả lỏng.

Lam Tinh từ trước đây luôn nghĩ Tuyền Cơ là một thiêm kim tiểu thư tương đối bình dị, gần gũi, chung sống hòa thuận. Hiện tại mới thật sự phát hiện, thì ra trong lòng nàng cơ bản không có khái niệm địa vị cao thấp. Kinh ngạc rất nhiều nhưng cũng thấy may mắn vì mình gặp được một chủ tử tốt.

Bên này ăn rất hòa thuận vui vẻ, trong hoàng cung gia đình cũng tụ họp không tệ.

Gia đình ông cháu ba người cũng chính là Thừa Thiên đế giả mạo, Triệu Kiến Thận và Triệu Tư Viễn vẫy tay cho cung nữ, thái giám lui xuống, ngồi vây quanh cùng một chỗ ăn cơm.

Trong đầu Triệu Tư Viễn nghĩ đến những trận nói cười, tiếng hoan hô trong Thính Tùng cư của Tuyền Cơ không có phần của mình, ăn cháo không có tinh thần, buồn bực tột độ.

Triệu Kiến Thận biết phụ thân sống chết giữ mình ở lại trong cung, chắc chắn là muốn ép mình sớm đăng cơ, người thì vui vẻ thoái vị đi Khiết quốc tìm thê tử phong lưu khoái hoạt. Nghĩ đến việc mình một khi lên ngôi, Tuyền Cơ có thể sẽ xa lánh mình, trong lòng cũng có chút buồn rầu.

Tuy rằng đã ăn con rùa khó ứng phó này, nhưng mà trong lòng Triệu Kiến Thận biết, đối với danh tiết trong sạch mà nữ nhân xem còn quan trọng hơn so với tính mệnh, Tuyền Cơ cũng không quá để ý, nàng cũng không giống các nữ nhân khác, một khi đã chấp nhận một người nam nhân thì sẽ xem hắn là toàn bộ trời đất, nếu không hắn cũng không muốn nàng. Đối với Tuyền Cơ mà nói, một khi đoạn tình cảm này mang đến gánh nặng áp lực vượt qua điểm mấu chốt mà nàng có thể chấp nhận, nàng có thể sẽ thoải mái xoay người rời đi, đây là kết quả hắn tuyệt đối không thể tiếp nhận.

Ba người đang ngồi đây, chỉ có Thừa thiên đế là thấy ở đây không có người ngoài, lại cũng không có băn khoăn gì, cố ý ăn phát ra tiếng, rất là hài lòng.

Rượu đủ cơm no, Thừa Thiên đế mở miệng đi vào chủ đề chính: “Thận Nhi, nghi thức đăng cơ đã chuẩn bị gần xong, ta dự định ba ngày sau tuyên bố thoái vị.”

Triệu Kiến Thận thờ ơ nói: “Hai tháng nữa rồi nói sau, hiện tại thế cục bên phía Ninh quốc còn chưa ổn định.” Điểm quan trọng là tình cảm của mình và Tuyền Cơ vẫn chưa thật sự vững vàng, vẫn chưa chịu nổi trắc trở.

Thừa Thiên đế vỗ bàn, lớn tiếng nói: “Ngươi nên sớm đăng cơ, kéo dài làm gì? Có thể học hỏi đệ đệ của con không, Cận Minh thật là thoải mái biết bao nhiêu, người ta còn dùng đao thương thật để đoạt ngai vàng nữa kìa! Ngươi thì sao? Tặng đến cửa con còn ra sức từ chối, đây là đạo lý gì?”

Triệu Tư Viễn thấy gia gia nổi bão, im lặng đứng một bên không lên tiếng. Hắn có chút không hiểu tại sao phụ thân vốn đã bàn bạc xong hết rồi, nói từ Ninh quốc trở về thì sẽ đăng cơ, mấy hôm trước lại đột nhiên thay đổi ý định, gửi thư đến nói muốn trì hoãn một chút.

Triệu Kiến Thận lười giải thích với bọn họ, bộ dáng như ta đây đã hạ quyết tâm, các ngươi không cần nhiều lời vô nghĩa khiến Thừa Thiên đế tức giận nhảy dựng lên.

Thừa Thiên đế đảo mắt, quyết định trước tiên phải làm sáng tỏ nguyên nhân làm đứa con thay đổi chủ ý, nếu là do đi Ninh quốc một chuyến rồi mới muốn lùi lại lễ đăng cơ, thì chắc là có liên quan đến sự việc phát sinh ở Ninh quốc bên kia, vì thế nói sang chuyện khác: “Đúng rồi. Bên phía Ninh quốc lần này tại sao lại phát triển thuận lợi như vậy? Vạn Tố Hòa chẳng qua chỉ có chút bất mãn với Tương thân vương thôi, làm sao lại giết chết cha con Tương thân vương còn chưa tính, còn giúp con ăn luôn Ninh quốc vậy?”

Triệu Kiến Thận nói: “Ninh quốc này là hắn làm đồ cưới cho cháu gái.”

Thừa Thiên đế cùng Triệu Tư Viễn nghe xong rất tò mò, Triệu Kiến Thận trước khi đi sứ Ninh quốc, chỉ nói sơ qua một ít về kế hoạch, kế hoạch vốn là có thể phải mất nửa năm mới có thể hoàn thành, không ngờ lại phát tiển thuận lợi vượt mức tưởng tượng, thuận lợi đến mức người khác không thể tin nổi.

Triệu Kiến Thận nói sơ về Tuyền Cơ, ân oán rối rắm giữa Vạn Tố Hòa và hoàng thất, cuối cùng nói: “Con đã mang Tuyền Cơ về kinh thành, qua một thời gian nữa sẽ cưới nàng làm vợ.”

“Hắc hắc. Tạ Tuyền Cơ này càng nghe càng giống Thiên nữ trong truyền thuyết, quả nhiên chính là đến giúp đỡ gia tộc ta thống nhất thiên hạ. Con cứ tiến hành nghi thức đăng cơ và đại điển phong Hậu cùng lúc, song hỷ lâm môn!” Thừa Thiên Đế càng nói càng vui vẻ, cảm thấy rất khả thi.

“Nàng tạm thời không muốn cùng nhi thần thành hôn.” Triệu Kiến Thận dâng lên một chậu nước đá dội tắt sự đắc ý của phụ thận, nhưng trong lòng hắn cũng không thật sự vui sướng.

“Cái gì? Vì sao không muốn cùng con thành thân? Con ta có chỗ nào không tốt?” Thừa Thiên đế không ngờ đứa con thiên tài tuyệt đỉnh của mình cũng bị người ta ghét bỏ, không tránh khỏi đập bàn giận dữ.

“Nàng không muốn làm Thái tử phi, lại càng không muốn làm Hoàng hậu.” Triệu Kiến Thận lạnh nhạt nói.

“Cái gì?... Khoan đã! Con sẽ không phải vì nàng cho nên lùi lại đăng cơ chứ?!” Thừa Thiên đế vẻ mặt quái dị nhìn chằm chằm vào đứa con từ trước đến nay luôn lấy việc theo đuổi nghiệp lớn là chính, tư tình nữ nhi thì ném tận chân trời.

Triệu Tư Viễn nghe xong, giật mình ngay tại chỗ. Không tệ, nữ nhân kia quả thật không muốn làm cái gì Vương phi, Thái tử phi, Hoàng hậu có thể cũng không thèm… Nhưng mà không ngờ, phụ thân lại vì nàng mà chủ động nhượng bộ.

Trong đáy lòng có một giọng nói nho nhỏ len lén hỏi: Nếu đổi lại là ngươi, ngươi có đồng ý vì nữ nhân kia thay đổi hay không?

Đồng ý, đương nhiên đồng ý! Nhưng mà nàng chưa từng cho ta cơ hội này… Triệu Tư Viễn suy nghĩ đến mê mẩn.

Thừa Thiên đế nhìn đứa con tự hào của mình từ trên xuống dưới, đánh giá nửa ngày, đột nhiên ngoắc tay gọi hắn qua.

Triệu Kiến Thận bước lên vài bước. Thừa Thiên đế nghiêm mặt nói: “Đứa con ngu ngốc. Con đăng cơ, sau đó lừa gạt nàng vào trong cung, nếu con không thả người, không lẽ nàng còn có thể bay đi sao? Con có cả khối thời gian cùng nàng dây dưa, dây dưa đến khi nào nàng đồng ý mới thôi là được! Trong cung lớn như vậy, con thích lăn qua lăn lại như thế nào đều được!”

Triệu Kiến Thận lắc đầu nói: “Chuyện Tuyền Cơ, con sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.”

“Mặc kệ, lão tử đã chịu đựng mười mấy năm, không muốn chịu đựng nữa. Ba ngày sau ta liền tuyên bố thoái bị. Chính con tự lo liệu đi!” Thừa Thiên đế kích động đến nỗi ngay cả từ “Lão tử” cũng nói ra. Nói xong cũng không quan tâm đến phản ứng của đứa con, trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi.

Chờ Triệu Kiến Thận xử lý tốt tất cả công việc trở lại phủ Thái tử đã là đêm khuya tĩnh lặng, Triệu Kiến Thận không muốn quấy rầy nhiều người, một mình trở lại nội viện.

Trong nội viện im ắng, hoàn toàn không giống với tình hình có nữ chủ nhân mới vào ở, trong lòng vừa tính toán liền trực tiếp sử dụng khinh công lướt đến Thính Tùng cư, quả nhiên nữ nhân vô tâm vô phế kia đang mộng đẹp ở trên giường trong phòng ngủ, nhất thời không đè nén được sự khó chịu trong lòng, bước đến lay tỉnh Tuyền Cơ.

Tuy rằng đang nổi nóng, nhưng ra tay vẫn theo thói quen mà không hung dữ lắm.

Tuyền Cơ bị lay tỉnh, mở to mắt liền thấy ánh trăng mông lung, phát hiện là Triệu Kiến Thận, mơ mơ màng màng cười, mềm mại nói: “Huynh đã về rồi!”

Bốn từ vô cùng đơn giản còn có hiệu quả hơn so với bình cứu hỏa, Triệu Kiến Thận chỉ cảm thấy cả người thả lỏng, sự tức giận tột cùng cũng tan biến. Thuận thế ôm cả người Tuyền Cơ lẫn chăn mền vào trong lòng.

Tuyền Cơ cũng lười hỏi hắn muốn làm gì, ngoan ngoãn làm ổ trong ngực hắn, tùy ý để hắn ôm mình thi triển khinh công nhảy qua cửa sổ mà ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.