Ở trên thuyền Tuyền Cơ nửa tỉnh nửa mơ suốt một đêm, đến sáng sớm, thuyền tiến vào một bến đò gần Tử[1] huyện, Tuyền Cơ không dám mở miệng, trong nắng sớm nửa sáng nửa tối, khoa tay múa chân hướng về chủ thuyền nửa ngày,
nói chính mình muốn lên bờ ở chỗ này, chủ thuyền thấy nàng gầy tong teo, lại câm điếc, tiền đò cũng không lấy của nàng, liền để nàng rời thuyền
đi lên.
[1] Tử là màu tím.
Tuyền Cơ xuống thuyền, bước lên ranh giới của Tử huyện, bắt đầu một hành trình chạy trốn mới.
Cùng lúc này, ở Hàm huyện, Trầm gia trang đang lâm vào trạng thái khủng hoảng trầm trọng.
Triệu Kiến Thận ngồi ở thư phòng, nghe thủ hạ do thám báo cáo tình hình, ý
tươi cười trên mặt sâu thêm một chút, sắc mặt đám thủ hạ liền khó coi
thêm một phần, nhìn thấy ngón tay hắn gõ gõ nhẹ nhàng trên mặt bàn gỗ
đàn hương, phát ra tiếng vang cộp, cộp, cộp, đám thủ hạ hầu như cảm giác máu của chính mình từng chút từng chút đông lạnh thành băng… Đại lão
bản phát hỏa lớn, nguyên cả Hàm huyện cũng không đủ để thiêu đâu!
“Nàng là một nữ tử yếu ớt không võ công, có thể rời trang viên đi chắc chắn
có đồng đảng, trong nửa canh giờ phải đem nội gian đào ra đây.” Trương
Kiều Dư đánh gãy báo cáo kết quả tìm kiếm khu vực Hàm huyện của thủ hạ.
“Dạ!” Thủ hạ toát mồ hôi lạnh, phi nhanh ra ngoài, va phải Đại tổng quản La
Thạch Điền mang theo cháu trai tiến vào thỉnh tội. Cháu trai của hắn, La tổng quản, chính là người giúp đỡ Tuyền Cơ chạy trốn.
La tổng
quản nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt Triệu Kiến Thận, bùm một cái quỳ
xuống, rối rít nói: “Thuộc hạ đáng chết, Vân Ca phu nhân là… là thuộc hạ phái người đưa đi…”
“Ta rất hiếu kỳ, Vân Ca chỉ là một nữ tử,
sao có thể kích động được ngươi phản bội ta?” Triệu Kiến Thận cười như
gió thoảng mây bay, nhìn không ra một chút dấu vết đang tức giận nào,
ngược lại càng làm cho người ta sợ hãi.
La tổng quản một mực xin nhận tội, cuối cùng cắn răng đem toàn bộ sự tình nói ra. Vị La tổng
quản này lợi dụng chức vị, trong mấy năm gần đây tham ô của Trầm gia
không ít bạc, nhưng thủ hạ thân tín vô cùng lợi hại, làm sổ sách kế toán cực kỳ chặt chẽ, chưa từng có người tra ra vấn đề trên sổ sách.
Hai ngày trước Vân Ca bỗng nhiên gọi hắn đến, đưa cho hắn trang giấy liệt
kê các khoản có vấn đề, La tổng quản sợ hãi chết đứng, Trầm gia đối với
thủ hạ tham ô không làm tròn trách nhiệm từ trước đến nay nghiêm trị
không tha, La tổng quản vội đe dọa Vân Ca không được tiết lộ ra ngoài,
kết quả Vân Ca chẳng những không sợ, ngược lại còn tuyên bố chỉ cần nàng có cái gì ngoài ý muốn, trong mười ngày sẽ có người đưa bản sao các
khoản có vấn đề đến tận tay thiếu chủ Trầm Kiếm.
La tổng quản
hết sức hoang mang lo sợ. Vân Ca bỗng nhiên chủ động bằng lòng giúp hắn
che giấu, chỉ cần hắn phái người lén mang nàng rời khỏi Hàm huyện, trước khi nàng rời đi sẽ nói cho hắn bản sao đang ở trên tay ai, hắn có thể
lấy trộm bản sao mang đi tiêu hủy.
La tổng quản bất đắc dĩ phải
đáp ứng yêu cầu của Vân Ca, nhưng thấy sự tình ngày hôm nay vô cùng ồn
ào, càng nghĩ càng sợ, rốt cục không nhịn được đi tìm thúc thúc La Thạch Điền thương lượng, kết quả bị La Thạch Điền nổi giận kéo đến trước mặt
Trầm Kiếm tự thú.
“Thú vị, thật sự là quá thú vị rồi.” Triệu Kiến Thận nghe xong lời nhận tội của La tổng quản, không giận ngược lại còn cười.
Trương Kiều Dư phất tay cho người đem La tổng quản kéo xuống, dựa theo gia quy mà xử trí, trấn an La Thạch Điền vài câu, phân phó thủ hạ dựa theo manh mối La tổng quản cùng phu xe cung cấp tiếp tục truy tìm.
Triệu
Kiến Thận ra hiệu cho những người khác lui ra hết, chỉ lưu lại Trương
Kiều Dư cùng đội trưởng thị vệ Vương phủ Triệu Chính.
Hai người
đều biết tâm trạng Triệu Kiến Thận không tốt, ngay cả Trương Kiều Dư
cũng không muốn ở lại đây lúc này chủ động nói những lời kích thích đến
vị Vương gia đại nhân có “Nữ nhân chạy trốn rồi” này.
“Các ngươi
nói xem, nữ nhân kia vì sao lại phải lén đào tẩu?” Triệu Kiến Thận tự
phụ thông minh hơn người, lại không nghĩ ra điểm này, kỳ thật cũng không thể trách hắn, ai bảo hắn đối mặt với một nữ tử có suy nghĩ tính cách
hoàn toàn khác biệt với bất cứ người nào ở thời đại này.
“Có thể… có thể Vân Ca cô nương là gian tế của một thế lực khác phái tới.” Triệu Chính nói.
“Hừ, một nữ nhân ngay cả hai bờ Lan Giang đều thuộc phạm vi thế lực của Trầm gia cũng không nhận biết, một nữ nhân ngay cả ca múa, âm luật, quyến
rũ, đưa tình cũng không biết? Nói là gian tế đã quá đề cao nàng!” Triệu
Kiến Thận không muốn hạ thấp giá trị của nghề “gian tế”.
“Có lẽ
nguyên nhân là do thiếu gia bức bách quá mức.” Trương Kiều Dư dù sao
cũng cùng Vân Ca tiếp xúc tương đối nhiều, nói ra một đáp án vô cùng gần với sự thật.
Triệu Kiến Thận im lặng, không biết có nghe thấy không, qua hồi lâu nói: “Để tìm ra người trước rồi nói sau.”
Tất cả mọi người đều tưởng rằng trong phạm vi thế lực của Trầm gia, trong
vòng hai ba ngày là có thể tìm được người, kết quả kiên trì tìm kiếm
suốt một tháng vẫn không có tin tức gì. Một kết quả khiến Triệu Kiến
Thận giận dữ đem tất cả ám vệ của Vương phủ cùng người đứng đầu phân bộ
Trầm thị cách chức.
Ở ngày thứ ba Tuyền Cơ rời đi, Triệu Kiến
Thận liền rời khỏi Hàm huyện, dù sao công việc của Trầm gia còn có Vương phủ cực kỳ phức tạp, không có khả năng dây dưa kéo dài.
Công
việc tìm kiếm hai bờ Lan Giang vẫn đang khẩn trương tiến hành, người
không biết còn tưởng là Trầm gia cùng quan phủ đang tìm kiếm hải tặc thổ phỉ hoặc là kẻ thù phản nghịch.
Mà đầu sỏ khiến cho hai thế lực người ngã ngựa đổ, đang ngồi soi gương trong một tiểu viện ở một nơi
không dễ thấy của Hàm huyện,
Từ sau khi chạy trốn thành công, Tạ Tuyền Cơ mỗi ngày đều soi gương, mỗi lần soi gương tất nhiên tuôn ra cả tràng chửi rủa: “Đại ca thối tha, đại ca chết dẫm, cho ta dịch dung đan cái quái gì chứ, rõ ràng là hủy dung đan! A! A! A! A!”
Trong
gương hiện ra khuôn mặt xấu xí sưng húp như bánh bao, màu vàng đen… đây
chính là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến Trầm gia vẫn không tìm được tăm hơi nàng! Bọn họ tìm chính là một nữ tử hoặc thiếu niên
giả trang vô cùng xinh đẹp, không phải một nữ nhân bộ mặt xấu xí sưng
húp.
Tạ Tuyền Cơ hiện tại có thể thực sự yên tâm mặc nữ trang đi
khắp nơi, bởi vì dù là kẻ sắc lang không kén chọn nhất cũng sẽ không có
chủ ý quấy rối nàng, bọn buôn người thấy nàng sẽ lập tức quay đầu chạy
vội, tiểu tặc nhìn thấy cũng sẽ vô cùng ngao ngán không buồn xuống tay…
Ngày đó trước khi rời thuyền Tuyền Cơ đã lén lút hỏi xin Dịch Thanh Vân dịch dung đan bôi lên mặt, kết quả không đến nửa canh giờ, khuôn mặt đã biến thành cái đức hạnh này. Tuyền Cơ rốt cục đã biết, hóa ra cái gọi là
dịch dung đan chỉ dùng để hủy dung, bị hủy đương nhiên sẽ không có người có thể nhận ra, hại nàng còn tưởng rằng là sản phẩm công nghệ cao nào
đó. Cũng may là theo cách nói của Dịch Thanh Vân thì chỉ cần dùng nước
muối rửa mặt, thời gian một chén trà nhỏ là có thể khôi phục nguyên
trạng, nhưng là xét thấy tình thế hiện tại, trước hết vẫn là nhẫn nại
đi. Tuyền Cơ an ủi mình, thử làm xấu nữ cũng là kinh nghiệm nhân sinh
không tồi, dáng vẻ hiện tại an toàn như vậy, ít nhất cuộc sống sẽ thuận
lợi rất nhiều.
Đẩy cửa viện, bước ra khỏi tiểu viện[2] thuê tạm
thời này, nghênh ngang đi trên đường, làm người không thể ăn không ngồi
rồi, miệng ăn núi lở, dù sao cũng phải suy nghĩ làm thế nào kiếm tiền
dựng nhà nữa.
[2] Nhà ở có tường thấp bao chung quanh gọi là viện.
Bởi vì vừa trải qua một khoảng thời gian bình an vô ưu, tính cảnh giác của
Tuyền Cơ giảm đi, không có chú ý tới ở tiểu viện cách đó không xa, có
ánh mắt chăm chú nhìn trộm…
Tiểu viện này là thuê được từ một quả phụ, chồng quả phụ họ Văn, mọi người xung quanh gọi nàng là Văn đại
nương. Khi Tuyền Cơ trở lại Hàm huyện, đi ngang qua tiểu viện nhà nàng,
nghe được nàng cùng hàng xóm nói chuyện, muốn tìm biện pháp gom góp tích lũy tiền cho con trai lên kinh thành dự thi, liền chủ động đề xuất muốn thuê một nửa tiểu viện nhà nàng ở mấy tháng.
Văn quả phụ lo lắng một lát rồi liền đáp ứng, tiểu viện dù sao cũng để trống một nửa, cho
nam tử thuê thì sợ ảnh hưởng tới thanh danh của chính mình, cho nữ tử
trước mắt thuê là thích hợp nhất. Kỳ thật còn có một nguyên nhân quan
trọng là… Nữ tử độc thân bình thường còn sợ lai lịch không đứng đắn,
trêu chọc đàn ông, hoặc lại thông đồng với chính con trai của mình,
Tuyền Cơ lớn lên có cái dáng vẻ kia, làm cho người ta rất yên tâm!