Tuyền Cơ quả thực cảm thấy chính mình giống như ở trong bóng đêm tìm được một ngọn đuốc sáng cách mạng, kích động cầm lấy tay vú Trương nói không ra lời.
“Vương gia hắn tam thê tứ thiếp là chuyện không thể tránh khỏi, ngươi trông như tùy ý ôn hòa, thực tế tâm cao khí ngạo, làm sao chịu được những quy củ giáo điều trong trạch viện, làm sao cam tâm cùng người ta cùng chung một chồng?”
Không thể không nói, với tuổi tác và thân phận của Trương mẫu, có thể nói ra những lời như vậy, ở thời đại này tuyệt đối là người đặc biệt tiên phong cho sự tiến bộ, là tri kỷ thứ hai của Tuyền Cơ tại đây.
Sau khi tiễn bước Trương mẫu, Khả Nhi đưa nữ thợ may của cửa hàng tơ lụa đệ nhất kinh thành tới gặp Tuyền Cơ, nói là Vương gia phân phó chuẩn bị mấy bộ y phục chính thức cho Tuyền Cơ. Sau khi thợ may đo cho Tuyền Cơ xong, cung kính cáo từ rời đi, nói buổi chiều ngày mai y phục có thể đưa tới.
Tuyền Cơ hết sức kỳ quái, hỏi Khả Nhi: “Đang yên đang lành tự nhiên may y phục cho ta làm gì?”
Ánh mắt Khả Nhi trốn tránh, lắc đầu tỏ vẻ không biết. Tuyền Cơ cũng lười để ý tới.
Buổi tối ngày thứ hai, Tuyền Cơ trở lại Thính Tùng cư, quần áo đã đưa tới, Khả Nhi không dám tự tiện mở ra xem, Tuyền Cơ cũng có chút tò mò cái mà Triệu Kiến Thận gọi là y phục chính thức có hình dáng gì.
Mở hòm ra, bên trong là một bộ y phục màu tím, chất liệu màu tím diễm lệ mị hoặc, Tuyền Cơ cảm thấy Triệu Kiến Thận rất giỏi, kỹ thuật nhuộm vải ở thời đại này vẫn còn lạc hậu, đương nhiên không giống với hiện đại tùy tiện muốn màu gì là có màu đó, nhưng cho dù kiếp trước màu sắc gì Tuyền Cơ cũng đã đều thấy, không thừa nhận cũng không được, màu tím này nhuộm cực kỳ xinh đẹp, ngay ở hiện đại cũng không thấy nhiều, thần kỳ nhất là, phía trên màu tím còn có một mảnh ánh sáng rực rỡ lấp lánh, dưới ánh đèn giống như màu vàng nhàn nhạt, đẹp đẽ quý giá phi thường.
Khả Nhi nhìn bộ y phục này, hai mắt hâm mộ tỏa sáng, liên tục tán thưởng.
Nghĩ cũng biết bộ y phục này không rẻ, Tuyền Cơ tuy rằng không đặc biệt thích màu tím, cũng không nhịn được lần đầu tiên nhìn thấy đã thích, nhưng không lý do gì lại được tặng một bộ y phục quá quý giá làm lễ vật, lại còn do nam nhân tặng vẫn có chút mờ ám.
Chất liệu bộ y phục này vô cùng tốt, kiểu dáng lại tương đối đơn giản, chỉ dùng chỉ tơ tằm thêu một đường viền hoa đơn giản ở mép áo, có lẽ là do thời gian một ngày, không làm được những thứ phức tạp gì đó, như vậy vừa may, bằng không Tuyền Cơ cũng không dám mặc vậy mà ra cửa.
“Người đưa y phục nói y phục đã qua là ủi, chỉ là không biết tiểu thư thích mùi hương gì, vì thế cũng không xông hương. Tiểu thư muốn xông hương gì, Khả Nhi sẽ đi chuẩn bị ngay.” Khả Nhi nói.
“Ừm, không cần, ta cũng không biết mùi hương gì dễ chịu, hơn nữa xông hương có thể ảnh hưởng tới màu sắc y phục, thôi quên đi.” Ai biết được xông hương vào vật liệu may mặc có thể sinh ra phản ứng hoá học gì không? Tuyền Cơ cầm y phục giao cho Khả Nhi cất đi.
Khả Nhi lên tiếng trả lời rồi đi, trong lòng âm thầm cao hứng: “Buổi tối ngày mai tiểu thư tham dự gia yến tết Trung thu cùng Vương gia, vừa đúng có thể mặc bộ y phục này, nhất định sẽ vô cùng nổi bật! Vương gia suy nghĩ thật chu đáo.” Nghĩ đến tiểu thư nhà mình có thể nở mày nở mặt trước nữ quyến ở Vương phủ, việc đắc ý khó có thể khống chế… Đáng tiếc Trương tiên sinh phân phó trước tiên không thể nói với tiểu thư.
Vì thế buổi tối ngày thứ hai, lúc Khả Nhi nói muốn Tuyền Cơ mặc bộ y phục này đến nội viện tham dự gia yến của Vương phủ, Tuyền Cơ thấy hết sức bất ngờ, không thèm để ý đến. Nhưng thấy bộ dạng Khả Nhi nếu nàng không chịu đi sẽ khóc ngay tại đây, Tuyền Cơ cũng không nỡ để nàng ấy khó xử, đành phải tự đi thay y phục chải đầu.
Khả Nhi vừa nghe Tuyền Cơ chịu đi, lập tức biến sắc mặt thay đổi thành bộ dáng tràn ngập phấn khởi nịnh nọt, chết sống muốn tự tay hầu hạ Tuyền Cơ trang điểm. Tuyền Cơ thầm than bất đắc dĩ, người bên cạnh trừ Trương ma ra, một đám đều muốn ném mình tới bên cạnh Triệu Kiến Thận thôi, lại không biết càng làm như vậy nàng càng thấy phản cảm.
Tuyền Cơ sau khi trang điểm nhẹ, rất xứng với bộ y phục màu tím, xa xa vừa thấy đã có thể làm người ta khuynh đảo.
Thái giám Hồng công công đã sớm chờ trước cửa Thính Tùng cư vừa thấy Tuyền Cơ, cũng không khỏi ngẩn người một lúc mới khom người nói: “Tạ quản sự, Vương gia phân phó nô tài tới đón ngài đến nội viện tham dự gia yến, mời quản sự lên kiệu.”
Tuyền Cơ nhìn phục sức của hắn, so với thái giám bên cạnh Vương phi lúc trước không khác nhau là mấy, lại nghe giọng nói lanh lảnh của hắn, tự nhiên biết thân phận của hắn, nghe một câu “Nô tài” kia, vẫn không nhịn được nhăn mày.
“Nơi khai yến rất xa sao?” Nhìn cỗ kiệu tinh xảo bốn người nâng trước mắt, Tuyền Cơ vẫn không thể chấp nhận cái gọi là đãi ngộ của chủ tử người nâng người như thế.
Hồng công công không ngờ Tuyền Cơ sẽ hỏi cái này, đáp: “Lộ trình khoảng nửa nén hương, gia yến mở ở Thu Thủy các, cách cửa nội viện không xa.”
Tuyền Cơ thở nhẹ một hơi nói: “Chúng ta cứ từ từ mà đi thôi. Vừa đúng lúc có thể khai vị, đợi lát nữa có thể ăn thêm nhiều chút.”
Hồng công công ngây người, đây là tình huống gì? Tuyền Cơ cười, nâng bước bước đi.
Hồng công công vội vàng đuổi kịp, vẫy tay ra hiệu kiệu phu nâng cỗ kiệu theo đuôi ở phía sau. Tuyền Cơ thấy bèn ngăn cản nói: “Các ngươi nếu không có việc gì thì trở về ăn tết đi, không cần đi theo.”
Vài kiệu phu đứng đó hai mặt nhìn nhau, Hồng công công nghĩ rằng Vương gia vạn phần coi trọng nữ tử này, cứ nên nghe theo nàng đi, vì thế gật gật đầu với đám kiệu phu, lúc này bốn người đồng loạt nâng kiệu rút lui.
Dọc theo đường đi Hồng công công cung kính đi theo cách phía sau Tuyền Cơ một bước, mỗi lúc đến lối rẽ liền khom người tiến lên hai bước cẩn thận chỉ dẫn, hai lần như vậy, Tuyền Cơ không nhịn được bật cười, dừng lại ở đầu đường nói với Hồng công công: “Không cần khách khí như vậy, nhìn ngươi chạy trước chạy sau, ta cũng mệt thay ngươi.”
Hồng công công liên tục xưng không dám. Tuyền Cơ cũng không gấp, dứt khoát đứng tại chỗ nói chuyện giết thời gian: “Ngươi hẳn biết ta gọi là Tạ Tuyền Cơ, ngươi tên là gì?”
“Nô tài họ Hồng, tiện danh là Vượng.” Hồng công công cười khổ nói, cái tên này, đã không dùng không biết bao lâu, nếu không phải bị hỏi, ngay cả chính hắn cũng đã quên.
“Hồng Vượng, vừa đỏ vừa thịnh vượng, thật là may mắn. Hồng Vượng, ngươi năm nay mấy tuổi rồi? Vào Vương phủ khi nào?” Tuyền Cơ một bước cũng không đi, Hồng công công nhìn vậy âm thầm sốt ruột.
“Nô tài năm nay hai mươi tám, tiến Vương phủ mới được ba năm.” Ngẩng đầu nhìn thấy trong mắt Tuyền Cơ tràn đầy thần thái giảo hoạt, bộ dáng còn muốn tiếp tục hỏi. Rốt cuộc đầu hàng nói: “Nô tài vô lễ.”
Nói xong ngoan ngoãn đi tới phía trước Tuyền Cơ dẫn đường, nghe thấy tiếng cười trong trẻo truyền đến từ sau lưng: “Hồng Vượng, ngươi sớm nghe lời ta thì chúng ta cũng không cần nói nhảm một hồi.”
Hồng Vượng cười khổ liên tục: “Tạ quản sự nói đùa.”
Trong Thu Thủy các người đã sớm đến đủ, Vương phi không có ở đây, trong Vương phủ không có nam nhân của thân tộc, Triệu Kiến Thận và Triệu Tư Viễn ngồi ở vị trí chủ tọa, hai bên vây đầy mỹ nhân lớn nhỏ, làm người ta nhìn đến chóng mặt.
Tuyền Cơ đã đến, trong phòng lớn vốn oanh thanh yến ngữ thoáng chốc yên lặng đến mức châm rơi có thể nghe, bị một đống mỹ nữ dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm thật không phải là chuyện thoải mái gì.