Ngày hội Bách hoa, ngũ giới tụ hợp....
Vừa đến cửa Cửu Trọng Thiên, đập vào mắt ta đã là một mảng náo nhiệt ngập trời.
Tương truyền, từ khi thiên địa ra đời thì đã phân ra ngũ giới, mỗi giới do các bộ tộc thời thượng cổ đứng đầu gồm Thần tộc, Thiên tộc, tộc Cửu Vĩ Lam Hồ, Ma tộc, cuối cùng là Bạch Lân tộc. Ngũ tộc viễn cổ chia nhau lần lược cai quản thiên địa năm phần là Thần giới, Thiên giới, Yêu giới, Ma giới và Tiên giới. Nhưng vì địa thế thiên địa khác nhau mà khó lòng hòa nhập, nên đã lập hội Bách hoa vào trăm năm để tụ họp. Bên ngoài lấy lí do thưởng hoa du ngoạn nhưng trên thực tế chính là giải quyết mâu thuẫn, kết đồng minh.
Đó là truyền thuyết mà ngũ giới đồn đại, nói là đồn, chính là vì không ai có thể nắm chắc sự thật.
Ngẫm lại cũng đúng. Đấy là chuyện từ thuở khai hoang, cách đây đã ngàn vạn năm, ngay cả chính ta cũng không biết rõ huống chi là những hậu nhân này.
Nhớ có một lần, khi đang ngồi câu cá bên hồ, Ly Vân trong lúc nói về chủ đề hội Bách Hoa đã từng bình phẩm một hai câu, hắn nói:“ Theo ta, đây chẳng qua chỉ là những lời đồn đại mà thôi. Những thượng thần ngày đó đã chẳng còn ai thì làm sao mà kể chuyện xưa được nữa. Nhưng bất quá, đây không phải chuyện lớn gì, chẳng phải nhờ những câu chuyện như vậy mới khiến Bách Hoa hội kia càng có ý nghĩa và được duy trì sao?”
Nhưng ta lại không nghĩ giống hắn.
Ta cảm thấy câu chuyện này ngoài việc làm thoã mãn tính hiếu kì của chúng sinh và làm hao tổn nước bọt ra thì cũng chẳng có ý nghĩa gì khác. Bởi vì, nếu không có sự tích kia thì sẽ không tổ chức sao?
Minh chứng rõ ràng nhất là khi ngươi hỏi một người lí do người đó đến tham gia thì ngươi sẽ nhận được vô vàng câu trả lời nhưng sẽ không bao giờ nghe thấy lời thế này:“ Đây là hội do các vị thượng thần lập ra trong truyền thuyết, cho dù không muốn nhưng ta buộc phải đi, vì nếu không đi ta sợ những vị thần đã vũ hoá kia sẽ tức giận lấy mất mạng nhỏ của mình”
Cho nên ta có lí do tin tưởng, đoạn truyền thuyết kia chỉ có tác dụng giết thời gian.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại. Ta sống trên đời lâu như vậy mới thấy được một Thiên đế tận tâm như Thiên đế đời này. Hắn đã bỏ ra không ít tâm tư, tổ chức nên một hội Bách Hoa khuynh đảo chúng tiên, theo đúng tên, Bách Hoa hội - thưởng hoa ngắm cảnh!
Nhìn dòng người chật ních sặc sỡ đủ màu phía trước, ta nhếch mép, phỏng chừng chúng tiên khắp ngũ giới đều đã được mời đến.
Bởi vì lúc đầu ta ở Vũ Linh cung quá nhàn rỗi, lại mơ hồ cảm nhận thấy có điều không bình thường nên mới quyết định cùng Trà Âm lần nữa xuất môn, tự mình đến xem.
Nhưng ta lại thấy cái gì? Ngày những người đứng đầu Ngũ giới họp bàn đại sự lại trở nên loạn thất bát tao, chúng tiên ngắm cảnh!
Nhìn thêm một lần dòng người như đàn kiến đông đúc kia, trong lòng không khỏi cảm thán. Thật không thể dùng từ đông bình thường để diễn tả.
Trà Âm từ lúc đến vẫn không ngừng nhíu mày, không vui hừ nhẹ: “Ngày hội Bách Hoa từ khi nào lại trở nên hồ nháo như vậy?''
Ta cười cười: “Sống yên bình quá lâu, cho dù là thần tiên cũng sinh ra một loại bệnh. Trà Âm, ngươi có biết là bệnh gì không?''
Trà Âm nghi hoặc nhìn. Ta chậm rãi cười nói: ''Chính là hưởng thụ. Dù tiểu thần hay là Thượng tiên thì cũng đều sợ không thể hưởng thụ.'' Cho nên, họ sẽ nắm bắt mọi cơ hội. ''Thần tiên...là tiêu dao tự tại.''
Nàng tức giận quắc mắt: ''Thần tiên từ bao giờ là hưởng thụ? Nhân gian, tứ hải, âm dương,..mọi thứ đều phải quản, mọi thứ đều phải để mắt từng khắc. Ma giới không ngừng nhòm ngó, hận ý mãnh liệt, năm đó chỉ vì một chút sơ ý đã tạo nên một hồi phong ba, bát hoang nhuốm máu. Những kẻ này lại không chịu tỉnh ngộ, cứ thong dong vui đùa?!''
''Ỷ lại cũng là một loại bệnh.'' Ta nói, ''Tứ hải đã giao lại, không nên bàn nữa, những hậu nhân này tự có cách nghĩ của họ, chúng ta đã già rồi.''
Ngừng một lúc, lo lắng hỏi: ''Ta luôn lo lắng, nhìn đám người này, có khi nào chúng ta vừa vào sẽ lập tức bị ép thành nước hay không?” Đó là lời thật lòng. Ta thật sự sợ thân thể già nua này sẽ bị đè ép đến chết.
Nàng ngưng thần im lặng, theo hướng ta nói nhìn nhìn, kéo mi tâm suy nghĩ hồi lâu, sau lại nhìn thẳng vào ta nghiêm túc trả lời: “ Yên tâm, sẽ không bị ép thành nước.”
Ta thầm mừng, nàng lại bổ sung, “Thành thịt xay là cùng.”
Ta: “...”