“Nếu đã liên quan đến đế cơ, chi bằng để ngài ấy tự mình định đoạt, Thiên đế cảm thấy thế nào?” Vị Túc cười cười, đưa ra đề nghị. Ánh mắt hắn sáng quắc, giống như nắm chắc Nhị công chúa sẽ rất thê thảm.
Ta chậm rãi uống một ngụm trà, khẽ cười, ánh mắt cong lên, không nói gì.
Hắn rụt mạnh cổ, nuốt nước bọt. Như phát hiện bản thân nói sai, vừa định mở miệng bổ sung cái gì đã bị Trà Âm vung một chưởng, lảo đảo ngã ngổi trên ghế, cả người mềm oặt dựa vào thành ghế.
“Nhiều lời, đế cơ là người mà ngươi có thể mang ra đùa sao?”
Nhất thời, tất cả đều im lặng như tờ.
Vẻ mặt của Thiên đế đã không thể diễn tả được nữa, muốn cười mà không thể cười, chỉ có thể giật giật khóe miệng, mãi vẫn không thể nói thành câu. Thiên hậu và những người khác đã sợ sắp ngất đi, vẻ mặt hết xanh lại trắng, trông vô cùng đẹp mắt.
Ta vẫn không nói gì, nhàn nhạt liếc sang nhìn Trà Âm. Nàng lập tức hiểu ý ta, trầm giọng nói: “Nếu Thiên đế đã phạt, ta cũng không có ý kiến. Chỉ là...”
“Ta cũng cảm thấy lời của Vị Túc thượng tiên có lý.” Lời nàng còn chưa nói hết thì đã bị một giọng nói khác cắt ngang.
Thanh âm trầm tĩnh u nhã, cực kì quen thuộc.
Ta nâng tay chống cằm, lại uống một ngụm trà, lạnh nhạt nhìn người nọ.
Trên người hắn vận một bộ bạch y cao quý, suối tóc dài vấn cao làm nổi bật gương mặt tuấn mỹ cương nghị lại ẩn hiện mấy phần phong lưu. Đôi mày kiếm sắc bén thâm thúy, ánh mắt đào hoa hẹp dài, sâu tựa mặt hồ, khiến người ta nhìn không thấy đáy. Đôi môi mỏng khẽ mở, nói rất trịnh trọng: “Nếu đã liên quan đến Tử Vân đế cơ, để đế cơ định đoạt cũng là hợp lí.” Hắn nói xong, còn cố ý nhìn ta thăm dò.
Ta nhướn mi hứng thú, lại không hề phản ứng đặc biệt, chỉ biểu cảm một chút hiếu kì nhàn nhạt. Ngược lại, Trà Âm hừ lạnh một tiếng: “ Thường Quân thượng tiên đã lâu không màn thế sự, sao hôm nay lại có hứng thú với chuyện của ta?”
Thường Quân chấp tay, cười nhạt: “Chuyện hôm nay liên quan hai giới, ta nghĩ, mình cũng nên góp một câu để sớm ngày giải quyết.” Thanh âm khẽ nâng cao, ánh mắt hắn không hề rời khỏi người ta: “Chẳng qua chỉ là một tiểu công chúa được nuông chiều, đế cơ trước nay nhân từ, ắt hẳn sẽ không chấp nhất một tiểu bối?”
Ta cười nhạt, Thường Quân đang thăm dò ta. Vì không thể xác định là ta nên hắn mới thăm dò. Vậy, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm ta từ đầu đến giờ đều là của hắn ư?
Trà Âm nhếch môi, cười lạnh: “Đế cơ xử lí thế nào...”
“Ngươi nghĩ vậy ư?” Ta nhẹ nhàng xoay ly trà, vừa nhìn vừa nhẹ giọng hỏi.
Thường Quân muốn thăm dò, ta liền cho hắn biết. Ta cũng muốn xem, hắn sẽ làm gì.
Hơn một vạn năm không gặp, quả thật cũng có chút hứng thú với hản ứng của hắn khi nhìn thấy ta.